Đọc truyện Gả Thế Thành Sủng Phi – Chương 30: Cổ tay nốt ruồi
Không nhìn được cổ tay hắn, nhưng thấy hắn cười nhạt nhẽo thế cũng đã làm nàng ngơ ngẩn.
Sau mười năm, dung mạo có thay đổi thế nào cũng sẽ lưu lại chút dấu vết lúc nhỏ, cho dù hết nửa gương mặt bị thương, vẫn còn một bên, Cố Thanh Thành cười một tiếng mà qua, từ oản vội vã xuống lầu, nàng cơ hồ có thể đã cho rằng, thiếu niên này chính là cá nhân.
Trở về trạch viện, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Quá buổi trưa, Triệu Lan Chi quả nhiên tới đón, Hoa Quế và Hồng Châu cùng nàng lên xe, mang theo rất nhiều đồ dùng tùy thân, Từ Phượng ra cửa tiễn nàng, bảo nàng ngoan ngoãn ở lại Triệu gia, chờ hắn về sẽ tới đón nàng.
Nàng tự nhiên đồng ý rồi ôm Tiểu Bạch bước vào bên trong buồng xe.
Mới vừa ngồi xuống thì nghe tiếng Từ Vân chạy ra, tiểu cô nương đạp lên bánh xe vén rèm cửa sổ lên, nói liên hồi: “A Man! Muội phải thường xuyên về thăm ta nhé!”
Từ Oản chuyển ra ngồi gần cửa sổ, đưa tay vuốt mặt nàng cười: “Chỗ của ta cũng không xa lắm, tỉ nhớ ta thì có thể đến thăm ta…ta rảnh cũng sẽ về thăm tỉ.”
Từ Vân rơm rớm nước mắt, nằm rạp người lên cửa sổ nhìn nàng: “Ừ, ta sẽ đi thăm muội, muội đừng có quá nhớ ta đó.”
Đang nói chuyện thì có người ôm nàng xuống, Từ Oản thò người ra ngoài, phát hiện Từ Vân đang đứng phía sau Vương phu nhân.
Bình nhi cầm một túi vải chuyển lên xe.
Nàng liền gọi cữu mẫu, Vương phu nhân đáp rồi tiến đến chỗ nàng: “Nhớ nhà thì về nhé, tiểu cữu cữu không có ở đây thì vẫn còn đại cữu cữu, có chuyện gì thì cho Hoa Quế về thông báo một tiếng, nhất định đừng chịu đựng một mình nghen con.”
Một câu nói chứa đầy hàm ý, Từ Oản nghe cảm thấy thật ấm lòng, nàng gật đầu: “Con biết rồi, đa ta cữu mẫu quan tâm.”
Nàng nhìn cửa chính phủ tướng quân, đột nhiên có cảm giác gia đình, những người này cũng là thấy không yên lòng về phụ thân nàng nên mới dặn đi dặn lại như vậy! Từ Phượng Bạch cho người đem hoa quả và nước để trên xe, nàng đang đứng nói chuyện với Triệu Lan Chi.
Từ Oản vén rèm cửa sổ lên rồi nằm xuống nhìn bọn họ.
Giọng Tiểu Cữu Cữu khàn khàn, trầm thấp, phụ thân nàng thì vâng vâng.
Trong chốc lát, hình như phát hiện ánh mắt của nàng, Từ Phượng liếc nàng rồi đi qua.
Từ Oản đột nhiên có một loại cảm giác đặc biệt kỳ diệu, tuy không thể nói rõ là cái gì, chỉ là trong đầu nàng chợt lóe lên nhưng lại không bắt được trọng điểm, đứng bên cạnh xe, Từ Phượng cuối xuống nhìn nàng: “A Man, sống thật tốt nhé!”
Gật đầu, nàng cũng ngẩng mặt nhìn hắn: “Cữu cữu cũng phải bảo trọng.”
Từ Phượng Bạch đáp rồi quay đầu lại kêu Triệu Lan Chi: “Đi thôi.”
Cũng không còn sớm nữa, nam nhân lên xe ngồi trên càng xe, xe ngựa chậm rãi rời đi, Từ Oản quay đầu lại nhìn đại môn phủ tướng quân, xe vừa di chuyển, gió nổi lên, khí lạnh ùa vào trong xe, Hoa Quế vội vàng kéo nàng vào trong.
Tiểu Bạch vẫn yên tĩnh rúc trong ngực nàng, xe ngựa hơi lắc lư, Hồng Châu ở bên cạnh vẫn nắm tay áo nàng.
Từ Oản quay đầu lại: “Sao thế?”
Hồng Châu kề tai nàng nói nhỏ: “Nếu nô tì muốn gặp Hồng Phúc thì có thể về thăm nàng không?”
Trông thật đáng thương, Từ Oản kéo tay nàng, trấn an: “Đương nhiên là có thể, ngươi phải nghĩ Hồng Phúc luôn ở bên cạnh, nếu không ta cho người đưa ngươi đến lầu đấy nhé? Ngươi và Hồng Phúc cùng ở đó hầu hạ Cố đại công tử, sẽ không phải xa nhau nữa.”
Hồng Châu đương nhiên là không làm: “Nói cái gì đó, nô tỳ chỉ muốn hầu hạ tiểu thư thôi, lâu lâu có thể đi thăm nàng ta thì thật tốt.”
Hoa Quế cũng đang tiu nghỉu, Từ Oản liếc nàng một cái, phát hiện mắt nàng cũng hồng hồng, tựa như đang muốn khóc, nghiêng người kéo tay nàng nắm thật chặt: “Hoa Quế, ngươi cũng không muốn dinendian.lowqid]on rời khỏi phủ tướng quân sao? Nếu như ngươi không muốn đi cùng ta thì cứ quay về đó.”
Hoa Quế không phải không bỏ được phủ tướng quân, nàng vội vuốt mặt, miễn cưỡng cười cười.
Xoay người, nhịn không được liền vén rèm cửa sổ, thấy Từ Phượng Bạch vẫn còn đứng ở đại môn, vừa rơi lệ, lầm bầm: “Tiểu thư của ta a, là ta…… quá yêu thương nàng rồi……”
Ai cũng không nghe rõ nàng nói gì, ba người đều đang theo đuổi tâm tư của riêng mình, cứ như thế rời khỏi phủ tướng quân.
Xe ngựa dừng lại, đã đến Triệu gia.
Đẩy màn xe ra, Triệu Lan Chi ôm Từ Oản xuống xe, lẳng lặng dắt nàng đi vào.
Trước tiên là đến hậu viện thi lễ với tổ mẫu, lão thái thái cứ làm cho người ta thấy không quen, bà xoa mặt nàng còn hôn vào gáy nàng một cái, quả thật là hiếm thấy, bảo là muốn nàng lưu tâm đến, bảo nàng cứ ở đây vui vẻ, có chuyện gì thì đến tìm bà.
Từ Oản có chút kinh ngạc, đáp dạ dạ.
Sớm có người đem đồ đạc vào phòng nàng, Hoa Quế và Hồng châu cũng phải tới thi lễ với lão thái thái.
Lão phu nhân giương mắt nhìn Hoa Quế thấy đây hiển nhiên là một đại nha hoàn, Hồng châu thì còn nhỏ, lập tức kêu Đào nhi đi theo giúp một tay, Đào nhi cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, có vẻ là người mà lão thái thái yêu thích, mặt mày tuy còn có chút ngây thơ nhưng là mày cong lá liễu, thanh tú cực kì.
Từ Oản tự biết tính toán của lão thái thái, tự nhiên sinh lòng không thích.
Trở về phòng mình, ba nha hoàn bắt đầu thu dọn đồ đạc, mấy ngày nay phụ thân nàng chắc hẳn đã mua không ít đồ, trên giường phủ màn, rèm gối tất cả đều mới, trong tủ cũng có rất nhiều y phục mới, còn chuẩn bị một cái lồng nhỏ cho Tiểu Bạch, xem ra rất chu đáo.
Dù phụ thân đã nhiều lần gạt nàng nhưng có hắn nàng vẫn yên tâm hơn.
Rất dễ nhận thấy, phụ thận hẳn là có lòng muốn sống cùng nàng.
Trong lòng thấy ấm áp, vui vẻ.
Hồng Châu đang cho tiểu Bạch ăn, Từ Oản gọi Đào nhi dẫn nàng đi dạo một chút, Triệu gia không lớn, trạch viện này có lẽ là thuê lại, phía sau vẫn còn phòng cũ gạch nát chưa được thu dọn gọn gàng. Phòng của Triệu Lan Chi cách phòng nàng một gian, nàng vào xem một chút, bên trong bày biện đơn giản, đệm giường hơi cũ, chắc là đồ cũ dùng lại, Từ Oản xúc động.
Vậy thì cứ an tâm ở đây, dùng cơm tối cùng tổ mẫu, Triệu Lan Chi bảo với nàng bận công vụ. Không có chuyện gì để nói, lão thái thái giữ Từ Oản lại một lát, hạch hỏi đủ thứ, cũng nói chuyện được một lúc.
