Đọc truyện Gả Thế Thành Sủng Phi – Chương 54: Thiếu
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Mặc dù đã ói quả nho ra, nhưng trong cổ họng vẫn như còn gì đó nghẹn lại, rất khó chịu, Từ Oản ra khỏi thư phòng, muốn đánh chính mình, cố gắng làm thông cổ họng, nhưng thời điểm mắc nghẹn lúc nãy, thật sự rất khó chịu, suýt chút nghẹt thở, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hoa Quế cầm đồ giúp nàng, một tay cầm sách, một tay cầm rổ trái cây, đi theo phía sau: “Tiểu thư, có muốn tìm đại phu xem một chút hay không, vừa rồi làm nô tỳ sợ muốn chết!”
May mắn Từ Hồi kịp thời đập vào lưng nàng, lúc này nàng mới ói quả nho ra, chỉ nói khó chịu, vội vàng rời đi, Hoa Quế bị dọa không nhẹ, dong dài nói không dứt.
Từ Oản vốn là muốn về phòng mình, kết quả lại ngơ ngẩn đến viện của Từ Vân, Bão Cầm đang đứng nói chuyện với Hồng Liễu, nhìn thấy nàng đến, vội chạy ra đón.
Nàng hỏi Từ Vân có ở trong không rồi vén rèm đi vào.
Hoa Quế vội vàng đưa rổ trái cây cho Hồng Liễu, muốn đuổi theo, bị Từ Oản ngăn lại, ngay cả hai nha hoàn bên ngoài cũng không cho vào.
Cửa sổ mở, Từ Vân đang thêu thùa trong phòng, Từ Oản quả thực không dám tin, đến trước mặt nhìn lại nhìn, xác nhận trong tay thiếu nữ đang cầm là một túi hương, mới bật cười.
Ngồi trên giường nhỏ, Từ Oản cười: “Trời ạ, thật không thể tin nổi, đây thật sự là hầu biểu tỷ của ta à? Tỷ thật sự có thể thêu thùa ư? Ta còn cho rằng cả đời này tỷ sẽ không bao giờ đụng những thứ này, nhìn xem, thật sự không tệ!”
Trên túi hương thêu lá sen màu xanh biếc, hoa sen trắng nõn ở phía trên nở được phân nữa, rất tao nhã.
Động tác tay của Từ Vân rất nhanh, cũng thở dài: “Nói thật, trước đây ta cũng không nghĩ ta sẽ thế này, ta cũng chẳng yêu thích gì mấy cái đồ quỷ này, nhưng mà bây giờ nếu ta không làm gì, ta sợ ta sẽ bị điên, nhìn thấy vật này không, ta phải mất mấy ngày mới được như thế này, chờ hoàn thành, thêu tốt đóa hoa ta sẽ tặng muội.”
Nói xong, đưa bán thành phẩm trước mặt nàng, Từ Oản cầm trong tay nhìn kỹ, gật đầu khen ngợi: “Thêu không tệ, ta nhìn tỷ mặt ủ mày ê, hôm nay đến đây là có đại sự muốn nói với tỷ, là muội vừa nghe trộm mẫu thân tỷ và mẫu thân muội nói chuyện.”
Bọn nha hoàn đều ở bên ngoài, Từ Vân vừa nghe lời này, liền nghiêng người dựa sát vào Từ Oản: “Là gì? Hôn sự của ta?”
Từ Oản gật đầu: “Cữu mẫu nói đã chọn được người, lại rất vừa ý, muốn nhờ mẫu thân ta đến hỏi thử…”
Không đợi nàng nói xong, Từ Vân đã nắm lấy tay nàng: “Người nào? Nói nhanh lên, muội khiến ta vội chết được, ta có hỏi mẫu thân, nhưng có làm thế nào bà ấy cũng không chịu nói ta biết!”
