Đọc truyện Gả Thế Thành Sủng Phi – Chương 47: Thiếu
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Hồng Châu và Hồng Phúc vừa thấy nhau thì lập tức khóc.
Thời gian dài không có tin tức, trong lòng đều nhớ thương nhau, chưa từng quên.
Cũng không ngờ, đột nhiên lại gặp nhau như vậy.
Đúng ra thời gian không còn sớm, Từ Oản nên trở về từ lâu, nhưng mà màn đêm yên tĩnh, trong sân ngay cả tiếng bước chân cũng không có, Cố Thanh Thành ngồi ở Tiền đường, chén trà trên bàn cũng đã rót ba lần.
Quả thật thời gian đã không còn sớm, Từ Hồi hỏi, Hoa Quế nói đã bảo Hồng Vận ra ngoài tìm.
Bình thường chưa từng có chuyện như vậy, Triệu Lan Chi không ngồi yên, đứng dậy: “Không được, ta phải ra ngoài tìm mới được, nói là đến tiệm thuốc, nhưng đã trễ thế này, có tìm bao nhiêu vị thuốc cũng đã phải về rồi chứ.”
Ông vừa định đi, Cố Thanh Thành đứng dậy gọi ông lại: “Không cần phải lo lắng, ta sẽ cho người đi xung quanh tìm thử.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Tuy nói vậy, nhưng Triệu Lan Chi vẫn ngồi không yên, đi theo ra ngoài.
Hồng Phúc nghe nói người muốn đi, dù lưu luyến nhưng vẫn đi ra.
Đội thị vệ đứng ở hai bên, Cố Thanh Thành quay đầu lại thấy nàng còn đang lau nước mắt.
Trăng lên cao, tỷ muội hai người vừa ôm vừa nói lời tạm biệt, Hồng Phúc lắp bắp trở lại bên người chủ tử của mình, vừa lau mặt, lại thấy hắn dường như thở dài, sau đó căn dặn nàng: “Hồng Phúc lưu lại đi, mai rồi hãy về!”
Nàng phấn khích đến suýt chút nhảy dựng lên, Hồng Châu cũng là thiên ân vạn tạ*, Cố Thanh Thành ra khỏi cửa chính, nói Triệu Lan Chi lát nữa vẫn không có tin tức của Từ Oàn thì hẳn đi tìm, hắn nói để hắn cho người tìm trước đã, bảo ông ở nhà chờ tin.
*thiên ân vạn tạ: cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần
Đội trưởng thị vệ Cao Đẳng đi phía trước dẫn đường, đèn lồng chiếu sáng khắp ngõ nhỏ.
Xe ngựa đã đến, Cố Thanh Thành lại không lên xe, đoàn người đi quanh hắn, để người cầm đèn lồng đi bên cạnh hắn, cứ thế rời đi, ngõ nhỏ vừa sâu lại vừa dài, đằng kia có một giao lộ hình chữ Đinh (丁), đoàn người chậm rãi đi đến.
Ra khỏi ngõ nhỏ, Cố Thanh Thành lên xe, vén rèm cửa, bảo Cao Đẳng lập tức trở về phủ.
Cao Đẳng đứng dưới xe, tưởng rằng bản thân nghe lầm, vội vàng nhắc nhở hắn: “Chủ tử, không cho người tìm Từ tiểu thư à?”
Trong xe ánh đèn mờ mờ, Cố Thanh Thành nhàn nhạt nhìn hắn, lông mày khẽ nhếch: “Không cần, chờ ta đi, tự nhiên nàng sẽ về, ngươi lưu người lại xác nhận nàng về lúc nào là được rồi.”
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng rơi trên vai hắn, mặt nghiêng của nam nhân như ngọc thạch, khẽ rũ mi mắt xuống.
Cao Đẳng vội vàng thuận theo, cho người lưu lại đứng quan sát từ chỗ tối.
Xe ngựa đi sát bọn họ, thiếu nữ dựa vào tường, hai tay giữ chặt cánh tay thiếu niên, nhìn lén.[d.đ_le%qu^y.d!on] Rèm cửa sổ vẫn được treo lên, có thể nhìn thấy được gương mặt Cố Thanh Thành, Từ Oản trốn ở chỗ tối bên đường, vịn vào bả vai Hoắc Chinh, không nhịn được nhô đầu ra, len lén nhìn hắn, khoảng cách rất gần, trái tim cứ đập thình thịch cực nhanh.
Dường như Cố Thanh Thành không phát hiện, ánh trăng chiếu sáng gương mặt hắn, chiếu lên má phải, thật sự trơn bóng, không hề có vết sẹo, so với thiếu niên tinh xảo năm năm trước, lúc này gương mặt của hắn càng gần với người kia hơn.
Chỉ một bên má, đã cảm thấy vô cùng tuấn tú, nhìn chằm chằm bọn họ rời đi, không khỏi thất thần.
Trên đường chỉ còn tiếng gió, Hoắc Chinh giật giật, ho nhẹ: “Được chưa?”
Lúc này Từ Oản mới tỉnh táo lại, nhìn hai bên một chút: “Ừ, đã muộn lắm rồi, ta phải về nhà, hôm nay đa tạ ngươi.”
Hắn đã đưa nàng đi dạo vòng vòng quanh đây.
Hoắc Chinh thấy nàng xoay người đi về, cũng vội vàng đi theo, sóng vai với nàng: “Này, ngày mai ngươi có ra ngoài không?”
Từ Oản cười cười: “Không, chúng ta phải trở về kinh thành.”
Hoắc Chinh vội vàng hỏi nàng: “Vậy à, người ngươi vừa tránh kia, nhìn thế trận lúc nãy, phi phú tức quý* đúng không?”
*phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị
Từ Oản không trả lời hắn, chỉ bước nhanh hơn.
Đi hết ngõ nhỏ, đến trước cửa nhà, Triệu Lan Chi chờ không nổi nữa đang muốn ra ngoài tìm nàng, phụ nữ (cha và con gái) vừa đối mặt, ông lập tức nổi nóng, Hoắc Chinh nhìn nàng vào nhà từ đằng xa, xoay người trở về.
Không ngờ vừa đi đến đầu hẻm, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Bình thường hắn cũng chỉ lăn lộn trong chợ, sao có thể làm đối
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –