Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm – Chương 11
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trái tim Lâm Tố đánh “thịch” một cái, sau đó đập điên cuồng.
Cô nhìn sang Đào Mục Chi ngồi đối diện, hắn đang chậm rãi nhai miếng thịt bò kia, làn da trắng trẻo dần dần nhuộm một tầng đỏ ửng.
“Khụ.” Đào Mục Chi ho khẽ một tiếng, hắn cầm cốc nước đặt bên cạnh uống một ngụm.
Nhưng nước cũng không thể làm dịu được hương vị cay nồng trong khoang miệng, đến cả viền mắt của Đào Mục Chi cũng đỏ, đôi con ngươi màu nâu nhạt thậm chí cũng nổi lên một tầng nước.
Hắn cứ như vậy mà trở nên có tình cảm hơn, ít nhất là có độ ấm hơn.
Nếu như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, vậy thì trong một khoảnh khắc được thổi hồn bỗng khiến người ngoài nhìn vào phải rung động thêm mấy phần.
Lâm Tố thu lại ánh mắt dừng trên khuôn mặt hắn từ nãy đến giờ, lại không nhịn được nhấc mắt nhìn một cái nữa, sau đó mới lên tiếng: “Cay lắm hả?”
“Cay.” Đào Mục Chi đáp.
“Vậy thì sau này không đưa anh ăn nữa.” Lâm Tố nói, “Tôi không ngờ lại cay như vậy, tôi đã quen rồi, nhưng anh không quen.”
Trước đây Lâm Tố cũng giống với Đào Mục Chi, không ăn được dù chỉ hơi cay một xíu, nhưng sau khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng, vị giác của cô dần tê liệt, càng ngày càng chậm chạp với cảm giác cay.
Miếng thịt bò vừa nãy cô ăn có thể nếm ra cay, cũng ngửi thấy mùi, thế nhưng Đào Mục Chi sẽ không cảm nhận được sự sung sướng đó của cô, chỉ cảm thấy cay.
Có lẽ hắn cũng biết, thế nhưng được cô đưa lại vẫn ăn.
Lâm Tố nói xong, nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi, sau đó rũ mắt, khẽ cong môi.
“Chúng ta ăn cơm xong thì đi đâu?” Lâm Tố gắp một miếng thịt bò hỏi Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi xem như đã vượt qua miếng thịt bò cay siêu cấp kia, hắn gắp một con tôm, đáp: “Về nhà.”
“Vì sao lại về nhà?” Lâm Tố bất mãn.
Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn sang cô, hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Lâm Tố nghe hắn hỏi vậy thì lập tức cười tươi rói, cắn một miếng thịt bò, hất cằm.
“Quán bar.”
–
Ngay trong con hẻm nhỏ họ đang dùng bữa này có một quán bar, đi thêm hai nhà nữa là đến.
Bởi vì mở gần trường nên quán bar này rất đâu ra đấy, chỉ bán rượu, có đội nhạc biểu diễn, nhóm sinh viên từng tốp từng tốp tụ lại phiêu theo nhạc.
Sạch sẽ nhưng cũng rất vui.
Lâm Tố đúng là chưa bao giờ vào một quán bar chay thế này, vừa kéo Đào Mục Chi vào cửa thì thấy có mấy cậu sinh viên đang gảy đàn guitar hát một bài nhạc rock and roll.
Bên trong quán bar vui vẻ nhảy theo điệu nhạc, đám người cách biệt tuổi tác không lớn, cảm giác như nơi này chính là thiên đường dành cho người trẻ tuổi.
Lâm Tố cũng theo điệu nhạc này kích động lên, cô kéo Đào Mục Chi ngồi lên một chiếc ghế cao nhỏ trước quầy bar.
Lâm Tố nói với nhân viên pha chế: “Cho hai ly rượu không cồn.”
Nhân viên pha chế là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, phong cách ăn mặc nhìn qua cũng không giống sinh viên.
Anh ta nghe Lâm Tố nói xong thì cười một tiếng, nói: “Đến đây mà chỉ uống vậy?”
Lâm Tố giải thích: “Chúng tôi lái xe đến đây.”
Nhân viên pha chế nói: “Gọi người lái thay là được mà.” Nói xong, lại tiếp: “Em gái muốn uống rượu, anh đây mời.”
Lời nói của anh ta đã vượt qua giới hạn của một nhân viên pha chế, Lâm Tố hơi nhíu mày, cười khẽ một tiếng: “Anh lắm lời thật.”
Lâm Tố rất xinh đẹp, có bề ngoài có khí chất, một cô gái như vậy sẽ dễ dàng kéo đến sự chú ý và hứng thú của một người đàn ông.
Nhưng đồng thời cô cũng không phải một cô gái xinh đẹp không có đầu óc, trên người cô có một loại hơi thở nguy hiểm không dễ trêu chọc.
