Đọc truyện Gả Thế Thành Sủng Phi – Chương 76: Đúng Ý A Man
Vừa ngồi xuống, sắc mặt Từ Oản lập tức thay đổi.
Không ngờ phụ thân nàng lại mời Cố Thanh Thành tới, trông hắn rất bình tĩnh, còn uống rượu trò chuyện cùng phụ thân nàng, dường như hắn còn nhếch môi cười nhạt khi nhìn thấy nàng, nàng cụp mắt xuống, rũ mắt kêu một tiếng ca ca, chào hắn một câu.
Từ Hồi âm thầm liếc hai người, đáng tiếc suốt cả buổi nàng cũng không thấy ánh mắt của bọn họ chạm nhau lần nào.
Nàng nhạy cảm nhận ra mạch nước ngầm giữa con gái và người thiếu niên trẻ tuổi này, trong lòng hơi ngạc nhiên, cái gọi là gia yến thật ra là tuỳ ý nói chuyện với nhau, Từ Oản rời khỏi bữa tiệc sớm, nói là mệt mỏi, trở về phòng của mình.
Từ Hồi đưa mắt ra hiệu cho Triệu Lan Chi, bảo hắn mời Cố Thanh Thành uống rượu nhiều một chút.
Nói đến A Man, ngữ điệu của nàng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Hôn sự của A Nguyên đã quyết định xong rồi, nói đến chuyện này thì cũng phải cảm ơn con, ta dã gặp qua đứa trẻ của Cao gia rồi, rất chững chạc điềm tĩnh, nề nếp gia đình cũng không tồi, rất là phù hợp.”
Hôn sự này là do Cố Thanh Thành làm mối, hắn cũng không từ chối: “Không đến ba năm, người này chắc chắn sẽ tiến lên một tầm cao mới, Từ gia cũng coi như là nở mày nở mặt.”
Từ Hồi cười cười: “Những cái đó, ta đều không để ý lắm, địa vị của Từ gia cao hay thấp không phỉa là chuyện ta có thể suy nghĩ.”
Cố Thanh Thành thổn thức: “Tướng quân cam tâm sao?”
Cam tâm hay không cam tâm thì đều phải có sự so sánh mới kết luận được, Từ Hồi duỗi tay cầm ly rượu, không ngờ Triệu Lan Chi lại giành lại, không cho nàng chạm một giot rượu nào, những ngày tháng thoải mái uống rượu trước kia đã một đi không trở lại, nàng thở dài: “Mỗi thứ đều có điểm tốt của nó, bây giờ tận hưởng cuộc sống yên bình ở quê nhà, cũng không có gì không tốt.”
Triệu Lan Chi buông bỏ sự kiêu ngạo của mình vì nàng, đương nhiên nàng cũng nên buông bỏ điều gì đó vì hắn.
Cố Thanh Thành nhìn gương mặt của nàng, hăn vẫn nhớ rõ sự tàn nhẫn của nàng ở kiếp trước, cũng nhớ rõ sự tức giận của nàng, không quan tâm đến sự ngân cản của hắn, đưa A Man đi.
Có lẽ chỉ vì không có sự ràng buộc nào, mới có thể dứt khoát như vậy.
Hiện giờ nàng mang thai hài tử, Triệu Lan Chi vẫn luôn ở bên cạnh nàng, có lẽ cũng là trọn vẹn.
Nhưng mà hắn vẫn nên nói cho nàng biết chuyện của Từ gia: “Nhưng Cẩn Du đại ca không thấy vậy, hắn nhờ người đưa Từ Xúc vào cung, cũng đã gặp ta, nói là muốn có một danh phận, không muốn làm cung nữ.”
Từ Hồi tuy rằng nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua: “Đại ca của ta suy nghĩ quá đơn giản, đó là nơi nào hắn không biết hay sao, còn đưa nữ nhi vào, bị lợi ích làm mờ mắt, nhưng chuyện này cha nương người ta đều đồng ý hết rồi, hai bên tình nguyện, ta mặc kệ.”
