Đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 22
Chu Oanh trở lại Thanh La Uyển, sau khi tắm rửa đi ngủ, gương mặt vẫn còn nóng lên.
Cố Trường Quân nói chưa từng xảy ra chuyện gì, thuốc đó gây ảo giác, tất cả xấu hổ cũng chỉ do tự nàng nghĩ ra…!Thật sự là vậy sao?
Vậy tại sao y sam của nàng đều ướt đẫm.
Cố Trường Quân nói rằng “Ngươi say rượu trượt chân, không cẩn thận ngã vào trong thùng”.
Lâm thái y đó nói cũng không phải giả?
Chỉ là bị lạnh thôi, cẩn thận nghỉ ngơi thì sẽ hết bệnh.
Mỗi một chữ, nàng đều cảm thấy không chân thật.
Nhưng vẻ mặt của hắn dửng dưng như vậy, giọng nói chắc chắn như vậy, mà hắn hỏi ngược lại: “Ta có lý do gì để lừa gạt ngươi?”
Chu Oanh hoang mang.
Nên tin hắn hay là tin trí nhớ của mình không hoàn chỉnh?
Hắn nhìn ra vẻ do dự của nàng, không khỏi thả thuốc mạnh: “Hay là ngươi cảm thấy, Cố Trường Quân ta nhàm chán đến mức này?”
Chu Oanh nghẹn lời.
Nàng biết Cố Trường Quân rất bận rộn, một tháng có năm sáu ngày có thể về nói chuyện một lúc với lão phu nhân trước đêm khuya đã xem là tốt rồi, từ trước đến nay hắn kiệm lời, cần gì bỗng dưng nói những lời này? Hắn có lý do gì lừa nàng, an ủi nàng? Là thấy dáng vẻ tồi tệ của mình, sợ khiến lão phu nhân lo lắng, mới không thể không nhắc câu.
Hắn lại cần gì phải an ủi nàng? Ở vị trí của hắn, nếu không phải vì lão phu nhân, thì cần gì?
Chu Oanh không biết nên nói gì.
Cố Trường Quân lạnh nhạt châm biếm đôi câu rồi cho nàng đi.
Chu Oanh ngửa mặt nằm trong màn, trăn trở chốc lát quyết định không hành hạ mình nữa, hắn nói thế nào thì cứ coi là như thế nhỉ? Mặc dù thời gian nàng và Tam thúc chung đụng rất ngắn, nhưng nàng tin nhân phẩm của Tam thúc.
Cho dù nàng mất khống chế lạc mất bản thân, Tam thúc cũng sẽ không.
Nội thất ở Bách Ảnh Đường, Cố Trường Quân xử lý xong chuyện trong tay, gọi nước nóng tắm rửa ở trong phòng.
Hơi nước bốc lên, hắn mơ hồ nhắm hai mắt.
Loáng thoáng lại nghe thấy tiếng rên khó nhịn của thiếu nữ.
Hắn quan sát xung quanh, mình đứng ở trong phòng xông trầm thủy hương, dâng làn khói nhẹ lượn lờ trong lò đồng, cất bước đi vào trong, màn giường trống không, cái bàn, giá bác cổ, giường thuê, bàn hơ, không có ai.
Nhưng giọng nói đó, rõ ràng gần bên tai.
Có hơi thở ấm áp, mập mờ dâng lên sau tai, hắn quay đầu lại, ánh mắt bị một đôi tay mềm mại che lại.
Hắn có thể cảm nhận được, cơ thể mềm mại của thiếu nữ kiễng chân, kề sát sống lưng của hắn.
Không còn xúc cảm trơn lạnh của áo choàng gấm, thay vào đó là hương thơm của nữ nhân đó quanh quẩn ở chóp mũi, hơi thở ấm áp sát gần gáy.
Cố Trường Quân biết người phía sau là ai.
Chẳng mấy chốc cơ thể ấm áp đó đi xa, tầm mắt của hắn lại có thể thấy mọi vật, cái đệm dưới đầu gối lõm sâu xuống, vậy mà đặt mình vào trong màn.
Mặt nàng đầy nước mắt, gương mặt thanh tú nóng ran đến đỏ rực, đai lụa xanh biếc ở giữa cổ tôn lên da thịt trắng như tuyết, hai tay của nàng ấn trên vạt áo của hắn, ngửa đầu dùng giọng khàn cầu xin.
“Xin người, đừng vứt bỏ ta…”
Cố Trường Quân muốn giãy, không giãy ra, lấy lại tinh thần, đôi môi xinh xắn của nàng đã chạm vào.
Hắn kinh ngạc trong lòng, theo bản năng muốn đẩy nàng ra.
Lúc này thành công, mái tóc dài của nàng tán loạn mà ngã ngửa trên gối.
Cố Trường Quân xoay người rời đi.
Giọng nữ sau lưng rất thấp, giống như rắn nước bò quấn lấy tim.
“Người thật sự chán ghét ta như vậy sao?”
Hắn dừng bước, quay đầu, nhìn nàng ngửa mặt rưng rưng hỏi: “Người thật sự chán ghét như vậy sao?”
Thật vậy sao?
Trung y màu xanh nhạt của nàng ướt đẫm dính chặt lên người, dáng vẻ yểu điệu, eo thon, hắn thật sự chán ghét như vậy sao?
Một ngọn lửa vô cớ trong lòng, phiền muộn dâng lên.
Ánh mắt của hắn nặng nề nhìn nàng, một hơi, hai hơi, bốn mắt nhìn nhau, ngọn lửa dữ dội trong lòng, đốt đến mức hắn theo bản năng nắm quả đấm.
“Đừng đi, cầu xin người, đừng đi được không?”
“Một mình ta, sẽ sợ.
Xin người, đừng đi được không?”
“Xin người…”
Cố Trường Quân gần như nổi điên, xoay người lại đẩy ngã người ồn ào không dứt đó.
Mùi hương giữa răng môi khiến người khác lưu luyến, không đành lòng buông ra.
Lúc này Cố Trường Quân mở mắt.
Dường như giữa môi hắn còn lưu lại mùi hương êm dịu đó.
Chợt hắn đứng dậy từ trong nước, gió thổi một cái mới lấy lại tinh thần, vừa nãy hắn…!rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
Cố Trường Quân giang tay ra, nhìn thấy lòng bàn tay bị mình bấu ra dấu tay.
Hắn…
Tiện tay kéo chiếc áo choàng, bao bọc đi tới trước kính.
Mày rậm mắt sâu, tim lạnh bạc tình, cái người xưa nay cấm chế, thật xa lạ.
**
Đảo mắt đến trước đoan ngọ, Chu Oanh lại đi ra đi vào, trên mặt cũng thêm nụ cười, lão phu nhân đoán biết nàng đã mở lòng, tuy bà ấy chưa từng hỏi nhưng bà ấy có thể nhìn ra, chuyện này hơn nửa có liên quan tới Cố Trường Quân.
Đoan ngọ sắp xếp tiệc trong phủ, lão phu nhân và Trần thị quyết định tờ khách khứa, gọi Cố Trường Quân qua xem.
Cố Trường Quân bưng trà, liếc mấy cái tên trên tờ đơn, thản nhiên gật đầu: “Nương suy tính rất chu đáo.”
Vừa ngước mắt, trông thấy Chu Oanh bưng sổ đi tới.
Môi của Cố Trường Quân bị nước trà nhỏ làm bỏng, cúi mắt xuống, tránh được tầm mắt nhìn tới của Chu Oanh.
Chu Oanh cũng nhanh chóng quay đầu, gỡ bỏ hiểu lầm, tuy chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng nàng bị dược tính khống chế thất lễ lại là thật.
Ở bên cạnh Cố Trường Quân, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ lại vốn có sự sợ hãi không thể xóa dành cho hắn.
Chu Oanh không được tự nhiên mím môi dưới, đặt sổ lên bàn: “Bước đầu dự định món ăn và dụng cụ chưng bày, tổ mẫu nhìn xem.”
Ánh mắt của Cố lão phu nhân không tốt, bên cạnh những chữ nhỏ đó Chu Oanh đều vẽ tranh rất sống động, nhìn cái là thấy màu sắc thức ăn gì, là cốc trà chén đũa màu gì.
Cố lão phu nhân cười cười, đẩy sổ cho Cố Trường Quân: “Xem tờ đơn mà Oanh nha đầu nghĩ đi.”
Cố Trường Quân thoáng liếc nhìn, bưng trà gật đầu: “Được.”
Cố lão phu nhân cười hắn: “Con còn chưa xem hết đã gật đầu rồi? Lần đầu nha đầu tự định đoạt những chuyện này, chúng ta phải xem kỹ.”
Trước đây Chu Oanh cũng làm những chuyện này, đều là đi theo phía sau Trần thị, tính toán sổ sách sửa sang phòng kho.
Từ khi phu thê đại phòng qua đời, yến khách trong phủ cũng ít, phần lớn là Cố Trường Lâm quay về tề tựu với bạn cũ, tiếp đó là chiêu đãi ở tiền viện của Cố Trường Quân, có phụ tá của hắn và các đại quản sự lo liệu bên ngoài, chưa dùng tới người của nội viện.
Trần thị ở bên cạnh cười nói: “Nha đầu sắp lấy chồng nên học những chuyện này.”
Chu Oanh xấu hổ cúi đầu xuống, ngay cả các thị tỳ trong phòng đều che miệng cười.
Cố Trường Quân thoáng liếc thấy gương mặt trắng hồng, trơn mềm hiện lên mây tía nhàn nhã.
Hạt ngọc trên tai chợt lóe dưới ánh sáng, chói mắt người ta.
Xuân Hi bưng điểm tâm lên, đúng lúc giải vây cho Chu Oanh.
Chu Oanh nhận lấy canh sò tuyết trên khay bưng cho lão phu nhân, lại bưng cho Trần thị, im lặng một lúc mới cầm một chén đưa cho Cố Trường Quân.
Cố Trường Quân ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt trầm lắng, không biết đang suy nghĩ gì.
Lão phu nhân kéo hắn một cái: “Nhìn nha đầu bưng bỏng tay.”
Cố Trường Quân “à” một tiếng, nhận lấy cái chén đó.
Chu Oanh cắn đầu lưỡi nhỏ giọng: “Tam thúc chậm chút.”
Lão phu nhân vừa cười: “Trường Quân, con không thể ôn tồn với tiểu bối chút sao?” Lúc nào cũng lạnh mặt không nói lời nào, dọa sợ nha đầu.
Những năm qua tính tình càng ngày càng không tốt, trong phủ không có ai dám tiếp xúc với hắn.
Cố Trường Quân cười miễn cưỡng: “Ngồi đi.”
Có Cố Trường Quân ở đây, bầu không khí hiếm khi trở nên náo nhiệt, lão phu nhân nói rất thân thiện, Cố Trường Quân chỉ thản nhiên “ồ” hoặc “phải”, cùng lắm là phối hợp với nụ cười hơi nhẹ nhàng không phù hợp với gương mặt, lão phu nhân cũng hết cách, giơ tay nói: “Nha đầu tiễn Tam thúc của con đi.”
Chu Oanh đứng lên, theo Cố Trường Quân chậm rãi bước ra ngoài.
Dưới hiên gió nhẹ thổi tóc mai, thời tiết nóng nực, ngay cả ban đêm cũng oi bức.
Hắn xoay người lại nhận lấy đèn lồng dẫn đường từ trong tay nàng, bình thản liếc nàng: “Trở về đi.”
Chu Oanh ngước mắt nhìn hắn, không biết có phải ảo giác không, nàng luôn cảm thấy Tam thúc khác thường.
Khác chỗ nào, nàng lại không nói ra được.
**
Ngày tiệc nhanh chóng đến, tiệc chính đặt ở nhà thủy tạ bên hồ ở hậu viện, các nữ quyến ở trong thủy các gần đó, người được mời không có nhiều, đều là vô cùng thân quen.
Quách thái thái dẫn theo Quách Chỉ Vi tới, mấy ngày nay Quách Chỉ Vi rất đau khổ, từ lần giúp đỡ Diệp Cửu trước đây, thái độ của Chu Oanh vẫn lạnh lùng.
Nàng ấy muốn nối lại tình xưa, muốn giải thích với Chu Oanh, hôm nay hai người đều phải hứa hôn rồi, sau này không có nhiều ngày có thể gặp nhau.
Quách Chỉ Vi chặn Chu Oanh ở trên cầu gỗ dài ở bên ngoài, đỏ mắt nói: “Oanh nương, mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều, ta biết lần trước là ta quá lỗ mãng, tỷ cho ta thêm một cơ hội được không? Sau này nhất định ta đều đứng ở bên tỷ, đặt mình vào hoàn cảnh lo lắng cho tỷ, Oanh nương, chúng ta thân thiết nhiều năm như vậy, tỷ thật sự nhẫn tâm không để ý đến ta nữa sao?”
Chu Oanh còn chưa trả lời, chỉ thấy một người quen cách đó không xa đi tới.
Xương Bình hầu thái thái chậm rãi đến, mặc hạ sam màu vàng thêu phượng xuyên hoa mẫu đơn, tay đỡ trên tay một nam nhân trẻ tuổi, từ xa chào hỏi Xuân Hi đang đón khách: “Xuân Hi cô nương, làm phiền thông truyền, con trai ta Viễn Chi đặc biệt đến thỉnh an lão thái quân.”
