Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 7: Dùng Ánh Mắt Đầy Hứng Thú Nhìn Hắn
Art: @twi todo_0301
Chương 06: Dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn hắn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bốn giờ thứ hai tuần tiếp theo, Đào Mục Chi chờ Lâm Tố trong phòng khám. Thời gian dần trôi qua, phòng khám vắng lặng, Lâm Tố không đến. Một giờ tiếp theo, Đào Mục Chi đọc sách trong phòng khám chờ cô.
Lần chẩn liệu trước kết thúc, tuy là Lâm Tố không giống lần đầu tiên gặp hắn biểu hiện ra tức giận tột độ, nhưng khi trạng thái tinh thần bất ổn, con người càng biểu hiện ra bình tĩnh thì càng đại biểu cho tinh thần của người đó đang dao động mãnh liệt. Lần đầu tiên Lâm Tố ở trước mặt hắn biểu hiện ra sự phẫn nộ cáu kỉnh ngắn ngủi, còn lần trước là đã găm sâu vào cốt tủy, im lặng mà trầm mặc bùng nổ.
Như thế mới có lợi cho Lâm Tố, cảm giác nóng nảy buồn bực đối với thế giới của người bệnh sẽ theo diễn biến nặng của bệnh mà trở nên tê liệt. Chỉ cần cô lại cảm nhận được tâm tình biến động, dù có là phẫn nộ thì cũng đã xem như đã thành công khiến tốc độ dần mất đi hứng thú với thế giới của cô chậm đi.
Năm rưỡi, hết giờ làm việc, Đào Mục Chi đóng cuốn sách, Lâm Tố vẫn chưa đến.
Phẫn nộ có thể giúp cô cảm nhận được tâm tình biến động trở lại, nhưng nó cũng kèm theo phản ứng dây chuyền, Lâm Tố đã cực kỳ tức giận với hắn, không muốn gặp lại hắn cũng là chuyện bình thường.
Nếu như xuất hiện tình huống này, phương thức trị liệu theo đó cũng sẽ có thay đổi. Bước tiếp theo hắn sẽ phải chủ động và ôn hòa hơn, khiến cô bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi thâm nhập vào thế giới nội tâm của cô, tìm hiểu nguyên do dẫn đến trạng thái tinh thần hiện tại, từ đó mới xác định các bước trị liệu tiếp theo.
Đào Mục Chi vừa suy nghĩ vừa từ ghế đứng dậy, cởi cúc áo của chiếc blouse trắng. Hắn vừa cởi đến chiếc cúc cuối cùng, đang định cởi áo ra thì giữa không gian tĩnh lặng chợt vang lên tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, Đào Mục Chi đáp một tiếng: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Lâm Tố đi vào.
Lần đầu tiên gặp nhau, Đào Mục Chi đã quan sát kỹ càng khuôn mặt của Lâm Tố. Cô là một nhiếp ảnh gia, công việc liên quan ít nhiều đến giới giải trí, trên người cũng được dẫn lên mấy phần áng sáng rực rỡ. Chỉ riêng thứ ánh sáng này đã đủ nói rằng cô xinh đẹp. Thậm chí cô gắn với công việc nhiếp ảnh, còn là người có địa vị trong giới, càng khiến cho thứ ánh sáng đó đọng lại mấy phần nghệ thuật.
Lâm Tố cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật sống.
Có thể thấy cô cũng không có kiên nhẫn gì với việc chải chuốt ăn diện, tuy là chính bản thân cô cũng tỏa sáng lắm rồi, mà cách phối đồ và trang điểm này ngược lại khiến cô càng giống một món đồ sứ được dày công nhào nặn lên.
Cô rất trắng, bệnh nhân tâm lý thường có làn da trắng thế này, trắng đến mức không thấy được hồng hào, như trong suốt. Nếu có thì khác ở một điểm đó chính là ở trên những bệnh nhân khác sẽ thấy ngay ra người đó đang khổ sở vật lộn với căn bệnh của chính mình thế nào, mà ở trên người Lâm Tố thì lại hài hòa khó tả, giống như một bức thiết kế nhân vật lộng lẫy nhưng bất cần dưới ngòi vẽ của một tác giả manga Nhật Bản những năm tám mươi.
Trên làn da trắng như sứ đó là mái tóc đen dày chưa bao giờ buộc lại, giống như thác nước, lại tùy tiện mà nửa như không nửa như đang giấu khuôn mặt xinh đẹp được tỉ mỉ tạo thành bên dưới.
