Đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa – Chương 54: Tuyết u sầu
Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn từ tòa cao ốc xa xa trông như đóa anh túc xòe cánh rực rỡ. Cảnh tuyết chốn thành thị trái ngược hẳn với nông thôn. Tại quê Lâm Lang, trời vừa đổ tuyết, thôn xóm liền chìm vào yên tĩnh, ngoại trừ ngọn cây và cánh chim màu đen thì còn mỗi sắc trắng trải dài. Vào đêm, ánh đèn kiều diễm nồng ấm hắt ra từ những ngôi nhà khiến lòng người không khỏi ấm áp và thanh thản.
Sau này, người trẻ tuổi trong thôn ít dần, mùa đông càng thêm già cỗi, ban ngày cũng không thấy bóng người, cánh đồng trở nên mênh mông trống trải hơn. Nhưng cảnh tuyết thành phố lại rất sôi động, dẫu trên phố vắng người đi đường, bản thân đường xá đã đượm sẵn vẻ náo nhiệt. Người tha hương nhìn cảnh ấy bỗng có chút xốn xang, lại có chút bi ai vì không nơi nương tựa.
Lúc Hàn Tuấn đẩy cửa vào, Lâm Lang đang ôn bài, mắt lại thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Quần áo hắn mua Lâm Lang chỉ mặc trong nhà, đôi khi ngay cả mác áo cũng không cắt. Hắn gõ cửa tượng trưng, Lâm Lang hoàn hồn, hỏi: “Muốn ăn cơm sao?”
Hàn Tuấn cười cười: “Mặc nhiều quần áo chút, lần này đi hơi xa đấy.”
Lâm Lang đứng lên, đóng sách lại: “Sáng sớm mai tôi còn phải đi học.”
“Không trễ quá đâu, mười giờ là về tới nhà rồi.”
Trên đường đi, Lâm Lang uể oải không nói gì. Hàn Tuấn liếc cậu một cái, nói: “Vẫn đang suy nghĩ về tiệc mừng năm mới à?”
Lâm Lang im lặng, xoay mặt nhìn cửa sổ. Dưới đèn đường đọng đầy tuyết, thỉnh thoảng còn bay vào xe. Cửa sổ chậm rãi khép lại, Hàn Tuấn cất giọng có chút nghiêm khắc: “Người đã không khỏe còn mở cửa sổ.”
Lâm Lang dứt khoát nhắm mắt, mặt mày dịu ngoan xinh đẹp, nhưng luôn mang theo vẻ không cam tâm và ẩn nhẫn trước sau như một.
Đến nơi, Lâm Lang phát hiện bên trong có rất nhiều người đàn ông đeo kính đen, ai nấy cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, thấy Hàn Tuấn thì rối rít gọi anh Hàn, y hệt mấy phim thổ phỉ cậu từng xem. Thư ký Lưu trong công ty Hàn Tuấn cũng có mặt, đây là lần đầu tiên Lâm Lang gặp người đàn ông ba mươi tuổi, diện mạo nho nhã, dáng cười có vài phần khôn khéo này. Mặt Hàn Tuấn không chút biến chuyển, đi tới hỏi: “Tụi Quách Đông Dương đâu?”
Thư ký Lưu vội thưa: “Đang chờ đằng trước. Mấy người Mạnh tổng cũng đến rồi, đang ở trên lầu.”
Nói xong, thư ký Lưu lập tức lùi ra sau mấy bước. Hàn Tuấn quay lại bảo Lâm Lang: “Em vào trước đi, tôi bàn chuyện với mấy lão tổng một lát.”
Lâm Lang giữ chặt hắn, ánh mắt hơi hoảng sợ. Người nọ mỉm cười: “Toàn người em quen cả mà, Cao Chí Kiệt, có cả đám Trần Lâm nữa.”
Lâm Lang mở cửa, Cao Chí Kiệt đang cười nói giỡn hớt, thấy cậu vào thì hấp tấp đứng dậy vẫy tay: “Sao giờ mới tới?”
Lâm Lang chào hỏi rồi ngồi xuống, hỏi khẽ: “Bên ngoài có quá trời vệ sĩ, đừng nói là xã hội đen thật nha?”
Trần Lâm ngậm cười, hỏi: “Sao em lại nghĩ họ là xã hội đen?”
Mặt Lâm Lang đỏ lên, tự biết mình hiểu lầm rồi. Cao Chí Kiệt cười nói: “Mấy người đó toàn của mấy tay giàu xổi mang đến, đầu năm nay cứ có tí tiền là bày đặt khoe khoang đú đởn, sau này cậu dòm riết cũng quen thôi.”
Trần Lâm liếc nhìn Cao Chí Kiệt, cười cười chẳng nói gì. Bọn họ đã được nhắc nhở không được lắm lời về chuyện của Hàn Tuấn.
Hai ngày nay Lâm Lang ăn không ngon, chỉ ăn qua loa dăm ba miếng rồi ngưng. Cậu ngắm tuyết tung bay ngoài trời, phong cảnh dưới đèn đường xinh đẹp khôn tả, liền muốn ra ngoài đi dạo. Cao Chí Kiệt giữ cậu lại: “Nhóc cậu đừng chạy lung tung, nhỡ Hàn Tuấn tìm cậu thì sao?”
Lâm Lang gạt tay hắn ra, đỏ mặt nói: “Anh ta không thèm quan tâm tôi đâu. Tôi chỉ ra ngoài đi mấy vòng thôi, lát về liền.”
Cao Chí Kiệt muốn nói lại thôi, hắn cũng biết Lâm Lang ương ngạnh, vả lại bản thân hắn cũng quen rồi. Huống chi quen biết lâu ngày, hắn dần dà tôn trọng Lâm Lang hơn nhiều, đành phải thả tay ra. Lâm Lang vừa đến cửa hành lang thì bắt gặp Hàn Tuấn ra khỏi thang máy, cậu luống cuống chạy chậm ra ngoài.
Con đường dành riêng cho người đi bộ, vốn dĩ rất phồn hoa tấp nập, song vì tuyết rơi nên đâm ra quạnh quẽ quá đỗi. Hai hàng ngô đồng ven đường giăng đầy đèn trang trí màu vàng, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy như hai tia sáng vàng kim kéo dài đến tận bóng đêm thăm thẳm, vẻ hoa lệ tột độ tăng thêm mấy phần đau thương trong đêm đông. Cậu mặc khá mỏng, bên ngoài chỉ khoác áo bông, ôm tay sải bước trên con phố dài, ngắm nghía đèn màu rực rỡ trong đêm. Bên trong cửa kính có người đang uống cà phê, có người đang ăn cơm chuyện trò vui vẻ, những đôi tình nhân thắm thiết đi lướt qua cậu. Cuộc sống cách xa cậu dằng dặc ấy, hạnh phúc biết bao, tuyệt vời biết bao.
Cậu chợt cảm thấy thương cảm khôn xiết, nỗi thương cảm không lý do, chậm rãi thấm ra từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng, ấm nóng ẩm ướt như nước mắt. Hàn Tuấn đã ra ngoài tìm, hắn đi theo cậu, gọi: “Lâm Lang.”
Bông tuyết nhỏ vụn rơi lác đác, Lâm Lang ngoảnh lại, nở nụ cười buồn bã: “Tôi muốn đi một mình một lát.”
Dứt lời, cậu quay đầu đi tiếp. Ngay khoảnh khắc quay đầu, trong mắt Lâm Lang rơi xuống một giọt lệ, Hàn Tuấn cách xa nên chỉ trông thấy tóc mái cậu khẽ bay theo gió, hỗn độn mà mềm mại. Xung quanh là tuyết trắng và đèn hoa lộng lẫy, trong sáng lung linh.