Dưới ánh mặt trời, Tô thế tử đó mặc đồ trắng, trên vạt tay áo thêu mây xanh nhạt, cao lớn tuấn tú, nhìn xa cứ như tiên giáng trần.
Chu Oanh nhanh chóng kéo Quách Chỉ Vi tránh đến sau gác.
Quách Chỉ Vi chợt hiểu: “Oanh nương, đó chính là Tô thế tử?”
Chu Oanh mím môi: “Ta nào biết, thế tử với không thế tử cái gì.”
Đúng lúc, trong phòng truyền tới một tiếng cười, từ nơi này nhìn sang, xuyên qua khe hở của cửa sổ vuông chạm hoa, có thể nhìn thấy mấy lão thái quân ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, và Tô Viễn Chi có nét mặt trong sáng như gió xuân ở bên trong.
Chu Oanh từng tưởng tượng vô số lần mình sẽ lấy một trượng phu thế nào.
Không phải như Diệp Cửu, cũng không phải như Ninh Lạc, thậm chí cũng không phải như Tô thế tử.
Hắn tuấn tú hơn dáng vẻ nàng từng tưởng tượng năm xưa.
Ánh sáng rơi xuống khe cửa sổ, hình như đều chiếu trên người hắn, không biết hắn nói câu gì khiến các phụ nhân đều cười.
Sau tấm bình phong có một cô nương không an phận lặng lẽ ló đầu ra, các cô nương ở phía sau cũng cười đỏ mặt.
Xương Bình hầu phu nhân nói: “Được rồi, đã thỉnh an, con ở đây thì các cô nương mất tự nhiên, đến phía trước giúp Cố Hầu gia chào hỏi mọi người, nhất định không được buông thả gây họa, nghe chưa?”
Tô Viễn Chi đứng dậy cung kính đáp, Trần thị ở bên cạnh cười nói: “Tô phu nhân quá lo lắng, thế tử đâu phải người buông thả gây họa?”
Xương Bình hầu phu nhân xua tay: “Dù sao cũng là một đứa trẻ.” Ngẩng đầu nhìn một vòng, ngạc nhiên nói: “Sao không thấy Oanh nha đầu của ta?”
Tất cả mọi người cười, có người trêu ghẹo nàng: “Nhìn xem, nhìn xem.
Thích khuê nữ người ta đến mức này cơ đấy? Có con trai như thế tử gia vẫn chưa vừa lòng đấy.”
Quách Chỉ Vi kéo tay áo của Chu Oanh: “Oanh nương, thế tử ra đây rồi.”
Chu Oanh ngẩng đầu, nhân vật tỏa ra ánh sáng khắp người đã đến gần.
Quách Chỉ Vi đỏ mặt, theo bản năng đẩy Chu Oanh: “Tỷ tỷ tốt, mọi người trò chuyện.”
Nàng ấy vội vàng chạy vào trong phòng.
Chu Oanh bị nàng ấy đẩy một cái, Tô Viễn Chi vội vàng đưa tay đỡ, bàn tay cầm bút trắng trẻo dài nhỏ, móng tay sạch sẽ đến mức gần như trong suốt, khó khăn chạm được vào tay áo màu xanh nhạt thêu hoa của nàng, Chu Oanh lại lui về phía sau tránh được.
Tô Viễn Chi ôn tồn cười một tiếng: “Cố cô nương.”
Không phải nghi ngờ, không phải dò xét, hắn chắc chắn nhận ra nàng.
Chu Oanh nâng váy chào hỏi: “Tô thế tử.”
Chốc lát tiếng người xung quanh dường như đều đã đi xa.
Cách đó không xa có mấy thị tỳ nhìn thẳng lúi húi dâng trà bưng điểm tâm.
Tuy Tô Viễn Chi thấy khó xử nhưng trong vẻ mặt khó hiểu mang theo lạnh lùng của cô nương, hắn có thể nhận ra trong lòng cô nương rất phòng bị.
Nàng đứng ở đó, mặc trên người váy lụa mỏng màu xanh khói có phẩm chất cực tốt, trên đầu cài trâm minh châu, tua rua xoay tròn đung đưa theo động tác.
Đung đưa đến lòng hắn nhẹ nhàng hân hoan.
Tô Viễn Chi có hơi vui mừng, thê tử tương lai của hắn quả thật xinh đẹp như lời đồn..