Đọc truyện Gả Thế Thành Sủng Phi – Chương 69: Thiếu
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Trời bắt đầu tối, Từ Oản đi loanh quanh trong phòng, Hồng Châu dọn dẹp đồ đạc ở một bên, thấy nàng đi tới đi lui, nhịn không được nhìn nàng nhiều lần.
Ngoài cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng côn trùng nào đó râm ran, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, khiến mặt đất hiện lên một màu trắng bạc.
Từ Oản đi đến đứng trước cửa sổ.
Bóng đêm đã bao phủ mặt đất, bầu trời muôn vàn vì sao, lắng tai nghe, trong vườn đủ loại âm thanh biến hóa kỳ ảo, Hồng Châu thật sự không nhịn được, đi đến gần cũng nhìn lên bầu trời đầy sao bên ngoài.
“Tiểu thư, người đang nhìn cái gì vậy, ta thấy người đi tới đi lui nhiều lần lắm rồi.”
“Không có gì.” Từ Oản nhìn màn đêm buồn tẻ, có chút buồn bực: “Dọn dẹp đồ đạc đi, ta muốn đi ngủ.”
Hồng Châu bưng nước đến, Từ Oản liền rửa tay rửa mặt.
Lại không nhìn ra ngoài nữa, đến giường nằm xuống.
Ban đầu, cũng không ngủ được.
Nhưng lại không chịu nổi mệt mỏi ban ngày, đọc sách một hồi, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vào trong mộng, lại là chuyện của đời trước, đều là những kí ức ngày thường cố ý quên đi, những tỷ muội hồi nhỏ chơi đùa với nhau, hơi lớn chút đều có tâm tư riêng, chỉ riêng Tiểu Biểu tỷ, vẫn đối đãi rất tốt với nàng.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên trên người lại xuất hiện cảm giác lạnh.
Ban đêm lành lạnh, một người thở dài bên tai nàng: “A Man, nàng cũng thật ác độc, vậy mà cũng có thể ngủ được.”
Giọng nói quen thuộc khiến nàng giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, đã thấy Cố Thanh Thành đang ngồi bên giường, Hồng Châu đứng ngồi không yên ở một bên, sắc mặt tái nhợt.
Thấy nàng thức dậy, Hồng Châu lại càng sốt ruột: “Tiểu thư chúng ta vẫn là cô nương chưa xuất giá, Tướng quân, thế này còn ra thể thống gì,d.đ.l.q.đ đêm hôm khuya khoắc cô nam quả nữ ở cùng một chỗ sẽ khiến người ta chỉ trích, có chuyện gì mà không thể nói ban ngày, sao phải chờ đến lúc này, vẫn nên mời Tướng quân trở về đi, ta… Ta…”
Cố tình nói lời tàn nhẫn, lại không biết phải làm sao mới có thể đuổi được người này đi
Ta ta hai câu, Cố Thanh Thành cũng chỉ nhàn nhạt liếc nàng: “Ngươi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với tiểu thư nhà ngươi.”
Hồng Châu tự nhiên là không chịu: “Nếu Tướng quân còn không đi, ta sẽ gọi người tới!”
Rốt cuộc vẫn là tự mình bồi dưỡng, đều một lòng vì nàng.
Từ Oản cảm thấy an ủi, ngồi dậy: “Hồng Châu, ngươi lui xuống trước đi, ta không sao, một lát nữa hắn sẽ đi, đừng kinh động đến người khác, sẽ không tốt.”
Hồng Châu cắn môi: “Vậy ta sẽ đứng ngay cửa, tiểu thư có chuyện gì cứ kêu lên một tiếng.”
Từ Oản gật đầu: “Đi đi.”
Tiểu nha hoàn lắp bắp đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, sắc mặt Từ Oản liền thay đổi.
Trên người nàng chỉ mặc trung y, kéo chăn mỏng lên trước ngực: “Đêm hôm khuya khoắt Tướng quân không ngủ, lại chạy đến chỗ ta làm gì?”
Tóc nàng xõa trên vai, gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay đầy bực bội.
Bên trong tay áo Cố Thanh Thành đều cảm thấy lạnh lẽo, thật sự hắn đã đứng ở cửa nhỏ kia gần ba canh giờ, lên tiếng: “Nàng cũng biết ta nói chuyện không khéo, không biết nói những lời dỗ dành người khác. Ta xin lỗi nàng, kiếp trước, kiếp này, không cách nào quay lại, nhưng tâm ý của ta, hi vọng nàng có thể hiểu.”
Quả thật hắn không khéo nói chuyện, ngay cả sau khi đã thành thân, ngẫu nhiên lộ ra gương mặt tươi cười, nhưng nhiều hơn là sự trầm mặc.
Từ Oản nhìn hắn, vẫn buồn bực: “Ngươi nói chuyện không khéo thì liên quan gì đến ta, quay sang chỗ khác, ta phải mặc y phục.”
Cố Thanh Thành đúng là nghe lời, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía nàng.
Chỉ nghe được âm thanh mặc quần áo sột soạt vang lên ở sau lưng, hắn nhìn bài trí trong phòng, vẫn không nhúc nhích.
Thật lâu sau, Từ Oản mới mặc xong y phục, ngồi trong giường cách hắn rất xa “Ta không cho ngươi quay đầu, không cho ngươi quay người.”
Thật sự nàng không tìm được tất, đang để chân trần, suy nghĩ một hồi, kéo chăn mỏng qua che lại.
Đã che kín, lại nhìn hai bên một chút, không có thứ gì tiện tay lấy được, đã ngồi ở chỗ cách xa hắn nhất, hắn trước sau đều không quay đầu lại, nàng liền nhìn sau lưng hắn.
Lúc này Cố Thanh Thành mới hai mươi mốt, nhưng nhìn từ bóng lưng, cũng không khác khi hắn hai mươi bốn.
Những cảm xúc phẫn nộ trong lòng cũng đã phát tiết xong, bây giờ cũng chỉ còn sự thổn thức, Từ Oản thử khiến bản thân bình tĩnh một chút, hạ tầm mắt ôm lấy đầu gối.
“Ta cho rằng,d_đ//lê..quý@@đôn chí ít cũng đã là phu thê, trong lòng ngươi có thể có một chỗ cho ta, không nghĩ đến đối với ngươi mà nói Công chúa mới là quan trọng nhất.”
Cố Thanh Thành rũ mắt: “Nàng ta sống hay chết, chỉ có lợi và hại, mẫu thân nàng lại
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –