Đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 9
Ngày mười ba tháng giêng, Cố Trường Lâm sắp phải rời Kinh, buổi tối mở tiệc ở Cẩm Hoa Đường, hôm nay Cố Trường Quân không ra ngoài, cùng Cố Trường Lâm uống vài chén rượu hoa đào.
Lão phu nhân nói với Chu Oanh đang đứng gắp thức ăn ở bên cạnh cũng ngồi xuống: “Nhị thúc cháu ở ngoài quanh năm, ba năm sau mới quay về.
Cháu cũng kính một ly rượu đi.”
Chu Oanh cầm lấy chiếc chén ngọc màu xanh thẩm trong tay, đứng dậy kính một chén.
Cố Trường Lâm đã có chút say, mỉm cười nói: “Oanh tỷ nhi lớn rồi, nghe nhị thẩm của cháu nói nhà họ Ninh đó không tồi.
Lần sau trở về, e rằng đã là con dâu của nhà người ta rồi.
Nhị thúc ở bên ngoài không thể quay về được.
Trước tiên chuẩn bị ngân lượng cho cháu dồn rương.
”
Vừa nói vừa lấy tờ ngân phiếu ra khỏi tay áo, Chu Oanh xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, Trần thị trách móc đẩy chồng mình: “Nói cái gì vậy chứ, nha đầu đang ở đây.” Nhanh chóng ngước mắt lên liếc nhìn vẻ mặt của Lão phu nhân, sợ mẹ cả trách phạt.
Thấy Cố lão phu nhân mím môi cười, không giống như dáng vẻ trách tội mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cố Trường Lâm lấy ra mấy tờ ngân phiếu mới và bảo Trần thị đưa cho Chu Oanh, “Nha đầu, hãy nhớ rằng, cháu là đại tiểu thư của Hầu phủ chúng ta, cháu có vấn đề gì khó khăn, ai xem thường cháu.
Về nhà nói với người trong nhà nghe, nhị thúc mặc dù ở ngoài nghìn dặm, cũng sẽ không tha thứ cho hắn, nhớ chưa?”
Trần thị trừng mắt nhìn, dùng tay đập vào eo Cố Trường Lâm, “Nói bậy cái gì vậy, không thấy nha đầu không thể ngẩng đầu lên được sao? Thúc thúc này của cháu làm vậy, thực sự không thỏa đáng.
Nha đầu, cháu đừng để ý đến thúc ấy.
”
Cố lão phu nhân và đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều mỉm cười, Chu Oanh đỏ mặt, không biết nên nói cái gì.
Cúi đầu, siết chặt đôi đũa ngọc trong tay, các đốt ngón tay trắng nõn, khuôn mặt khẽ ửng hồng từ má đến vành tai.
Cố Trường Quân chỉ liếc nhìn qua rồi thu lại, trong nhà tương đối hài lòng về hôn sự với nhà họ Ninh này hơn, Cố lão phu nhân cũng đã hỏi ý kiến của hắn.
Ninh gia gia thế cũng xứng với gia đình mình, Ninh công tử cũng là người siêng năng và khiêm tốn, Cố Trường Quân không thể nói ra bất kỳ ý kiến phản đối nào, coi như là ngầm đồng ý.
Lão phu nhân bảo Trần thị và thái thái của Ninh gia trước tiên qua lại để hiểu nhau nhiều hơn, đợi Ninh công tử đó tháng 6 năm sau đội mũ rồi định ngày cũng không muộn.
Chu Oanh cũng biết những chuyện này, lão phu nhân vẫn đang bàn bạc với Trần thị về việc khi nào cho hai đứa trẻ xem mặt, để bọn họ trong lòng thân quen với nhau.
Trần thị đưa tờ ngân phiếu qua, “Nhị thúc cháu cho cháu, đừng quan tâm cái gì cả, cháu cứ cầm lấy đi, đừng nghe nhị thúc cháu nói bậy.”
Chu Oanh miễn cưỡng mỉm cười, đỏ mặt cầm lấy tờ ngân phiếu, cúi đầu nhìn, lại giật mình, vội vàng đứng lên từ chối: “Nhiều quá rồi, tiền này cháu không thể nhận được!”
Mười ngàn lượng bạc hoàn toàn không phải là một số tiền nhỏ.
Cố Trường Lâm cười nói: “Có cái gì mà không thể nhận chứ? Thúc thúc cho cháu, cháu cứ cầm lấy…”
Trên bàn đang nói chuyện, Xuân Hi từ bên ngoài bước vào, “Bên ngoài có La tướng quân, nói rằng hôm nay có hẹn với Hầu gia đến uống rượu.”
Sắc mặt của Cố Trường Quân trầm xuống.
Cố Trường Lâm quay đầu lại, kinh ngạc nói: “La tướng quân nào vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt của Cố Trường Quân, ngay lập tức hiểu ra, “La Bách Ích? Hắn ta tới nhà sao?”
La Bách Ích và Cố Trường Quân có mâu thuẫn.
Trên quan trường không ai là không rõ.
La Bách Ích này là cháu trai của La Quý Phi, tổ phụ là nguyên lão khai triều trụ cột của đất nước La Thừa Kiến, vì xuất thân cao quý, vị chủ nhân này trước giờ luôn tung hoành ở Kinh Thành.
Hai người kết oán rất sâu, cơn gió nào có thể thổi La Bách Ích đến tận cửa tìm Cố Trường Quân uống rượu chứ? Bên trong sợ rằng không phải có một âm mưu gì chứ?
Cố Trường Lâm lập tức trở nên căng thẳng: “Trường Quân, ta và đệ cùng nhau đi gặp hắn?”
Cố Trường Quân nhíu mày, đẩy ly rượu trước mặt ra, nhẹ giọng nói: “Không cần, huynh trưởng nghỉ ngơi sớm đi.”
Đứng dậy cáo lui với lão phu nhân, rồi ra khỏi Cẩm Hoa Đường, gặp Bắc Minh ở hành lang, liền ra lệnh đưa La Bách Ích vào.
Cố Trường Quân thay y phục xong bước ra, trong thư phòng, La Bách Ích đứng trước bức tranh treo trên tường, quay đầu lại cười nói: “Cố Hầu gia thật có nhã hứng.
Bức tranh trên này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”
Vệ Trường Quân mím môi không trả lời, làm ra động tác “mời”, bản thân ngồi xuống ghế trước, hơi ngẩng mặt lên: “Không biết La tướng quân đêm nay đến thăm nhà, là có việc gì vậy?”
Hai chiếc đèn được thắp sáng phía sau bàn làm việc, vầng hào quang màu vàng mơ hồ chiếu vào nửa mặt của Cố Trường Quân.
Từ góc độ của La Bách Ích nhìn qua, cả người hắn đang ngồi ở trong chỗ nửa sáng nửa tối, tơ lụa xanh ngọc trên người và hoa văn tương phản với ánh sáng ảm đạm.
Đây là hình tượng của một nam nhân cao quý tiêu chuẩn, bất cứ lúc nào đều không chút qua loa đại khái, bất cứ lúc nào đều thong dong không vội.
La Bách Ích trước đây rất ghét những người như vậy, cảm thấy bọn họ lúc nào cũng hà khắc “cực đoan”.
Hư tình giả ý ra vẻ đạo mạo, không xứng đáng với tình bạn thâm sâu.
Nhưng lúc này, hắn ta mỉm cười và cảm thấy Cố Trường Quân thân thiết hơn bao giờ hết.
La Bách Ích nhướng mày, ngồi đối diện với Cố Trường Quân: “Cố hầu gia, hôm qua đã nói rằng chúng ta sẽ uống rượu cùng nhau.
Ta đã đặt chỗ ở Bảo Hương Lầu…”
“La tướng quân.” Cố Trường Quân ngắt lời hắn ta, dựa vào lưng ghế, khoanh tay, nheo mắt nhìn người đối diện.
“Có chuyện gì, nếu như không nói thẳng, Cố mỗ vẫn còn có chuyện”
Vài câu nói lãnh đạm, định giết chết cái bụng của La Bách Ích, thái độ hờ hững và giọng điệu thờ ơ này khiến La Bách Ích cảm thấy trong lòng có chút tức giận.
Nếu như là bình thường, hắn ta làm sao có thể chịu tức giận như vậy chứ? Đã đợi ở cổng nửa tiếng mới được mời vào nhà, chủ nhân lại có dáng vẻ không hoan nghênh một cách rõ ràng như vậy, đổi lại là trước đây, hắn ta không phát cáu cũng sớm rời đi rồi.
La Bách Ích siết chặt nắm đấm, nghĩ đến mỹ nhân sống ở hậu viện đó, nghiến răng nói: “Thực sự không giấu giếm, La Mỗ quả thực có một chuyện, muốn thảo luận với Cố hầu gia.”
**
Trong Cẩm Hoa Đường không còn ai có tâm trạng ăn uống, lão phu nhân biết vợ chồng nhị phòng tất nhiên là còn có rất nhiều lời muốn nói, liền đẩy bát đũa nói: “Sáng sớm ngày mai lên đường sớm, Lão Nhị về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cố Trường Lâm có chút lo lắng về chuyện La Bách Ích đến thăm nhà, nhưng hắn cũng không thể nhúng tay vào những chuyện ở Kinh Thành được.
Mặc dù Cố Trường Quân trẻ tuổi hơn hắn, nhưng hành sự trầm ổn và có tính toán trước.
Chỗ nào cũng mạnh hơn hắn, Cố Trường Lâm liền thở dài một hơi, cùng Trần thị cáo lui.”
Lão phu nhân dựa vào gối, Chu Oanh lau sạch tay, cởi giày rồi quỳ ngồi trên giường đất, nhẹ nhàng bóp vai cho bà ấy, Chu Oanh vẫn còn có chút do dự về chuyện ngân lượng, “Tổ mẫu, ngân lượng mà nhị thúc cho, hay là trước tiên Tổ mẫu thay Oanh Nhi nhận …”
Lão phu nhân biết nàng băn khoăn cái gì, đứa trẻ nhỏ còn chưa xuất giá, thân phận lại đáng xấu hổ, cầm số tiền đó, trong lòng cảm thấy bất an, sợ người nhà đàm tiếu. Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Nha đầu, đừng nghĩ ngợi nhiều.
Nhị thúc cháu cho cháu.
Cháu cứ nhận đi, sau này nếu như không cần dùng tới đương nhiên là tốt.
Nếu có trường hợp khẩn cấp, bản thân cháu sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Còn hơn mở miệng xin người khác.
”
Ngập ngừng một lát rồi lại nói: “Nhị thúc cháu nói không sai.
Sau này, nếu như tổ mẫu không còn nữa, cháu chỉ còn lại hai thúc phụ này, có chuyện gì …”
Chu Oanh nghe bà ấy nói như vậy, đâu có kìm lòng nghe tiếp được, chạy tới ôm lão phu nhân, “Tổ Mẫu, người không được nói những lời như vậy, người còn trẻ và khỏe mạnh…”
Cố Trường Quân lúc này bước vào phòng.
Mơ hồ nghe thấy một tiếng khóc nức nở, mềm mỏng như tiếng mèo kêu.
Hắn nhướng mày liếc nhìn vào giường đất bên trong.
Chu Oanh vội vàng lau mắt, mang giày bước xuống, gót ngọc xinh xắn trắng nõn mang tất vải vào, nhanh chóng trốn vào trong đôi giày màu hồng thêu hoa văn.
Cố Trường Quân đã di chuyển đến và ngồi trên mép giường.
Cố lão phu nhân hỏi: “La Tướng quân đó có chuyện gì vậy?”
Chu Oanh cúi đầu xuống, nhận thấy được dường như có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
Nàng không dám ngước mắt lên, giọng nói trầm ấm và êm dịu của Cố Trường Quân có thể nghe thấy bên tai.
“Không có gì, tên đó đã say rồi.”
Cố lão phu nhân có chút giật mình, sau đó liền yên tâm rồi.
La Bách Ích là một người thô bạo và liều lĩnh, xuất bài không theo lẽ thường, hành sự ngang ngược, say rượu còn đột nhập vào nhà người khác, đây đúng là phong cách của hắn ta.
Cố Trường Quân nói vài lời với Cố lão phu nhân rồi cáo lui.
Một lát sau, Chu Oanh cũng rời khỏi Cẩm Hoa Đường.
Lạc Vân đi theo nàng ra ngoài, thấp giọng nói: “Bắc Minh ca ca vừa mới tìm ta, nói rằng Hầu gia có chuyện muốn hỏi cô nương.”
Chu Oanh sửng sốt, ngước mắt lên, nhìn thấy nam nhân đang đứng dưới cây Ngọc Lan trước mặt.
Vạt áo màu xanh ngọc bích nhẹ nhàng đung đưa trong gió, hắn từ từ quay mặt về phía nàng.
Trăng đã sắp tròn rồi, ánh sáng buông xuống tận chân trời, khu vườn rực sáng đèn lồng suốt đêm, trong khung cảnh sáng tối bóng cây đung đưa, dường như lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt này rõ ràng như vậy.
Thờ ơ, xa cách, kiêu ngạo, không thể tiếp cận, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, cứng rắn, anh tuấn, … một khuôn mặt như vậy.
Cố Trường Quân cũng nhìn nàng.
Đứa trẻ này nước da trắng nõn, vẻ mê hoặc khó che giấu, vừa mới là một gót sen thôi đã khiến bao người phải điên đảo.
Trước đó có Diệp Cửu, sau đó là La Bách Ích, Cố gia yên ổn không được mấy năm, bây giờ thường xuyên xảy ra biến cố.
Nữ nhân này nuôi đến ngày hôm nay, e rằng lòng mình đã hoang hoải không yên.
Núi Đền tình cờ gặp gỡ, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên sao?
Nghĩ đến những gì La Bách Ích vừa nói, Cố Trường Quân trong lòng lửa giận khó vơi..