Khuôn mặt và khí chất của Lâm Tố càng khiến tổng thể vượt qua cả chuẩn mực đánh giá, từ xa nhìn tới sẽ cảm thấy là quyến rũ, đến gần lại thấy được sự tỉ mỉ của tạo hóa. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, một đôi mắt hồ ly thông minh kiều diễm động lòng người, kể cả hàng lông mi dài cong vút cũng không thể che lấp được sự đẹp đẽ trong đôi con ngươi màu trà. Cuối cùng là phần xinh đẹp nhất của khuôn mặt, đôi môi căng mọng như thạch trái cây vừa lấy ra từ trong hộp, lại giống như viên trân châu dâu tây trong suốt không chứa tạp chất, màu sắc rực rỡ diễm lệ nhưng không hề dung tục, càng có mấy phần trong sáng thơ ngây hòa quyện trong cái quyến rũ, khẽ hé ra là có thể thấy được hàm răng trắng đều tăm tắp và đầu lưỡi hồng hào thấp thoáng bên trong.
Hôm nay cô rất khác mọi ngày, thần sắc sáng sủa, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, không hề giống một người bệnh đang đứng trước mặt hắn.
Đào Mục Chi nhấc mắt nhàn nhạt quét qua cô, ánh mắt dừng lại trên đôi con ngươi của cô, nói: “Cô đến muộn rồi.”
Hắn nói xong, Lâm Tố hơi khép môi, nhấc mày.
Đào Mục Chi thu lại tầm mắt, treo chiếc áo lên cái giá bên cạnh, nói: “Lần sau đi, hôm nay hết giờ làm việc rồi.”
Trong lúc hắn sửa sang lại chiếc blouse trắng, Lâm Tố lại không vì lệnh đuổi khách của hắn mà rời đi, ngược lại còn đi đến trước bàn làm việc của hắn, đứng cách một chiếc bàn nói: “Vậy thì vừa đẹp. Bác sĩ Đào, tôi mời anh ăn cơm.”
Cô nói xong, Đào Mục Chi treo áo xong quay đầu lại.
Hết giờ làm việc nên hắn đã trở về phong cách quần áo thường ngày, phong cách giống hệt với khí chất của hắn, sơ mi màu cà phê, cà vạt màu tối, quần tây màu đen, lại dùng một chiếc thắt lưng thiết kế đơn giản nhưng làm nổi bật phần eo thon không có mỡ thừa. Nghiêm cẩn thanh lãnh, lãnh đạm lý trí.
Nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô thấy Đào Mục Chi đứng, không ngờ hắn lại cao như thế, chắc phải trên 1m85. Hắn cao nhưng gầy, thế nhưng nhờ một tầng quần áo nên không nhìn rõ sự gầy yếu, ngược lại qua mỗi động tác giơ tay nhấc chân cảm nhận được khung xương tráng kiện khỏe khoắn bên trong.
(*) lần trước đứng lên gòi, ngay cái chương trước mà ổng bắt Tố bảo bối đợi đó má ruột :>
“Không cần.” Đào Mục Chi từ chối rồi.
“Vì sao?” Lâm Tố nghiêng đầu, không hiểu nhìn hắn.
Đào Mục Chi nói: “Không cần thiết phải tốn kém.”
“Không tốn kém nha.” Lâm Tố nghe đến đây thì phì cười, nói: “Không cần khách sáo đâu. Bác sĩ giúp tôi chẩn liệu hai lần, tuy là phương thức và quá trình tôi đều không thể tiếp thu được, nhưng sau mấy ngày bỗng cảm thấy rất có hiệu quả. Anh xem trạng thái tinh thần của tôi bây giờ đi~ Sau này tôi còn muốn nhờ anh chẩn liệu cho tôi nhiều hơn, mời một bữa cũng không phải là quá.”
Lâm Tố cực kỳ chân thành nói.
Thế nhưng Đào Mục Chi cũng không định nhận phần chân thành này, nói với cô: “Nếu đã cảm thấy có tác dụng thì buổi chẩn liệu sau đến đúng giờ là được. Còn chuyện mời cơm cám ơn thì không cần, đây vốn là trách nhiệm của tôi.”
Hàng lông mày rướn lên của Lâm Tố ở một góc rất khó nhìn thấy khẽ nhíu.
“Đạo đức nghề nghiệp tốt ghê nha.” Lâm Tố cười nói.
“Cám ơn.” Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố: “…”
Cám ơn cái cóc khô, thật lòng như thế mà còn giả vờ như không hiểu à!
Lâm Tố cũng biết muốn biến bị động thành chủ động không dễ dàng, lại không ngờ được Đào Mục Chi cứng mềm đều không ăn. Cô đã móc hết vốn từ tốt đẹp mình có, thật sự hết sạch kiên nhẫn rồi.
