Đọc truyện Gã Độc Thân Vàng Mười – Chương 73
Chu Cương vẫn cười hề hề dụi đầu cố hôn nó, Ngải Đông Đông vốn là kiệt sức rồi nhưng bị Chu Cương làm trò ngả ngớn một hồi nó lại thấy nóng cả đầu, nó cắn răng xô mạnh một cái làm Chu Cương ngã ngửa ra sàn còn nó chồm dậy, đầu mướt mồ hôi.
Chu Cương nằm vật trên sàn, lẩm bẩm: “Sao lại đẩy ra?”
“Đẩy đấy thì sao?!” Ngải Đông Đông đứng đó tức tối nhìn Chu Cương: “Ba nằm đây mà ngủ đi, chết rét đi cho biết!”
Nói xong nó chạy ù té lên lầu, vào phòng đóng sập cửa lại rồi ngồi phịch xuống giường thở phì phì.
Lần này thì nó tan nát cõi lòng thật, thì ra Chu Cương đi ăn nhậu vẫn chơi gái thế này đây, chỉ nghĩ thôi mà nó đã thấy điên hết cả người.
“Chu Cương khốn kiếp, đúng là thứ đồ khốn nạn mà!” nó hất đôi dép xuống sàn rồi chui vào chăn, lòng quyết tâm mặc kệ Chu Cương chết rét, gã chết thật cũng đừng hòng nó rớt một giọt nước mắt.
Ôm một bụng tức, Ngải Đông Đông bật TV lên mở tiếng thật to, nó lướt hết một loạt kênh rồi cuối cùng nằm xem một bộ phim đêm trên đài vệ tinh.
Thật ra tình tiết trong phim đâu có lọt vào đầu nó, dù không thèm nghĩ đến Chu Cương nữa nhưng nó vẫn không thể tập trung tinh thần được. Đến lúc danh sách đoàn làm phim hiện ra trên màn hình nó mới nhìn lên đồng hồ, thấy đã mười một rưỡi, hình như mười hai giờ còn chiếu phim “Dạ Yến” của Phùng Tiểu Cương nữa.
Nhân lúc quảng cáo nó leo khỏi giường, ra đầu cầu thang nhìn xuống, thấy Chu Cương nằm ngủ luôn dưới sàn thật.
Ngải Đông Đông kinh ngạc, chẳng hiểu sao bấy giờ nó lại thấy mềm lòng.
Lạnh thế này mà ngủ dưới đất có khi ốm thật cũng nên?
Nó chạy xuống, cúi xuống vỗ vỗ má Chu Cương: “Này, Chu Cương, dậy đi.”
Chu Cương nhíu mày, không tỉnh.
Tự nhiên Ngải Đông Đông lại thấy chẳng ghét cái gã ngủ say như chết này nữa. Nó định xốc Chu Cương dậy nhưng gã nặng quá, nó lôi không nổi. Nhìn quanh thấy cái thảm chỉ cách đó một quãng ngắn, thế là nó mắm môi mắm lợi lôi Chu Cương lên thảm rồi chạy lên lầu ôm chăn xuống, đắp lên người Chu Cương. Cuối cùng nó bật điều hòa ấm lên rồi lại trở lên lầu.
Sáng hôm sau nó dậy rất sớm, việc đầu tiên làchạy xuống lầu, Chu Cương vẫn đang ngủ, nó giật cái chăn gã đang đắp ra, tắt điều hòa rồi chạy biến lên phòng.
Chỉ một lúc sau nó vểnh tai nghe thấy tiếng Chu Cương ho khùng khục, nó vội chui vào chăn làm bộ đang ngủ say.
Mấy phút sau có tiếng chân Chu Cương lên lầu, gã đẩy mở cửa phòng nó, nó túm chặt mép chăn, nhắm tịt mắt lại. Rồi nó nghe thấy tiếng Chu Cương lại gần, liền sau đó trên người nó lạnh toát, Chu Cương vừa giật chăn của nó ra.
Nó chồm dậy ngay: “Ba làm gì đó?”
Uống rượu cả đêm nên mặt Chu Cương rất sầm sì, trán gã nhăn tít, giọng thì khàn khàn bảo: “Tao ngủ dưới sàn cả đêm.”
“Con biết rồi, thì làm sao?”
“Mày biết à?”
“Ai bảo ba uống lắm thế, vừa qua cổng thì nôn mửa đầy người con đây này. Vào phòng khách là ba gục ở đó, nặng thế con kéo lên làm sao được.” nói rồi Ngải Đông Đông giật lại chăn, quấn quanh người: “Ba trách ai nữa, ai bảo uống cho lắm vào!”
“Không kéo được thì không biết đường gọi điện mà nhờ à?”
“Đêm hôm ai mà nghĩ được thế!”
Chu Cương nghiêm mặt nhìn nó một hồi rồi bỏ ra ngoài, Ngải Đông Đông thở phào, nằm vật ra gối.
Tự dưng nó cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, nó làm thế để làm gì, rõ ràng nó rất thích Chu Cương, rõ ràng đêm qua nó săn sóc gã như thế mà tại sao nó phải giả vờ như không quan tâm, như mặc kệ Chu Cương?
Nó chẳng cảm thấy chút khoái cảm nào của sự trả thù thành công, nó chỉ thấy phiền muộn khó chịu. Nhiều khi người ta cứ phải nghĩ một đằng nói một nẻo với người mình thích như thế à, cứ phải ngu ngốc tự chuốc bực vào thân thế hay sao?