Đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 17
Xe ngựa dừng lại trước cổng An Bình Hầu Phủ, tấm rèm mở ra, Bắc Minh sững sờ trong giây lát.
Cố Trường Quân nhắm mắt dựa vào thành xe, đặt tay trái lên eo nữ hài.
Trên đầu lấm tấm một tầng mồ hôi, lông mày cau lại, có vẻ hơi mệt mỏi.
Chu Oanh áp má vào vai hắn, cả người nép vào người hắn.
Ánh sáng lọt vào, Cố Trường Quân nhíu mày mở mắt.
Bắc Minh đưa tay ra muốn đón lấy Chu Oanh, Cố Trường Quân ngập ngừng một lát, tránh tay hắn ra rồi bế nữ hài đã bị điểm huyệt ngủ say xuống xe.
Con đường này xe chạy chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ nhưng lại so với bình thường đi xe cả ngày còn mệt hơn.
Cố Trường Quân đặt Chu Oanh lên giường trong phòng, đóng rèm lại và bước ra khỏi đó.
Mấy phụ tá đã đợi sẵn trong thư phòng, “Hầu gia…”
Cố Trường Quân bế Chu Oanh đi vào phủ, rất nhiều người đều nhìn thấy, đám phụ tá không thể nào không quan tâm đến chuyện của hắn, sau một bữa tiệc, cô nương lại đến mức ngất xỉu như vậy, chẳng lẽ Trần gia đã xảy ra chuyện gì rồi sao? ——Nếu không phải xảy ra sự cố, cô nương cho dù không thoải mái đi nữa thì cũng có Trần thái thái Trần thị chăm sóc nàng, chứ không thể nào là Hầu gia đưa người trở về.
Cố Trường Quân cau chặt mày, hắn cảm thấy khó chịu.
Lúc này, hắn không muốn giải thích bất cứ chuyện gì, liền giơ tay nói: “Các ngươi lui xuống đi.”
Đám phụ tá chỉ đành phải lui xuống và tập trung bên ngoài viện để đoán xem chuyện gì đã xảy ra.
Cố Trường Quân vừa thay y phục vừa ra lệnh cho Bắc Minh: “Tìm lang trung rồi đến nhà họ Trần đưa Trần Nguyên và Lục Đạc ra ngoài.”
Ngập ngừng một lát lại nói: “Không được nói lung tung, chuyện này không được phép cho bất cứ kẻ nào không liên quan biết.”
Bắc Minh gật đầu đáp lại: “Vâng.”
Sắc mặt Cố Trường Quân khó coi đến cực điểm, ném áo choàng của mình xuống chiếc ghế bên cạnh và đi đến trước bình phong rửa mặt bằng nước lạnh.
Lúc này Chu Oanh đã tỉnh lại rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh màng màu xanh nhạt, trên người phủ một lớp chăn mỏng đã thấm một tầng mồ hôi.
Nóng quá, người nóng muốn lột hết da thịt trên người.
Cổ họng khô khốc đau nhói, muốn uống nước, muốn ngâm mình trong nước lạnh mới sống sót qua cái nóng không thể chịu nổi này.
Tiếng rên rỉ của nữ tử bên trong phát ra, Cố Trường Quân lau mặt, nhanh chóng khoác chiếc áo choàng mới rồi bước vào trong.
Chu Oanh từ trên giường lăn xuống, lẩm bẩm khó chịu như muốn khóc.
Cố Trường Quân từ đáy lòng thở dài một hơi, nghiến răng nghiến lợi, đè tính tình xuống, cúi người xuống giơ tay đỡ lấy người ngã trên mặt đất.
Y phục của thiếu nữ ướt sũng, áo xuân mỏng manh lộ ra bóng dáng thướt tha trong trung y màu trắng tuyết, dây lụa quanh cổ buông lỏng.
Cố Trường Quân nín thở, quay đầu sang chỗ khác để không nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của nàng lúc này.
Đưa người vào trong màn, hắn mới đứng thẳng người lên, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, hai tay quấn lên như dây leo.
Cố Trường Quân nghiêng người về phía nàng, hai tay đỡ lấy vạc giường ở hai bên cơ thể nàng.
Cảm giác ngột ngạt khiến người ta nghẹt thở lại ập đến.
Trong đầu hắn là một mớ hỗn độn, nhất thời không thể hiểu ra được.
Đôi mắt mơ hồ trước mặt tràn ngập sương mù không thể phân biệt rõ được, cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp nhíu lại, đôi môi mỏng thanh tú mím lại, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng đi, làm ơn…”
Nàng đã không thể suy nghĩ được gì.
Ở bên cạnh người này, dường như cơn nóng dày vò đã không lợi hại như trước nữa.
Cố Trường Quân nắm lấy tay nàng rồi đẩy nàng ra.
Chu Oanh bị đè lên cổ tay, cau mày bật khóc, “Đừng…… Đừng bỏ rơi ta…”
Cố Trường Quân nắm chặt cổ tay nàng, im lặng trong giây lát.
Một hơi thở, hai hơi thở, … nữ tử đang khóc lóc, van xin thảm thiết, khuôn mặt trắng nõn nổi hai tầng mây đỏ, giờ phút này nàng hoàn toàn không còn là chính mình.
Cố Trường Quân cụp mắt xuống, buông tay nàng ra và đứng thẳng dậy.
Hắn không quay đầu lại, quay lưng bỏ đi, nàng khóc nức nở sau lưng hắn.
Cố Trường Quân không quan tâm, bước thẳng ra trước cửa gọi người tới, “Mang hai xô nước lạnh qua đây.”
Ngay sau đó, thùng nước tắm đặt sau tấm bình phong được đổ đầy nước lạnh.
Khi Cố Trường Quân bước vào trong phòng một lần nữa, bước chân khựng lại một lúc.
Người bên cạnh nàng không cùng về, hắn có thể gọi người ở hậu viện đến hầu hạ.
Hắn ngước mắt lên nhìn nàng vừa khóc vừa xé rách quần áo trong màng trướng.
——Dáng vẻ này của nàng để cho người khác nhìn thấy thì sau này khi nàng tỉnh lại có thấy xấu hổ không?
Cố Trường Quân bước lại gần, cúi xuống để đỡ nàng dậy.
Chu Oanh vô thức nắm lấy y phục của hắn, sau đó, móc chặt tay vào cổ hắn rồi dán cả người nàng lên đó.
Sống lưng Cố Trường Quân cứng đờ.
Nơi nào đó trong trái tim như bị sụp đổ, não bộ lúc này trở nên trống rỗng.
Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo mịn màng và đôi môi ửng hồng đó.
Hắn siết chặt lấy cổ nàng …
“Hầu gia, La tướng quân cầu kiến.”
Lúc này nghe thấy tiếng của Bắc Minh đi từ bên ngoài truyền vào.
La Bách Ích không thể chịu đựng được nữa, liền đẩy Bắc Minh sang một bên và đập cửa: “Cố Trường Quân, ngươi ra đây! Ta có chuyện muốn nói!”
Nữ tử nghi hoặc giữ cằm hắn, môi mím lại, “Ngươi…”
Cố Trường Quân quay người và ấn nàng vào trong nước lạnh.
Cảm giác mát lạnh thấu xương, Chu Oanh nhỏ giọng rên rỉ đạp nước vùng vẫy. Tiếng gõ cửa bên ngoài càng gấp gáp hơn: “Cố Trường Quân, ngươi ra đây, mau ra!”
La Bách Ích đã phá vỡ lớp phòng ngự trong phủ của hắn rồi bước thẳng vào Bách Ảnh Đường sao?
Cố Trường Quân cười lạnh, tay dùng lực ấn thiếu nữ đang vùng vẫy vào trong nước.
Hắn lau tay rồi đi thẳng ra mở cửa.
La Bách Ích lập tức muốn xông vào.
Cố Trường Quân đứng ở trước cửa, ngăn cản đường đi của hắn ta, hai tay phía sau lưng đóng cửa lại, nghiêm mặt nói: “La tướng quân, mời đến sảnh phụ.”
La Bách Ích nói, “Cố Trường Quân, nàng ấy thế nào?”
Cố Trường Quân im lặng, đôi mắt khép hờ, liếc nhìn La Bách Ích: “Không biết tướng quân đang hỏi ai?”
“Không phải chính là …” La Bách Ích nghĩ đến sự có mặt của Bắc Minh và những người khác ở đây nên không nói nữa, ngoan ngoãn đi vào sảnh phụ cùng với Cố Trường Quân.
Sau khi Bắc Minh dâng trà lên và đi ra ngoài, hắn ta mới hỏi lại về tình hình của Chu Oanh.
“Lục Đạc đã bị ta trói lại rồi, đích thân ta đánh hai mươi roi, người ta đã mang tới, … nói là đoán sai thân phận của Cố cô nương, cho rằng chỉ là họ hàng bình thường của Trần gia.
Muội muội của hắn ta cũng là hồ đồ, hoàn toàn không nói lung tung nửa câu.
”
Cố Trường Quân siết chặt tách trà trong tay, chế nhạo: “Họ hàng bình thường nhà họ Trần thì có thể tùy ý hủy hoại sự trong trắng của người ta sao? Ai cho hắn ta cái gan đó?”
La Bách Ích thở dài: “Nói ra thì chuyện ngày hôm nay là do ta.
Nếu không phải ta mượn cớ đến nhà họ Trần, Cố tiểu thư đã không gặp phải chuyện này.”
Khi nói ra điều này, hắn ta luôn nhìn Cố Trường Quân một cách cẩn thận.
Cố Trường Quân đang mặc một bộ y phục ở nhà gọn gàng và chỉnh chu, sau khi trở về là liền thay y phục.
Chu Oanh lúc này thần trí không tỉnh táo, dược tính đó cực kỳ mạnh mẽ, tuy rằng người này là trưởng bối của nàng nhưng rốt cuộc cũng là nam nhân …
Vẻ mặt của Cố Trường Quân bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể đoán được điều gì.
La Bách Ích không thể hỏi trực tiếp, hắn ta cũng coi như là đến đúng lúc, nếu như Cố Trường Quân không có chút nhân tính, có thể đến muộn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trong lòng La Bách Ích thấp thỏm, không chú ý đến sát khí xẹt qua ánh mắt của Cố Trường Quân.
Chuyện của ngày hôm nay thực sự là do La Bách Ích gây ra, nếu như hôm nay hắn không ở Trần phủ, không phải đúng lúc đụng mặt Lạc Vân bị muội muội của Lục Đạc dẫn người tới ngăn cản, nếu như không kịp thời đến căn phòng đó, La Bách Ích này sẽ làm ra chuyện gì với Chu Oanh?
Hắn ta bị rung động ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Oanh.
Đối mặt với Chu Oanh như vậy …
Trước mắt Cố Trường Quân như thể hiện lên một bức tranh…
Hắn siết chặt tách trà trong tay..