Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ]

Chương 15: Tôi Hiểu Sự Khác Nhau Giữa Thích Và Dựa Dẫm


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm [ Tây Phương Kinh Tế Học ] – Chương 15: Tôi Hiểu Sự Khác Nhau Giữa Thích Và Dựa Dẫm

Art: Weibo @眠狼
Chương 14: Tôi hiểu sự khác nhau giữa thích và dựa dẫm

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Căn phòng lạnh lẽo vắng vẻ bởi vì một câu nói này mà trở nên nóng bỏng lạ thường. Lâm Tố ngồi bên cạnh Đào Mục Chi, dùng ánh mắt ướt át quyến rũ mà nhìn hắn, cơ thể cũng dựa sát vào cánh tay Đào Mục Chi đặt trên lưng ghế, khiến cho bầu không khí trong một nháy mắt này như có vô số cây kẹo bông trôi lơ lửng xung quanh.

Đào Mục Chi ngồi im không nhúc nhích, hắn nhìn Lâm Tố ngay trước mặt. Không thể phủ nhận cô chính là một báu vật nhân gian, được một cô gái như thế bày tỏ, khó có người đàn ông nào có thể kiềm chế.

Chẳng qua ánh sáng nơi đáy mắt của Đào Mục Chi vẫn không hề thay đổi, trước và sau khi được cô tỏ tình không có gì biến hóa. Hắn nhìn thẳng vào Lâm Tố, giọng nói lạnh nhạt như thường ngày.

“Lộ ra bộ mặt thật rồi?”

Trong một khắc đó, mọi mạnh dạn quyến rũ nơi đáy mắt của Lâm Tố thu lại.

Đầu lưỡi của cô đặt ở hàm trên, kiềm chế lại để biểu tình trên mặt không bị biến hóa do những lời vừa rồi của Đào Mục Chi. Cô hơi rũ mi mắt, sau đó nhẹ nhàng nâng lên, đáy mắt lại như nước, không hiểu nhìn hắn.

“Anh nói gì cơ?”

Cô rất nhanh khôi phục dáng vẻ nhiệt tình như lửa.

Đối mặt với biến hóa bất chợt này của cô, Đào Mục Chi vẫn bình tĩnh như trước. Thậm chí tâm tình ở đáy mắt hắn không hề vì lời nói của cô mà biến động. Hắn từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở đó, trong lòng là Lâm Tố vẫn mỉm cười.

“Người mắc bệnh tâm lý trong quá trình tiếp nhận điều trị sẽ bởi vì sinh ra dựa dẫm mà nghĩ rằng bản thân đã yêu bác sĩ tâm lý.” Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, nghe hắn giảng giải, sau đó mới lên tiếng: “Tôi không phải đứa nhỏ mười mấy tuổi, tôi biết phân biệt giữa thích và dựa dẫm.”

“Đúng. Cô không phải.” Đào Mục Chi nói.

Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố cười, bởi vì Đào Mục Chi không hiểu nhầm tình yêu của mình với hắn mà trong mắt không giấu được thích thú.

“Vậy…” Lâm Tố vừa muốn nói tiếp, Đào Mục Chi đã ngắt lời cô.

“Cô chỉ muốn thắng.” Đào Mục Chi nói.


Những lời chưa kịp nói bị cắt ngang, bởi vì sự thẳng thắn này của Đào Mục Chi mà toàn bộ ý cười và ướt át trong mắt cô thoáng cái biến mất như chưa từng tồn tại. Cô khẽ chớp mắt, im lặng quan sát Đào Mục Chi. Những lời tiếp theo của Đào Mục Chi đã khiến cô hoàn toàn từ bỏ lớp mặt nạ này của mình.

“Trong hai buổi chẩn liệu trước, cô đã bị tôi gợi lên lòng hiếu thắng. Buổi gặp thứ hai càng khiến cảm xúc của cô bùng nổ đến cực hạn. Cô cảm thấy không thể tiếp tục bị động đi theo quy tắc của tôi nữa, mới tạm từ bỏ chống cự, thay đổi thành tiếp cận và lấy lòng tôi.”

“Cô muốn khiến tôi động tâm.” Đào Mục Chi nói. “Nếu như tôi động tâm, thì quyền chủ động sẽ trở về tay cô, tôi thành người mặc cho cô thao túng, khi đó giữa chúng ta, cô muốn thắng thêm bao nhiêu lần cũng được.”

Đào Mục Chi cứ thế bóc trần cô ngay tại chỗ.