Cố Thanh Thành cũng gật đầu: “Vậy thì như hắn mong muốn.”
Triệu Lan Chi còn đang uống rượu, Từ Hồi cũng lại giơ tay ra sờ ly rượu, bị hắn giành lại.
Nàng ngoái đầu nhìn lại trừng mắt nhìn hắn, đen mặt: “Chàng làm gì vậy?”
Triệu Lan Chi thở dài, cảm thấy hơi say: “Nàng hãy nghĩ cho Trân Châu của chúng ta, không thể uống rượu, nhất định phải chịu đựng, ta tuyệt đối sẽ không để nàng uống rượu.”
Dong dài, Từ Hồi nhịn xuống, quay đầu thấy Cố Thanh Thành đầy ẩn ý, ánh mắt chứa ý cười: “Hôn sự của A Nguyên, ngươi cũng lo lắng nhiều, mắt thấy A Man cũng càng ngày càng lớn, ta cũng rất lo lắng cho nàng, cũng không biết vì sao nàng nhất định muốn làm nữ quan, vậy mà lại có một trái tim muốn lang bạt thế gian.
Thanh Thành, ngươi quen biết nhiều người, hay là ngươi lưu ý vài người giúp A Man, không cần nhà cao cửa rộng, chỉ cần tuổi xấp xỉ, dòng dõi thích hợp là được.”
Cố Thanh Thành rũ mắt không nói.
Đáy mắt Từ Hồi chứa đầy ý cười: “Có lẽ A Man của chúng ta vẫn còn nhỏ, chờ hai năm nữa cũng không muộn.
Thanh Thành đã đến tuổi thành hôn, không biết có vừa ý cô nương nào trong kinh thành không?”
Cầu hôn bị từ chối, cũng chưa đến mấy tháng.
Nàng mở miệng hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý.
Cố Thanh Thành thở dài, cũng không che giấu, thản nhiên nhìn nàng: “Ta thích A Man, việc này sớm hay muộn người đời đều sẽ biết đến.”
Triệu Lan Chi suýt nữa làm rơi ly rượu trong tay: “Ngươi thích A Man? Chuyện khi nào? Nàng mới bao lớn mà ngươi đã nàng, còn muốn làm cho người đời đều biết……”
Ánh mắt hắn hiên lên sự tức giận, hắn vừa động đậy đã bị Từ Hồi kéo lại.
Ý cười của nàng nhợt nhạt, dường như nàng không hề để tâm: “Thanh Thành, thật ra ta vừa ý ngươi, từ khi ta đi Thanh Thành còn bé, chúng ta đã gặp măt nhau, lúc đó ta cảm thấy đứa nhỏ thât khiến người ta đau lòng, họ hàng giam cầm ngươi, cái gọi là chúng bạn xa lánh chắc cũng chỉ như thế, nhưng là ngươi vẫn luôn bình tĩnh như vậy, cho dù bị cha nương bỏ rơi ngươi cũng chưa bao giờ tỏ ra đau khổ, hiện giờ cao cao tại thượng, ngươi nói ngươi vừa ý A Man, ngươi vừa ý điểm nào của nàng?”
Từ trước đến nay Cố Thanh Thành không giỏi nói chuyện, tuy nhiên vừa nói đến A Man, đáy mắt hắn hiện lên một chút mềm mại: “Thấy nàng cười ta liền rất vui mừng, ta muốn để cho nàng vẫn luôn cười như vậy.”
Màn đêm ngoài cửa hơi lạnh, Từ Oản đứng ở sau cửa sổ, đưa tay vuốt nhẹ trái tim mình.
Nàng nghe những lời này của Cố Thanh Thành rất rõ ràng, trái tim đập rất nhanh, nàng cúi thấp đầu lặng lẽ bước xuống thềm đá, đi về phía khuê phòng của mình ở hậu viện.
Đúng lúc Hồng Châu lâu không thấy nàng trở về, thắp đèn chuẩn bị đi ra ngoài tìm nàng: “Tiểu thư!”
