Đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa – Chương 69: Bản chất thật của người nọ
Hôm sau tỉnh lại mới phát hiện cả người trần truồng. Lâm Lang xấu hổ vùi đầu vào chăn, ngại ngùng cả buổi mới nhận ra người nọ đã rời giường từ lâu.
Cậu thở dài một hơi, trên mặt vẫn nóng hầm hập như cũ. Ba chân bốn cẳng tròng quần lót vào, mọi nơi khóe mắt có thể chạm tới tràn ngập dấu hôn hoặc xanh hoặc tím. Trong lòng tự dưng lúng túng, nghĩ lại mà vừa sợ vừa thẹn.
Sao cậu lại thiếu cốt khí thế chứ, để mất mặt thành cái dạng ấy, đáng lẽ phải phản kháng mới đúng, phải tung cước đá hắn xuống giường, mắng hắn hạ lưu bỉ ổi tàn phá đóa hoa tổ quốc!
Nhưng mặc dầu tự trách như vậy, đáy lòng vẫn đột nhiên nảy ra suy nghĩ “kỳ thực cũng thoải mái lắm mà”, khiến bản thân cũng muốn khinh bỉ chính mình. Đang cam chịu ôm chăn lăn lộn, thì thốt nhiên liếc thấy bảy tám cục giấy vệ sinh dưới sàn.
Lâm Lang ngây ngẩn hồi lâu, bất chợt ngượng đến nỗi hận không thể chui luôn xuống khe đất: Đây… đây là… khốn kiếp, nếu đã dậy sớm thì dọn dẹp một chút có sao đâu, chẳng lẽ cố tình để nguyên đó chọc cậu xấu hổ?
Đúng, nhất định là vậy rồi! Mặt Lâm Lang đỏ bừng, gần như thấy được đống giấy vệ sinh kia trợn mắt phẫn nộ với cậu: Ý chí nhà mi kiên định lắm mà, mi tự tôn tự trọng lắm mà, kết quả chả phải bị tên kia dạy dỗ hai ba bận đã biến thành búp bê dâm đãng rồi sao?
Hốc mắt Lâm Lang bỗng đỏ lên, thê thê thảm thảm mặc quần áo xuống giường, trong lúc dọn dẹp “chiến trường”, cậu nghĩ kiểu gì cũng thấy mình giống hệt phụ nữ yếu đuối bị cưỡng bức còn lăng xăng đi giải quyết hậu quả thay kẻ phạm tội.
Lâm Lang trải qua những ngày cuối cùng của năm 2005 đầy vui vẻ và thỏa mãn. Hàng ngày vừa đến giờ ăn là có người đưa cơm tới, hơn nữa còn mỗi ngày mỗi món, chưa từng lặp lại. Lâm Lang hoài nghi người nọ đang áp dụng mỹ thực kế, nhưng cậu không nỡ đổ đi, bữa nào cũng ăn no căng đến ợ hơi, dù sao người cậu cũng gầy, ăn cho mập chút càng tốt, Tết về nhà bà nội Lâm thấy vậy chắc chắn sẽ vui lắm, bà cứ nhắc mãi chuyện Lâm Lang quá gầy thôi.
Hàn Tuấn đi vắng, căn nhà này thành thiên hạ của cậu. Lâm Lang dạo một vòng từ trên xuống dưới, càng thêm củng cố quyết tâm học hành chăm chỉ, tương lai nhất định phải trở nên xuất chúng và có được căn nhà đẹp đẽ sang trọng ngần này.
Vô thức tiến vào phòng ngủ người nọ, bên trong vẫn sạch sẽ, lạnh băng và không vương chút hơi người. Trên đầu giường đặt một khung tranh lồng kính, chính là bức họa cậu tặng hắn hôm sinh nhật. Lâm Lang cầm lên nhìn thật kỹ, trong lòng trào dâng chút kiêu ngạo nho nhỏ, trên đời này vẫn có người quý trọng tranh của cậu đến vậy.
Kỳ thực người đàn ông trong tranh quá mức xa lạ với cậu, khuôn mặt Hàn Tuấn thời điểm làm việc luôn kiên nghị mà nghiêm túc, không dịu dàng ôn hòa như khi nói chuyện cùng cậu, cũng không đáng sợ và nguy hiểm như lúc nổi giận, chỉ một mực lạnh lùng, không nói cười tùy tiện. Quen hắn càng lâu, Lâm Lang càng không hiểu hắn, trước mặt Hàn Tuấn, cậu luôn thấy bối rối, mờ mịt, chẳng biết làm sao.
Trong một thoáng ngẩn ngơ, đáy lòng thình lình toát ra ý nghĩ “người đàn ông này thực sự khiến người ta động lòng”, hại chính cậu cũng thấy hoảng sợ. Lâm Lang thả khung tranh xuống rồi đứng dậy, ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ. Thói quen là một thứ đáng sợ, nó sẽ từ từ ăn mòn linh hồn và sự kiên định của con người từng chút một. Tuy rằng bề ngoài cậu vẫn kháng cự, nhưng sâu trong nội tâm lại rất biết ơn Hàn Tuấn đối tốt với mình như vậy. Lâm Lang trước nay luôn nhớ rõ lòng tốt của người khác, cậu thực sự có thể thủ vững một năm, không hề dao động chút nào ư? Có lẽ trước khi bị đánh cho tan tác, cậu nên tìm một cô bé tốt ơi là tốt và khiến Hàn Tuấn phải lòng cô nàng.
Đang hốt hoảng thì chuông cửa chợt vang lên, Cao Chí Kiệt gõ cửa một cách mất kiên nhẫn, gọi: “Lâm Lang, Lâm Lang!”
Lâm Lang vội vàng chạy ra mở cửa, Quách Đông Dương với Cao Chí Kiệt phủi tuyết tiến vào, cười nói: “Sợ cậu ru rú trong nhà đến phát cuồng, tiện thể đi ngang qua nên tạt vào thăm cậu đây.”
Lâm Lang không giỏi đãi khách, chỉ ngồi trên sofa nghe hai người Cao Chí Kiệt nói chuyện. Quách Đông Dương thấy cậu buồn chán, quay đầu hỏi: “Hàn Tuấn có nói chừng nào về không?”
Lâm Lang lắc đầu: “Anh ấy chưa nói, tôi cũng không hỏi.”
Cao Chí Kiệt cười bảo: “Hôm qua tụi Lưu Tân còn hỏi thăm cậu đấy, hỏi cậu khi nào dọn về.”
Lâm Lang xấu hổ, tim đập bình bịch: “Sắp… sắp rồi, cánh tay Hàn Tuấn đã gần khỏi hẳn, tôi… tôi nghĩ…”
Đúng lúc ấy, di động Quách Đông Dương reo vang, Lâm Lang cố nén bứt rứt nghe hắn nói mấy từ đơn à ừ được, đoạn hắn đứng lên: “Tôi có việc phải đi rồi. Cao Chí Kiệt, cậu đi không?”
Lâm Lang vội nói: “Tôi có chuyện cần nói với Cao Chí Kiệt.”
Cao Chí Kiệt vốn định đứng lên, nghe thế liền nhìn về phía Quách Đông Dương: “Vậy anh đi trước đi, em ở đây chờ.”
Tiễn chân Quách Đông Dương xong, Cao Chí Kiệt ngồi nghiêng trên sofa, hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”
Lâm Lang nghĩ hồi lâu mới ngồi xuống một bên, tư thế hệt như kẻ trộm: “Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn tìm người trò chuyện thôi”.
Cao Chí Kiệt cười nói: “Trò chuyện mà cậu còn không biết đường chiêu đãi tôi hả, mang ít đồ ăn lên đây coi, nếu không tôi không có sức đâu.”
“À”, Lâm Lang cuống quýt đứng lên, tốn cả mớ thời gian mới bưng được đĩa hạt dẻ lên: “Chỉ có cái này thôi, anh ăn không?”
Cao Chí Kiệt liếc nhìn khinh bỉ, có vẻ không hào hứng lắm. Lát sau thấy Lâm Lang ăn ngon lành, lại vươn tay nhón hai hạt: “Cậu tìm tôi nói chuyện mà chỉ lo ăn thôi à?”
