Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 32: Tưởng niệm thành họa


Đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn – Chương 32: Tưởng niệm thành họa

Chính là vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.

Kèm theo tiếng kêu của Xuân Đào, trong lòng Cổ Vô Song thở phào nhẹ nhõm,cũng không muốn gặp lại Hoa Thanh Phong, định nhắm hai mắt lại.

Không ngờ một khắc sau đó Hoa Thanh Phong đột nhiên vùi đầu xuống, vùi ở cổ nàng, dùng một loại tư thế vô cùng mập mờ.

Nàng chợt cảm thấy bị nhục nhã, hít sâu một cái, bỗng dưng hét to lên.

Theo tiếng thét chói tai của nàng, cánh cửa bị một cước đá rơi trên mặt đất.

Một cơn gió mạnh cuốn sạch đi tất cả, Chân Bất Phàm đứng ở trước cửa, lấytư thế mưa gió khó có thể đổ, sắc bén không thể đỡ nổi.

Cổ Vô Song theo tiếng mở mắt nhìn lại, ngay sau đó, nước mắt cũng không tự giác chảy xuống. . . . . .

Sao lại. . . . . . Là chàng?

Hoa Thanh Phong còn thong thả ung dung như vậy, duy trì tư thế đó không rời đi.

Chân Bất Phàm quét mắt nhìn bức thêu treo trên tường, một đôi mắt ưng tóelên tức giận, lại vừa nhìn thấy người trên giường, càng thêm khí thế bức người, xông về phía trước.

Ai ngờ trước khi hắn xuất chưởng,ngoài cửa lại bay vào một cái bóng màu lam, ngăn ở trước người Hoa Thanh Phong, thẳng tắp đỡ một chưởng kia, người đột nhiên bị đánh một chưởng, phun ra một ngụm máu tươi, chính là Minh Nhi.

Hoa Thanh Phongmới công kích lại, rút người đứng qua một bên, liếc mắt nhìn Minh Nhikia, vẻ mặt, lại mang theo chút lạnh lùng. Tiếp đó hắn lại nhìn hướng Cổ Vô Song, nhìn chằm chằm nước mắt trên má nàng, nhẹ nhàng nhếch môi,chậm rãi mở miệng nói, “Không tiễn. . . . . .”

Thấy đã đả thươngnữ nhân, cộng thêm Hoa Thanh Phong đã rời xa một khoảng, Chân Bất Phàmlàm như hơi bình tĩnh lại, từng bước từng bước tiến lên, ôm lấy Cổ VôSong, mím chặt đôi môi, không nói một lời.

Tiếp đó lại thấy Lâm Văn Thăng theo đuôi đi vào, kê vào lỗ tai hắn nói, “Quân Bảo cũng tới.”

Vẻ mặt Chân Bất Phàm không thay đổi, chỉ liếc mắt nhìn bức tranh thêu trên tường, nói, “Hủy đi.”

Lâm Văn Thăng hiểu ý, làm theo lời.

Mà lúc này Cổ Vô Song mới có cơ hội thấy rõ ràng bộ dạng của Chân Bất Phàm. . . . . .

Chàng cau mày, mặt đầy râu ria, cộng thêm một chút dáng vẻ thô kệch. Trongcon ngươi che giấu không được mệt mỏi, tóc hơi lộn xộn, mà nay mang theo tức giận nhìn nàng chằm chằm, đi ra khỏi cửa thì mới mơ hồ cảm nhậnđược chàng hơi thả lỏng tâm tình.

Là bởi vì. . . . . . Tìm nàng sao?

Vừa ra khỏi cửa, Xuân Đào liền đánh tới.

Chân Bất Phàm trực tiếp bỏ rơi, mà Phó Hiểu Sinh đứng ở cách đó không xa,xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên trong phòng, ánh mắt dừng lại ở trênngười Minh Nhi, không nhìn ra vẻ mặt gì.

Vừa mới đi qua cầu, không ngờ lại nhìn thấy Tiền Quân Bảo đã lâu không gặp, hắn quả nhiên tới.

Tiền Quân Bảo vẫn như vậy, chậm rãi, hoàn toàn là dáng vẻ của người ngoàicuộc, khẽ mỉm cười nói, “Vô Song tỷ, đã lâu không gặp.”

Cổ VôSong mới vừa khóc đến hoa lê đẫm lệ, mà nay nước mắt còn lưu lại ở trênmá, muốn tránh cũng khó, mới phát hiện cơ thể vẫn chưa được giải huyệt.Chân Bất Phàm đã làm thay, điều chỉnh tư thế của nàng, để cho mặt củanàng chôn ở trong lồng ngực của hắn.

Trên người chàng hơi tản ramột loại lặn lội đường xa, nhưng một khắc này lại để cho nàng cảm thấythân thiết vô cùng, đặc biệt an tâm.


Chân Bất Phàm lười phải chào hỏi, ôm nàng trực tiếp nhảy lên.

Tiền Quân Bảo cũng không đuổi theo, mà ở phía sau vẫy vẫy tay cười nói, “Ngày mai gặp lại, Vô Song tỷ.”

Cổ Vô Song ở trong lòng hắn ít nhiều phát giác được không khi giữa haingười này đã có thay đổi, nhưng hiện tại nàng không mấy để tâm tới.

Chờ lúc Cổ Vô Song bị đặt xuống, nàng mới phát hiện tất cả quanh mình hếtsức quen thuộc, là tửu lâu lúc trước dừng chân, gian phòng của nàng.

Hắn đóng cửa lại, đặt nàng ở trên giường, mới giải huyệt đạo cho nàng.

Cổ Vô Song còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với hắn, nụ hôncủa hắn đã gọn gàng dứt khoát hạ xuống, che ở trên môi mỏng của nàng,còn thô lỗ hơn lúc trước, cũng mang theo nhiều lực cạy đôi môi nàng ra,lưỡi dài linh hoạt tiến quân thần tốc, trằn trọc mút.

Môi củanàng bị râu ria của hắn ghim có chút đau, tay chân cũng chậm rãi tê dại, nhưng nàng cũng không có để tâm tới, đầu óc bị đào cho trống rỗng sauđó mê man, chỉ có thể chuyên tâm cảm thụ nụ hôn mang theo trừng phạt của hắn, có lẽ, còn có nhớ nhung.

Chân Bất Phàm cũng không cam lòngnhư thế, cách xa lâu làm cho hắn bị kích thích, tay trái trực tiếp đặtlên nơi mềm mại ngăn cách áo của nàng, trải qua vuốt ve, đè nàng ở trêngiường, tay phải đã thăm dò vào làn váy của nàng, dọc theo bắp đùi mộthướng vuốt ve lên.

Tuy nói cách áo, nhưng Cổ Vô Song vẫn có thểcảm nhận được bàn tay đặc biệt thô ráp của hắn, còn có vội vàng mà hắnkhông che giấu chút nào, nương theo hắn một đường thân mật, toàn thânnàng từ từ nóng lên, cảm giác môi của hắn, cũng trở nên nóng bỏng khôngthôi.

Hắn vừa vội vừa nhanh chóng dời đi trận địa, hôn cổ của nàng, tay trái bắt đầu dò đi lên, cởi áo của nàng.

Hô hấp của Cổ Vô Song dần dần rối loạn, ít nhiều mang theo mong đợi. Màtheo hắn vội vàng, càng nhiều thêm bất an, lúc sau phải nói rõ suy nghĩ, bỗng dưng cảm giác hạ thân chợt lạnh, không ngờ hắn lại xé váy củanàng, hắn tự tháo đai lưng của mình.

Cổ Vô Song chỉ cảm thấy hôhấp dồn dập, đối mặt với thân thể cao lớn của hắn, hai tay ngăn ở trướcngực hắn, khẽ co rụt lại trên giường, hơi kháng cự vội vàng kêu lên,”Bất Phàm!”

Chân Bất Phàm hơi dừng lại, hai tay lại đưa về phíadưới nách của nàng, kéo cả người nàng lên trên giường, tiếp đó một chânquỳ trên giường, cả người đè lên nàng.

Vẫn không nói một lời nhưcũ, chỉ là hắn để ý động tác của mình hơn. Sau đó hắn nhanh chóng cởiáo, nghiêng người xuống, tái diễn lại động tác chưa xong vừa rồi.

Cổ Vô Song tự biết không thể tránh khỏi, vả lại không thể phủ nhận, chỉcách biệt mấy ngày, hôm nay lần thứ hai gặp lại, lại khiến nàng độnglòng không thôi, có một loại rung động khó nên lời. . . . . .

Trong nháy mắt hắn tiến vào nàng đó, nàng thở nhẹ ra một tiếng, cảm thấy dathịt toàn thân cao thấp cũng run rẩy không thôi, thật sâu cảm nhận đượchắn. Chỉ giơ cánh tay lên ôm hắn thật chặt, cảm thụ hắn luật động. Bỗngdưng lại có xúc động muốn rơi lệ, hít hít lỗ mũi, chỉ có thể thở nhẹ kêu tên của hắn, “Bất Phàm. . . . . .”

Hắn ra sức đong đưa, mồ hôihột dọc theo trên trán hắn nhỏ xuống ở trên người nàng, trong ánh mắtmang theo thâm tình không cần công nhận . . . . . .

**

Sau đó, nàng nằm ở trong ngực hắn, nghe hô hấp của hắn từ từ bình ổn lại.

Hắn ngủ vô cùng say, đó là một loại thư giãn sau căng thẳng.

Nhưng hắn ôm nàng rất chặt, khiến cho nàng không cách nào tránh ra.

Cổ Vô Song không biết làm sao không ngủ được, cứ nằm như vậy, cảm thụ nhịn tim của hắn. Rồi sau đó chậm rãi đưa cánh tay, vòng chắc bên hông hắn.

Nhìn lên trời chắc là buổi trưa rồi, có lẽ Phó Hiểu Sinh và Xuân Đào ở cùngmột chỗ với Lâm Văn Thăng, như vậy Tiền Quân Bảo đâu? Bất Phàm đả thương đối tượng đệ ấy cầu hôn, nên xử lý thế nào đây?

Bất Phàm. . . . . . Không biết thế nào, bật thốt lên, có thể thân mật như vậy.


Nhưng mà, Quân Bảo cùng nha hoàn kia, sẽ không có hạnh phúc.

Nàng lại nghĩ tới Phó Hiểu Sinh, rất khó khăn mới yêu một người?

Nằm một hồi lâu, xác định hắn đã ngủ say, mới chậm rãi bò dậy từ trong lòng hắn.

Đây là gian phòng của nàng, bọc hành lý vẫn còn ở đây, mà bọc hành lý hắnmang theo người bị ném bừa bãi ở trên đất, rõ ràng có thể thấy được lúcđó hắn rất vội vàng.

Nàng mặc quần áo xong, ngồi ở trước bàntrang điểm bối đầu tóc lại, sau đó lại đi sát vách tìm kim chỉ từ trongbọc của Xuân Đào, trở lại nhặt quần áo hắn ném xuống đất, bắt đầu khâuvá sửa lại.

Nàng cực kỳ tỉ mỉ một cây kim một sợi chỉ, sửa sanglại túi của hắn, áo của hắn cực lớn, nàng nhất thời cao hứng, mặc lênngười có thể chạm đến đất, thỉnh thoảng nhìn sang người ngủ say trêngiường, khẽ thở dài khẽ cười.

Sau đó bảo tiểu nhị đưa đến thùng gỗ, nấu nước nóng, chuẩn bị tốt khăn tay dao cạo rau, mới ngồi ở bên giường, tỉ mỉ nhìn hắn.

Phát giác mình thật ra cũng không muốn kêu hắn tỉnh, chỉ muốn làm như vậy mà thôi.

Ngũ quan của hắn có thể xưng là cân đối, chân mày mắt mũi, cũng chỉ có vàolúc này, chân mày hắn mới thư giãn ra, thu lại khí phách mạnh mẽ lúcbình thường.

Hắn đang tìm nàng. . . . . .

Trước khi đikhỏi tửu lâu nàng đã báo lại với tiểu nhị là đi Hoa phủ một chuyến, đâylà thói quen từ rất lâu, trước khi đi phải báo lại hoặc lưu lại đi đâu,làm gì, để có người biết hành tung của nàng.

Không thể phủ nhận, xa nhà mấy ngày này, nàng lại mong đợi hắn có thể tìm được nàng.

Ở thành Hoán Sa trời tối rất sớm, một phen giày vò, sắc trời cũng từ từ trầm xuống.

Nàng cảm thấy cổ có chút chua, mới đứng dậy, đi về phía trước cửa sổ, đẩycửa sổ ra, nhìn mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, cả màuxanh từ từ quay về im lặng.

Sau lưng, Chân Bất Phàm ở trên giường xoay người, tay sờ không có ai, chân mày dần dần cau lại, lại bỗng ngồi dậy.

Cổ Vô Song nghe tiếng phía sau, vừa lúc liếc thấy một màn này, nàng lại dịu dàng nhếch môi cười.

Sau đó lại nhìn hướng ngoài cửa sổ, dùng giọng nói chỉ có mình có thể nghethấy nhẹ nhàng nói, “Chân Bất Phàm, ta nhớ chàng lắm. . . . . .”

Không lâu sau nàng lại cảm giác cả người bị ôm từ phía sau lưng vào trong một lồng ngực vững chắc.

Không cần quay đầu lại cũng biết là ai, cằm tựa vào hõm vai của nàng, đôi tay vòng qua cánh tay của nàng, cầm tay của nàng, khẽ dùng sức ép xuống,dán chặt lên da thịt nàng, cứ đứng thẳng như vậy đối mặt với trời chiều.

Nàng cũng không biết vì sao, hốc mắt đột nhiên có chút ướt.

Sau đó nàng hít một hơi nói, “Có lẽ nước đã có chút lạnh rồi, chàng về nằmtrên giường trước, ta bảo tiểu nhị nấu nước nóng cho chàng.”

“Không cần.”

Tay của hắn từ từ mò vào quần áo của nàng, lại thăm dò vào cơ thể của nàng, Cổ Vô Song cũng không phản kháng, nhưng một tay chặn cái tay không anphận của hắn nói, “Tiểu nhị còn chuẩn bị dao cạo râu, ta cạo râu chochàng. . . . . .”


Đang thời điểm hắn vẫn không tuân lệnh bồi thêm một câu, “Hơn nữa ta mệt mỏi.”

Hắn mới dừng một chút, rốt cuộc ngừng tay, sau đó mới chậm rãi buông lỏng tay ra, rời khỏi nàng.

Nàng lại đứng trước cửa sổ một hồi lâu, cho đến khi nghe được âm thanh nướcchảy từ thùng gỗ rơi xuống đất, mới quay đầu lại, nhìn hắn một chút,chậm rãi trừng mắt, khép vạt áo đến gần.

Nàng trước tiên đốt mộtcây nến ở bên trong phòng, nhẹ nhàng mang ghế gỗ ngồi xuống bên cạnhchậu gỗ, tiếp đó tay cầm dao cạo râu, liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Ánh mắt của hắn sắc bén giống như muốn nhìn thấu linh hồn của nàng, nàng mới nhẹ nhàng nói, “Chàng như vậy ta sẽ khẩn trương.”

Phát hiện nàng ít đi sắc sảo trong quá khứ, hắn mới từ từ thở ra một hơiđang kìm nén, thoáng chút buông lỏng, hai tay gác ở trên thùng gỗ làmcho cả người tựa lên thùng.

Nước lại trào ra một chút.

Nàng đưa dao cạo râu vào trong bồn tắm dính ít nước, thuận tiện coi thử nước có ấm không, hỏi, “Nước thật lạnh, chàng không cảm thấy lạnh sao?”

Hắn nhìn nàng, lắc đầu một cái.

“Tùy chàng.” Nàng cũng chẳng thèm trông nom, vừa định động thủ, nhưng tư thế lại không đúng, mới nhẹ trừng mắt liếc hắn một cái, “Đưa lên trước mộtchút.”

Hắn duy trì tư thế kia trong một lúc, rồi dịch vị trí, sáp đến.

Cổ Vô Song liền bắt đầu cạo râu cho hắn.

Râu hắn rất nhiều, trong quá trình cạo vang lên những tiếng xoạt xoạt,nhưng nàng nghe lại cảm thấy vô cùng uất ức, hai người cũng không nóinhiều, chỉ là hắn nhìn nàng, dưới ánh nến ánh mắt của hắn càng phóng tohơn, bỗng dưng mở miệng, lại hỏi vấn đề trước kia nàng hỏi ——

“Cổ Vô Song có phải nàng thích ta hay không?”

Tay Cổ Vô Song run lên, lưỡi dao sắc bén vạch một đao ở trên gò má hắn.

Tay nàng cầm hung khí chợt lui ra, nhìn chằm chằm vết thương kia không lên tiếng, cho đến khi vết thương kia từ từ rỉ ra máu.

“Gặp quỷ.” Nàng mắng một câu, cầm khăn ném lên mặt hắn, sau đó cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, ngược lại giận lây sang hắn, nói, “Ta đang bận!”

Quả thật gặp quỷ, hắn cũng chẳng quan tâm đau đớn, nghe lời nói của nàng, đột nhiên nở nụ cười, lại là một bộ dạng vui vẻ.

Cổ Vô Song cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, mơ mơ màng màng lại nhìn thấy bộ dạng hắn đang mỉm cười trước mặt nàng—— thân thể cường tráng ngũquan ôn hòa, không ngờ lại khớp với nhau.

Mới nhớ tới hắn rất ítcười khi ở trước mặt nàng, từ sau khi quen biết, hai người họ vẫn rútkiếm giương nỏ, không nhượng bộ lẫn nhau, lại có thể đi từng bước mộtlên con đường thành thân.

Ít nhiều có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giận dữ, “Còn cười? Đợi ta vẽ tiếp một đạo, xem chàng còn cười được không.”

Không ngờ hắn không đổi đề tài, chỉ nắm khăn tay kia, vẫn nhất quyết không tha, “Phải hay không?”

