Đọc truyện Gả Thế Thành Sủng Phi – Chương 59: Thiếu
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Sáng sớm thức dậy, Hồng Châu đến gọi Từ Oản rời giường.
Nhưng trên giường lại không có ai.
Từ Oản đã dậy từ lâu, chim nhỏ ríu rít ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ mát rượi, có lẽ là do tâm trạng tốt, cả người đều rất thoải mái dễ chịu, Từ Oản ôm Tiểu Bạch, tỉa hoa trong sân. Mèo con yên lặng nằm trong ngực nàng, mềm nhũn, một tay nàng ôm nó, rời khỏi vừa hoa, làn váy tung bay, bước chân nhẹ nhàng.
Có mẫu thân làm chỗ dựa thật tốt, buổi tối nằm mơ đều là mộng đẹp.
Sáng sớm nàng còn cố ý đến Tiền viện nhìn một chút, vậy mà phụ thân nàng lại không đi!
Chuyện này cũng rất hiếm lạ, từ trước đến nay ông ấy đều rất để ý thể diện, vừa sợ người ta đến thăm nữ tế, lại vừa sợ người ta coi thường mình, vẫn luôn không nguyện ý ở lại Từ gia, một bàn cơm, muốn nói vài câu với mẫu thân đều không thể chen miệng vào được.
Mẫu thân nàng thật sự mang thai, còn chưa tới ba tháng nhưng đủ để nhìn ra. Phụ thân nàng đã sắm thêm rất nhiều đồ dùng cho trạch viện, tối qua đến xin lỗi mẫu thân nàng, sau mấy ngày giận dỗi lại cũng phải tự mình đến cửa tạ tội.(d.đ[email protected]^đ) Không biết làm thế nào phát hiện ra, ông ấy vừa vui lại vừa sợ, vui vì mẫu thân nàng nhìn có vẻ rất để ý đứa bé này, sợ là sợ khi sinh hạ sẽ xảy ra sơ xuất.
Ở trước mặt Từ Oản, ông cũng không che giấu vẻ không nghiêm chỉnh của mình, may mà mẫu thân nàng chịu được ông ấy.
Từ Tiền viện đi ra, lại nghe nói có khách đến, nàng hỏi thăm, thì nghe nói là người Trịnh gia đến, vội vàng chạy đến viện của Từ Vân, chắc lát nữa Trịnh Hà sẽ tới, cũng không cảm thấy có gì không ổn, dạo này vì chuyện mai mối mà rất lâu rồi họ không tới.
Mấy người tỷ muội đều tụ hợp lại với nhau, ở trong hành lang dài, Trịnh Hà cho người đưa giỏ trái cây đến, nhà hắn luôn gặp vận may chuyện này, nên hàng năm đều đưa đến cho Từ gia một ít.
Trên người thiếu niên mặc thanh sam, bảo sai vặt phân chia trái cây cho mấy tỷ muội.
Lúc Từ Oản đến, Từ Vân đang nói chuyện với Từ Chỉ, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, Từ Họa và Từ Xúc đứng cạnh nhau, tiểu cô nương đang trêu ghẹo Trịnh Hà, gọi tỷ phu dài tỷ phu ngắn, khiến tai Trịnh Hà đỏ ửng, nhìn trộm sang chỗ Từ Vân, nhưng người trong lòng lại không hề quan tâm hắn, chính xác là không thèm nhìn một cái.
Từ Oản đến trước mặt biểu tỷ, một tay ôm lấy nàng ấy: “Biểu tỷ, đang nói cái gì mà lại nóng nảy vậy?”
Từ Vân thấy nàng tới, vội vàng kéo nàng: “Đang nói lão Hoàng cẩu nhà chúng ta, chẳng phân biệt nam nữ hễ thấy người thì lại vẫy đuôi, nhìn như thân thiết lắm, giống như đang phát xuân vậy, ngày mai ta sẽ bảo phụ thân đánh chết rồi ném ra ngoài, đổi sang nuôi con chó khác, đỡ phiền!”
Nàng ấy nói mấy lời này, chính là thật sự không tha thứ cho người ta, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ai nghe mà không hiểu.
