Gả Tam Thúc

Chương 67


Đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 67


Chỉ thấy một thiếu nữ nhanh nhẹn, cười duyên dáng đi vào.
Chu Oanh vẫy vẫy tay với nàng ta: “Vẫn chưa dùng bữa sao? Đến đây ngồi xuống, cùng nhau ăn đi.”
Mai Hương nhìn Cố Trường Quân, thấy hắn nghiêng người về phía mình, miếng bánh đậu xanh vẫn đang gắp trên tay thoáng ngừng lại, có lẽ là vì nàng ta đi vào, đợi nàng ta đi đến thì hắn liền nhẹ nhàng đặt miếng bánh kia ở đĩa nhỏ trước mặt Chu Oanh.
Thuở nhỏ Mai Hương cũng đã biết là mình cũng kém hơn một bậc so với các ca ca, đệ đệ, trong mắt cha mẹ thì chẳng có chút quý trọng nào cả, tổ mẫu thì vẫn luôn ăn chay niệm phật vì người cô cô đã quá cố, hoàn toàn không có ai yêu thương nàng ta cả.
Cho đến bây giờ khi ở trên bàn ăn thì nàng ta cũng chỉ có thể đứng, chờ cha và các ca ca, đệ đệ ăn xong hết rồi thì nàng ta và các muội muội mới có thể ăn cơm.

Đừng nói đến chuyện có người gắp thức ăn cho nàng ta, không nhân cơ hội sỉ vả nàng ta mấy câu đã là tốt lắm rồi.

Những người con gái trong nhà, ngoại trừ Anh Hương ở đại phòng ra thì ai ai cũng được nuôi dưỡng theo kiểu hèn nhát, sợ người lạ, đây chính là gia phong nhà bọn họ.

Sinh ra trong gia đình như vậy, nàng ta cũng chẳng còn cách nào cả, nàng ta vẫn luôn vô cùng im lặng, nhẫn nhục chịu đựng, cho đến lần này khi ý thức được rằng cả đời mình sẽ thật sự bị ca ca phá hủy thì nàng ta mới cố gắng muốn tránh thoát khỏi những ràng buộc kia, liều lĩnh một phen vì tương lai của bản thân.
Tay phải của Cố Trường Quân được băng bó, rũ xuống bên người, Mai Hương nhìn thấy thì chân mày khẽ nhíu lại, đứng yên cạnh Chu Oanh, giọng nói nhỏ nhẹ mà êm ái vang lên: “Hóa ra tỷ phu cũng ở đây à.”
Doãn ma ma bên cạnh mang bát đũa lên, Mai Hương đang đợi Cố Trường Quân trả lời, cho dù không chào hỏi mấy câu thì cũng nên mời nàng ta ngồi xuống chứ nhỉ? Dù sao nàng ta cũng là khách mà.
Cố Trường Quân “Ừ” một tiếng, không ngẩng mặt lên, buông đũa bạc trong tay xuống, nghiêng người về phía Chu Oanh: “Chờ lát nữa ta đi thì nàng ngủ thêm một lúc nữa đi, có còn đau đầu không?”
Sáng sớm Chu Oanh đã đỏ mắt vùi trong ngực hắn nói không thoải mái, thậm chí hôm nay Cố Trường Quân còn không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở bên chăm sóc nương tử thôi.

Nhưng trước mắt có khách thì hiển nhiên là không thể làm vậy được rồi.
Chu Oanh đỏ mặt lên, để ý Mai Hương ở bên cạnh, quở trách liếc mắt nhìn Cố Trường Quân: “Ta không sao cả, hôm nay hầu gia có nhiều việc không? Đến lúc nào thì về?”
Cố Trường Quân cười cười với nàng: “Ta sẽ cố gắng về sớm.

Nếu nàng muốn đi ra ngoài chơi thì bảo mấy người mà ta đã cho nàng kia đi theo, chú ý an toàn.”
Chu Oanh gật đầu một cái, đứng dậy đưa Cố Trường Quân ra ngoài.
Phu thê hai người ngươi tới ta đi khiến Mai Hương nhìn thấy mà kinh ngạc không nói nên lời.

Là bởi vì quan hệ khi tân hôn sao? Người đó thân là hầu gia mà lại không lên mặt chút nào cả, chút chuyện nhỏ như ra cửa mang theo theo ai cũng phải dặn dò thê tử, giọng nói và vẻ mặt kia như là nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan vậy.
Lại còn coi như của hiếm hay bảo bối như vậy nữa sao? Dính nhau nhằng nhằng giống như là vừa mới thành thân vậy.


Nghe nói bọn họ đã ở cùng nhau rất lâu, thành thân cũng mấy tháng rồi.
Đưa mắt nhìn Cố Trường Quân đi ra ngoài, Chu Oanh quay người lại thì thấy Mai Hương đang cau mày đánh giá mình.
Chu Oanh chột dạ kéo kéo cổ áo lên, nói: “Lục muội muội ngồi đi, thích ăn cái gì? Không cần câu nệ đâu.”
Mai Hương “Ừm” một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng có rất nhiều nghi vấn không thể giải thích được, ngẩng lên nói: “Tỷ tỷ, tỷ phu luôn luôn ôn hòa với tỷ như vậy sao?”
Chu Oanh sợ run lên, nghĩ đến những năm tháng mình bị Cố Trường Quân dọa sợ đến phát khóc kia thì có chút dở khóc dở cười.

Rõ ràng là hôm qua hắn đã làm sai nên sáng sớm hôm nay mới ra sức săn sóc cẩn thận như vậy, sợ nàng tức giận đó mà.

Nhưng những lời như vậy thì tốt nhất là không nên nói với Mai Hương.
Chu Oanh gắp một cái bánh bao cho Mai Hương: “Sau này thì ngươi sẽ biết thôi.

Ăn đi, ta đã cho người đi mời người ở cửa hàng may đến, chờ lát nữa sẽ đến đo đạc để làm quần áo cho ngươi.”
Khung xương của nàng ta lớn hơn Chu Oanh một chút, cũng đầy đặn hơn, mặc quần áo của Chu Oanh thì có hơi chật.
Mắt Mai Hương đỏ lên, nức nở nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Buổi sáng đo đạc rồi chọn chất vải, thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều Chu Oanh muốn dẫn Mai Hương ra ngoài đi dạo một chút, nhìn ngắm sự rực rỡ của Giang Ninh.
Trong xe ngựa, đi được một lúc thì Chu Oanh đã dựa vào cửa sơ xe để ngủ.

Cố Trường Quân trở về được hai ngày thì vô cùng nhiệt tình, ban đêm nàng đâu có được ngủ.

Hôm nay ở bên với vị biểu muội này một ngày thì tinh thần cũng đã phải gắng gượng lắm rồi.
Mai Hương quay người lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt an tĩnh, nhu hòa của Chu Oanh thì không dời ra được.

Nói tới thì nàng ta cũng có ba phần giống Chu Oanh, nhưng cha Chu Oanh là người miền bắc, không để lộ thân phận, đến nỗi có lai lịch như thế nào thì nàng ta cũng không biết, nhìn tướng mạo Chu Oanh thì đường nét lông mày, mắt, mũi sâu và tinh tế hơn nàng ta.

Một mái tóc đen dày quấn quanh thành búi tóc, nếu như thả ra thì mái tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết này thì khiến người ta động lòng, thổn thức biết bao đây?

Tầm mắt Mai Hương đi xuống dưới, rơi vào cổ áo Chu Oanh.

Dấu vết lờ mờ ở phía dưới xương quai xanh kia…
Bỗng dưng Mai Hương đỏ mặt, trước mắt hiện lên gương mặt của Cố Trường Quân.

Lại ngoảnh đầu nhìn lại, Chu Oanh đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt mông lung mở ra.
Mua được rất nhiều đồ, có những thứ điểm tâm và kẹo đặc sắc ở Giang Ninh, có lược, trâm cài đầu, khăn tay, quạt lụa chất trên bàn, còn có mấy bộ đồ trang sức và mấy loại đá quý, trâm hoa Chu Oanh đưa cho nữa.

Nàng ta khá chật chật, mấy đồ nữ trang cũng bị rơi trên đất, nhưng lại không nhờ ai giúp cả, cố gắng thôi miên chính mình rằng không cần để ý tôn nghiêm.
Chu Oanh đối xử với nàng ta tốt như vậy, cũng làm cho nàng ta có chút xấu hổ.

Nghĩ đến lời chỉ điểm của tẩu tử nhà mình: “Ngươi cứ đến tận cửa đi, bọn họ cũng chẳng thể đuổi ngươi về được, hôm nay nàng đã trở thành hầu phu nhân tôn quý, làm sao có thể không biết xấu hổ mà lạnh nhạt với người nhà trước mặt hầu gia chứ?… Leo lên được cái cây lớn này thì còn sợ mình không kiếm được mối nhân duyên tốt sao?”
Phương Hạnh mang nước đến, nhắc nhở: “Cô nương, hầu gia hình như vẫn chưa về, nếu như người lo lắng buồn bực thì hay là đi nói chuyện với phu nhân đi.”
Mai Hương có chút không muốn đi, Phương Hạnh lại nói: “Cô nương, nếu phu nhân động lòng, đồng ý nhận người thân này, thì người càng phải coi phu nhân là tỷ muội tốt, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, cũng càng phải thường xuyên phải xuất hiện trước mặt hầu gia khiến hầu gia nhớ đến chúng ta mới phải.

Phu nhân trẻ tuổi, nền móng không sâu, nói đến cùng còn không phải là nhìn vào ý nguyện của hầu gia sao?”
Mai Hương chỉ đành phải chỉnh trang lại lần nữa rồi đi lên thượng viện.
Chu Oanh đang ở trên giường trong phòng thêu thùa, vừa tắm rửa xong, tóc búi lên, mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, áo ngoài màu khói, bên kia màn trướng Mai Hương thẫn thờ nghe nàng gọi mình lại, từng bước từng bước như là dẫm trên mây, phù phiếm như là một giấc mơ.

Quả nhiên là Chu Oanh vô cùng xinh đẹp.

Ngay cả nàng ta nhìn thấy mà cũng kinh ngạc, khó trách nam nhân kia lại yêu thích như vậy, không tiếc phạm phải lỗi lầm thiên hạ lớn như vậy mà cũng muốn cưới nàng về.
“Tỷ tỷ thêu gì vậy? Ta không ngủ được nên muốn nói chuyện với tỷ.”
“Quần áo của hầu gia.” Chu Oanh ngoắc ngoắc tay với nàng ta, cùng ngồi xuống ở mép giường: “Ta nghe nói ngươi thêu thùa rất lợi hại, ban ngày nói những chuyện với thợ may kia ta cũng không quá hiểu.”
Mai Hương nhận lấy đồ thêu trong tay Chu Oanh: “Thứ ta nói đến là gấm Tô Châu, tỷ đang thêu cái gì vậy?”

Hình vẽ kỳ lân đang đạp trên mây, chỉ có quan viên phẩm cấp cực cao mới có thể dùng, những ngón tay Mai Hương nhẹ nhàng lướt qua trên đó: “Màu xanh đen, cộng thêm những sợi chỉ bạc, hoa văn này nhìn từ xa thì tỏa sáng, thật là đẹp…”
Lại nghĩ đến Cố Trường Quân tuy là người có chức vị cao nhưng lại đối xử với thê tử tốt như vậy thì Mai Hương không khỏi có chút hâm mộ: “Tỷ thật là có phúc.”
Chu Oanh nhướng mày liếc nhìn nàng ta một cái, cúi đầu nhận lấy đồ thêu để sang một bên: “Ta biết ngươi khó xử, về chuyện của cửa hàng trở về ta sẽ bảo quản sự của hầu gia đi xem xét, nếu nhị biểu ca không cần đi theo Tôn công tử để làm việc nữa thì cũng sẽ không cưỡng bách ngươi phải gả đi đâu nhỉ?”
Ý muốn nói là đồng ý cho nàng mượn hầu phủ để làm chỗ dựa cho nàng ta.

Không phải là Mai Hương không cảm kích, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Chu Oanh làm hầu phu nhân, không liên dính líu với nhà nhiều, cha nàng ta cũng chỉ là một người bình thường không có phẩm cấp, nếu nàng ta gả đi thì cũng chỉ có thể là một nhà bình thường môn đăng hộ đối thôi, nàng ta muốn làm phu nhân nhà quan, muốn khiến người ta phải coi trọng hơn.

Cả đời này nàng ta đã phải chịu sự lạnh nhạt và oan ức quá nhiều rồi, nàng ta cũng không muốn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống nữa.
Chu Oanh thấy nàng ta cúi đầu không nói gì thì thoáng chốc đã hiểu ra tâm tư của nàng ta.
Nàng ta kiêu ngạo, muốn mượn hơi hầu phủ để cao gả, không muốn nghe theo sự sắp xếp trong nhà.
Chu Oanh khẽ cau mày lại, lần trước nhị ca nàng ta phạm tội Chu Oanh cũng không muốn làm phiền Cố Trường Quân, nhưng cuối cùng vẫn là Cố Trường Quân ra mặt giải quyết mọi chuyện.

Tương lai kẻ thù chính trị của hắn lại lôi ra thì khó mà chắc sẽ không chụp cái tội dung túng quan hệ thông gia mà coi mạng người như cỏ rác cho hắn.

Đối với tương lai của bất kỳ quan viên nào mà nói thì đây cũng đều không phải tội danh nhỏ.
Chu Oanh vẫn chưa nói gì thì nghe bên ngoài có người bẩm báo, Lạc Vân cười đi vào: “Phu nhân, hầu gia đến rồi.”
Rèm được vén lên, Cố Trường Quân cất bước đi vào.
Chu Oanh nghênh đón, ở gian bên ngoài phòng ngủ, trên người Cố Trường Quân mang theo mùi rượu thoang thoảng, ôm lấy nàng, cằm dán lên mặt nàng, đang lần tìm môi nàng.
Chu Oanh nhỏ giọng kêu lên, đẩy tay Cố Trường Quân ra, dán sát vào hắn, thấp giọng nói: “Mai Hương ở đây.”
Cố Trường Quân thở dài, vẻ mặt trầm xuống, buông lỏng tay.
Mai Hương cực kỳ lúng túng, chậm rãi đi mấy bước đến gần rồi hành lễ: “Tỷ phu, người đã về rồi.”
Cố Trường Quân nhận lấy trà trong tay Lạc Vân, cũng chẳng nhìn Mai Hương, rũ mắt nhìn Chu Oanh nói: “Các nàng trò chuyện đi.”
Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm phía sau.
Chu Oanh cũng có chút lúng túng, bên ngoài hành lang cũng có cả người hầu của Mai Hương, Cố Trường Quân không thể nào không nhìn thấy được.
Mai Hương cố nặn ra nụ cười: “Tỷ phu rất yêu tỷ.”
Chu Oanh liếc nhìn nàng một cái: “Mai Hương, hầu gia say rượu nên mới thất lễ.

Ta cũng không giữ ngươi lại nữa, ngày mai sẽ đưa ngươi đi dạo quanh viện một lúc, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Mai Hương vội lui ra.

Cố Trường Quân dựa vào thành thùng nước, nhắm hai mắt lại.

Hơi nước mơ hồ lượn quanh mặt hắn.

Sau lưng có một đôi tay chậm rãi, nhẹ nhàng lau lên, xoa bóp vai giúp hắn.
Cố Trường Quân bắt lấy bàn tay kia, kéo luôn vào trong nước.
Bộ quần áo màu hồng phấn bị nước thấm ướt, chủ nhân của chiếc váy kia bám lấy hắn như rắn nước: “Tỷ phu, để ta phục vụ cho người đi.”
Cố Trường Quân cau mày lại, dùng tay trái ôm chặt nàng ta vào trong ngực, đôi môi mỏng của hắn rơi xuống…
“A!” Mai Hương choàng tỉnh giấc.
Cây nến trong phòng vẫn sáng.
Phương Hạnh chạy vào: “Cô nương, người làm sao vậy?”
Mai Hương túng quẫn muốn phát khóc.

Sao nàng ta lại không biết xấu hổ mà mơ thấy mình tự dâng hiến thân mình cho Cố Trường Quân chứ.
Cùng lúc đó, Cố Trường Quân và Chu Oanh đang song song ngâm mình trong nước.
Không gian trong thùng chật hẹp, hai người ôm lấy nhau thật chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Kết thúc một cái hôn dài triền miên, Cố Trường Quân cau mày nói: “Khi nào thì biểu muội đó của nàng rời đi?”
Hắn lẩm bẩm không vui: “Ta muốn ở bên cạnh nàng, vậy mà nàng ta lại cứ ở trong phòng của nàng làm ta cũng không tiện đi vào.”
Chu Oanh bĩu môi: “Cho nên hầu gia không cần mặt mũi, ôm ôm ấp ấp ngay trước mặt người ta, muốn khiến khuê nữ người ta phải quẫn bách, luống cuống.”
Cố Trường Quân cười: “Đa tạ, đa tạ.”
Chu Oanh ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn bế mình lên, rời khỏi làn nước ấm áp, gió thổi qua một cái nên nhất thời có hơi lạnh.

Cố Trường Quân lấy áo choàng bao người nàng lại, đi thẳng vào trong màn trướng.
Chu Oanh thở hổn hển nói: “Ta cảm thấy nàng ta hy vọng ta có thể định ra một mối hôn sự giúp nàng ta.

Ta có phần khó xử, thứ nhất là không biết cữu phụ và cữu mẫu có dự tính gì, thứ hai là ta nghĩ thật ra lôi kéo những chuyện này, nói tới nói lui gì còn không phải là muốn chàng ra mặt… Đến ta còn luyến tiếc sai sử chàng, tất nhiên sẽ càng không muốn để cho bọn họ lợi dụng chàng được.”
Cố Trường Quân để nàng theo tư thế mình muốn, cười cười áp đến phía sau: “Không sao, chỉ cần nàng mở miệng, ta… sao cũng được…”
Chu Oanh cắn môi, đáy mắt tràn đầy sóng nước, túng quẫn đến đỏ bừng cả mặt, run lên, răng khẽ va vào nhau lập cập: “… Nhị thúc…ngày mai phải đi rồi sao…”
Cố Trường Quân vùi đầu không nói, hồi lâu sau mới đáp: “Ừm… Nàng còn có tâm tư quan tâm đến chuyện này là đang xem thường bản hầu sao? Hửm?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.