Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 96. Mẹ Trực Tiếp Đóng Gói Tống Cô Đi Rồi
Art: Weibo @遇见逆水寒
Chương 89: Mẹ trực tiếp đóng gói tống cô đi rồi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mà chờ Lâm Tố bưng trà sữa đi theo Đào Mục Chi vào đến phòng khám của hắn mới bắt đầu phản ứng lại biểu hiện vừa rồi của cô và Đào Mục Chi ở trước mặt mấy người y tá.
Lâm Tố: “…”
Đào Mục Chi đi đằng sau đóng cửa, Lâm Tố nhìn bóng lưng hắn, ngập ngừng nói: “Có phải chúng ta vừa bại lộ rồi…”
Cô còn chưa nói hết, Đào Mục Chi đã quay lại, đẩy cô áp lưng lên cửa, cúi đầu hôn cô.
Cơ thể vừa tiếp xúc, hô hấp và xúc cảm quen thuộc của đối phương ngay tại phương thức tiếp xúc này, qua làn da mềm mại truyền tới, Lâm Tố khẽ run lên, phát ra tiếng ngâm nga rất khẽ, lại nhanh chóng bị nụ hôn của Đào Mục Chi nuốt gọn.
Hai người cũng tính là tiểu biệt thắng tân hôn.
Dù sao mấy ngày này Lâm Tố luôn ở với mẹ, dù Đào Mục Chi có đôi khi ghé thăm thì ăn tối xong vẫn phải rời đi luôn. Hai người tạm biệt ngay ở sân nhà, trong nhà còn mẹ, không tiện làm những chuyện quá mức thân mật. Lâm Tố thậm chí sinh ra cảm giác đã lâu lắm rồi không hôn Đào Mục Chi, bởi thế mà hiện tại nụ hôn vừa bắt đầu, đã kích thích đến mức khiến cơ thể cô khẽ run lên.
Hai người đều vừa uống trà sữa, nụ hôn thơm nồng mùi sữa và hồng trà, Đào Mục Chi giống như pudding trong suốt vị trà sữa, thanh khiết mà mê người, Lâm Tố lại như mochi vị trà sữa, mềm mềm thơm thơm, khiến Đào Mục Chi hận không thể ngay tại đây mà ăn cô.
Nhưng mà pudding vị trà sữa vẫn cực kỳ lý trí, chỉ hôn Lâm Tố một hồi rồi không tiến đến bước tiếp theo. Dù saọ họ đang ở trong phòng khám, mà hắn còn chưa tan làm.
Trước khi lý trí bị thứ cảm xúc khác cắn nuốt sạch sẽ không còn một mẩu, hắn rời khỏi môi Lâm Tố, ngón tay nhẹ nhàng miết qua cánh môi sưng đỏ ướt át.
Cảm giác tê dại từ môi truyền đến khiến chân Lâm Tố thoáng mềm nhũn, cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, hé răng, cắn ngón tay hắn.
Lâm Tố tức thì thấy mây đen ùn ùn kéo tới che mất ánh sáng trong mắt hắn.
Cô thè lưỡi liếm nhẹ đầu ngón tay hắn, ánh mắt hiện lên nghịch ngợm. Nhịp tim của Đào Mục Chi theo động tác này của cô điên cuồng tăng tốc, hắn chậm rãi rút ngón tay giữa hai hàm răng của cô ra.
“Em biết tôi không thể làm gì em ở đây.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố giương mắt, cười nhìn hắn.
“Nên tôi mới cố ý đó.” Lâm Tố đáp.
Đào Mục Chi rũ mắt nhìn cô, hắn đã phải kiềm nén xúc động của chính mình rồi, giờ còn phải đè xuống cả xúc động mà Lâm Tố cố tình đem đến cho hắn. Hắn kéo Lâm Tố ôm vào lòng, từng chút từng chút một ổn định lại tâm trạng của bản thân.
(*) Là ai, là ai trước bảo tôi không có hứng thú với cô, là ai ấy nhỉ…
Trước đây Lâm Tố cũng từng cắn ngón tay của Đào Mục Chi, nhưng lần trước phản ứng của Đào Mục Chi khá bình thường, cùng lắm vì cô là người khác giới mà nhịp tim có một giây hỗn loạn. Mà hiện tại, Lâm Tố có thể cảm nhận được vô số những biến hóa trong mắt và nhịp tim của Đào Mục Chi. Hắn là một Đào Mục Chi chân thật nhất ở trước mặt cô, cảm xúc không bị giấu đi, tình cảm không bị đè nén, mà cô thì đang nằm trong lòng hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố khẽ cười. Tiếng cười của cô từ trong lòng Đào Mục Chi khe khẽ tràn ra, Đào Mục Chi nghe thấy, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô.
Đào Mục Chi có khả năng kiềm chế vượt qua cả người thường, nếu không thì hắn đã không thể chối từ trước vô số lần công kích của Lâm Tố, một mực kiềm chế bản thân cho đến hiện tại, chờ Lâm Tố hoàn toàn khỏi bệnh.
Chỉ không ngờ rằng, sau khi Lâm Tố khỏi bệnh rồi, hai người vậy mà vẫn phải kiềm chế.
Bởi vì Lâm Tố đang ở với mẹ, họ không có cách nào làm những chuyện thân mật chân chính.
–
Lâm Tố rất lo lắng.
Bởi vì lúc Đào Mục Chi ra quầy lễ tân đưa cô về phòng khám, hai người trong vô thức đã tương tác với nhau như ngày thường, khiến quan hệ yêu đương này bị bại lộ.
Cô e là mấy người y tá kia đã biết rồi.
Cô và Đào Mục Chi ở bên nhau là một chuyện hết sức hợp quy trình, thậm chí cô còn từng hỏi Uông Giai Hoa, bà ấy cũng đã nói là không có vấn đề gì cả. Cô và Đào Mục Chi chỉ có ba buổi chẩn liệu, hơn nữa còn chưa từng đi sâu vào trạng thái tâm lý của cô. Sau ba lần đó, cô tỏ tình, Đào Mục Chi bởi vì phải kiêng kỵ mà chuyển cô cho Uông Giai Hoa.
Mà trong khoảng thời gian cô tiếp nhận chẩn liệu ở chỗ Uông Giai Hoa, cô và Đào Mục Chi vẫn luôn là mối quan hệ trong sáng. Đợi đến tận khi cô khỏi bệnh rồi, Đào Mục Chi mới tỏ tình với cô, một lần nữa xác định cô dù đã khỏi bệnh vẫn còn thích hắn, hai người mới chính thức yêu nhau.
Phát triển đúng quy trình, không tìm ra vấn đề nào hết.
Nhưng dù đúng quy trình thì vẫn không đủ. Chuyện ban đầu cô là bệnh nhân của Đào Mục Chi, mấy người y tá đều đã biết. Bây giờ cô và hắn lại yêu nhau, để họ biết rồi, chắc chắn sẽ có thêm những chủ đề bát quái về Đào Mục Chi.
Đương nhiên nói về cô thì chẳng sao cả, cô chẳng thể bị nó ảnh hưởng được. Nhưng Đào Mục Chi làm việc ở bệnh viện, nếu để đồng nghiệp dùng ánh mắt thành kiến nhìn hắn, nghĩ đến đó thôi Lâm Tố đã thấy khó chịu rồi.
Lâm Tố lại không phải kiểu người nhất định phải bắt Đào Mục Chi chiếu cáo với cả thiên hạ rằng họ đang yêu nhau, chuyện hai người ở bên nhau này, dù chỉ có hai người họ biết thì cũng chẳng sao.
Nhưng nếu như đã ở bên nhau thì chắc chắn sẽ có sơ hở. Nếu không ngay từ đầu y tá kia đã không cảm giác ra Đào Mục Chi đang yêu, còn cảm giác được cô đang yêu, chẳng qua là chưa cảm giác đến cô và Đào Mục Chi đang yêu nhau thôi.
Bây giờ thì họ đều biết rồi, tiếp sau đây, họ sẽ có cái nhìn thế nào về cô và Đào Mục Chi đây?
(*) Tố ngốc lo lắng thừa quá, bác sĩ Đào còn cố tình để hai người lộ kia kìa :>>
Năm rưỡi chiều, Đào Mục Chi tan làm, Lâm Tố đi theo Đào Mục Chi, vừa căng thẳng vừa xoắn xuýt cùng hắn rời khỏi phòng khám. Quả nhiên hai người vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt của mấy người y tá bên kia đã đồng loạt chuyển về phía này.
Lâm Tố: “…”
Lâm Tố ngẩng đầu, cũng nhìn về phía họ. Cô cho rằng lúc nhìn nhìn tới, ánh mắt đang tập trung về phía này sẽ đồng loạt thu về. Nhưng không, bọn họ cười he he nhìn cô và Đào Mục Chi, còn lên tiếng chào hỏi.
“Bác sĩ Đào, Lâm tiểu thư, hai người về đấy ạ?” Một y tá chống khuỷu tay trên quầy lễ tân cười hỏi.
Lâm Tố ngơ ngác hoàn hồn, Đào Mục Chi đã gật đầu: “Đúng.”
“Vậy thì tạm biệt nha~” Đào Mục Chi nói xong, mấy người y tá đều vẫy tay chào tạm biệt hai người.
Lâm Tố nhìn dáng vẻ nhiệt tình vẫy tay của họ, lại nhìn khuôn mặt tươi cười của họ, khẽ mím môi, cũng vẫy tay lại.
“Tạm biệt~” Lâm Tố nói.
Sau đó, Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng đi đến trước cửa thang máy. Đang bước đi thì bỗng mấy cô ấy lại nói với theo.
“Lâm tiểu thư, lần sau có thời gian lại ghé chơi nha~”
Lâm Tố quay đầu lại nhìn, thấy được nụ cười chân thành trong mắt của họ, Lâm Tố cũng cười, cô quay đầu về, bước nhanh tới bên cạnh Đào Mục Chi, cầm tay hắn.
Đào Mục Chi như đã quen thuộc mở bàn tay ra, mười ngón tay đan nhau, sau đó, hai người bước vào thang máy.
Mấy người y tá ở quầy lễ tân chứng kiến một màn này, ở bên ngoài không ngừng la hét.
Cửa thang máy đóng lại, cũng ngăn cản tiếng cười nói bên ngoài của mấy người y tá, Lâm Tố nắm tay Đào Mục Chi, khóe môi hơi cong lên. Cô nắm chặt tay Đào Mục Chi hơn, mà hắn cảm nhận được, cũng nắm chặt lại.
Bàn tay hắn sạch sẽ khô ráo, ngón tay thon dài, lực nắm vừa đủ, được Đào Mục Chi nắm tay như thế, Lâm Tố có cảm giác trái tim mình cũng nằm gọn trong tay hắn rồi.
Thậm chí bầu không khí trong thang máy cũng dần nhuốm màu ngọt ngào, Lâm Tố ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.
–
Hai người rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đến nhà của Lâm Mộ Hoa. Về đến nhà, Lâm Mộ Hoa đã nấu gần xong cơm tối. Đào Mục Chi xắn tay áo, rửa tay rồi cũng vào bếp hỗ trợ bà. Xong xuôi đâu đây, ba người tụ tập trong phòng ăn, cùng nhau ăn bữa tối.
Ăn cơm tối xong, Đào Mục Chi như thường lệ vào bếp thu dọn. Lâm Tố thì không giống như trước đây ngồi trong phòng khách xem tivi chờ hắn. Cô chốc chốc lại vào bếp lấy cái này lấy cái kia, chốc chốc lại đứng ở cửa tán gẫu mấy câu với Đào Mục Chi, cứ như một con mèo dính người bám theo sau Đào Mục Chi.
Trong lúc hai người đang tán gẫu, Lâm Mộ Hoa nhìn về phía đó, mỉm cười gọi cô.
“Lâm Tố.”
“A?” Lâm Tố đang tán gẫu với Đào Mục Chi thì dừng lại giữa chừng. Cô quay đầu, nhìn về phía mẹ, Lâm Mộ Hoa vẫy tay, nói: “Qua đây.”
“Ò.” Tuy vẫn hơi không nỡ rời đi, nhưng mẹ đã gọi thì Lâm Tố vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Lâm Tố đứng bên cạnh mẹ, dáng vẻ như đợi mẹ nói xong sẽ lại quay về tiếp tục tán gẫu với Đào Mục Chi. Mà ánh mắt của Lâm Mộ Hoa từ tivi chuyển sang, nói với Lâm Tố: “Hôm nay con với Mục Chi cùng nhau về nhà đi.”
Mẹ trực tiếp đóng gói cô tống đi rồi.
Lâm Tố nhớ lại vừa rồi mình chỉ chăm chăm đi theo Đào Mục Chi, bỏ mặc mẹ ở đây. Cho rằng là mẹ ghen tị rồi, Lâm Tố vội lắc đầu, bước qua nói: “Về nhà làm gì chứ? Con ở đây với mẹ thêm mấy ngày nữa.”
“Con ở đây hơn một tuần rồi.” Lâm Mộ Hoa nói.
Lâm Tố: “…”
Đúng là hơn một tuần rồi thật.
“Mới có hơn một tuần, con lại ở thêm mấy ngày nữa.” Lâm Tố nói.
“Làm sao mà cứ ở nhà mẹ mãi thế được?” Lâm Mộ Hoa hỏi.
Lâm Tố: “…”
Đúng là nhà này do cô mua, nhưng cô mua cho mẹ ở thì là của mẹ rồi. Hơn nữa, kế hoạch ngay từ ban đầu của họ vốn không phải là sẽ ở với nhau, mà là cô có thời gian thì sẽ về chơi với mẹ, lại không phải là có thời gian mới về chính nhà mình chơi.
Khi đó là vì sợ mẹ mới đến chưa quen với nơi này, nhưng mà hiện tại đã hơn một tuần rồi, mẹ gần như không còn gì chưa thể thích ứng nữa. Hơn nữa bây giờ mẹ cô đang bắt đầu đi gặp bác sĩ, cũng đã tìm được công tác mới, cuộc sống mới xem như chính thức bắt đầu lại, đúng là cô không thể cứ ở đây làm phiền mẹ mãi.
Tuy là nói thế, nhưng Lâm Tố vẫn lo lắng: “Vậy mẹ một mình ở đây…”
“Mẹ đã ở một mình rất nhiều năm rồi.” Lâm Mộ Hoa nói, “So với có con ở đây cùng, mẹ còn quen ở một mình hơn.”
Lâm Tố: “…”
Lâm Tố im lặng, Lâm Mộ Hoa nắm tay cô vỗ nhẹ, nói: “Mỗi người sống trên thế giới này đều có rất nhiều trách nhiệm trên mình. Mỗi một mối quan hệ được lập ra đều có thêm một tầng trách nhiệm mới. Mẹ là trách nhiệm của con, Mục Chi cũng thế. Con phải cân đối hài hòa giữa những trách nhiệm này. Ý mẹ là, con đang chịu trách nhiệm với mỗi mối quan hệ của mình, không phải là ích kỷ, biết chưa?”
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn Lâm Mộ Hoa, bà giống như đã nhìn thấu lo lắng của cô. Thật ra Lâm Tố rất muốn về với Đào Mục Chi, nhưng cô cảm thấy mình như thế giống như đang ích kỷ vì mong muốn của bản thân, bỏ rơi mẹ. Nhưng hiện tại mẹ nói với cô, Đào Mục Chi cũng là trách nhiệm của cô, cô cần chịu trách nhiệm với cả hắn nữa.
Nếu là trước đây, mẹ luôn mong có thế giữ cô trong thế giới của mình, nắm giữ cô. Nhưng mà hiện tại, mẹ càng mong cô có thể tự do bay lượn bên ngoài, sống cuộc sống của chính mình.
Lâm Tố ngước mắt nhìn mẹ, trái tim được ngọt ngào lấp đầy, cô khẽ liếm môi, cười nói: “Được ạ. Con cũng phải về xem đám cá nhỏ thế nào rồi.”
–
Đào Mục Chi thu dọn xong, đi ra ngồi xem tivi với hai mẹ con họ thêm một lát, lại tán gẫu thêm một hồi mới đứng dậy chào tạm biệt. Trong lúc hắn chào Lâm Mộ Hoa, Lâm Tố giống như mọi khi đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, hai người cùng rời khỏi nhà, đứng ở sân.
Vẫn như mọi khi, Đào Mục Chi đứng dưới bậc thang, Lâm Tố đứng trên bậc thang, hai người đối diện nhau. Lâm Tố nhìn hắn, giang hai tay. Đào Mục Chi khẽ cong môi, giang hai tay ôm cô.
Hai cơ thể tiếp xúc, trở thành nguồn ấm áp duy nhất giữa gió đêm. Đào Mục Chi cúi đầu hôn lên mái tóc cô, Lâm Tố áp má bên vai hắn, thổi thổi vào hõm cổ hắn.
Hơi thở nóng ẩm trượt qua làn da trơn nhẵn, Đào Mục Chi hơi nâng mắt, cúi đầu nhìn Lâm Tố nằm tựa trên vai mình.
“Em biết tôi không thể làm gì em ở đây.” Đào Mục Chi lặp lại lời chiều nay đã nói, nói xong, không đợi Lâm Tố lên tiếng, hắn đè thấp giọng, nói tiếp: “Nên em lại cố tình.”