Trịnh Hà quay đầu nhìn nàng ấy, đi đến trước mặt, cúi chào rồi nói: “Biểu muội nói lời này là có ý gì? Từ đầu đã không cho ta sắc mặt tốt, dù ta có chỗ sai, cũng phải cho ta biết ta sai ở đâu chứ, nếu là ta sai muội mắng thế nào ta đều sẽ chịu, nhưng ta lại không biết đã đắc tội muội chỗ nào, muội lại đối xử với ta như vậy.”
Bọn tỷ muội đang nhìn, Từ Vân cũng không trốn tránh, tiến đến nhìn hắn chằm chằm: “Huynh thì có làm sai gì, có sai cũng là ta sai, mắng huynh thì làm sao, ta đúng là mắng huynh đấy, ta còn muốn đánh huynh nữa cơ!”
Nếu là bình thường, nàng đã nhào tới đấm hắn, nhưng lúc này mắt nàng lại đỏ hoe, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, hết trợn mắt lại chuyển sang lườm hắn, lầm bầm trong miệng hai chữ mất mặt, kéo Từ Oản rời đi: “Đi, chúng ta ở đây sẽ làm trở ngại ánh mắt hắn, hắn thích tới thì tới, thích đi thì đi, thích làm gì thì làm, dù sao cũng không phải người khác!”
Từ Oản: “…”
Quay đầu nhìn thiếu niên, sắc mặt hắn hết trắng lại hồng, hết hồng lại trắng, lúng túng đến mức muốn tìm kẽ hở nào chui vào, bước lên vài bước, muốn giải thích gì đó, nhưng từ trước đến nay hắn đều không nói lại tiểu biểu muội này.
Lời nói của nàng như cây gậy, đánh hắn cả người đều đau, vừa định đuổi theo, lại bị tỷ muội Từ Xúc ngăn cản, cũng không biết đang cầm cái gì, tặng cho hắn.
Từ Vân quay lại nhìn thấy, cười nhạo một tiếng, kéo Từ Oản đi càng nhanh.
Từ Oản nhìn sắc mặt nàng ấy, đành phải đi theo.
Đi thẳng về phòng, cũng không cho nha hoàn theo, vừa vào phòng đã nhào lên giường nhỏ: “Con chó cụt đuôi này (chỗ này Từ Vân vì tức giận nên bị líu lưỡi) thật là tức chết ta, tức chết ta!”
Từ Vân hết giậm chân, rồi lại nắm tóc, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Từ Oản đi theo đến, ngồi trên giường nhỏ vụng trộm cười: “Biểu tỷ, sao tỷ lại tức tối như vậy, không phải nói sẽ hiền lương thục đức à, phải trở thành đại gia khuê tú ư?”
Từ Vân ngồi dậy, tròng mắt đỏ hoe: “Hiền lương thục đức cái quái gì!”
Từ Oản thở dài, đi đến kéo nàng ấy ngồi xuống: “Biểu tỷ, ta thấy bộ dạng tỷ thế này cũng đã rất lâu, tỷ có phải đối với biểu ca tỷ có…”
Từ Oản còn chưa nói xong, Từ Vân đã đẩy nàng: “Không có! Không có! Không có gì cả, muội đi ra ngoài, muội là cũng cùng phe với bọn họ, muốn làm ta tức chết, ô ô…”
Nói xong, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Từ Oản đành dỗ nàng, kéo đến ôm chầm lấy nàng: “Được rồi được rồi, không nhắc đến hắn nữa, biểu tỷ hiền lương thục đức hiền lương thục đức…”
Từ Vân khóc một trận, nàng chính là như vậy, chuyện gì mà khóc ra được tâm trạng mới tốt hơn, hai người ngồi một lát, ra ngoài thì đã không còn sớm nữa.
Ra khỏi vườn, Hồng Châu đến tìm nàng, nói là mời nàng đến hành lang, có ít đồ còn chưa mang về.
Từ Oản vội vàng đến đó, thì ra Trịnh Hà vẫn chưa đi.
Bên cạnh hắn đặt hai giỏ trái cây, không biết tại sao lại không sai nha hoàn đưa đi, thiếu niên nhìn nàng đi đến, vội vàng đứng dậy, một tay hắn xách một giỏ trái cây, đưa cho nàng: “Một giỏ cho muội, một cho biểu
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –