Gai Hồng Mềm

Chương 1


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm – Chương 1


Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Tất nhiên là em muốn tham gia bữa tiệc của Lục tổng rồi, nhưng tối nay em lại có lịch trình, ôi.”
“Sao ạ? Anh muốn đích thân nói với ông chủ của chúng em?”
“Được chứ, vậy em chờ tin của anh.

Tối gặp lại.”
Giữa tháng chín, thành phố A vẫn chưa vào thu.

Bên trong studio chụp ảnh, điều hòa trung tâm hoạt động với công suất lớn thổi ra khí mát, nhân viên công tác ngồi la liệt cùng với đủ loại dụng cụ lộn xộn, toàn bộ đều đang chờ tiểu hoa lưu lượng(*) nói điện thoại xong quay lại chụp ảnh.
(*) tiểu hoa lưu lượng mọi người có thể hiểu là nữ diễn viên trẻ khá nổi tiếng và có lượng fans khá đông đảo, cũng có giá trị thương mại khá được
Ngày hôm nay họ đang chụp ảnh trang bìa cho một tạp chí nổi danh nào đó trong nước, ngoài cái cô tiểu hoa lưu lượng thì còn một người mẫu nam quốc tế đang nổi.

Vốn đã trang điểm làm tóc xong xuôi, các công tác chuẩn bị cũng đã hoàn tất, nhưng tiểu hoa kia lại bỗng nhiên cầm điện thoại gọi cho chủ đầu tư của bộ phim cô ta đang đóng.
Phía đầu tư là phú nhị đại có danh tiếng, tuổi trẻ hứa hẹn, sau khi tiểu hoa nhận được bộ phim này thì bắt đầu nổi lên tin đồn tình cảm của hai người.

Xem thái độ gọi điện hôm nay có vẻ hai người còn chưa thật sự ở bên nhau, nhưng cũng đang trong giai đoạn mập mờ.

Vòng giải trí này không thiếu những tiểu hoa lưu lượng, nhưng những trường hợp có hậu thuẫn đằng sau thì chỉ cần là người có nhãn lực nhất định sẽ không dại mà đi đắc tội, đành mắt nhắm mắt mở để cô ta muốn làm gì thì làm thôi.

Trong cái vòng này, tư bản là vương, ngu ngốc đắc tội loạn chưa biết chừng sau một cái chớp mắt đã mất việc, thậm chí là bị phong sát(*).
(*) chắc là mất việc với nhân viên và phong sát với người cùng ngành, phong sát do đắc tội với tư bản thì đại loại là sẽ bị chặn tài nguyên phim ảnh, quảng cáo, show, giải thưởng, bị mua bài bôi đen, v.v đại loại vậy.

Một trong những cách giải quyết là có tư bản chống lưng xịn xò hơn:>>
Trong lúc tiểu hoa lưu lượng gọi điện, quản lý đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ, không hề có thái độ trách móc hay tức giận, đợi cô ta tắt máy mới hỏi: “Có thể chụp chưa?”
Tiểu hoa cầm điện thoại buồn chán lướt lung tung, phẩy phẩy tay.

Xác nhận xong, quản lý mới đánh mắt ra hiệu cho nhân viên công tác, sau đó nhìn về phía cửa sổ gần đó.
Bệ cửa sổ có một cô gái đang ngồi, cô mặc áo phông trắng kết hợp với quần yếm jean, bởi vì cô khẽ nghiêng người xem hình trong máy nên chiếc quai yếm trượt đi, dừng lại trên bờ vai mảnh khảnh.

Cùng chiếc quai yếm tùy ý là một mái tóc đen óng để xõa.

Tóc cô rất dày, có lẽ bởi vì được chăm sóc tốt nên khiến người nhìn vào có cảm giác đầy tính nghệ thuật, càng làm nổi bật lên khuôn mặt có lẽ chỉ lớn bằng một bàn tay, trắng như sứ.
Trên khuôn mặt trắng sứ mịn màng đó là một dung mạo tinh xảo như được tỉ mỉ vẽ lên.

Lông mày như họa, môi đỏ như đào, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng là đôi mắt hồ ly xinh đẹp giấu dưới hàng mi dài cong vút, xa xa nhìn tới, tựa như hồ nước Giang Nam dưới cơn mưa bụi, chỉ cần khẽ động, gợn nước trong veo đó sẽ như chiếc chổi lông không ngừng trêu chọc lòng người.
Dáng người cô khá nhỏ nhắn, ôm chiếc máy ảnh trong lòng có vẻ còn lớn hơn cả mình, đôi chân thon dài gác trên bệ cửa sổ, xa xa nhìn tới, có cảm giác như đã như vô tình vô ý mà hòa vào làm một với cảnh sắc thiên nhiên đằng sau, một cơn gió nhẹ nào đó thổi qua, cuốn theo làn sương trắng bên môi và những gợn sóng trong đôi mắt.

Người quản lý lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, có thể loại mỹ nữ nào chưa gặp, thế nhưng khi gặp được Lâm Tố lại không thể không sửng sốt trước nhan sắc kinh diễm này.
Cái đẹp của cô khác hẳn với những ngôi sao nữ trong giới, là một vẻ đẹp toát lên sự thông minh năng động, nếu như ngôi sao nữ trong giới giải trí giống như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, thì cô chính là cánh chim hoang dã bay lượn trên thảo nguyên, sau cơ thể nhỏ nhắn yếu đuối này thật ra là một vị nghệ thuật gia mang theo tự do và cuồng dã, lại giống như hồ ly nhỏ trong rừng rậm, mang theo tự tại và xảo quyệt.
Đây là lần đầu tiên người quản lý tiếp xúc với Lâm Tố, nhưng anh ta biết địa vị của Lâm Tố trong giới nhiếp ảnh.

Tuy chỉ mới hai mươi hai, nhưng cô đã là một nhiếp ảnh gia nổi danh.

Chỉ cần bìa tạp chí đó là do cô bấm máy, trong vòng một phút mở bán đều sẽ bị quét sạch không còn một cuốn.
Cũng bởi vì cô là một nhiếp ảnh gia cao giá, muốn mời cô chắc chắn là không dễ dàng gì.

Tiểu hoa lưu lượng dưới tay anh ta cũng phải bạo hồng(*) sau một bộ phim mới có cơ hội hợp tác với Lâm Tố.

Vừa nãy vốn đã chuẩn bị xong đâu vào đây, đùng cái tiểu hoa bỗng nổi hứng muốn đi gọi điện, Lâm Tố không nói gì, xoay người ngồi ở bệ cửa sổ, ngồi một mạch cho đến bây giờ.
(*) từ một người vô danh đột nhiên trở nên nổi tiếng sau một bộ phim
Dù gì cũng là vấn đề từ nghệ sĩ nhà mình, người quản lý mang theo sắc mặt áy náy khiêm nhường đi về phía cô, chủ động bắt chuyện với Lâm Tố.
“Lâm tiểu thư.”
Người quản lý gọi xong, cô gái ngồi trên bệ cửa sổ mới khẽ nhấc mắt.

Cô có một đôi mắt hồ ly động lòng người, trong một thoáng kia, ánh sáng phản chiếu trên đôi con ngươi màu trà, dù không có biểu cảm gì, nhưng cũng xinh đẹp tuyệt vời.
“Chơi đại bài(*) xong rồi?”
(*) một trong những trò của mấy cô nàng mắc bệnh ngôi sao, nghĩ mình quan trọng lắm nên thích làm gì thì làm, ví như ở đây thì là chị đây thích gọi điện thì mấy em phải chờ:)))
Bị cô dùng ánh mắt như vậy nhìn, đến cả xương cốt của người quản lý cũng muốn tan chảy, giọng nói của cô rất dễ nghe, không phải là ngọt ngào điệu đà, mà là êm tai như tiếng suối, lạnh nhạt nhưng khiến người ta tim đập chân run.
“Vâng, thật không phải, nhưng bây giờ có thể chụp được rồi…” Dù sao cũng là nghệ sĩ nhà mình không đúng trước, anh ta không khỏi ngượng ngùng, hòa nhã trả lời.
“Ai nói có thể chụp rồi?”
Người quản lý còn chưa nói xong, cô gái ngồi trên bệ cửa sổ đã gác cánh tay lên đầu gối hỏi lại anh ta.

Cô vừa hỏi một câu này, người quản lý khựng lại không biết phải đáp làm sao.
Trong lúc người quản lý vẫn còn bối rối, Lâm Tố đã nhẹ nhàng nhảy xuống.

Thân hình uyển chuyển lướt qua tầm mắt của anh ta, mang theo một làn gió nhẹ, mùi hương như đào mật rất mỏng chậm rãi tan vào không khí, mang theo hương vị ngọt ngào thoang thoảng rót vào khoang mũi.
Sau khi nhảy xuống, Lâm Tố cũng không nhìn tiểu hoa và người mẫu nam đang chờ chụp lấy một cái, cô cầm máy ảnh, nói với người quản lý.
“Bây giờ đến lượt tôi chơi đại bài nhỉ?”
Nói xong, Lâm Tố cất máy ảnh đi, không quay đầu lấy một lần đi thẳng ra khỏi studio.
Người quản lý vốn qua đây để gọi nhiếp ảnh gia về chụp, ai ngờ vừa nói mấy câu nhiếp ảnh gia đã xoay người đi thẳng.

Tiểu hoa một lòng trông ngóng bữa tiệc tối nay, nhìn thấy Lâm Tố chẳng nói chẳng rằng đi mất thì cau mày hỏi người quản lý.
“Cô ta muốn làm gì? Không phải là định bắt tôi chờ đấy chứ?”
Tiểu hoa không kiên nhẫn nói xong, người mẫu nam đứng bên cạnh vốn đang nhìn theo hướng Lâm Tố rời đi chợt quay sang nhìn cô ta, khẽ mỉm cười.

Người mẫu nam đã đạt đến đẳng cấp quốc tế, nhan sắc và vóc dáng đều có, được một người đàn ông như thế cười với mình, trong lòng tiểu hoa như có con nai chạy loạn, mặt cũng đỏ bừng.
Thấy vậy, người mẫu nam đi đến bên cạnh cô ta, ôn hòa nói: “Cô ấy sẽ không chụp ảnh cho chúng ta nữa đâu.”
Người mẫu nam nói xong, tiểu hoa trợn tròn mắt, khó tin nói: “Nói đùa gì thế? Chỉ là một nhiếp ảnh gia mà nói không chụp là không chụp? Một nhiếp ảnh gia cỏn con mà cũng muốn chơi đại bài?”
“Cô ấy không phải nhiếp ảnh gia bình thường.” Người mẫu nam nói với tiểu hoa, “Tiếng tăm của cô ấy trong giới nhiếp ảnh vượt xa người thường, trong giới người mẫu của chúng tôi, chỉ cần được hợp tác với cô ấy một lần thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.


Nhưng tính khí thì không tốt lắm, không vừa ý chuyện gì là sẽ không chụp nữa.”
Nghe người mẫu nam phổ cập kiến thức xong, tiểu hoa vẫn không để Lâm Tố vào lòng, cô ta thờ ơ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Giỏi đến mấy thì cũng chỉ là nhiếp ảnh gia mà thôi, ném tiền cho cô ta còn sợ cô ta chê? Mà tính khí tệ như vậy, không thích là bỏ chụp, nực cười, cái giới này chẳng thiếu gì nhiếp ảnh gia.”
Tiểu hoa vênh váo nói, thái độ không biết trời cao đất dày là gì này trái lại có phần ngây thơ.

Người mẫu nam gật gù, giống như là tán thành với cách nói của cô ta, quay sang tiểu hoa, chìa tay nói: “Tôi là Lại Tân.”
Đối phương nho nhã lễ độ, trong lòng tiểu hoa vui vẻ nhảy nhót, bắt tay lại: “Tôi là Ngô Lăng.”
Lại Tân cười: “Tôi biết, bộ phim truyền hình của em tôi đã xem, diễn tốt thật đấy.”
Lại Tân là người mẫu quốc tế, vóc dáng và khí chất đều không có chỗ nào để bới móc, khi chụp ảnh thì lãnh khốc tuấn lãng, lúc nói chuyện bình thường lại đặc biệt điềm đạm nho nhã, thật đúng là một quý ông lịch thiệp.
Ngắn ngủi hai ba câu, trái tim thiếu nữ của Ngô Lăng đã rộn rạo khó yên.

Lâm Tố lái xe thẳng về nhà.
Thu nhập của một nhiếp ảnh gia nổi tiếng dĩ nhiên không thấp, cô mua một căn hộ một trăm năm mươi mét vuông ở thành Tây của thành phố A, căn nhà lớn này cũng chỉ có mình cô ở, không khỏi có cảm giác quá trống vắng lạnh lẽo.
Về đến nhà, Lâm Tố tháo giày rồi đi chân trần vào lấy một chai rượu từ trong tủ lạnh ra.

Mở nắp xong, Lâm Tố ngửa đầu trực tiếp cầm chai dốc ngược vào họng.

Nửa chai rượu cứ thế bị cô nốc vào bụng, thế nhưng lại không nếm ra được mùi vị gì.
Cô đưa chai rượu đến trước mặt, xem nồng độ cồn ghi trên đó.
Rượu nặng, còn có tem chống hàng giả.

Mới hai ngày trước cô còn nếm ra được mùi vị cực kỳ khó uống của loại rượu này nên mới mua đầy cả một tủ lạnh.

Đến hôm nay, rượu trong tủ chỉ còn lại một nửa, cô lại không nếm được mùi vị của nó nữa.
Lâm Tố uống hết nửa chai rượu còn lại, cảm giác cũng chẳng khác đang uống nước lã là mấy.

Sau đó khui thêm một chai, châm điếu thuốc.

Xong xuôi tất cả, cô đi chân trần đến trước chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất, ngồi xuống.
Nằm nhoài trên ghế sô pha, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, khỏi thuốc phiêu tán, Lâm Tố nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nắng rơi xuống cơ thể cũng không cảm nhận được độ ấm, cô thoáng ngây người.
Thuốc lá còn chưa cháy hết một nửa, chuông điện thoại đã vang lên.

Lâm Tố ấn nghe, giọng nói của người quản lý tên Đại Cương truyền tới.
“Chị gái…”
Đại Cương còn chưa kịp nói tiếp, Lâm Tố đã ngắt lời cậu ta: “Gọi tổ tông cũng không quay lại chụp.”
Đại Cương: “…”
Cô đã biết mục đích của cuộc gọi điện này ngay khi nhìn thấy tên hiển thị.

Đại Cương bị từ chối phũ phàng như thế thì im lặng một hồi lâu, tự chữa vết thương lòng xong xuôi mới tiếp tục.
“Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, chị không chụp thì sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.” Đại Cương khéo léo kết hợp tình cảm vào đạo lý để giảng giải.
Thế nhưng Lâm Tố nghe xong thì càng vui vẻ, nói với cậu ta: “Vậy nói họ phạt đi.”
Đại Cương hết biết phải nói gì, đúng là phía tạp chí sẽ không dám đòi tiền vi phạm hợp đồng của Lâm Tố.

Nói ra thì, Lâm Tố và tạp chí này không phải chỉ mới hợp tác lần đầu, mỗi lần được Lâm Tố chụp ảnh bìa, doanh số bán ra của họ đều vượt ngưỡng chỉ tiêu.

Lần này Lâm Tố bỏ chụp, phía đó cùng lắm là tìm một nhiếp ảnh gia khác, chắc chắn sẽ không phạt Lâm Tố.

Bởi vì họ cũng biết, đắc tội Lâm Tố một lần, sau này đừng mong cô sẽ hợp tác lại, đây mới là tổn thất lớn với họ.
Đã nói đến đây rồi, Đại Cương cũng không giấu nữa, “Phía tạp chí đã gọi điện nói sẽ không đòi tiền vi phạm hợp đồng, nhưng họ hi vọng chị có thể quay lại tiếp tục chụp, vì trước hôm nay họ đã thả tin ra ngoài là chị sẽ chụp cho bìa tạp chí lần này, nếu như giữa chừng đổi sang người khác thì không hay cho lắm.

Bởi vậy họ mong em có thể khuyên nhủ được chị.”
“Nếu biết sớm thì từ đầu họ phải chọn một người mẫu biết điều chút.” Lâm Tố nói.
Lúc nhận được điện thoại từ đối phương, Đại Cương cũng đã hỏi qua về tình huống đã xảy ra.

Tuy là tính khí của Lâm Tố rất tệ, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ bỏ chụp.

Lần này là vì tiểu hoa lưu lượng kia giữa chừng bỏ ra ngoài gọi điện thoại nên mới đắc tội cô, đúng là bên kia đã sai trước.
Biết là như thế, nhưng Đại Cương vẫn phải tìm cách khuyên nhủ Lâm Tố: “Ầy, tiểu minh tinh kiểu đó đâu đâu chả có, cậy mình có tí lưu lượng đã muốn làm gì thì làm, đúng là tự biến mình thành món ăn trên chảo, cháy khét lúc nào cũng không biết.

