Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 20


Đọc truyện Gã Độc Thân Vàng Mười – Chương 20

Khải Tử lôi cổ Ngải Đông Đông lẳng ra phía sau rồi cười đắc ý: “Nó nói gì mọi người nghe thấy hết rồi, sao hả, sượng mặt quá nên định ăn hiếp thằng bé à?!”

Trịnh Dung siết chặt thắt lưng điên cuồng lao lên, lần này thì không ai cản được gã nữa, ai dám nhảy ra gã vụt người đó tới tấp, đám đông cuống cuồng dạt ra, Ngải Đông Đông lôi Khải Tử chạy đi Khải Tử còn không chịu, vẫn cố gào lên: “Tao không chạy xem nó làm gì được tao!”

“Đ.m anh bị điên à, không chạy đứng đây nó đánh cho chết à!” Ngải Đông Đông vừa nói vừa cố túm áo Khải Tử, kết quả là cánh tay nó bị ăn một quật của Trịnh Dung, nó đau đớn hét lên, Khải Tử lập tức nổi máu anh hùng gạt tay nó ra rồi nghiến răng thụi Trịnh Dung một cái. Trong phút chốc cả hai lăn xả vào đánh nhau túi bụi.

Tình hình hoàn toàn vượt tầm kiểm soát, Ngải Đông Đông choáng váng cả người, đầu nó ong lên, Khải Tử và Trịnh Dung hùng hục vật nhau dưới sàn, cả hai cùng như phát điên cứ nhằm chỗ hiểm của nhau mà đấm, Ngải Đông Đông định xông vào can thì bị đạp ngã bổ chửng. Mãi đến lúc sắp ra án mạng hai gã quản giáo đứng từ xa mới xăng xái nhảy vào, la ó lôi hai người ra.

Mặt Khải Tử đã đầy vết bầm, gã quệt máu trên khóe miệng rồi nhổ toẹt một bãi xuống sàn, lập tức tay quản giáo gần đó cầm dùi cui lao đến nện cho gã một nhát, Khải Tử té lăn ra, miệng rên rỉ đau đớn.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, mặt ai nấy đều có phần hoảng sợ. Bấy giờ trưởng trại giam đã xuất hiện, gã chỉ mặt Khải Tử mà quát: “Tống nó vào biệt giam ngay!”

Cùng ăn cơm nhà nước nên đương nhiên đám quản giáo vẫn phải về phe Trịnh Dung, đó là vấn đề nguyên tắc rồi. Lúc này Trịnh Dung đã lảo đảo đứng dậy, gã còn muốn đạp cho Khải Tử một cú nữa nhưng bị trưởng trại ngăn lại: “Cậu cũng thôi đi, không biết hôm nay là ngày gì à?!”

Hôm nay lãnh đạo cấp trên xuống thị sát, là ngày trọng đại nha.

Trịnh Dung xoa nắm đấm còn dính máu rồi quay sang phía Ngải Đông Đông đang đứng kế bên Khải Tử.

Ngải Đông Đông toát mồ hôi lạnh, nó sợ sệt nhìn hết trưởng trại đến Trịnh Dung.

Trịnh Dung không nói không rằng co cẳng sút thẳng vào bụng nó, Ngải Đông Đông “á” lên đau đớn rồi lảo đảo bắn ra xa.

Trưởng trại thấy thế liền hỏi: “Thằng này là tòng phạm à?”


“Chính nó nói láo vu oan giá họa đấy.” Trịnh Dung đỏ mặt tía tai, nghiến răng đáp.

Trưởng trại quay sang Ngải Đông Đông: “Mày tên là gì?”

“Ngải Đông Đông.”

“Ngải Đông Đông… không phải thằng nhãi sếp Triệu tống vào à?”

Trịnh Dung cướp lời ngay: “Chính nó đấy!”

Thế là Ngải Đông Đông được đi biệt giam cùng Khải Tử.

Được cái trưởng trại cũng biết phải trái nên không nhốt nó lâu lắm, Khải Tử bị giam mấy ngày nó không biết còn nó chỉ bị hai ngày. Lần thứ hai bị biệt giam nên ít nhiều Ngải Đông Đông cũng vững dạ hơn, đương nhiên lúc được thả ra nó vẫn héo rũ như tàu lá úa.

Thêm nữa, chẳng mấy chốc Ngải Đông Đông nhận ra thái độ của phạm nhân cùng buồng với nó đã thay đổi hẳn.

Mọi người cố tình lờ nó đi, Hầu Tử thì tỏ ra khó chịu một cách lộ liễu, gã sai nó làm hết việc này đến việc khác, hoàn toàn không để tâm đến bộ dạng tàn tạ sau hai ngày ngồi biệt giam của nó.

“Cọ cầu tiêu, nhanh!”

“Giặt chăn cho cả buồng, nhanh!”


“Cút ra ngồi xổm trong góc!”

Ngải Đông Đông không ngu, nó thừa hiểu nguyên nhân là gì nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành phải cắn răng nghe lời, cố không gây sự thêm. Nó muốn đi tìm Chu Cương nhưng không có cơ hội, hôm nay nó khó mà được ra ngoài một mình, nếu đi cũng chỉ là đi lao động tập thể với mọi người.

Ngay trước khi sinh chuyện nó còn đang vui rạo rực, nghĩ mình khổ tận cam lai, ngày lành sắp đến. Hóa ra lại vẫn là mơ mộng hão huyền.

Nó đã quên béng rằng nó vào đây là để bị ăn hành, và tháng ngày đắng cay của nó chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Ngải Đông Đông và Khải Tử bị biệt giam còn Trịnh Dung gây sự đánh nhau vào đúng ngày quan trọng thì bị cho là không biết phải trái, gã cũng bị khiển trách phải ở nhà kiểm điểm hai ngày mới được đi làm.

Trịnh Dung không giống những quản giáo thông thường, thực ra gã là cậu ấm nhà giàu nhờ quen biết nên xin được vào trại giam làm. Nói cách khác gã đích thị là nhà hai đời làm quan.

Vì có quan hệ nên lúc thường gã rất được trưởng trại nể nang chiếu cố, cũng vì thế mà những quản giáo khác có phần bất mãn với gã, họ cho rằng gã dựa hơi gia đình làm to, đương nhiên sự bất mãn này mọi người đều giữ trong lòng, chẳng ai điên mà lôi ra nói trước mặt.

Trịnh Dung nằm nhà hai ngày lại mò đến trại, việc đầu tiên gã làm là đến buồng gặp Ngải Đông Đông.

Lúc đó Ngải Đông Đông vừa ngủ dậy, đang rửa mặt trong khu vệ sinh. Trịnh Dung đứng ngoài song sắt gọi: “Ngải Đông Đông đâu rồi?”

“Đang đánh răng ạ… Ngải Đông Đông ra đây, cán bộ hỏi mày này!”


Ngải Đông Đông vội vàng chạy ra, mồm còn ngậm bàn chải. Thấy Trịnh Dung nó vội nhổ bọt kem trong miệng ra, cúi đầu chào: “Chào cán bộ Trịnh!”

“Mày, ra đây.”

Ngải Đông Đông nhìn quanh, không ai lên tiếng đỡ cho nó, Hầu Tử còn giục: “Nhìn cái gì, sếp gọi thì cút ra, nhanh!”

Ngải Đông Đông không muốn đi tí nào nhưng nó biết mình tránh không được, nó đành đặt cốc nước xuống đi theo Trịnh Dung ra ngoài.

Tiếng cửa sắt đóng rầm lại sau lưng như dằn vào tim nó, nó cố kìm chế sự thấp thỏm trong lòng, bước theo Trịnh Dung mà hai chân nó như nhũn ra, đầu nó lần lượt điểm danh tất cả những tình huống xấu nhất có thể xảy đến với mình.

Cuối cùng nó nhịn không nổi đành cười gượng hỏi: “Cán bộ Trịnh dẫn em đi đâu thế ạ?”

“Đi đâu mày không biết à?”

Nụ cười trên môi Ngải Đông Đông tắt ngấm, nó có dự cảm không lành. Nó ho khan một tiếng rồi đáp: “Em biết làm sao được…”

Đột nhiên Trịnh Dung dừng lại, gã móc chùm chìa khóa ra mở cửa buồng giam trước mặt, tim Ngải Đông Đông đập dồn dập theo tiếng loảng xoảng của khóa sắt. Trịnh Dung đẩy cửa ra, quay đầu bảo nó: “Đi vào.”