Từ Oản vội vàng bước tới, che lại miệng nàng và ra hiệu cho nàng im lặng, hai người cùng nhau đi về.
Hồng Châu đi phía trước soi đèn: “Khi nào tiểu thư đi, mấy ngày trước nô tì đã làm cho Lai Phúc một cái tổ mới, nó không thấy người, nhất định là nhớ người, liên tục kêu meo meo meo.”
“Nó gọi là gì?”
“Buổi sáng và tối, Lai Phúc sẽ đi đến bên gối người cọ cọ, nô tì nghĩ có lẽ nó nhớ người.”
“Nhớ ta?”
“Vâng.”
Tới trước cửa, Hồng Châu xốc rèm cửa lên cho nàng, Từ Oản vừa đi vào, quả nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu, Lai Phúc lắc lắc người bước thẳng tới chỗ nàng, con mèo nhỏ này lớn lên thât nhanh, một cục màu trắng trắng, ở bên chân nàng nhẹ nhàng cọ.
Nó thật đúng là nhận ra được nàng, Từ Oản khom lưng ôm con mèo vào ngực, cúi đầu vuốt nhẹ hai cái, sau đó nhấc nó lên: “Ngươi và chủ nhân của ngươi thật giống nhau, chậc chậc chậc……”
Nói đến cũng thật kì lại, con mèo nhỏ này thấy nàng liền nằm ở trong lòng nàng không muốn rời đi.
Nàng thả nó bên gối, đứng dậy đi rửa tay.
Truyện Sắc
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, nàng định trở về phòng của mình, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không yên lòng, vội vàng quay lại, nàng định đi vào phòng, nhưng ở ngoài cửa lại nghe thấy mẫu thân nàng hỏi Cố Thanh Thành, bảo hắn lưu ý việc hôn nhân cho nàng, liền không đi vào nữa.
Sau đó nữa, nghe thấy hắn ở trước măt cha nương của nàng nói thích nàng, cả gương mặt nàng cũng đỏ lên.
Nàng không dám nghe tiếp, vội vàng quay về.
Rửa sạch tay, thay áo trong, gỡ bím tóc ra, nàng liền lên giường.
Lai Phúc cọ cọ cánh tay nàng, nàng liền thuận tay ôm lấy nó.
Hồng Châu cầm lồng sắt tới, cho nàng cát và cái ổ bên trong: “Nô tì cố ý thả cát ở cửa, dường như con mèo này có linh tính, chưa bao giờ phá hoại cái gì, nô tì cực kì thích bộ dạng nhỏ này của nó.”
Từ Oản liếc nhìn nó, nhẹ nhàng vỗ về mèo con: “Được, nếu ngươi thích thì chăm sóc nó nhiều môt chút, ta thường không ở trong nhà, ngươi nuôi lớn nó, nó sẽ thân thiết với ngươi.”
Hồng Châu cười cười, cũng thò tay qua chọc chọc con mèo.
Lai Phúc lười biếng nằm trong ngực Từ Oản, thoải mái nhắm hai mắt lại.
Nói chuyện một lúc, Từ Oản cũng mệt mỏi, nàng bảo Hồng Châu đến tiền viện chú ý động tĩnh của cha nương, bản thân xiêu xiêu vẹo vẹo cầm cuốn sách, mơ mơ màng màng muốn nhắm mắt, lại có động tĩnh từ cửa truyền tới.
Giương mắt, Hoa Quế đỡ Từ Hồi đi vào.
Từ Oản tỉnh táo lại một chút, bước xuống giường: “Nương, sao người lại tới đây? Có việc gì sai người tới nói một tiếng để nữ nhi đi qua là được rồi, bên ngoài trời tối, nương cẩn thận một chút.”
Đỡ nàng ngồi xuống, Từ Oản mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ Hồi cũng kéo nàng ngồi xuống: “Đừng giống cha con, nương không yếu đuối như vậy, không có chuyện gì, nương của con đi mấy chục dăm còn được, có thai rồi lại không cho làm cái này, không cho làm cái kia, hắn quản rộng quá rồi.”
