Đọc truyện Gả Thế Thành Sủng Phi – Chương 62: Thiếu
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Nước mắt làm ướt y phục sau lưng hắn, Cố Thanh Thành xoay người lại.
Từ Oản ngồi ngay ngắn trở lại, rưng rưng nhìn hắn, chóp mũi đỏ ửng, nàng trợn to mắt, không cho nước mắt lại rơi xuống, ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn hắn.
Hắn lấy khăn tay ra, lau mặt cho nàng: “Sao lại khóc?”
Từ Oản giật khăn trên tay hắn, hai mắt đỏ hoe: “Ca ca có thể đồng ý với ta một chuyện hay không, chuyện này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng.”
Cố Thanh Thành: “Nói.”
Hắn cúi đầu không nhúc nhích.
Từ Oản quật cường nâng mặt lên, nén chút nước mắt cuối cùng còn sót lại, nàng cứ nghĩ số mệnh đã thay đổi hết, nhưng dường như lại vẫn chưa kết thúc, Từ Vân vẫn bị gãy chân vì vũ đài, sau này thế nào còn chưa biết, nhìn vẻ mặt lo lắng của biểu ca, dường như vẫn có tình.
Tương lai không thể biết trước, nàng không dám nghĩ nữa, phụ thân nàng rồi sẽ thế nào đây, tuy đã vượt qua được hiểm cảnh lúc đó nhưng sau này sẽ ra sao?
Còn bản thân nàng, nàng rồi sẽ như thế nào?
Nếu số mệnh không thể sửa đổi, vậy nàng và Tiểu Bạch cũng chẳng khác gì.
Miễn cưỡng nở nụ cười tươi, nàng cố nén xuống sự sợ hãi và luống cuống trước nay chưa từng có.
Sau khi gặp lại Cố Thanh Thành, mọi ủy khuất đều ào ào xuất hiện, tất cả đều vì hắn mà ra.
Lúc trước còn nghĩ, đời này Từ Phượng Bạch mất sớm, không có người, Từ gia sẽ xuống dốc, có lẽ Hoàng thượng sẽ không hạ chỉ tứ hôn, nhưng chân Từ Vân vừa gãy, chuyện gì cũng không thể chắc chắn.
Khóc một trận, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, Từ Oản níu hắn: “Ta cầu xin huynh, đừng bàn hôn sự với Từ gia nữa,(d?đ+l^q^đ) dù là người khác hoặc là ta cũng không được, nếu như có người nhắc đến, dù có là Hoàng thượng, cũng đừng đồng ý.”
Ánh mắt hắn nhợt nhạt: “Tại sao?”
Từ Oản đưa tay nắm cánh tay hắn, sít chặt: “Ta nguyện cả đời đều là huynh muội với ca ca, cũng không muốn gì khác nữa, là ta hay tỷ muội Từ gia đều giống vậy, ca ca hãy đồng ý với ta, chỉ một chuyện này thôi, có được hay không? Hả?”
Hắn lấy bọc chứa đôi khuyên tai kia từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt nàng, đặt trong tay nàng.
Thời điểm nàng hỏi có được hay không một lần nữa, hắn mới đáp khẽ: “Được.”
Nàng gật đầu với hắn, không chút do dự xoay người xuống xe.
Từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy bóng lưng Từ Oản, gầy yếu mà lại quật cường, Cố Thanh Thành vẫn nhìn nàng đi vào cửa Từ gia, lát sau mới phân phó xa phu quay đầu xe, đi đến cửa sau.
Xe ngựa đến cửa sau, quả nhiên Hồng Phúc đã đứng chờ.
Nàng đi theo sau, qua khỏi hẻm mới đứng lại.
Xe dừng, Hồng Phúc vội vàng tiến lên.
Cố Thanh Thành ngồi trong xe, ánh mắt nặng nề.
Nàng xác định không có người bám theo đằng sau, mới đứng cạnh cửa sổ xe, cúi đầu: “Hôm nay Vân tiểu thư bị vũ đài đè gãy chân, Hoa Quế ôm mèo con cũng ở đó, người không sao nhưng mèo thì chết, nhưng nô tỳ thấy tiểu thư cũng không có chuyện gì…”
Chẳng qua là nhìn như không có chuyện gì mà thôi, nam nhân rũ mắt, đời trước Từ Vân đúng là có chút tật xấu ở chân, ngày trước phát hiện chân cô nương này vẫn tốt còn thấy kỳ quái, không ngờ biến cố lại xảy ra lúc này.
Lại hỏi kỹ vài câu, mới bảo Hồng Phúc trở về.
Từ Oản chưa có trở về phòng, đi thẳng đến sương phòng ở Tiền viện, Trịnh Hà đã rời khỏi từ lâu, lúc này Từ Vân đang ngồi dậy, một chân nàng không thể cử động, đang đan gì đó, trên người mặc hồng y, đôi mắt đỏ hoe.
Từ Oản đi đến, ngồi bên mép giường: “Biểu ca đi rồi à?”
Từ Vân ngẩng lên, nhìn hai mắt Từ Oản cũng đỏ hoe, kéo tay nàng đến, nhịn không được cười một tiếng: “A Man, muội sao vậy? Khóc à? Không phải vì ta đó chứ? Ta không sao, thật đó!”
Nói xong còn vỗ vỗ chân, dọa Từ Oản sợ đến mức vội vàng kéo tay nàng: “Đừng lộn xộn, phải dưỡng cho tốt, nếu lưu lại di chứng thì làm sao bây giờ?”
Từ Vân cười, kéo nàng, dựa vào vai nàng: “A Man, ta biết, muội thật sự đau lòng cho ta, nhưng mà ta không sao, thật sự không cần lo lắng cho ta, bây giờ ta rất tốt, rất tốt.”
Vừa nói vừa lục lọi dưới gối, lấy ra chiếc túi thơm, đặt vào tay Từ Oản.
Cúi đầu nhìn, chính là chiếc túi mà nàng đã đưa cho biểu ca, sao lại trở lại rồi: “Sao nó lại ở chỗ tỷ?”
Từ Vân cười cười: “Muội đưa cho hắn? Hôm nay ta nhìn thấy hắn đeo bên hông, ta đã lấy lại nó, có biết thời điểm ta bị vũ đài đè đã nghĩ đến chuyện gì không, trước đó, không biết tại sao ta lại muốn leo lên đó nhảy xuống để ngã chết,
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –