Đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn – Chương 24: Chung đụng quỷ dị
Thời điểm có người gõ cửa, Cổ Vô Song lập tức tỉnh lại.
Mở mắt liếc thấy gương mặt của Chân Bất Phàm trước mặt, chợt giật mình,tim đập thình thịch thình thịch, không rõ vì sao mà vẫn chưa tỉnh hồnlại.Die nd da nl e q uu ydo n
Sau đó nhớ lại, gương mặt bỗng dưng đỏ lên, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả tâmtình cũng không nói đến, chỉ muốn tìm một cái động nói đó mà chui xuốngdưới.
Nàng cùng hắn, hòa làm một rồi. . . . . .
Tiếp đó,nam nhân đối diện cũng có động tĩnh, mở mắt, trong con ngươi tối tăm tựa như ẩn chứa ngàn vạn ngôn ngữ, biểu đạt tâm tình của hắn giờ phút nàyrất tốt, rồi sau đó hắn nháy mắt nhìn nàng, nói câu, “Chào buổi sáng.”
Trong lúc bất chợt vẻ mặt của Cổ Vô Song không chút thay đổi, níu chặt chăntrước ngực, dưới tình huống vô cùng không bình tĩnh này đề phòng nói,”Chào buổi sáng.”
Vì thế hai người dưới mùa hè, dưới ánh nắng ban mai, nói với nhau một câu. . . . . .
Chào buổi sáng.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Sớm cái rắm.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, rồi sau đó truyền đến giọng nói củaTrương Ngũ Kinh, “Đại ca, tiểu cữu tử của huynh tới rồi!”Die nd da nl e q uu ydo n
Tiếp đó giống như Trương Ngũ Kinh đang nói chuyện vớimột người khác, lại nói, “Không có phản ứng? ĐxxCM, nhu cầu của đại tẩuthật là Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần, không phải là đại ca tận lực quámà chết chứ.”
Cổ Vô Song cùng Chân Bất Phàm nhìn nhau một cái, trong lúc bất chợt cũng đen mặt lại, trăm miệng một lời mở miệng ——
“Cút!”
“Cút!”
**
Lúc Cổ Nguyên Bảo nghe được tin tức đại tỷ thành thân, là đang ăn trưa,đang uống canh còn đặc biệt “phốc ——” một tiếng phun toàn bộ lên mặt vợcon ở đối diện.
Vội vàng cùng tất cả lớn nhỏ, đi nói chuyện với nhân vật quan trọng đó.
Thời điểm nhìn thấy đại tỷ, hai gò má đỏ tươi, vẻ mặt rất vui vẻ, mặc dù ánh mắt tức giận, lại đồng thời đắm đuối đưa tình, vừa mâu thuẫn nhưng lạiđúng, vừa nhìn là biết bộ dạng bị người ta nuốt vào bụng rồi.
Vội vàng liếc nhìn tỷ phu tân nhậm, cũng coi là tướng mạo đường đường, anh tuấn uy vũ.
Nhưng ánh mắt của tỷ phu này, từ đầu đến cuối đều rơi vào trên người của tỷtỷ, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, nhất thời dâng lên một loại cảmgiác bị người xem nhẹ, tức giận nghĩ tới vì sao hôn sự của đại tỷ, hắncái người nam nhân duy nhất của Cổ gia cũng không được thamgia?dieendaanleequuydonn
Về phần Cổ Vô Song, lúc này trừ Chân Bất Phàm, nàng không muốn gặp nhất chính là đệ đệ của nàng. Dù sao ở trướcmặt Cổ Nguyên Bảo, nàng luôn là tồn tại cực kỳ uy tín, hôm nay lại bịngười cưỡng ép thành thân, tựa như ở nơi này ở trước mặt đệ đệ bị ngườikhác gõ một côn. . . . . .
Còn có Chân Bất Phàm! Vừa nghĩ tớihắn, hai gò má Cổ Vô Song khẽ nóng lên. . . . . . Lúc nãy nghe thấytiếng gọi ngoài cửa, hắn lại không chút nào kiêng kị đứng lên mặc yphục, hại nàng dưới tình huống không hề chuẩn bị gì, không cẩn thận liếc nhìn. . . . . . Cái mông cong cong của hắn. . . . . .