Thật là, đi lại thích hợp rất tốt đối với việc sinh sản, Từ Oản cười hì hì, lại gần đầu vai của nàng: “Vậy thì cũng phải đi lai ban ngày, đêm tối thì không được, mọi người sẽ lo lắng.”
Nữ nhân xua tay, ra hiệu cho Hoa Quế đi ra ngoài trước.
Nàng xoay tay lại khẽ vuốt gương mặt của nữ nhi, rất là thổn thức: “Không ngờ nhanh như vậy mà con đã trưởng thành rồi, mắt thấy cũng gần tới lúc tìm nhà chồng rồi, ôi trái tim của nương, thực sự không dễ chịu chút nào.”
Sao đột nhiên lại nói chuyện tìm nhà chồng, Từ Oản nằm trong vòng tay của nàng: “Nếu nữ nhi vẫn không muốn tìm thì sao? Có phải trong lòng nương cũng không chấp nhận được đúng không?”
Từ Hồi bật cười, duỗi cánh tay ôm gương mặt nữ nhi vào lòng: “Nói linh tinh, con cả đời không tìm nhà chồng, nếu con sống thoải mái thì cũng không sao, đến lúc đó mỗi ngày nương đều nhìn thấy con, mới mặc kệ con.”
Có lẽ đây là vì tấm lòng của người làm mẫu thân, Từ Oản cười đến nỗi hốc mắt ướt át, càng cảm thấy ấm lòng: “Vậy là tốt, sau này khi nữ nhi lớn tuổi, nương không thể thúc giục nữ nhi tìm người gả.”
Từ Hồi rũ mắt, đáy mắt đều là ý cười: “Chờ con lớn tuổi, nương đã chết rồi, càng không thể quản con.”
Hai người tựa vào nhau, Từ Oản đưa tay che miệng nàng: “Nương nói gì vậy! Không không được nói mấy cái như có chết hay không, nữ nhi không cho người nói, nương phải sống thật lâu, phải luôn ở bên nữ nhi.”
Sống chết có số, làm gì có ai thực sự có thể sống mãi ở trên đời này, Từ Hồi không thèm để ý: “Được được được, nương sẽ luôn ở bên con, A Man là bảo bối của cha nương, sao nương lại không ở bên cạnh con được chứ.”
“……”
Nàng cười cực kì ôn nhu, duỗi tay vỗ về gương mặt của Từ Oản: “Ngày hôm nay cậu thiếu niên tên Thanh Thành tới đây, con có vẻ không được tự nhiên nhỉ?”
“Nương!”
“Có phải là không được tự nhiên không?”
“Nương! Người nói cái gì thế!”
Từ Hồi tỏ vẻ hiểu rõ mà nhướng mày, càng không buông tha nàng: “Không cần giấu giếm, con là do nương sinh ra, chút chuyện này trong lòng con sao có thể giấu được, nói đi, con với Cố Thanh Thành rốt cuộc sao lại thế này? Hắn vừa ý con từ khi nào, qua năm nay con mới mười lăm, lại cứ nói mãi chuyện gả hay không gả, giấu đầu lòi đuôi.”
Sắc mặt Từ Oản lập tức thay đổi, thật sự không thể gạt được đi, cũng không thể nói, bởi vì chuyện kiếp trước, trong sự tra hỏi của mẫu thân, cuối cùng ừ một tiếng.
“Giữa nữ nhi và hắn xảy ra môt vài chuyện.”
“Chuyện, là chuyện gì?”
Từ Oản dời mắt đi, chỉ thở dài: “Nương, người đừng hỏi nữa, dù sao nữ nhi vô cùng tức giận, vô cùng để ý, vừa nhìn thấy hắn là đã cảm thấy khó chịu trong lòng, hận không thể dùng câu nói gây tổn thương nhất trên đời để nói với hắn, hận không thể đánh hắn mắng hắn, tóm lại là sẽ không tha thứ cho hắn.”
Nữ nhi đang nói cái gì thế này, Từ Hồi buồn cười, cười nói: “Cô nương ngốc, con như thế này thì sao lại nói là không có tình cảm, nương thấy con rất để tâm nha!”
Ai nha, bên tai Từ Oản nóng lên, hờn dỗi: “Nương ~”
Từ Hồi gật đầu, biết nữ nhi thẹn thùng, đứng lên, dạo bước qua lại ở trong phòng: “Đương nhiên là nương hiểu những cảm xúc này, nhưng tình yêu nam nữ, nói phức tạp thì phức tạp, nhưng nói đơn giản thì cũng đơn giản, đơn giản là vui vẻ thì ở bên nhau, không vui vẻ thì bỏ qua, phức tạp là lòng người phức tạp, đến người bên gối mình mà mình cũng không thể nhìn rõ tâm tư.”
Từ Oản bước theo nàng: “Nữ nhi không biết những thứ đó, nữ nhi chỉ là đau lòng.”
Mẫu thân nàng đi về phía cửa: “Bởi vì có tình cảm nên mới cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ này, quật cường giống y như nương của con, lại nói tiếp năm đó nương cũng giận dỗi một chút, mới có con đấy.”
Năm đó mẫu thân màng thoải mái biết bao nhiêu, Từ Oản đi vượt lên trước măt mãu thân nàng, chắp tay sau lưng rồi đi lùi lại: “Nữ nhi và nương không giống nhau, nương có tiền vốn để giận dỗi, nữ nhi không có, cho nên nữ nhi mới càng lo sợ.”
Từ Hồi gật đầu: “Nương khi đó, còn quật cường hơn con, một lời nói nhẹ nhàng cũng chưa từng nói, có lẽ nguyên nhân chính là vì như thế, mới để cho người khác hưởng lợi, nhiều năm trôi qua, nương thấy hắn vẫn không hề thay đổi, thật ra cũng rất đau lòng.”
Từ Oản ít khi nghe được nàng kể về chuyện của chính mình, lập tức nghiêng tai lắng nghe: “Đau lòng? Không phải là nương hối hận rồi đấy chứ?”
Từ Hồi mới không hối hận: “Cũng không có gì để mà phải hối hận, nếu năm tháng quay trở lại, có lẽ nương vẫn sẽ làm như vậy, người thật lòng với ta bất kể đúng sai, tình cảm giữa nam nữ chắc cũng chỉ là như vậy.
Nhưng con không giống nương, từ nhỏ nương đã ăn bao nhiêu khổ cực, nương không muốn con lại giẫm lên vết xe đổ đó, nếu con có tình cảm thì cứ việc mở rộng cửa lòng, chuyện gì đã quyết định sẽ làm thì phải làm tới cùng, cho dù sau này không đạt được kết quả như mong đợi, nhưng cũng sẽ không quá tồi tệ.
Con cứ nghĩ là, tới lúc ấy nếu như hối hận, vậy con có thể một mình lang bạt thế gian, không quan tâm năm tháng.”
Từ Oản cắn môi: “……”
Từ Hồi thấy nàng cúi đầu, cũng thở dài: “Mấy ngày trước đây nương muốn đi Thiên Hương Lâu nghe kể chuyện, nương đã cùng cha con đi tới đó, nương ngồi ở trong phòng riêng nghe người kể chuyện nói linh tinh, thấy mệt mỏi nên nhắm mắt lại một lúc, cha con sợ nương lạnh nên đi ra ngoài tìm một cái chăn, qua một lúc, nương nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nương vừa nghe đã biết đó không phải cha con, nhưng nương không mở mắt ra, bởi vì nương biết hắn là ai.
Hắn đem áo khoác trên người mình đắp cho ta, lúc đi còn thở dài, ta nghĩ đã trôi qua nhiều năm như vậy, thật sự có một số việc chính là, lúc ấy có những câu nói, có những chuyện, cho tới bây giờ nương mới hiểu được.”
Từ Oản ngước mặt hỏi: “Vì sao hôm nay nương lại nói ra những chuyện này, nếu cha biết được, chỉ sợ là muốn làm ầm ĩ.”