Lâm Tố nằm tựa vào bả vai hắn, cười khe khẽ, cười xong, cô nói: “Vậy anh có thể đưa tôi đến nơi nào có thể làm gì tôi nha.”
Ánh đèn trong nhà phản chiếu trên đôi con ngươi của cô, mông lung mờ tối. Trong mắt cô có ý cười, giọng nói thấp thoáng dụ dỗ.
Lâm Tố của hôm nay không giống với những lần tiễn hắn về trước đó.
Trước đây dụ dỗ hắn đều là vì muốn trêu chọc hắn. Nhưng tối hôm nay, cô giống như là đang thật sự nghiêm túc.
Đào Mục Chi lên tiếng: “Tôi có thể đưa em đi đâu đây?”
“Đi đâu cũng được.” Lâm Tố nói, sau đó từ trong lòng Đào Mục Chi đứng thẳng dậy, hai tay vẫn còn đặt trên vai hắn, cô nói: “Mẹ nói hôm nay chúng ta có thể về cùng nhau.”
Hầu kết Đào Mục Chi khẽ động.
Đào Mục Chi bỗng nhiên im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô. Lâm Tố cúi đầu, áp sát tới khuôn mặt tuấn tú của hắn, cười hì hì hỏi.
“Anh có muốn không?”
Lâm Tố nói xong, giây tiếp theo, cơ thể cô bay lên không trung, cô cứ thế bị Đào Mục Chi bế lên rồi.
–
Hai người một khi ở nơi không có ai khác thì chắc chắn sẽ xảy ra một vài chuyện. Mà chuyện này, chỉ là suy nghĩ trong lòng, hoặc chỉ là bên trong không gian chật hẹp của xe, cảm nhận hơi thở của đối phương, chỉ vậy thôi đã đủ trêu chọc đến từng tế bào thần kinh, nhóm lên một ngọn lửa không tên.
Lâm Tố trước đây cùng lắm là mặt đỏ tim đập, hiện tại cô có cảm giác cả người mình đều bị nướng chín, đợi đến khi Đào Mục Chi dừng xe trong hầm đỗ xe, Lâm Tố bị thiêu đốt đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Xe dừng lại, cơ thể theo quán tính hơi đổ về phía trước, trái tim cô cũng theo đó mà nghiêng ngả. Lâm Tố khẽ cắn môi, giây tiếp theo, Đào Mục Chi mở cửa xe, nắm tay cô, dẫn cô xuống xe.
Gió lạnh trong bãi đỗ thổi đi được chút ít hơi nóng trên người, nhưng chỉ có trên da là mát lạnh, bên trong cơ thể cô vẫn nóng hừng hừng. Nóng lạnh đan xen, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, theo bản năng càng nắm chặt bàn tay của Đào Mục Chi hơn.
Hai người một đường từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm đi vào thang máy, đến trước cửa nhà.
Đào Mục Chi bấm mật mã, tiếng mở cửa vang lên, “cạch” một tiếng, cửa mở ra. Bóng tối bên trong như một cái miệng của dã thú đang chực chờ sẵn khiến Lâm Tố muốn lùi bước. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, Đào Mục Chi đã kéo cô vào trong bóng tối đó.
Cửa đóng lại, Lâm Tố bị một lực lớn đè lên cửa, giây tiếp theo, cô nghênh đón nụ hôn không còn cần kiềm chế gì nữa của Đào Mục Chi.
Cô như một nhánh cỏ dại, Đào Mục Chi lại như một ngọn lửa cháy hừng hực, một khắc khi hai người hợp làm một, Lâm Tố thậm chí có thể nghe thấy tiếng nổ phát ra từ ngọn lửa đó.
Ngọn lửa cắn nuốt cô, cũng cắn nuốt lý trí của cô, chỉ còn lại một cơ thể mặc cho Đào Mục Chi chi phối.
Trong ngọn lửa nóng hừng hực đó, giọng nói run rẩy của Lâm Tố giống như đang van xin, cô nói với Đào Mục Chi.
“Đây, đây là lần đầu tiên đấy, anh nhẹ nhàng chút.”
“Được.”
Thế nhưng ngọn lửa thậm chí còn có xu hướng mạnh mẽ hơn, nuốt trọn cả tiếng van xin cuối cùng của cô.
***
88: hi hi hi