Gặp quỷ, hôm nay hình ảnh kia một mực trong đầu đuổi không đi . . . . .
Còn nữa…, tầm mắt của hắn bị hơ qua lửa sao? Sao lại giống như nướng người khác vậy?
Cổ Vô Song lại kéo kéo vạt áo, không biết vì cái gì luôn có ảo giác thânthể của mình luôn lộ ra dưới tầm mắt của hắn, bộ đồ mới đã chuẩn bị xong đêm qua, màu sắc đỏ tía, giống như là nhắc nhở nàng đã thật sự làmchuyện kia. . . . . .
Trời bắt đầu mờ tối nhìn không rõ, xung quanh đã bắt đầu đốt đèn.
Nhìn thấy đệ đệ Cổ Vô Song cũng không dừng bước, đi đến ở giữa đình viện,cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc, nhất thời cũng không phân biệt raphòng này đến tột cùng là của người nào, sao lại cho Chân Bất Phàmmượn?dieendaanleequuydonn
Đó chính là đối nghịch với nàng!
“Tỷ. . . . . .” Cổ Nguyên Bảo cũng tiến lên. Em dâu nháy mắt tò mò, ôm con trai nhìn tới nhìn lui giữa nàng và Chân Bất Phàm.
Mặc dù sắc mặt của Cổ Vô Song hàm xuân, nhưng kì thực không biểu tình gì, đột nhiên nói tiếp, “Chúng ta trở về.”
Vừa dứt lời, đột nhiên Chân Bất Phàm có động tác, nhảy tới một bước, cánhtay phải thoải mái nắm đặt ở bên hông của Cổ Vô Song, bên cúi đầu nhìnnàng, cũng gọi một câu, “Tiểu Cữu Tử.” (em vợ)
Ta ở chỗ này. . . . . . Cổ Nguyên Bảo rất muốn hô lên, thật ra thì hắn còn đang hoài nghirốt cuộc Chân Bất Phàm có từng nhìn đến hắn hay không. Lại thoải mái đáp lại, “Tỷ. . . . . .” Giật mình vì mình muốn gọi nam tử trước mắt mộttiếng tỷ phu, cũng dưới ánh mắt cảnh cáo giết người của Cổ Vô Song,ngoan ngoãn ngậm chặt mồm lại.
Cổ Vô Song cảm thấy tay kia nóngđến kinh người, nhất thời toàn thân cũng không được tự nhiên, tự nhiênmuốn vuốt ve tay của hắn, vậy mà tay Chân Bất Phàm giống như là sinhtrưởng ở trên eo nàng, cũng không nhúc nhích, liền nghe được hắn mởmiệng, “Tiểu Cữu Tử tới cửa, tất nhiên chiêu đãi. Ngũ Kinh, bữa tốichuẩn bị xong chưa?”
Trương Ngũ Kinh vẫn mập mờ nhìn động tác nhỏ của đại ca đại tẩu, hôm nay lại phản ứng kịp thời đưa tay sờ sờ gươngmặt của đứa bé mập mạp được một thiếu phụ bế đứng bên cạnh, “Đã phân phó làm thêm thức ăn.” Mắt liếc thấy cái gì đó, lại trêu chọc cười nói mộtchút, “Hàm răng của tên tiểu tử này thật nhỏ.”
Tiểu oa nhi vẫnchưa ăn trưa no, đột nhiên mặt không chút thay đổi cắn ngón tay củaTrương Ngũ Kinh, chợt nghe được một tiếng hét thảm cùng với tiếng tráchcứ của phu nhân Cổ Nguyên Bảo, “Tài Tài, mở miệng ra, như vậy khôngđúng!”
Làm cho Trương Ngũ Kinh vừa rút ngón tay lại vừa xua tay, “Không có sao. . . . . .”
Giọng nói của phu nhân Cổ Nguyên Bảo trở nên nghiêm túc, “Ngón tay của thúc thúc quá bẩn rồi!”
“. . . . . .” Mẹ nó, bây giờ người ta đi nhà vệ sinh đều có rửa tay qua mà. . . . . .
Bữa tối cực kỳ phong phú, đồ ngon bày ra đầy bàn.
Bữa này cũng coi là người của hai phủ Chân Cổ, lần đầu tiên tập hợp ăn bữa cơm.
Chân Bất Phàm cố ý muốn cùng Cổ Vô Song ngồi gần nhau, vốn đang phân thầnnhìn trên bàn một chút, nhưng không được bao lâu, ánh mắt lại trở vềtrên người của Cổ Vô Song.
“Muốn ăn cái gì?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Mặc dù mọi người ngồi xuống, nhưng hai chủ nhà cũng không mở miệng nói dùng bữa, cho nên mọi người đều không động đũa.
Chân Bất Phàm nói những lời này. . . ..Cũng quá chỉ mũi nhọn vào người nàođó. . . . . . Vấn đề là, giọng điệu của hắn cũng không dịu dàng, thậmchí mạnh mẽ giống như thân thể cường tráng của hắn vậy.
Vợ chồng quỷ dị, hình thức chung đụng quỷ dị. . . . .
Tất nhiên là Cổ Vô Song đói bụng. Đêm qua không có cái gì vào bụng, cộngthêm hôm nay tiêu hao thể lực, cho nên ngẩng đầu nhìn Chân Bất Phàm . . . . . . Có chút đường cong, “Nước.”
Chân Bất Phàm nhìn sang nha hoàn bên cạnh, “Nước.” Sau đó thì gắp cho Cổ Vô Song khối thịt.
Cái bàn rất lớn, tất cả lớn nhỏ hơn hai mươi đĩa thức ăn.
Mắt của Cổ Vô Song liếc thấy một đĩa cà bên cạnh, ánh mắt của Chân Bất Phàm một mực ở trên người nàng, tất nhiên không có bỏ qua ánh mắt nàng dichuyển, biết rõ nàng cố ý gây khó dễ, mặt không đổi sắc nháy mắt, cho hạ nhân bưng tới.
“. . . . . .” Cũng nhận thấy được hắn khác biệtvới quá khứ, lúc này Cổ Vô Song cau mày lại, thần sắc không đổi nói, “Ta không ăn cái này.”
“Bưng đi.”
Cổ Vô Song vừa nhìn heo sữa quay, “Xương quá nhiều.”
“Để cho ta tới!” Trương Ngũ Kinh dùng tay bị thương do bị cắn vỗ ngực mộtcái đứng lên, “Rút đao!” Nha hoàn dâng lên một thanh dao phay, vung lênvài cái, lại thấy xương thịt tách rời.
“Cá quá tanh.”
“Bưng đi.”
“Gừng quá cay.”
“Lựa ra.”
“Xương quá cứng.”
“Cho chó ăn.”
Cứ lặp lại như thế, Cổ Vô Song rốt cuộc im lặng.
Mà Chân Bất Phàm đột nhiên gắp miếng thịt ức gà để ở trong chén nàng,nghiêm túc nói, “Lấy hình bổ hình.” (ức gà là thịt ở ngực con gà ý, ýanh Chân là gì m.n tự suy đoán nhé, ^^)
“Ừm. . . . . .”
Cổ Vô Song không phản ứng kịp, chiếc đũa gắp thịt ức gà lên thì trong đầuchợt “Ầm” một tiếng, bỗng chốc bị tức đến không để ý gì vỗ bàn, “Ngươimới dùng hình bổ hình! Ngươi toàn thân cao thấp đều muốn lấy hình bổhình!”
“Ta nơi nào cần bổ?”
“Ngươi nơi nào cũng cần bổ!”
“Không cần.”
“Đều cần.”
“Cổ Vô Song!”
“Chân Bất Phàm!”
“Của nàng không lớn.”
“Của ngươi mới nhỏ!”
. . . . . .
. . . . . .
Mọi người nhìn nhau, vợ chồng quỷ dị, hình thức chung đụng quỷ dị. . . . . .