Từ Hồi cười khẽ ra tiếng, ngoái đầu nhìn lại nàng: “Cho nên tiếc là nương không dứt khoát được, con phải biết rằng chuyện gì cũng vậy, thế này cũng tốt mà thế kia cũng chẳng sao, chỉ có mang một trái tim như vậy, người khác mới không thể làm tổn thương con.”
Tiểu cô nương mếu máo: “Vậy sao nương còn khuyên con.”
Từ Hồi véo mũi nàng, bị vẻ mặt mếu máo của nàng chọc cười: “Nương chỉ muốn nhắc nhở con, đừng vì cái nhỏ mà làm mất cái, phải nhìn rõ lòng mình, dù sao thì trên thế gian này người giống như cha con cũng không nhiều lắm.”
Ai u đây là cha nàng sao?
Từ Oản cũng cười ra tiếng : “Nương sao vậy, cuối cùng vẫn là người muốn che chở cha, không muốn chê bai cha một câu nào đúng không!”
Từ Hồi đứng lại, chống tay lên bàn: “Con nói cho nương nghe, rốt cuộc trong lòng con nghĩ như thế nào, nương mong con luôn giữ được tấm lòng ban đầu, chúc con thuận buồm xuôi gió.”
Từ Oản đỡ nàng, muốn nàng ngồi xuống, nhưng nàng vẫn không ngồi, ánh mắt sáng quắc, nhất quyết muốn biết ý định trong lòng Từ Oản.
Hết cách, Từ Oản cũng đành đáp lại: “Con đã nói với hắn, có thể làm huynh muội, hắn nói muốn chờ con đổi ý, vậy thì cứ để hắn chờ.
Người ta thường nói lâu dài mới thấy rõ lòng người, hắn nếu thật lòng muốn chờ con, con sẽ đáp lại hắn, nhưng nếu hắn hư tình giả ý, vậy chúng ta đường ai nấy đi.”
Từ Hồi gật đầu: “Con hiểu được như vậy là tốt, vậy hiện tại ở trong lòng con có hắn không?”
Từ Oản mặt đỏ, giận dỗi: “Thật ra là có một ít……”
Nhìn thái độ của thiếu nữ, chính miệng thừa nhận chuyện như vậy, thật sự là vô cùng ngượng ngùng, nàng quay đầu chạy vào trong phòng.
Từ Hồi kêu Hoa Quế giúp đỡ, đi ra ngoài: “Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, nương về trước, sáng mai lại đến đón con, không cần ra ngoài đâu.”
Có Hoa Quế đi cùng, Từ Oản cũng không lo lắng, lên tiếng đồng ý.
Hoa Quế vén rèm lên, Từ Hồi thong thả bước xuống thềm đá, ban đêm tĩnh lặng, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, nam tử thân hình cao dài đứng dưới thềm đá, không biết đã đứng bao lâu.
Không có ai lên tiếng, cùng nhau đi ra ngoài.
Ra tới sân bên ngoài, Hoa Quế cầm đèn, nhìn xung quanh thấy không có người nào, mới mời hai người đi tới.
Dưới ánh đèn đêm, sắc mặt Từ Hồi lạnh nhạt: “Nghe thấy không?”
Cố Thanh Thành vừa bước tới liền quỳ xuống: “Nghe thấy được.”
Trước đó nghe thấy Hồng Châu kêu một tiếng tiểu thư kia, đoán cũng biết Từ Oản ở bên ngoài nghe thấy bọn họ nói chuyện ở trong phòng, nhất thời nảy lòng tham, Từ Hồi cố ý mang theo người tới đây, cũng có tính toán riêng chính mình.
Rũ mắt, giữa đêm tối, nàng liếc gương mặt của hắn, thổn thức: “Con ta ở trong cung, ngươi phải bảo vệ tốt con bé, ta sẽ đồng ý hôn sự này, nhưng nếu ngươi muốn nàng quan tâm đến ngươi hơn, vậy thì phải dựa vào chính ngươi.”.