Ngải Đông Đông bước vào, nó thấy đây là một căn phòng trống không chỉ có đống báo cũ đầy bụi trong góc phòng.

Nó vừa quay đầu thì Trịnh Dung đã chốt cửa lại.

Ngải Đông Đông hoảng sợ hỏi: “Cán bộ làm gì vậy, sao lại đóng cửa vào?”

“Bố mày làm gì á, bố làm mày chứ làm gì!” Trịnh Dung vừa nói vừa cởi thắt lưng, mắt trừng trừng nhìn nó: “Quỳ xuống, liếm cho bố!”


Đương nhiên Ngải Đông Đông thà chết cũng không chịu, nó lập tức gào lên: “Cứu tôi với, ai cứu tôi với!!”

Trịnh Dung cười phá lên, gã rút dây lưng ra, lăm lăm trong tay: “Mày không phải phí sức, không ai đến chỗ này đâu. Tường dày lắm, mày thích thế nào đây, liếm bố mày hay ăn quật chết?”

Ngải Đông Đông lùi vào tận góc tường, cắn răng đáp: “Chết tao cũng không liếm cho mày!”

Nói rồi nó ngoảnh đít lại, giơ lưng ra, quật cường nói: “Có giỏi mày quật đi.”

Trịnh Dung lập tức vung thắt lưng vụt nó, Ngải Đông Đông rú lên đau đớn, toàn thân nó run bần bật, nó co ro cuộn mình trong góc tường. Trịnh Dung cười ré lên: “Mày gan quá mà, không sợ đòn à?!”

Bao nhiêu chí khí yêng hùng của Ngải Đông Đông tức thì bay sạch, nó ứa nước mắt van vỉ: “Anh Trịnh ơi anh tha cho em lần này… em không dám nữa đâu…”

“Đ.m mày nói thì dễ nghe thế, mày làm bố mày không cất được đầu lên trong trại rồi! Không giết chết mày bố đe’o phải họ Trịnh nữa!” nói rồi Trịnh Dung lại vụt thắt lưng, Ngải Đông Đông ăn mấy lượt đòn cũng nổi khùng, nó chồm dậy lao vào vật nhau với Trịnh Dung.

Đương nhiên sức trẻ con của nó làm sao đấu lại, phút chốc nó đã bị Trịnh Dung vụt cho không bò dậy nổi, nó rú lên thê thiết… nhưng điều đáng sợ còn chưa đến, Trịnh Dung bắt đầu tụt quần nó ra.

Ngải Đông Đông giãy giụa không lại, quần ngoài nó đã bị tụt xuống quá mông. Lúc này Ngải Đông Đông sợ hãi thực sự, nó run cầm cập vừa giữ quần lót vừa gào lên: “Tao còn vị thành niên mà, tao mới mười ba tuổi!”

“Đ.m mày câm mồm, để bố ** mày xem mày còn dám đi kể láo nữa không?! Thằng đĩ này, bố ** chết mẹ mày!!” Trịnh Dung vừa nói vừa như nổi cơn điên, gã hùng hổ tụt quần xuống, Ngải Đông Đông kinh hoàng nhận ra thứ đó của Trịnh Dung đã cương thành một đống.

Không kịp suy nghĩ gì, Ngải Đông Đông nằm ngửa trên sàn co cẳng đạp thật lực vào thằng em của Trịnh Dung, Trịnh Dung đau tái cả mặt, gã lảo đảo ngã lăn ra đất.

Ngải Đông Đông vội vàng chồm dậy, quần không kịp mặc, nó run rẩy mở cửa bỏ chạy ra ngoài, tai nó vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Trịnh Dung. Nó quên cả đau chỉ cắm đầu chạy, gió vuốt rát lưng nó, mặt nó cũng như phải bỏng, bên dưới chỉ mặc mỗi cái quần lót, hai cái chân trần trụi như tự biết lối mà đi, chúng đưa nó đến trước một buồng giam, nó xô cửa nhào vào, vừa khóc vừa kêu: “Ba nuôi ơi chết con rồi! Con…”

Chính nó cũng không biết vì sao thời khắc kinh hoàng nhất nó lại chạy đến với Chu Cương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.