Hơn nửa ngày lăn qua lăn lại, cũng thấy mệt mỏi, không đợi phụ thân về, Từ Oản đi ngủ sớm.
Cả đêm mơ mơ màng màng rồi ngủ say, đột nhiên có người lay nàng: “A Man! A Man tỉnh dậy đi!”
Từ Oản mở mắt, còn chưa định thần.
Trong nhà ánh nến mờ mờ hắt ra ngoài cửa sổ một vệt, nhìn trời còn chưa sáng, Triệu Lan Chi còn đang vận y phục ban ngày, lay nàng: “A Man, tỉnh dậy nào!”
Nàng tỉnh hẳn, dụi mắt ngồi dậy: “Phụ thân, làm gì thế?”
Hoa Quế cũng ở bên cạnh mắt rưng rưng: “Tiểu cữu cữu đột nhiên phải rời kinh sớm hơn dự định, giờ đang chuẩn bị đi, tiểu thư đi gặp người đi, ước chừng phải một năm rưỡi nữa mới trở về…”
Lời còn chưa dứt đã quay người ôm mặt khóc, ánh mắt Triệu Lan Chi sáng lên: “Ta cố ý về đón con, giờ vẫn còn kịp, đi nhé?”
Vốn là không có gì lo lắng, Từ Phượng nói đi khoảng nửa năm sẽ về, nhìn dáng vẻ của bọn họ lúc này, trong lòng nàng đột nhiên run sợ, gật đầu liên tục: “Đi, con đi.”
Hoa Quế vội mặc y phục vào cho nàng, Triệu Lan Chi về phòng lấy một cái áo choàng lông, cẩn thận khoác lên cho nàng, toàn thân như bị quấn chặt. Một tên hậu vệ đưa ra ngoài, phụ thân lên ngựa trước, Hoa Quế đỡ Từ Oản lên ngồi trước phụ thân, hiện giờ có gió bắc rất lạnh, còn đội thêm nón rộng vành, mặc dù đã cưỡi ngựa một lần rồi nhưng lần này lại không nhìn thấy gì, đột nhiên thấy sợ hãi.
Từ Oản ôm chặt phụ thân, gió thổi làm tay lạnh như băng.
Ngựa phi rất nhanh, Triệu Lan Chi nắm lấy tay nàng, như nhận ra, vội vàng nắm hai vạt áo choàng thắt lại, ôm trọn nữ nhi vào trong ngực không để cho nàng đưa tay ra ngoài: “A Man, ngồi vững nhé!”
Nói đoạn ngựa liền phóng nhanh về phía trước.
Vì được quấn quá chặt nên Từ Oản không thể nghe thấy tiếng gió, nàng ngồi trong ngực phụ thân, chỉ cảm nhận được chân con ngựa chuyển động liên tục bên người.
Triệu Lan Chi lòng như lửa đốt, quất roi ngựa vun vút.
Thời điểm này cửa thành vốn dfienddn lieqiudoon không được mở nhưng vì có một đạo mật lệnh, trời chưa sáng đã có rất nhiều binh lính tập kết trước cổng thành. Đang chớm đông, trời rất lạnh, Từ Phượng Bạch một thân vận áo giáp, trên vai khoác áo choàng dày, cưỡi ngựa đi chầm chậm, nàng liên tục quay đầu lại.
Bên cạnh có hai chiếc xe đang đậu, Lý Thăng một thân cẩm y, đứng ở một bên: “Không còn sớm nữa, đi đi, trong nhà tất cả đều yên tâm, ngươi nhất định phải cẩn trọng.”
Nàng ôm quyền, nhàn nhạt nói tiếng đa tạ.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh cũng quay đầu lại: “Nhị ca, giúp ta nuôi hai con chim này, huynh cũng cần phải bảo trọng!”
Lý Thăng tựa như không nghe, xoay người.
Nhìn bộ dáng của hắn, Vệ Hành cười to: “Làm gì thế? Nhị ca không phải đến tiễn ta hay sao?”
Hắn một thân nhung giáp, cùng Từ Phượng Bạch sóng vai ở trên ngựa, ngẩng mặt, nhìn về phía xe ngựa của một người khác: “Ôi chao, chẳng lẽ Cố huynh cũng không phải là đến tiễn ta hay sao? Sao không ra gặp mặt?”
Rèm cửa sổ được vén lên, Cố Thanh Thành dung mạo tuấn tú: “Tống Quân Thiên Lý, cuối cùng cũng phải từ biệt, Thanh Thành ở kinh thành chờ các người bình an trở về.”
Vệ Hành kéo dây cương, cũng cười rồi xoay người.
Trời mau sáng quá, thực sự phải đi rồi, lúc này Từ Phượng Bạch mới chịu xoay người, xa xa nghe như có tiếng vó ngựa, lòng nàng nhói lên, ngẩng mặt.
Quả nhiên, từ đằng xa, một cái bóng từ từ tới gần, rất nhanh đã đến chỗ đoàn xe.
Triệu Lan Chi ghìm chặt dây cương: “Thở dài!”
Đầu đường đèn lồng đong đưa theo gió, cho dù trời hơi tờ mờ nhưng cũng có thể thấy được nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, cùng gật đầu một cái.
Trước mặt nhiều người như vậy nên không thể tới gần nhau, nam nhân cởi áo choàng ra, mở Từ Oản ra.
Tiểu cô nương nhô đầu ra từ trong áo choàng, liếc mắt liền nhìn thấy Tiểu Cữu Cữu, hắn cưỡi cao đầu đại mã phía trên, đang nhìn về bên này.
Triệu Lan Chi nói giọng khàn khàn: “Vẫy tay với cữu cữu là được rồi, đừng kêu.”
Nàng đưa cánh tay ra vẫy vẫy rồi im lặng nhìn Tiểu Cữu Cữu cáo biệt.
Từ Phượng Bạch không ngờ nàng cũng tới, liền mỉm cười, hẳn là nhếch môi cười.
Từ Oản vẫy tay mạnh hơn, Tiểu Cữu Cữu nhìn nàng gật đầu, cảm giác ly biệt thật buồn, một tiếng huýt gió trống rỗng vang lên, nam tử trẻ kéo dây cương xoay người lại, anh dũng khí khái không kém.
Từ Oản ngơ ngẩn.
Lúc trước nàng nhìn thấy cổ tay Vệ Hành không có nốt ruồi gì cả.
Nhưng lúc này sao hắn lại d’đ/l/q’d đi cùng Tiểu Cữu Cữu, mặc dù người lớn không nói, nhưng Từ Phượng Bạch tự mình xuất chinh, hẳn là có chiến loạn.
Như vậy hắn……
Cửa thành đã mở, đoàn người ngựa chậm rãi rời đi.
Nam tử ấy có vẻ rất hăng hái, theo quân mà đi, Từ Oản dõi theo bóng lưng hắn và Tiểu Cữu Cữu, cả người như tê cứng lại.
Phía chân trời đã có chút ánh dương, Triệu Lan Chi kéo áo choàng che cho nàng, Lý Thăng đã xuống xe ngựa: “Trời lạnh thế này mà thật náo nhiệt, bảo A Man tới đây ngồi xe đi.”
Gió lại thổi tới, bất chợt rùng mình.
Từ Oản rụt vào trong áo choàng, không muốn cử động.
Triệu Lan Chi cười lạnh thành tiếng: “Đa tạ điện hạ quan tâm, chúng thần đi làm sao thì về như vậy.”
Hắn kéo dây cương, vừa định đi thì rèm cửa sổ của một chiếc xe khác lại được vén lên.
Giọng Cố Thanh Thành cất lên nghe nhàn nhạt: “Nhị ca, ta đưa nàng về là được rồi.”
Triệu Lan Chi chưa kịp hỏi, Từ Oản đã phủ áo choàng thêm cho hắn, tiểu cô nương ngẩng mặt, nói thẳng: “Phụ thân, tiểu nữ ngồi xe ca ca về.”
Hắn đã biết được chuyện kết nghĩa nên liền bế nữ nhi xuống: “Vậy thì tốt, đi đi.”
Từ Oản không thể chờ đợi thêm liền chạy tới, leo lên xe, đâm đầu vào bên trong buồng xe.
Một ngọn đèn nhỏ treo phía trên, Cố Thanh Thành mặc áo khoác, cả đôi tay đều ở trong áo lông cừu.
Nhìn sắc mặt hắn có vẻ còn chưa khỏi bệnh hẳn, thấy nàng vào ngồi rồi mới giơ tay đưa thứ gì đến cho nàng: “Cầm lấy.”
Là lò sưởi tay nhỏ, Từ Oản đưa tay tới đón: “Đa tạ ca ca, còn nữa,” ngập ngừng rồi nói nhanh: “Xin thất lễ!”
Nói xong, nàng không nhận lấy lò sưởi mà thật nhanh vén tay áo của hắn lên.
Cố Thanh thành vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng: “Ngươi làm gì đấy?”
Ngọn đèn dầu mặc dù rất tối, nhưng là đang ở ngay dưới đèn nên thấy được rất rõ ràng.
Chỗ cổ tay ấy, có nốt ruồi.