Gả Hạnh Không Hẹn

Chương 1: Ta muốn thành thân


Đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn – Chương 1: Ta muốn thành thân

Trên đường tấu lên khúc nhạc buồn.

Tiền vàng bạc bay đầy trời.

Ngày hôm đó đưa tang Cổ lão gia tử, tốn tiền mướn đội ngũ trùng trùng điệpđiệp đưa linh cữu, mua một khối mộ phần ở Hà Tây phong thủy bảo địa*, hạ thổ quan tài, cũng coi là được đi nở mày nở mặt. (* Phong thủy bảođịa: có thể hiểu được chôn cất ở nơi phong thủy bảo địa sẽ giúp cho concháu đời sau thịnh vượng, phú quý, phát đạt)

Từ đó Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ. (cát bụi về với cát bụi, đất về với đất)

Cổ Vô Song quỳ gối khấu đầu ba cái trước mộ phần của phụ thân, đau thươngtrong lòng đi vòng quanh, quay đầu lại dập đầu trước mộ phần phụ thânmột lần nữa, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đi theo là nhađầu Xuân Đào chạy tới vỗ vỗ bụi đất cho Cổ Vô Song, giúp nàng lau vếtbẩn trên mặt, lại cố gắng giúp nàng che ánh mặt trời nóng hừng hực trênđỉnh đầu.

Cổ Vô Song phất tay, thật thâm sâu ngắm nhìn bia mộ, nàng cùng cha nói lời cáo biệt cuối cùng.

Nhìn trên gò má của đệ đệ Cổ Nguyên Bảo và em dâu còn chảy nước mắt, độtnhiên có cảm giác gì đó truyền tới tim, nặng nề thở dài.

Lúc này mới xoay người, rời đi.

Cổ Vô Song lên kiệu trước nhìn Xuân Đào, đột nhiên nói ra một câu: “Ta muốn lập gia đình.”

“Vâng . . . . .”

Hả? Sau khi Xuân Đào lên tiếng trả lời bỗng dưng trợn to hai mắt, thật lâu sâu cũng không hồi phục lại được tinh thần.

Nàng, nàng vừa mới nghe được cái gì?

Gả. . . . . .

Lập gia đình?

Tiểu thư muốn lập gia đình?!

Nhìn Cổ Vô Song đã đi vào trong kiệu, Xuân Đào có chút ngạc nhiên buông rèm xuống, vẫn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ.

Thật ra thì có một câu, nàng chỉ dám vụng trộm nói trong lòng: sẽ có người cưới sao?

Sợ không ai. . . . . . Dám cưới thôi. . . . . .

***************************************************************

Xưa nay anh hùng đều cô đơn, chỉ có người giàu lưu kỳ danh.

Ở thành Nhữ An ai mà không biết Cổ Vô Song.

Một kẻ nữ lưu, từ một vô danh tiểu tốt, trở thành thương gia giàu có ở thành Nhữ An này, mà chỉ mất mấy năm.

Ánh mắt của nàng độc đáo, thủ đoạn cao siêu, có quyết đoán có tầm nhìn xalại dám dùng người, hơn nữa cũng có rất nhiều nam nhân không quyết đoánnhư nàng, làm rất nhiều tay lão luyện trong thương trường lau mắt mànhìn, hoàn toàn bái phục.

Thương hội ở thành Nhữ An lần đầu tiên phá lệ cho phép nữ nhân gia nhập, mà lại đứng hàng trên cao.

Nghe nói Cổ lão gia này vốn chỉ là một tiểu thương trong thành Nam, gia cảnh giàu có.

Cổ phu nhân thân thể yếu ớt, sinh hạ con trai không bao lâu liền buông tay quy thiên. Không quá mấy năm sau, Cổ lão gia cũng bệnh không dậy nổi,tiền trong nhà để dành xem bệnh hết rồi cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Đệ đệ còn nhỏ tuổi, cho nên toàn bộ gánh nặng gia đình rơi vào trên vai trưởng nữ Cổ Vô Song.

Khi đó nàng mới mười tuổi.

Cổ Vô Song cũng không kêu khổ, im lặng cắn răng chịu đựng, mỗi ngày đi sớm về trễ, cái gì bẩn khổ cực cũng chịu làm, nhưng đều làm không lâu dài.

Chính là nàng có mục đích tính đi làm những việc khác nhau, từ thành Nam đếnthành Bắc, thành Đông sang thành Tây, thậm chí đi theo gia đình nông dân học làm ruộng.

Cổ Vô Song là người chân thành, giải quyết công việc vừa dũng cảm lại thận trọng, không so đo lợi ích lại chịu giúp người khác.


Sau mấy năm, tất cả mấy trăm tiểu thương lớn nhỏ ở thành Nhữ An, nàng đều quen mặt.

Đảo mắt đã đến tuổi đợi gả, nhưng Cổ Vô Song bị người nhà liên lụy, bệnh cũ của em trai nhỏ trong nhà lại tái phát, thậm chí không có đồ cưới.

Khi còn bé định ra hôn ước với gia đình kia cũng không đưa kiệu hoa tới, mà là một tờ giấy từ hôn.

Cái người thanh mai trúc mã kia, thậm chí không một lời tạm biệt.

Năm 18 tuổi ấy, có bà mai thấy nàng lớn tuổi, sợ không ai thèm lấy nàng, chủ động giúp nàng làm mai.

Nàng cũng không có ý kiến, nhưng người có số tuổi tương đương, điều kiện tốt một chút, phần lớn lại ngại nàng lớn tuổi, tài sản cũng không có, cũngcự tuyệt. Còn dư lại, không phải gả cho một gia đình giàu có làm vợ kếsao, tất nhiên là không thuận theo rồi.

Vì vậy hôn sự này liền kéo dài

Trong lúc Cổ Vô Song chớp đúng thời cơ kiếm tiền, mua nhà, đi ra đi vào cũng có người hầu hạ.

Nàng lại bận tối mày tối mặt gây dựng sự nghiệp, đợi đến khi ổn định, thì đã theo thời gian hoa rơi nước chảy, năm tháng vô tình người đã già. (ýnói lúc chị hết bận thì đã qua tuổi kết hôn thành gái già rồi)

Trong nháy mắt, hoa cúc trong đất cũng đã tàn. (hoa cúc được ví như hoàng hoa khuê nữ – những cô gái còn trẻ đến tuổi lấy chồng)

Cuối cùng Cổ Vô Song trở thành gái lỡ thì.

Hai năm trước rốt cuộc Cổ Vô Song cũng an bài hôn sự cho đệ đệ Nguyên Bảo,hôm nay hai người kia khanh khanh ta ta, ngọt ngọt ngào ngào.

Năm trước em dâu lại sinh cho Cổ gia một con trai, nàng cũng vinh quang lên chức đại cô rồi.

Cổ gia buôn bán theo một khuôn khổ có nề nếp, các chi nhánh đều có ngườichiếu cố, nhân thủ đều là người tự mình cất nhắc lựa chọn, đều tin được.

Chuyện lớn nhỏ trong phủ đều được quản gia trông nom rất tốt, Xuân Đào cũngkhéo léo hiểu lòng người, vấn đề ăn uống cũng thu xếp trước sau.

Cộng thêm nhân khẩu Cổ gia luôn ít ỏi, nên phiền não người thân thích cũng không có.

Cuộc sống có thể nói là khổ tận cam lai.

Phải nói là Cổ Vô Song không còn gì vướng bận nữa, chỉ là phụ thân đượchưởng phúc quá muộn, vì bệnh cũ quấn thân, không cách nào trị tận gốc.

Hôm nay lão nhân gia cũng an nghĩ rồi. . . . . .

Trong lòng Cổ Vô Song có một khoảng trống.

Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm.

Chỗ khuê phòng vắng lặng.

Hôm đó vẻ mặt Xuân Đào khiếp sợ hiện rõ mồn một trước mắt, thế nào, nha đầu kia nhận định nàng sẽ một mình cô độc đến cuối cuộc đời sao?

Nàng chỉ mới 27 tuổi. . . . . .

Chỉ nói nàng phiếu mai đã qua, gả hạnh lại không hẹn. (nói nữ9 qua tuổi lấy chồng, nhưng nữ9 từ chối lấy chồng chứ không phải không lấy)

Cổ Vô Song nằm lăn qua lộn lại ở trên giường, 27 tuổi chính là gái lỡ thì thì sao?

Già liền không ai chịu lấy sao?

*****************************************************************

Nắm tay lại, dùng sức ngồi dậy từ trên giường, lại nhíu mày, nàng cứ khôngtin Cổ Vô Song nàng muốn làm chuyện gì lại làm không được!

Nàng càng muốn trong vòng một năm thuận lợi vui vẻ gả ra ngoài!

Ừm. . . . . . chỉ còn hai năm nữa mà thôi.


Một tháng sau, mãn hạn tang sự.

Ngày hôm đó Cổ phủ cho truyền ra, nói là Cổ Vô Song muốn chiêu người ở rể.

Cũng chỉ có Cổ Vô Song mới có loại khí thế này, quang minh chính đại liệt kê điều kiện tìm bạn trăm năm.

Điều kiện như sau:

Một, dung mạo đoan chính;

Hai, không bệnh tật;

Ba, về tuổi thì trên 27 dưới 37;

Bốn, chiều cao trên 1m8;

Năm, không có hôn ước;

Sáu, không có sở thích bất lương;

Người nào đồng thời thỏa mãn các điều kiện trên, đều có thể tới cửa tham gia tuyển chọn. Ưu tiên người có sở trường đặc biệt.

Thời gian tuyển chọn là một tháng sau.

(Trong chương này cóliên quan đến Mạt chược nhưng mà editor không biết (có nghiên cứu qua mà vẫn không hiểu) nên editor không giải thích)

Điều kiện tìm bạn trăm năm vừa xuất hiện, trong giây lát toàn bộ thành Nhữ An đều xôn xao.

Rất nhiều nam nhân rục rịch ngóc đầu dậy, cho dù khác biệt, tuy nói Cổ VôSong có chút lớn tuổi, nhưng tướng mạo cũng không tệ lắm, thậm chí còn ý vị hơn rất nhiều nữ nhân, chủ yếu nhất, là nhà nàng giàu có!

Lấy vợ như thế, là được ngồi mát ăn bát vàng, từ đó tiền tài ào ào chảy tới, thư thái mà hưởng thụ!

Huống chi, trong lòng tất cả nam nhân ở đây cũng có tính toán: từ xưa thê tửtôn kính vi phu (ý nói lấy chồng phải thờ chồng), chỉ cần cưới được rồi, xuất bản lĩnh, ở trên giường thuần phục nữ nhân này phải ngoan ngoãnnghe lời, đến lúc đó muốn lấy mấy vợ mà chả được!

Lui vạn bước mà nói, coi như không thể cưới, có tiền muốn trộm thịt còn không dễ dàng sao!

Chỉ là. . . . . .

Phần lớn đều thỏa mãn ở điều kiện thứ tư, dừng lại ở điều kiện thứ năm.

Trong lúc nhất thời bao nhiêu nam nhân đấm ngực giậm chân, hận sao mình lấy vợ quá sớm.

Chỉ thỏa mãn bốn điều kiện, không phải thiếu một thì thiếu hai.

Nếu là liên tiếp thỏa mãn năm điều kiện, lại không phù hợp điều kiện thứ sáu.

Cho nên trừ người đi xem náo nhiệt, không đếm xỉa đến, không đáng nhậnthức, không ôm hy vọng, cảm thấy hoang đường, nam nhân phù hợp tất cảđiều kiện trên, còn dư lại không mấy người.

Nhưng mà! Cái này cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn thử của những nam nhân không phù hợp với điều kiện đó!

Rất nhanh, tin tức đã vượt ra ngoài phạm vi thành Nhữ An, thẳng đến những vùng khác.

Nhưng mà trong quá trình truyền từ nơi này sang nơi khác khó tránh khỏi xảy ra chút ít sai lầm…………………………….

Nghe nói Cổ Vô Song chiêu người ở rể?

Ừm, nghe nói điều kiện thế nào thế nào đó. . . . . .


………………………..………………………..

Nghe nói Cổ Vô Song tuyển người ở rể, đối tượng chỉ cần là nam là được!

………………………..………………………..

Nghe nói Cổ Vô Song muốn tuyển chọn nam nhân!

Cổ Vô Song là ai?

Là một nữ nhân! Là một lão nữ nhân có tiền!

………………………..………………………..

Nghe nói có một nữ nhân gọi là Cổ Vô Song, vừa già vừa xấu, Thiên Hạ Vô Song.

Bây giờ đang dùng tiền mua nam nhân!

………………………..………………………..

Có câu nói là vì tiền mà sinh, vì tiền mà chết, vì tiền mà bôn ba cả đời.

Cưới một lão nữ nhân, là nửa đời không cần bận rộn, cũng là việc có giá trị nên cân nhắc chuyện này.

Vì vậy, có những nam nhân mang theo hành lý, gió thổi hiu hiu trên dòng nước lạnh, quá giang thuyền tiến về thành Nhữ An?

Còn hồi hộp chờ mong.

**********************************************

Cổ Vô Song là một người tích cực.

Là chuyện mà nàng đã quyết định, thì thường không có chỗ để thương lượng.

Ngày hôm đó cảnh xuân tươi đẹp, sắc xuân trêu ngươi.

Trong một đình viện, Cổ Vô Song cùng ba vị phu nhân tuổi tương tự nhau, mỗingười chiếm một góc của chiếc bàn vuông, xáo bài mạt chược.

Nhẹ tay ném xúc xắc, lộc cộc lộc cộc âm thanh xúc xắc va vào bàn nảy lên.

Tất cả nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, có những đứa bé đang chơi đùa xung quanh, đều rất vui vẻ.

Tướng công của Vương phu nhân là ông chủ tiệm gạo lớn nhất thành Nhữ An, đều có chi nhánh trên cả nước.

Tướng công của Mã phu nhân là người chuyên vận chuyển hàng hóa buôn bán.

Tướng công của Lưu phu nhân là ông chủ tửu lâu được tổ tiên truyền lại, nổi tiếng khắp cả nước.

Vương phu nhân thả “Cạch” ra một bài, đột nhiên than thở một tiếng.

Cổ Vô Song hiểu ý, mò bài, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tỷ tỷ có chuyện phiền lòng sao?”

“Ài. . . . . .” Vương phu nhân rất mong đợi câu hỏi thăm này, lại cố ý thởdài, lúc này mới nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Vô Song, “Muội muộingươi chưa lập gia đình, cho nên không biết chúng ta vì những chuyện gìmà khổ cả, nhà ta cái đó. . . . . . Gần đây vừa bị một con tiểu hồ lytinh mê hoặc. . . . . .”

“À!” Mã phu nhân vội vàng tỏ vẻ quan tâm, “Ông chủ Vương lại tìm người mới? Gió thổi phương nam sao.”

“Đúng vậy. . . . . .” Vương phu nhân vừa mới buồn bã, nhất thời cặp mắt sánglên, kêu một tiếng, “Cạch!” Thả một lá bài ra, “Cửu Tác.”

Lưuphu nhân nhìn bài, từ lúc bắt đầu thì có mấy phần lạnh nhạt, lúc nàycũng đáp lời nói, “Nam nhân ah, đều thích câu ba đáp bốn.”

Cổ VôSong chỉ cười không nói, tiếp tục mò bài, sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua lá bài trong tay, đột nhiên mở ra một đôi, “Đồng Nhất.”

Xuân Đào cau mày, buồn bực, không hiểu hành động của mấy người này.

“Cạch!” Mã phu nhân cười vui vẻ, sau đó nhìn Cổ Vô Song nói, “Muội muội ngươilà người ngoài cuộc, người ngoài cuộc sáng suốt người trong cuộc u mê,nếu không muội nghĩ cho Vương phu nhân một biện pháp được không?”

Cổ Vô Song nhếch miệng, vẻ mặt rảnh rỗi nói, “Biện pháp sao, không phải là không có. . . . . .”

“Thật?” Vương phu nhân vui vẻ, biết mình hỏi đúng người rồi! Cổ Vô Song ở đâucũng được hoan nghênh, cộng thêm tâm tư kín đáo, nghe nói giúp không ítngười nghĩ ra các biện pháp, cũng giải quyết không ít vấn đề.

CổVô Song nhẹ nhàng nháy mắt ra dấu, ý bảo Vương phu nhân kê lỗ tai tớiđây, mới tiến tới nói nhỏ, chỉ thấy Vương phu nhân kinh ngạc, “Này. . . . . .”


“Yên tâm.” Cổ Vô Song cũng không giải thích.

Một câu yên tâm, tự có sức thuyết phục lòng người.

Lưu phu nhân là người cuối cùng mò bài, đột nhiên cười một tiếng, “Vô Songmuội muội tại sao không nói diệu kế đó ra ngoài? Cũng để cho mấy ngườichúng ta học hỏi một chút.”

Vừa dứt lời, Mã phu nhân đã nói giúp, “Có biện pháp, sợ nói ra liền không linh! Ngược lại ông chủ Lưu luôn là một mảnh si tình với Lưu phu nhân, cả thành đều biết, chúng ta hâm mộmuốn chết!”

“Đâu có! Ông ấy lập tức phải đi Trĩ Châu bàn chuyệnchi nhánh rồi.” Lưu phu nhân nũng nịu, tuy lời nói kia dễ nghe, nhưngnhìn lá bài trong tay một chút, lại thoáng cau mày, hình như không lấyđược lá bài mong muốn, “Ngũ Tác.”

“Bạch Bản.”

Đến phiên Cổ Vô Song, nàng lại không biến sắc mở ra một lốc, “Ba Vạn.”

Xuân Đào tiếp tục buồn bực.

“Cạch!” Mã phu nhân nhếch miệng cười, “Muội muội hôm nay thật vượng nha!”

Mới ném ra một lá bài, Lưu phu nhân đang muốn bốc bài, Vương phu nhân nói một tiếng, “Đợi đã nào…! cạch!”

Cổ Vô Song nghe lời này, cũng chỉ là cười cười, dường như lơ đãng mởmiệng: “Gần đây ông chủ Mã vẫn còn bên ngoài sao?” Sau đó không có gìgiữ lại Đồng Nhất, tiếp tục mở bài, “Lục Tác.”

“Đúng vậy, mệnh ta thật vất vả. Trước đó vài ngày mới đi Trăn Châu, nói là cùng bên kiathương lượng chuyện gì đó. Ta à, tình nguyện tướng công vất vả kiếm được ít tiền, ít nhất người còn ở bên cạnh ta, ta còn có thể chăm sóc . . . . . .Ài, đừng nói ta,” Mã phu nhân đang nói thì chuyển đề tài, “Nghe nóimuội muội gần đây muốn tìm nam nhân để lấy chồng?” Tay lại tiện thể mòbài.

Nói xong ba người cũng nhìn Cổ Vô Song, chỉ thấy nàng lắcđầu một cái cười, “Muội nào có may mắn như ba vị vậy, sẽ không lập giađình, liền hoa tàn ít bướm*, muốn cô độc suốt quãng đời rồi.”

(*) hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá)

Mắt thấy Mã phu nhân vừa để lá bài trong tay xuống, liền nghe được Vương phu nhân vui lên, “Ù!”

Toàn hàng.

Cổ Vô Song khẽ cười ngắm nhìn Lưu phu nhân, quả nhiên vẻ mặt của bà ấy xụ xuống.

“Tiểu thư, hôm nay không phải là những người như ông chủ Phùng hẹn tiểu thưnói chuyện làm ăn, sao lại cùng những nữ nhân này đánh bài?” Ba vị phunhân thật không có suy nghĩ, nghe tiểu thư nói mình hoa tàn ít bướm, đều ở trong tối cười trộm.

“Ta đã biết chuyện gì rồi.” Ông chủ Mã đi Trăn Châu, ông chủ Vương cùng Hoàng gia Nguyên Châu bắt đầu buôn bánlui tới, ông chủ Lưu tính toán mở chi nhánh ở Trĩ Châu.

Kể từ khi đệ đệ cưới vợ, nàng đột nhiên phát hiện, các lão cáo già trên thươngtrường từng người một, khó tránh khỏi tính kế lẫn nhau, giữ lại một chút gì đó, thì vẫn là nên tìm hiểu cái gì đó từ các phu nhân đáng yêu này. . . . . .

Cho nên cũng nên bắt đầu học như những nữ nhân này.

“Ừm. . . . . .” Xuân Đào lại mở miệng, “Mới vừa rồi tiểu thư đề xuất cho Vương phu nhân biên pháp gì?”

Cổ Vô Song cười cười không nói, ngày hôm trước cùng phu nhân của danh yLiễu Đại phu dùng cơm, biết ông chủ Vương những ngày gần đây lực bấttòng tâm, liền dạy Vương phu nhân lúc buổi tối cho vợ bé dùng thêm thuốc trợ tình. . . . . .

Nhu cầu nhiều vậy, tất nhiên ông chủ Vương sợ hãi, lấy mức độ sĩ diện của ông chủ Vương, dĩ nhiên là không dám nói ra rồi.

Chuyện như vậy, tự nhiên không thể nói, phải giữ thể diện cho Vương phu nhân rồi.

Đợi mãi mà không thấy đáp lại, giống như Xuân Đào đã quen rồi, đột nhiêncau mày, tò mò, “Đúng rồi, tiểu thư người làm gì mà cố ý mở bài nhưvậy!”

Cổ Vô Song cười như không cười nhìn nàng, “Mở bài, cũng là một môn học vấn.”

Khiến Mã phu nhân vui vẻ như vậy, lời nói khách sáo có thể nói nhiều hơn một chút, chủ yếu nhất là. . . . . .

Là không thể để Lưu phu nhân, ù toàn hàng.

Loại tiền này, thường là tích tiểu thành đại, cũng không thể không công đưa cho người ta.

Ở trên thương trường, có lúc không thắng chính là thua.

Mà có lúc, không thua, chính là thắng.

“À. . . . . .” Học vấn, Xuân Đào gật đầu một cái, đột nhiên lại tức giận,”Tiểu thư, người mới không có hoa tàn ít bướm!” Chỉ là điều kiện tìm bạn trăm năm kia thật sự hữu dụng sao. . . . . .

Cổ Vô Song ừ một tiếng, vẻ mặt không thay đổi, “Ta biết.”

Không thu lại chút ý cười, nghiêm túc mở miệng nói, “Ta sẽ gả ra ngoài.”

Hơn nữa, nàng sẽ tự mình lựa chọn tướng công, ít nhất so với họ, sẽ tốt hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.