“Là một bên!” Mặc dù miệng Cổ Vô Song trả lời như vậy, nhưng trong lòng đãkhông hề bài xích loại vấn đề này nữa mà đánh thẳng vào, thấy hắn chưaxử lý vết thương, lại đoạt lấy khăn tay ấn vào trên vết thương của hắn,thầm nghĩ may mà lực không lớn, vết thương cũng không tính là quá sâu.

Suy nghĩ một chút lại nói, “Chàng giữ chỗ này, ta bảo tiểu nhị mang thuốc cao cầm máu vào.”

Không ngờ hắn chợt cầm tay của nàng, bởi vì động tác đó mà nước bắn tung tóetrên trán nàng, vẫn bám riết không tha, “Có phải thích ta hay không?”

Nàng liếc hắn một cái, tay ấn chặt vết thương của hắn, cũng không muốn trốntránh nữa, chỉ là vẫn kiên trì để hắn bày tỏ thái độ trước, vì vậy hỏingược lại, “Vậy còn chàng?”

“Ta nhớ ta đã trả lời rồi.”

“A?” Nàng nhàn nhạt điều chỉnh lực giữ cái khăn tay ở trên miệng vết thương, cho phép hắn cầm tay của mình, trả lời, “Không nhớ rõ.”


“. . . . . .” Hắn im lặng một hồi lâu, nhưng cũng không dời đi tầm mắt, nhìn chằm chằm nàng.

Hai người đều khăng khăng như vậy, giống như người nào mở miệng trước, khi sống chung người đó sẽ ở thế hạ phong.

Đột nhiên một trận gió thổi vào, làm tắt ngọn nến trong phòng.

Bên trong phòng trở nên tối tăm, chỉ có hai con ngươi hắn đen nhánh ở trong màn đêm tỏa ra sức nóng.

Cổ Vô Song thấy thế, liền rụt tay một cái muốn đứng lên thắp nến, nhưnghắn không buông tay, nàng đột nhiên dùng một tay hắt nước lên hắn, nói,”Nến đã tắt.”

Có lẽ đêm tối có thể làm cho người ta để xuống lòng phòng bị, hắn đột nhiên điên khùng nói ra một câu, “Nàng nhớ ta sao?”

Nàng nhìn hắn, im lặng.

Hắn lại trầm giọng hỏi, “Có nhớ nhiều không?”

Nàng dừng một chút, vẫn lựa chọn hỏi ngược lại, “Chàng thì sao?” Sau đó nàng đột nhiên sờ râu ria hắn, “Những thứ này đều là muốn ta tới biểu hiện?”

Hắn cũng không chính diện trả lời, chỉ nói, “Vậy nàng biểu hiện ở đâu?”

Nói như vậy, là gián tiếp thừa nhận?

Ừm. . . . . . Cổ Vô Song đắn đo, đột nhiên nghiêng người lên phía trước,khẽ hôn lên miệng vết thương dưới cằm của hắn, đầu óc nóng lên cườicười, “Ngon không?” Sau đó cũng không còn kịp nhìn vẻ mặt của hắn, theobản năng liếm liếm môi nói, “Mằn mặn.”

Hắn chợt kéo nàng vào trước ngực, đặt lên môi đỏ mọng của nàng.

Kỳ lạ là trong một khắc kia Cổ Vô Song vẫn còn giữ được đầu óc tỉnh táo,bỗng dưng dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt khó có được có chút khẩn trương,”Dao cạo râu đâu?”

Khi nào thì không thấy rồi?

Chân Bất Phàm ngược lại cực kỳ tỉnh táo, “Trong thùng.”

“Sau đó?”

Hắn khẽ cười lần thứ hai, “Lại cắt giùm ta.”

“. . . . . .” Cổ Vô Song hít sâu một hơi, người này thật có tật xấu. . . . . . Sau đó suy nghĩ một chút, hỏi, “Vậy có phải thích ta hay không?”

Hắn trần truồng nhảy ra từ trong thùng nước, Cổ Vô Song vội vàng ném quầnáo cho hắn. Nghe hắn nói, “Đúng không.” Tâm tình giống như là thật tốt,”Nàng thì sao?”

“Có lẽ thế.” Cổ Vô Song nhún vai một cái.

“Có lẽ là đúng vậy”

“Đại khái đi, chàng thì sao?”

“Nên.”

“Nên tương đương với thừa nhận?”

“Có lẽ thế, ” Chân Bất Phàm càng đi tới gần, “Hình như là nước có chút lạnh.”

“Cho nên?”

“Trên giường có lẽ sẽ khá hơn một chút.” Hắn vừa cười, chỉ vào vết thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.