Cô khẽ cắn môi, nói với Đào Mục Chi: “Bác sĩ sợ ăn cơm với tôi sẽ bị lây bệnh đúng không?”
Đào Mục Chi đang chuẩn bị mở cửa phòng khám đi ra, nghe thấy Lâm Tố bỗng nhiên nói ra một câu này. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Tố chống một tay trên bàn làm việc, cánh tay của cô trắng trẻo mà thon thả, phần xương quai xanh xinh đẹp dưới cổ theo động tác này lộ ra càng rõ hơn.
Thấy Đào Mục Chi quay lại, Lâm Tố lại nhấc mắt nhìn thẳng vào hắn, trong con ngươi trống rỗng lộ ra thăm dò.
“Hay là bác sĩ không muốn ăn cơm với loại bệnh nhân tâm thần như tôi, cảm thấy thật ghê tởm?”
Lần này Lâm Tố tìm được phương hướng không tồi, quả nhiên khiến Đào Mục Chi phải nhìn cô lâu hơn một chút, khẽ mím môi.
Hai người cứ thế đứng trong phòng khám yên tĩnh cách một khoảng không nhìn nhau, hàng lông mi cong vút của Lâm Tố khẽ chớp, mang theo ngây thơ vô tội nhìn hắn, Đào Mục Chi thì như mọi ngày, bình đạm như nước.
Nửa phút trôi qua, hai người đều không có ai lên tiếng, ngay khi ánh sáng trong mắt Lâm Tố dần trở nên ảm đạm thì Đào Mục Chi nói.
(*) gòi bắt quả tang nhìn nhau quá 17s nhé :>
“Đi thôi.”
Hai mắt Lâm Tố thoắt cái lại sáng rực.
“Anh đồng ý rồi?” Đuôi mắt Lâm Tố theo một câu này cong lên, ánh mắt lại giống như mặt suối phản chiếu những tia nắng lấp lánh. Nhưng dường như cô vẫn không dám tin vào tai mình, dùng ánh mắt mong đợi chờ hắn xác nhận lại.
“Ừm.” Đào Mục Chi đáp.
Ánh mắt của Lâm Tố lại càng lấp lánh hơn.
“Đi đi đi!” Lâm Tố bước nhanh ra ngoài, giống như sợ Đào Mục Chi sẽ nuốt lời.
Dưới sự háo hức của Lâm Tố, Đào Mục Chi và cô cùng nhau rời khỏi phòng khám.
–
Lâm Tố lái xe đến đây, Đào Mục Chi cũng vậy. Nhưng hai người cũng không thể ai đi xe người nấy rồi gặp nhau ở điểm hẹn được.
Vào đến bãi đỗ xe, Lâm Tố chỉ mới vừa hỏi ý kiến hắn để mình lái xe chở hai người thì thế nào, Đào Mục Chi đã tự mình ngồi vào xe của cô. Lâm Tố rõ ràng rất ngạc nhiên, cười nói với hắn.
“Tôi cứ nghĩ bác sĩ tâm lý sẽ không ngồi xe của bệnh nhân đâu.”
Đã là bệnh nhân của bác sĩ tâm lý thì đều là người có vấn đề về tâm lý, trong lúc lái xe mà trạng thái tinh thần xảy ra vấn đề thì sẽ rất nguy hiểm.
Cô nói xong, Đào Mục Chi kéo đai an toàn cài vào.
Lâm Tố: “…”
Cô mở cửa ngồi vào ghế lái, đóng cửa xong mới hỏi Đào Mục Chi: “Chúng ta ăn gì đây?”
Đi ăn cơm dĩ nhiên là phải xác định muốn ăn gì trước cho tiện chọn lựa địa điểm.
Đào Mục Chi đáp: “Đều được.”
Lâm Tố: “…”
Hắn nói vậy tức là giao toàn quyền lựa chọn cho Lâm Tố rồi. Cô cho xe chạy đi, cười nói: “Vậy thì chúng ta đi ăn tôm hùm đất nha~”
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi “đều được” chuyển con ngươi nhìn cô một cái.
–
Nhờ một ánh mắt đó mà Lâm Tố nhận ra Đào Mục Chi không thích ăn tôm hùm đất, nhưng cô vẫn không có ý định thay đổi kế hoạch. Vốn dĩ mời hắn cũng không phải để lấy lòng hắn, hắn thích tôm hùm đất hay không chẳng liên quan gì đến cô, cô thích là được rồi.
Lâm Tố đạp ga, trực tiếp lái xe chở Đào Mục Chi đến quán tôm hùm đất gần đây.