Để cho cô ta làm mình làm mẩy đi, lần này chúng ta chiều cho cô ta hư luôn, xem tương lai cô ta bị chính cái bệnh ngôi sao này chôn chết thế nào, được không nè?”
Đại Cương dùng chiến thuật vu hồi, Lâm Tố dứt khoát cho cậu ta vu hồi luôn.
“Không được.”
Đại Cương: “…”
Được, trong cái vòng này chỉ có người khác chiều vị tổ tông này, làm gì có chuyện tổ tông này chiều người khác.
Biết có nói thêm cũng chỉ tốn nước bọt, Đại Cương không khuyên nhủ nữa, tự giác chuyển sang chủ đề khác.
“Bác sĩ tâm lý lần trước không chịu nhận lịch hẹn với chị nữa, em đã đổi sang một người khác.” Nói đến đây, Đại Cương sâu sắc cảm thán, tuy cậu ta mới chỉ hai mươi, nhưng lại có cảm giác mình đã già thêm hai mươi tuổi do lo nghĩ quá nhiều.
“Chị, đừng gây sự nữa được không, ngoan ngoãn xem bệnh, đừng chọc cho bác sĩ tức giận bỏ đi nữa.

Chị còn tiếp tục như thế, cả hệ thống tư vấn tâm lý của thành phố A này đều sẽ chuyển chị vào danh sách đen.”
Đại Cương nói ra nỗi lòng mong cô hiểu cho, Lâm Tố lại chỉ cười: “Chị cũng chẳng muốn gặp họ.”
Đại Cương: “…”
Trạng thái tinh thần và chứng bệnh tâm lý của Lâm Tố đã kém cực kỳ, nếu không để cô đi gặp bác sĩ tâm lý, cứ để tình trạng này tiếp diễn thì sợ rằng Lâm Tố sẽ mục rữa ở nhà mất.
Cô vốn là một nhiếp ảnh gia có thiên phú như thế.
Nghĩ đến trạng thái của cô trong thời gian gần đây, Đại Cương thở dài thườn thượt, nói: “Chị, coi như em cầu xin chị, nghiêm túc khám bệnh một lần thôi.

Còn tiếp tục thế này em sợ một ngày nào đó chị sẽ làm gì vi phạm pháp luật mất.”
Đại Cương tha thiết chân thành, chỉ hận không thể móc tim móc gan ra cho cô xem, Lâm Tố nghe đến đây, ý thức chết lặng đã hơi dao động.
“Được.” Lâm Tố đồng ý.
“Tuyệt.” Đại Cương reo lên, mừng như bắt được vàng nói liền một hơi: “Vậy em đưa số điện thoại của chị cho bác sĩ tâm lý mới để anh ta gọi điện hẹn thời gian với chị, còn nữa, nếu chị đã đồng ý chuyện này rồi, thì có phải sẽ suy nghĩ việc quay lại chụp…”
“Tút tút”, điện thoại bị ngắt không hề lưu tình.
Đại Cương: “…”
Đúng là không thể được voi lại đòi Hai Bà Trưng.
Lâm Tố ném điện thoại sang một bên, chẳng mấy chốc đã quẳng luôn chuyện bác sĩ tâm lý về sau đầu.

Cô trở mình, muốn đổi sang một tư thế dễ chịu hơn để tiếp tục uống rượu.

Lúc xoay người khiến chiếc áo trượt lên, làm lộ phần bụng bằng phẳng láng mịn.
Lâm Tố rất gầy, nếu như nằm ngửa sẽ thấy được xương hông gồ lên, bên cạnh là một vết sẹo bằng một ngón tay.
Vết sẹo này thình lình đập vào mắt cô, con ngươi vốn tối tăm như tro tàn của Lâm Tố chợt lóe lên một cái, nhấc tay kéo áo xuống, che đi vết sẹo kia.
Xong xuôi, Lâm Tố nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Tuy là nhắm mắt, nhưng Lâm Tố không hề buồn ngủ.


Ngược lại là sau khi nhắm mắt, ký ức lộn xộn cùng nhau trỗi dậy, quăng quật vào nhau, hại cái đầu Lâm Tố đau như búa bổ.
Cô mở mắt, trầm mặc cho đến khi trời tối hẳn lại.
Trong khoảng tĩnh mịch đó, Lâm Tố ngây người nhìn trần nhà, dần mất cả khái niệm về thời gian.

Màn đêm phủ xuống, thành phố A lại sáng rực ánh đèn.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ hư hư thực thực, cách một lớp kính, Lâm Tố như bị giam trong một khối lập phương bằng thủy tinh, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Nằm lâu đến mức khắp cơ thể đều đau nhức, cô vừa chuẩn bị đứng dậy lấy rượu thì thông báo tin nhắn vang lên.
Âm thanh thông báo như mũi dao nhọn đâm vào trung ương thần kinh, Lâm Tố nhíu chặt mày, vừa cầm điện thoại đi về phía tủ lạnh vừa liếc qua màn hình.
Là tin nhắn của người mẫu nam ngày hôm nay.
Lúc ở khu chụp ảnh Lại Tân đã chủ động đến chào hỏi cô, còn xin cả phương thức liên lạc, Lâm Tố khi đó đã tùy tiện đưa một tấm danh thiếp của mình cho anh ta.
[Lại Tân: Hôm nay vất vả rồi, muốn cùng nhau uống một chén không?]
Lâm Tố là nhiếp ảnh gia, cũng coi như bước một chân vào giới người mẫu một chân vào giới giải trí.

Trong cái vòng này, dù nam hay nữ, bên ngoài có bóng loáng đẹp đẽ bao nhiêu thì giá trị đạo đức và những phương diện khác vẫn sẽ bị kéo xuống thấp nhất.
Lâm Tố cầm chai rượu, gõ ba chữ gửi lại.
[Lâm Tố: Muốn ngủ à?]
Cô đã hỏi trắng trợn như thế, đối phương cũng không vòng vo nữa, nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.
[Lại Tân: Có thể, đến nhà ai đây? Hay là đến khách sạn?”]
Lâm Tố híp mắt nhìn nội dung tin nhắn, cô tiện tay đóng cánh cửa tủ lạnh, tu một hớp rượu rồi mới tiếp tục nhắn trả lời.
[Lâm Tố: Ở đâu cũng không được, tôi bị lãnh đạm với chuyện tình dục.]
Ấn gửi đi xong, Lâm Tố cầm rượu và điện thoại quay về ghế sô pha.

Cô nhảy vào ghế sô pha, ném điện thoại sang một bên, tay cầm chai rượu, phóng tầm mắt để nó tự do thả trôi vô định trong cảnh đêm bên ngoài.
Phương thức từ chối này của cô dù là ai cũng sẽ không tin, Lại Tân thì giống như phải bám lấy cô cho bằng được, dứt khoát gọi điện qua.
Chuông điện thoại vang lên, kích thích đến não bộ khiến huyệt thái dương của cô giật phát đau.

Hai hàng lông mày nhíu chặt, cô nhìn tên hiển thị, trực tiếp ấn tắt, sau đó ném điện thoại sang một bên.
Thế nhưng vừa ném điện thoại đi, tiếng chuông như đòi mạng lại vang lên.
Vốn đã mất ngủ khiến tinh thần căng thẳng tột độ, vô tình nhìn thấy vết sẹo lại khiến cả những ký ức trước đây ùa về, còn có cồn rượu kích thích, sợi thần kinh vốn đã căng như dây đàn trong thoáng chốc đứt phựt.

Cô đứng phắt dậy, cầm điện thoại ấn nghe, lớn tiếng quát.
“Tôi nói là tôi lãnh đạm với chuyện tình dục, lãnh đạm, con mẹ nó anh nghe không hiểu tiếng người hay là bị mù chữ hả!”
Lâm Tố điên tiết xả xong, giống như cơn mưa lớn thình lình đổ ào xuống giữa trưa hè tháng sáu, mưa lớn đi qua, phía chân trời chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.

Trong khoảng tĩnh lặng ấy, bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Xin chào Lâm tiểu thư, tôi là bác sĩ tâm lý của cô, Đào Mục Chi.”
Lâm Tố sau khi phát tiết xong: “…”
Tuy mới chỉ nghe được giọng nói của vị bác sĩ tâm lý này, nhưng thông qua nó, Lâm Tố vậy mà lại mường tượng ra dáng vẻ và khí chất của hắn.
Trẻ tuổi, thanh lãnh, văn nhã…!Giọng nói của hắn lạnh nhạt mà xa lạ, giống như phiến đá không có nhiệt độ nằm im lìm trong đầm nước, vậy mà lại khiến cảm xúc của Lâm Tố dịu xuống.
Cơn nóng nảy dần nguội đi, cô rơi vào im lặng.
Thấy cô im lặng, vị bác sĩ tâm lý kia cũng im lặng một lát.

Sau đó không đợi cô lên tiếng, giọng nói của hắn tiếp tục truyền đến.
“Ngoại trừ lãnh đạm với chuyện tình dục, dễ bị kích động, còn những biểu hiện khác không?”
Lâm Tố: “…”
Lâm Tố cúp máy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.