Trong một nháy mắt như thế, Lâm Tố bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Cô vẫn còn quấn chiếc khăn tắm, thế nhưng giống như Đào Mục Chi có thể nhìn xuyên qua lớp khăn bông này, tiếp tục đi qua da thịt, nhìn thẳng vào trái tim cô.

Giống như chút tâm tư này của cô trong mắt Đào Mục Chi chẳng qua cũng chỉ là một trò vặt, mỗi nhịp tim mỗi suy nghĩ của cô thật ra vẫn luôn bị hắn nhìn thấu.

Hắn nhìn ra nhưng lại không nói, giống như có một con mắt của Thượng đế, tương kế tựu tế diễn với cô đến cùng. Đợi cô sắp diễn xong vở kịch này, chuẩn bị đặt cho nó một cái hạ màn hoàn mỹ thì hắn thình lình đảo ngược tình thế, đánh ra một chiêu khiến cô choáng váng, sau đó tiêu diệt toàn bộ khí thế của cô.

Ý cười và ẩm ướt nơi đáy mắt hoàn toàn biến mất.

Đào Mục Chi nói đúng, cô muốn thắng.

Cô và Đào Mục Chi giống như đang ngồi trước một bàn cờ. Khi bắt đầu là Đào Mục Chi nắm quyền chủ động, cô mất đi hai thành. Nếu như cô muốn thắng thì không thể tiếp tục để hắn dẫn dắt.

Bởi vậy cô đã đi một nước cờ khác. Cô nắm lấy quyền chủ động, mời hắn ăn cơm, đến xem hắn chơi bóng, đưa hắn đến quán bar, dùng toàn bộ thủ đoạn để khiến hắn động tâm.

Giữa hai người khác giới, nếu như muốn nắm lấy đối phương thì cách tốt nhất chính là khiến hắn yêu cô. Trong mối tình này, hắn yêu còn cô không yêu, chỉ cần cô không yêu, thì quyền chủ động sẽ ở trong tay cô, có thể tùy ý bắt nạt Đào Mục Chi. Sau đó thỏa sức giày vò, đến khi chán rồi thì vất bỏ là xong…

Đào Mục Chi cũng đều đã làm theo ý cô, hắn uống nước cô đưa, ăn miếng thịt bò cô gắp cho, cùng cô vào quán bar, đưa cô về nhà… Hắn giống một người đàn ông bình thường, rơi vào cái bẫy của cô.

Thế nhưng làm thế nào cô cũng không ngờ tới, hóa ra hắn chỉ giả vờ.

Đến lúc này Lâm Tố mới hiểu ra một chuyện, trong ván cờ này của cô và Đào Mục Chi, từ lúc bắt đầu là Đào Mục Chi mở màn. Thậm chí có thể nói, khi Đào Mục Chi bắt đầu nó cũng đã tính tới cả kế hoạch này của cô. Không cần biết là cô thắng hay thua, chỉ cần cô còn nghiêm túc với hắn, thì giữa hai người họ, Đào Mục Chi vĩnh viễn là người thắng.

Cô bị Đào Mục Chi chơi rồi.

Bỗng nhiên ngộ ra được sự thật, cộng thêm cảm giác thất bại thảm hại khiến cảm xúc của Lâm Tố hoàn toàn mất kiểm soát. Mà đây vẫn không phải điều duy nhất khiến cô cảm thấy thất bại, còn là bởi vì cô tự tin sắc đẹp của mình đủ để quyến rũ một người đàn ông rơi vào lưới tình của bản thân, thế nhưng kết quả là toàn bộ quá trình này Đào Mục Chi vẫn luôn lạnh nhạt, hoàn toàn không vì cô mà rung động.


Không những thua, còn bị coi thường.

Điều này với cô quá khó để chấp nhận.

Hơn nữa giữa việc bại trận và sự sỉ nhục của hắn, Lâm Tố lại cảm thấy càng không thể chấp nhận được vế sau, thậm chí trong khoảnh khắc giống như quên mất cả cảm giác thất bại.

“Anh không thích tôi?” Ánh mắt của Lâm Tố dán chặt trên mặt Đào Mục Chi.

Cô hỏi một câu này, giống như một đứa nhóc trong trường mẫu giáo giận dỗi vì chiếc kẹo.

“Không thích.” Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: “…”

Vì sao cô phải hỏi ra chứ!? Để Đào Mục Chi có thêm cơ hội mà nhục nhã cô à!

Trong khi khuôn mặt cô hết xanh lại trắng vì câu nói kia của Đào Mục Chi, hắn đã thu lại cánh tay khoác trên lưng ghế, đứng dậy.