Thế là Lâm Lang bắt đầu nói đông nói tây, Cao Chí Kiệt lại là tay buôn dưa chính hiệu, thoáng cái đã líu ríu liên hồi. Lâm Lang luôn dẫn dắt đề tài về hướng Hàn Tuấn, làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh bảo trước đây Hàn Tuấn có nhiều bạn gái lắm mà, sao tôi không thấy ai tới tìm anh ta.”
Cao Chí Kiệt cười ha ha: “Bộ tôi nói gì cậu cũng tin hở. Lần ấy ở nhà dì Văn tôi bảo anh ấy có nhiều bạn gái là chọc cậu thôi, cậu ở đây lâu thế mà có thấy ảnh dẫn gái về nhà bao giờ chưa?”
Lâm Lang đỏ mặt, vặc lại: “Anh ta còn nhiều nhà lắm, toàn qua đêm bên ngoài với phụ nữ thôi.”
Cao Chí Kiệt cười cười, lắc đầu: “Anh ấy còn ưa sạch hơn cả cậu nữa, làm gì có chuyện tùy tiện qua đêm với gái? Hơn nữa tôi nói chứ, cả ngày ảnh cứ giữ nguyên bản mặt người chết lạnh như đá, dòm y chang chiến sĩ bảo vệ đạo theo đuổi chủ nghĩa cấm dục, nếu nói lăng nhăng, ảnh sao so được với đám tụi tôi, bằng không tôi cũng chả mang chuyện bồ bịch của Hàn Tuấn ra dọa cậu. Tôi không dám trêu vào Hàn Tuấn, không dám lôi chuyện của ảnh ra nói, nên chỉ đành ba hoa ít chuyện nửa thật nửa giả, dù gì ảnh cũng chẳng để ý.”
Lâm Lang có chút giật mình, song vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trước kia anh ta chưa từng thích ai sao?”
“Vụ này thì tôi không rõ. Dầu sao tôi cũng mới quen anh ấy vài năm thôi, số phụ nữ từng qua lại với ảnh rất ít, mà chẳng ai dài lâu, sau này tôi có hỏi một lần, ảnh chỉ nói đời này không tính lập gia đình. Phụ nữ với anh ấy luôn là gọi thì đến đuổi thì đi, tính tình như thế chắc khó mà phải lòng ai được.
“Vì sao?”
“Năm ấy Hàn Tuấn mới đến, thành phố F vẫn là địa bàn của một gã tên Long Cường, khi đó lũ kia thấy anh ấy trẻ tuổi, căn bản không để vào mắt, kết quả một năm đã bị Hàn Tuấn tống hết vào tù. Cậu chưa thấy nên không biết đó thôi, cái người Hàn Tuấn này tính tình cố chấp ghê lắm, một khi đã tin chắc thì không có chuyện làm thất bại, thủ đoạn cũng đủ lợi hại. Vì liên quan đến xuất thân nên anh ấy còn quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt, bản lĩnh cực lớn, thành ra ông cụ thích ảnh nhất trong đám con cháu nhà họ Hàn. Nhưng mấy người bọn tôi đều thầm cảm thấy tuy bề ngoài anh ấy có vẻ lãnh đạm, song tính cách rất cực đoan, lấy chuyện đàn bà làm ví dụ đi…” Nói đoạn, hắn cúi đầu thì thầm: “Tôi nghe Quách Đông Dương kể, cuối thu năm nay, tính tình Hàn Tuấn đột nhiên trở nên quái đản, khi không coi trọng một tiểu thư Lệ Đô, trên giường làm người ta gần chết, hại tiểu cô nương Lệ Đô cứ thấy ảnh là sợ. Nhưng từ lúc cánh tay bị gãy, tự dưng lại khôi phục bộ dạng cấm dục nhạt nhẽo, cậu thấy có lạ không.”
Hắn thấy sắc mặt Lâm Lang trắng bệch, tưởng dọa đến cậu, liền nói thêm: “Có điều hai năm gần đây anh ấy cố ý chuyển hướng bạch đạo, có làm cũng là làm ăn đứng đắn. Người này ở lâu trong hoàn cảnh tốt thì tính cách tự nhiên cũng tốt lên thôi.”