Bị cô nhắc nhở một câu, nhân viên pha chế mới nhận ra mình vừa vượt quá giới hạn, anh ta giơ hai tay, có lỗi nói: “Thật ngại quá, hai người cứ tự nhiên.”
Nói xong, xoay người đi chuẩn bị đồ uống.
Cảnh cáo xong, Lâm Tố quay đầu sang nhìn Đào Mục Chi ngồi bên cạnh.
Là cô yêu cầu đến đây, ban đầu Đào Mục Chi cũng không đồng ý.
Nhưng cô lấy lý lẽ lừa được Đào Mục Chi đi, nói bên cạnh trường của hắn có quán bar mà chẳng lẽ hắn không đưa cô đến uống nổi một ly.
Đào Mục Chi cứ thế mà bị cô kéo đến đây rồi.
Vào tới đây rồi Lâm Tố mới phát hiện ra Đào Mục Chi thật sự không hợp với quán bar.
Hôm nay hắn không đi làm nên không mặc sơ mi tây trang, đấu xong trận bóng rổ vừa rồi chỉ đơn giản đổi sang một chiếc quần thể thao màu xám và một chiếc áo phông trắng, từ trên xuống dưới thoải mái mà nhàn nhã.
Người đàn ông này rất cao, một cái chân dài của hắn còn có thể chạm tới đất.
Ăn mặc như vậy khiến hắn không còn toát ra loại cảm giác nghiêm cẩn tinh anh nữa, mà trái lại như khoác thêm một tầng trong trẻo sạch sẽ, đối lập hẳn với bầu không khí hỗn loạn phức tạp của nơi này.
Hắn giống như hoàn toàn tách biệt khỏi ồn ào náo nhiệt của quán bar, bình tĩnh thờ ơ quan sát toàn bộ.
Lâm Tố vốn kéo hắn đến đây tìm niềm vui, nhưng hình như Đào Mục Chi không vui vẻ gì khi ở đây, Lâm Tố trề môi.
“Anh chưa đến đây bao giờ à?” Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi quay sang nhìn cô: “Chưa.”
Đáp án không nằm ngoài dự liệu, Lâm Tố hỏi: “Vậy bình thường lúc rảnh rỗi anh làm gì?”
Tuổi trẻ không ăn chơi nhảy múa thì làm gì chứ?
(*) nhỏ Bối Diệp nó hay bảo Bát là “tuổi trẻ không chơi về già đổ đốn”:>>>
“Vận động, đọc sách.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “…”
“Phong cách sống này của anh, thật giống như người già về hưu.” Lâm Tố phun một câu.
Cô không hiểu phong cách sống của hắn, hắn cũng không hiểu phong cách sống của cô, nhưng hắn cũng không phán xét cách sống của cô, chỉ nói: “Mỗi người có một niềm vui trong cuộc sống.”
Niềm vui của hắn là vận động và đọc sách.
Lâm Tố không tán thành với cách nói này của hắn, phì cười nói: “Anh không cảm thấy vui vẻ từ nó không có nghĩa là nó không thể khiến anh vui vẻ, mà là anh chưa cảm thấy thôi.”
“Tiểu thư, đồ uống có rồi đây~” Nhân viên pha chế nói một câu.
Lâm Tố lập tức cười quay đầu lại, nhận hai ly đồ uống rồi đưa cho Đào Mục Chi một ly.
Cô nhấc ly rượu, cụng nhẹ với ly của Đào Mục Chi rồi nói.
“Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến anh thấy vui vẻ!”
Nói xong, Lâm Tố cười ngửa cổ, sảng khoái uống cạn.
Trong lúc hai người nói chuyện đông tây, ban nhạc trên đài đã đổi sang một nhóm khác.
Tiếng nhạc rock and roll dừng lại, dưới ánh đèn quay cuồng của quán bar, tiếng nhạc du dương từ keyboard điện tử vang lên.
Keyboard điện tử tấu xong một đoạn ngắn, bass gia nhập, tiếp theo là trống và guitar điện, bốn loại âm thanh pha trộn vào nhau, tấu ra một đoạn nhạc dạo vui vẻ khuấy động lòng người, Lâm Tố cũng từ chiếc ghế cao nhảy xuống.
“Mối tình đầu!” Lâm Tố reo lên, mừng rỡ nhìn Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi vừa rồi tập trung vào khúc nhạc dạo, không nghe rõ cô nói, lúc này mới quay sang hỏi lại: “Cái gì?”
Trong tiếng nhạc, giọng nói của hắn trầm mỏng, cùng lúc, nhạc dạo kết thúc, đôi mắt lấp lánh của Lâm Tố nhìn về phía hắn, cô hát.
“Yêu say đắm, không kinh nghiệm.
Hôm nay bắt đầu phát hiện…”
(*) Mọi người tìm Mối tình đầu – Hồi Xuân Đan nha, bài này hay á
Đây là một bài hát tiếng Quảng Đông, giọng hát mềm mại của Lâm Tố kết hợp với phát âm tiếng Quảng Đông càng thêm mê người.
Ánh mắt lấp lánh của cô nhìn thẳng vào hắn, tươi cười hoàn toàn nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp, dưới ánh đèn mông lung, đôi môi của cô đóng mở, lộ ra hàm răng trắng như ngọc trai, còn có đầu lưỡi theo lời bài hát khẽ cuốn lại…
Cô giơ tay lên cao, cơ thể nhún nhảy phiêu theo điệu nhạc.
Sau lưng cô, những người khác cũng đã bắt đầu rời khỏi ghế, cả quán bar trong chốc lát rơi vào hỗn loạn.
Trên nền bóng người lắc lư, Lâm Tố giống như tinh linh giữa rừng cây, rực rỡ và xinh đẹp.
Thật ra cô không biết nhảy, chỉ nhảy bừa theo nhạc, nhưng những động tác không theo quy luật như vậy lại có cảm giác như vốn dĩ chính là thuộc về bài hát này.
Mái tóc dài của cô xõa sau vai, cánh tay mảnh khảnh phiêu theo điệu nhạc, mép váy ngắn theo từng động tác của eo lướt qua cặp đùi mịn màng của cô.
Cô giống như một chùm sáng lẫn trong một đám bóng đen, sáng đến mức hoàn toàn không nhìn ra là một bệnh nhân.
Ánh mắt của Đào Mục Chi đuổi theo chùm sáng kia một khắc không dời.
Lâm Tố là một mỹ nhân, trong những lần tiếp xúc trước đây, cô cố chấp, yếu đuối, cáu kỉnh, xảo trá…!Nhưng dù vậy thì cũng không thể che lấp mất sự xinh đẹp của cô.
Mà hiện tại, cô bỏ đi những mặt kia, nhảy múa dưới nền bài hát từ thập niên tám mươi tên tiếng Quảng, cô tựa như phong cảnh thơ mộng nhất, hoạt bát phong tình.
Không ai có thể không chú ý đến sự tồn tại của Lâm Tố, Đào Mục Chi cũng thế.
Cô nói hắn không cảm nhận được niềm vui trong đó, không có nghĩa là nó không mang đến niềm vui, mà chẳng qua là do hắn không cảm nhận được mà thôi.
Hiện tại hắn cảm nhận được rồi.
Đào Mục Chi hơi nhấc mắt, ánh mắt buộc chặt trên bóng dáng nhỏ nhắn kia.
Hắn yên lặng ngồi dưới bầu không khí náo động này, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Anh gì ơi, đi một mình hả?”
Hắn ngồi một mình chưa được lâu, bên cạnh đã có một người phụ nữ đi đến.
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn, chiếc đai ở eo lấp lánh chói mắt, cô ta đưa mắt đánh giá hắn, trong mắt mang theo hứng thú nồng đậm.
Đào Mục Chi quay đầu sang, ánh mắt của người phụ nữ càng sáng hơn.
Vừa nãy ở đằng xa chỉ mới nhìn thấy góc nghiêng, cô ta đoán là một người dễ nhìn, không ngờ nhìn chính diện mới thực sự là đẹp trai chết người.
Không những đẹp trai mà còn có ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng mang theo xa cách đó, điểm đánh giá dành cho hắn tăng lên vùn vụt, trái tim của người phụ nữ kia cũng muốn rớt ra tới nơi.
Nhan sắc cực phẩm này thật sự là không dễ tìm được ở quán bar đâu.
“Mời anh đẹp trai một ly nhé?” Cô ta bắt đầu tấn công.
Mà ánh mắt của Đào Mục Chi lúc này đã quay về sàn nhảy, Lâm Tố vẫn còn đang đắm chìm trong âm nhạc, dáng vẻ vui sướng không thể kiềm chế, hoàn toàn không quan tâm đến xung quanh.
“Nhìn thấy cô ấy không?” Đào Mục Chi hỏi.
Đào Mục Chi chỉ tay về phía sàn nhảy, người phụ nữ kia theo hướng đó nhìn sang, thấy được Lâm Tố xinh đẹp đến mức khiến toàn bộ khung cảnh xung quanh đều trở nên lu mờ.
“Tôi uống nửa chai nước của người khác cô ấy đã giận hết một buổi chiều rồi.
Nếu còn uống rượu người khác mời nữa, thì tôi cũng không biết phải mất thêm bao lâu mới có thể dỗ cho cô ấy vui lên.”.