“Tôi nên đi rồi.” Đào Mục Chi từ trên nhìn xuống Lâm Tố nói.

Lâm Tố ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không rõ là biểu tình gì.

“Cám ơn nước của cô.” Đào Mục Chi nói.

Cô không đáp, còn Đào Mục Chi lại vẫn nhớ phép lịch sự của một người đàn ông lịch thiệp.

Hắn nói xong thì quay người rời khỏi ghế sô pha, đi về phía cửa. Tầm mắt của Lâm Tố bám theo bóng lưng hắn, nhìn chằm chằm bóng lưng cao to thẳng tắp đứng trước cửa ra vào.

Đào Mục Chi dừng chân, quay đầu lại. Hắn bình tĩnh nhìn Lâm Tố chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngồi trên ghế sô pha, giống như nhìn vào một người bệnh bình thường ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mình.

“Chúng ta không thích hợp duy trì mối quan hệ hiện tại nữa.”

Bác sĩ tâm lý và người bệnh không thể có quá nhiều tiếp xúc riêng. Từ trận đấu bóng rổ vào buổi chiều, cho đến bữa ăn chung, vào quán bar, cho đến lời tỏ tình vừa rồi của Lâm Tố. Không cần biết mục đích của lời tỏ tình đó là gì, cô và Đào Mục Chi đều không nên tiếp tục loại quan hệ quái đản này.

“Nhưng những lời tôi từng nói vẫn sẽ tính.” Đào Mục Chi nói.


Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Đào Mục Chi đã nói với cô, hắn sẽ không để cô chết. Bây giờ họ đã không còn là quan hệ bác sĩ tâm lý và người bệnh, nhưng câu nói này của hắn vẫn có ý nghĩa như cũ.

“Tôi sẽ đề cử cho cô một bác sĩ tâm lý khác chuyên nghiệp hơn.” Đào Mục Chi nói.

Lời này của Đào Mục Chi là để tránh những nghi ngại không đáng có, nhưng vào tai của Lâm Tố vừa bị từ chối lại thành một lần từ chối nữa. Lâm Tố không biết vì sao cô mới chỉ tỏ tình một câu, lại nhận được Đào Mục Chi năm lần bảy lượt từ chối mình.

“Không cần anh kết thúc quan hệ của chúng ta, là tôi kết thúc mối quan hệ này. Ngoài ra, bác sĩ tâm lý giỏi hơn anh có nhiều lắm, không cần anh đề cử tôi cũng tự tìm được.” Lâm Tố nói.

Dù là lần cuối cùng giữa hai người, cô cũng không thể chấp nhận để toàn bộ quyền chủ động đều nằm trong tay Đào Mục Chi.

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi khẽ gật đầu: “Được.”

Lại tiếp: “Ngày mai tôi sẽ liên hệ để thông báo cho cô về bác sĩ tâm lý mới.”

Lâm Tố: “…”

Không phải anh đã đồng ý để tôi tự tìm à? Còn muốn liên hệ báo cho tôi bác sĩ tâm lý mới làm gì!?

Lâm Tố ứ lại một hơi trong lồng ngực.

Cứ như cô đã lấy lại được quyền chủ động, lại giống như không phải. Trong lúc cô còn chìm trong cảm xúc khó chịu tận đáy này, Đào Mục Chi đã xoay người đi vào lối ra, tiếng mở cửa vang lên, sau đó một tiếng “cạch” nữa vọng lại, cửa đóng. Đào Mục Chi đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Phòng khách lạnh lẽo vắng vẻ, bức tường bằng xi măng dường như cũng toát ra hơi lạnh. Lâm Tố chỉ quấn một chiếc khăn tắm, da thịt trở nên lạnh ngắt, trái tim lại nóng hừng hực.

“Choang!” Lâm Tố ném mạnh chai bia trong tay xuống đất.

“Tức chết rồi!!!” Lâm Tố mắng to một câu, “Đào Mục Chi kia! Cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa!”

Lâm Tố như muốn xả ra bức bối trong lòng mắng xong, sau đó dùng sức nằm sấp xuống ghế sô pha, ép lại trái tim vì tức giận mà đập như sắp bật ra khỏi lồng ngực đến nơi.

Được thôi, từ giờ cô và Đào Mục Chi sẽ không còn xíu xiu quan hệ nào nữa.

Đào Mục Chi đang đợi thang máy thì nghe thấy tiếng động lớn từ trong nhà Lâm Tố truyền ra. Ánh mắt hắn không đổi, tầm mắt dừng trên cửa thang máy cũng không động. Thang máy vừa đến, Đào Mục Chi bước vào, ấn đi xuống.

Thang máy rất nhanh xuống đến tầng một, bảo vệ đang ngay ngắn ngồi trong phòng ngây người thì nghe thấy tiếng thang máy, ông ấy lập tức kéo lên một nụ cười chuẩn bị chào hỏi người kia. Lúc nhìn thấy Đào Mục Chi từ trong bước ra, ánh mắt của ông ấy không khỏi thoáng qua ngạc nhiên.

Ông ấy không ngờ Đào Mục Chi vào trong lại đi ra nhanh như thế. Bình thường nếu là vào tối muộn thế này có người đưa đàn ông về nhà thì đều sẽ qua một đêm mới ra về.

Ngạc nhiên trong mắt ông ấy quá rõ ràng, quên luôn phải chào hỏi Đào Mục Chi. Ngược lại là Đào Mục Chi nhìn về phía này, khẽ gật đầu coi như chào hỏi với ông ấy. Bảo vệ giật mình, vội vàng gật đầu lại với hắn.


Cùng lúc đó, Đào Mục Chi đã đẩy cửa bước ra ngoài, bóng lưng của người đàn ông rất nhanh biến mất trên con đường nhỏ dài và tối.

Đào Mục Chi đi trên con đường nhỏ hướng thẳng ra ngoài cổng tiểu khu. Xe của hắn vẫn còn dừng ở bên đường, Đào Mục Chi bấm nút mở khóa, sau đó mở cửa ngồi vào xe.

Đóng cửa lại, bên trong trở thành một không gian kín mít. Bên trong không gian này, chỉ còn lại một mình hắn.

Bóng cây bên đường phủ xuống xe hắn, ngăn lại ánh sáng của đèn đường, thần sắc của Đào Mục Chi cũng bị bóng tối này cắn nuốt. Hắn lắng nghe nhịp tim của bản thân, hai bàn tay đặt trên vô lăng cứng rắn, đè lại nhịp tim dồn dập của chính mình.

Đào Mục Chi rời khỏi tiểu khu của nhà Lâm Tố, cho xe chạy về đại trạch của Đào gia.

Đào gia ở Khang Sơn của phía Bắc thành phố A, là một khu nhà xây dựng theo kiến trúc phong cách dân quốc, hoa viên rộng lớn có đủ các loại cây cỏ, giống như một công viên tư nhân. Đại trạch nằm sâu trong núi rừng, hòa với thiên nhiên, yên lặng tĩnh mịch.

Xe đi vào cổng lớn, lại đi thêm một lúc nữa mới đến nhà chính. Đào Mục Chi lái xe đến cổng của nhà chính, tài xế đã chờ sẵn.

Tài xế chào một tiếng “Thiếu gia”, sau đó lái xe đi, để lại một mình Đào Mục Chi đi bộ vào nhà chính.

Còn chưa vào đến nhà chính, mẹ Tề đã đi ra mở cửa. Mẹ Tề là giúp việc cũng là quản gia của Đào gia, làm việc ở đây từ trước khi Đào Mục Chi sinh ra, đối với Đào Mục Chi không khác gì trưởng bối trong nhà.

Mẹ Tề nhìn thấy là hắn, lập tức tươi cười chào đón, “Về rồi hả?”

Sau đó quay đầu thông báo với lão gia tử và lão phu nhân trong phòng khách.

“Lão gia phu nhân, thiếu gia về rồi ạ.”

Mẹ Tề vừa dứt lời, một âm thanh già nua vang lên.

“Còn về đây làm gì? Ở luôn ngoài đó đừng có về nữa.”

Lão gia tử vừa nói xong, lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng phụ họa một câu.

“Đúng đấy đúng đấy, cuộc sống của đám thiếu niên muôn màu muôn vẻ biết bao, về đây với đám người già chúng ta làm gì cho buồn tẻ!”

Hai người này kẻ xướng người họa, bởi vì hắn về muộn mà giận dỗi. Nghe hai người nói xong, ánh mắt của Đào Mục Chi thoáng qua ý cười.

“Con xin lỗi. Không phải con về rồi đây sao?”

Vừa nói, hắn vừa đi vào phòng khách.

***

88: Có thể Tố bảo bối chưa yêu, nhưng bác sĩ Đào có vẻ dính thính rồi ha, lại còn phải vạch trần người ta nữa aigoo~, cho bác sĩ Đào 1 que kẹo bông cầm cho đỡ đau lòng nè~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.