Địa điểm là một đoạn phố bán đồ ăn vỉa hè bên cạnh một cái quảng trường, mặt quay ra bờ sông. Bởi vì vị trí đắc địa nên mỗi ngày đến tầm chiều tối là sẽ cực kỳ đông khách, đủ các loại đồ ăn vặt được bày bán vô cùng bắt mắt. Giới trẻ trong thành phố vừa kết thúc giờ làm việc đi theo từng nhóm ngồi trên những chiếc ghế nhựa, tiếng cười nói hô hào khiến cho nơi này càng đậm mùi khói lửa nhân gian, ồn ào náo nhiệt cả một con phố.
Lâm Tố cho xe dừng lại, sau đó dẫn Đào Mục Chi đến một quán tôm hùm đất mình hay ăn. Đến nơi, Lâm Tố trực tiếp ngồi xuống, lớn tiếng gọi.
“Ông chủ.”
Ông chủ đang tất bật tay chân nghe thấy cô gọi thì lập tức chạy ra, đưa thực đơn cho cô. Thực đơn ở một quán ăn đường phố dĩ nhiên không có được mấy cái tên, thực đơn đã ố vàng, bọc một lớp plastic dính đầy dầu mỡ.
Lâm Tố cầm lấy đưa cho Đào Mục Chi: “Bác sĩ Đào chọn đi, cứ gọi thoải mái, tôi mời.”
Đào Mục Chi đứng một bên lại không có động tác gì. Phương diện vệ sinh ở những nơi thế này luôn không được chú trọng, quán mà Lâm Tố chọn thì càng khủng khiếp. Bởi vì có lẽ nó đã được nhiều năm, đến ghế ngồi cũng đã dùng rất lâu, bên trên đen kịt, còn có dầu mỡ đã khô lại.
Hắn hơi rũ mắt, Lâm Tố đánh mắt nhìn một cái ghế, lúc này mới nhận ra.
“A, hơi bẩn, lau mấy cái là được ấy mà.”
Dứt lời bèn rút hai tờ khăn giấy định giúp hắn lau. Đào Mục Chi đưa tay ngăn cô lại, nói: “Không cần.” Sau đó trực tiếp ngồi xuống.
Lâm Tố nhìn dáng vẻ của Đào Mục Chi, trong mắt không giấu được hứng thú.
Bác sĩ đều mắc bệnh sạch sẽ, bác sĩ tâm lý cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy dáng vẻ gượng gạo của Đào Mục Chi, trong lòng Lâm Tố thật sảng khoái, thế nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng nhiệt tình. Cô cười xinh đẹp nhìn Đào Mục Chi, nói: “Tôm hùm đất ở quán này ngon lắm đó, bình thường một mình tôi cũng phải ăn hết năm cân. Lần này đi hai người thì gọi mười cân nha?”
“Đừng gọi nhiều như thế, tôi không ăn những thứ này.”
Lâm Tố nghe vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, “Hả? Anh không ăn tôm hùm đất?” Lại tiếc nuối nói với Đào Mục Chi: “Thế thì tiếc thật, tôm hùm đất ngon lắm đó.”
Cô nói xong, Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn cô.
Không biết vì sao, Lâm Tố luôn cảm thấy Đào Mục Chi thường như vô tình mà dùng ánh mắt đó nhìn cô, giống như xuyên qua lớp biểu cảm giả trang này mà thấy được cô đang vui vẻ nhảy nhót trong lòng khi người khác gặp họa.
Cô thu lại biểu cảm, bày ra vẻ mặt thông cảm, ân cần nói: “Nếu anh không ăn tôm hùm đất thì gọi cái khác nhé, mấy món ở đây đều rất được.”
Lâm Tố đẩy thực đơn qua, Đào Mục Chi lúc này mới thu lại ánh mắt, rũ mi nhìn lướt qua một lượt.
Trên mặt là chỉnh tề từng hàng tên gọi của món ăn, trên cùng là tên của quán ăn này.
Cay siêu cấp.
Lâm Tố vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này, dĩ nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của Đào Mục Chi dừng trên tên quán, lập tức nhiệt tình giới thiệu.
“Quán này chủ yếu là đồ cay siêu cấp, không cay không lấy tiền. Anh cũng biết là vị giác của tôi không nhạy mà, nên chỉ ăn được mấy món cay siêu cấp, tôm hùm đất của nhà này rất hợp khẩu vị tôi.”
Nói xong, Lâm Tố ngừng một chút rồi mới nói tiếp.
“Không biết có hợp khẩu vị của anh không.”
Đào Mục Chi: “…”
***
88: Bác sĩ Đào có lẽ không ngờ rằng tác dụng phụ khi chọc cho Tố bảo bối phẫn nộ không chỉ là cho hắn leo cây, mà còn muốn theo đuổi hắn luôn hahahaha