Trên mặt thiếu nữ đều là nôn nóng, đầu Từ Vân nhỏ nhắn, gương mặt và bàn tay lại lớn, rõ ràng là lớn hơn so với Từ Oản, nhưng khi trưởng thành lại rất nhỏ, dáng vẻ mong manh.
Từ Oản thấy trong mắt, nghe bên tai, nói nhỏ với Từ Vân: “Còn nhớ vị Cố Đại công tử trước đây ở nhà chúng ta không, cái người mà muội đã kết nghĩa đó, tỷ cũng biết hắn, cữu mẫu nói là hắn.”
Từ Vân ngây ngẩn cả người, nhưng mà rất nhanh, lại cầm kim khâu, tiếp tục thêu hoa: “Thảo nào mẫu thân ta lại vừa ý, bây giờ Cố Tướng quân ở kinh thành được rất nhiều người thương nhớ,(d.đ[email protected]^đ) nghe nói hắn vừa ra khỏi cửa, sẽ thường xuyên có thể gặp phải một ít cô nương, dù trước mặt mọi người, vẫn ném hoa hoặc là túi hương lên xe của hắn!”
Lợi hại như vậy!
Từ Oản ngạc nhiên: “Không phải có lời đồn hắn giết rất nhiều người à? Còn tra tấn nữ nhân gì gì đó nữa, hắn cũng đã hai mươi, bên người có thể không có ai ư? Như vậy mà cũng được nhiều người nhớ thương sao?”
Từ Vân gật đầu, tiếp tục than thở: “Mẫu thân ta giận dỗi cữu cữu ta, luôn nghĩ nhất định phải tìm cho ta một mối hôn sự tốt, nhưng muội nói xem có tốt thật không, không nói đến chuyện chúng ta có thể với đến cành cao này hay không, ta cũng nghĩ giống muội, người có diện mạo nhất đẳng như thế, trong phủ sao lại có thể không có vài nữ nhân, ta không tin.”
Nói đến đây, Từ Oản suy nghĩ rồi vội vàng giải thích: “Hình như thật sự là không có, nếu như không có thì tỷ cảm thấy thế nào, mẫu thân ta nhất định sẽ giúp tỷ hỏi thăm một chút, trước hết tỷ nói thử tỷ cảm thấy thế nào?”
Từ Vân nhìn nàng một cái, nhún vai: “Cái gì thế nào, đương nhiên là vô cùng tốt, nếu có thể có cửa hôn sự như vậy, nhất định phải vụng trộm vui mừng, đúng, ta nhất định sẽ vụng trộm vui mừng.”
Nhìn xem, vậy mà Từ Vân cũng khát khao chuyện này.
Không giống như dự đoán, Từ Oản có chút mất mát, cũng miễn cưỡng cười cười.
Từ Vân cắt chỉ rất nhanh, nhét túi hương vào tay Từ Oản: “Được rồi, tặng muội, bây giờ biểu tỷ của muội là người hiền lương thục đức, đất thiêng sẽ nảy sinh hiền tài, thiên kiều bá mị*, xinh đẹp như hoa, loại đàn ông nào mà không tìm được, chẳng lẽ trên đời này chỉ có Trịnh Hà thôi à, buồn cười!”
*thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần
Lời này nghe thế nào cũng có chút không đúng, Từ Oản cầm túi hương, suy nghĩ một chút, bên ngoài có nha hoàn gõ cửa, nói là Vương Phu nhân đang trong thư phòng ở Tiền viện, bảo Từ Vân qua nói chuyện.
Từ Vân đứng lên, thở thật dài: “Ta đi một lúc rồi sẽ trở lại, muội ngồi chờ một lát.”
Từ Oản làm sao mà ngồi được, nói muốn đi với nàng, hai tỷ muội cũng không gọi nha hoàn, tay trong tay đi đến Tiền viện, một mình Từ Vân đi vào, Từ Oản đứng ở cửa, nghe trộm.
Quả nhiên không khác gì suy nghĩ của nàng, mẫu thân nàng gọi Từ Vân
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –