Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 211: PN 6: Đời này kiếp này (5)


Đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa – Chương 211: PN 6: Đời này kiếp này (5)

Đi du lịch về trúng ngay buổi tối, Hàn Tuấn vừa ra khỏi sân bay đã gọi điện sai thư ký tới đây đón, còn mình khoác vai Lâm Lang đi về hướng xe. Giữa ban ngày ban mặt, Lâm Lang ngại kề vai sát cánh, giãy vài cái tránh ra: “Em mệt không muốn động đậy gì nữa, tính đi đâu đây?”

Hàn Tuấn buông cậu ra, trưng vẻ mặt như đang đòi thưởng, vỗ túi bảo: “Hôm nay công chiếu một bộ phim, dẫn em đi thưởng thức phim mới.”

Lâm Lang ngẫm nghĩ mãi, ngồi vào xe mới sực nhớ một bộ phim điện ảnh, có chút không chắc lắm, thiết nghĩ Hàn Tuấn không giống người chu đáo đến vậy, bèn hỏi: “Phim gì?”

“Cái phim mà em suốt ngày ngóng trăng ngóng sao ấy, “Thời đại diệu kỳ” của Cố Trường Vệ… À, đổi tên rồi…” Nói đoạn, Hàn Tuấn nhìn tấm vé trong túi: “Đổi thành “Yêu nhất”.”

Lâm Lang muốn xem “Yêu nhất”, muốn từ lâu lắm rồi. Trước khi đi du lịch, cơ hồ ngày nào cũng lên mạng tra cứu tin tức về bộ phim, nhớ hôm phim vừa bắt đầu tuyên truyền, tên vẫn là “Thời đại diệu kỳ”. Dạng phim văn nghệ như thế của Cố Trường Vệ mà có thể mời được nhiều ngôi sao tham gia diễn xuất đến vậy, thành ra cậu càng kỳ vọng vào nó hơn. Cố Trường Vệ làm không nhiều phim, nhưng phim nào Lâm Lang cũng thích. Bộ “Khổng tước” năm ấy xem đến mấy lần, tuy mỗi lần xem đều thấy trong lòng trào dâng cảm xúc bi ai, khó chịu nói không nên lời, song vẫn rất thích. Ngoài ra còn bộ “Lập xuân”, thời điểm cậu hoang mang bất lực, nhân vật nữ chính tràn đầy hăng hái lạc quan do Tưởng Văn Lệ đóng đã mang tới niềm an ủi vô hạn cho cậu. Huống chi phim mới lần này còn có Chương Tử Di đang trong giai đoạn xuống dốc của cuộc đời, Lâm Lang thích Chương Tử Di cũng không phải ngày một ngày hai, vì bộ phim tình cảm cậu mê nhất là “Đường về nhà” do Chương Tử Di đóng chính.

“Yêu nhất” công chiếu vào ngày 5 tháng 10, đối với một bộ phim văn nghệ mà nói, tỷ lệ lấp ghế thế này hết sức khả quan. Kỳ thực nội dung tuy rằng thê mỹ, nhưng thủ pháp của đạo diễn rất kín đáo, gần như không cố ý đẩy cảm xúc lên cao trào, căn bản là hai mắt người xem sắp đẫm lệ tới nơi thì vài hình ảnh cảm động đã kết thúc. Lâm Lang mau nước mắt, xem một hồi vẫn khóc, nhưng thời điểm rơi lệ của cậu không giống người ta, người khác khóc lúc Chương Tử Di tắm nước lạnh rồi hạ nhiệt độ cho Quách Phú Thành, khóc khi hai người kết hôn, hoặc đoạn cuối phim. Song Lâm Lang không phải, đoạn khiến cậu khóc nằm ở nửa đầu phim, Triệu Đắc Ý dẫn Thương Cầm Cầm chạy băng băng trên đường xe lửa, thấy cảnh đó, nước mắt cậu liền rớt xuống. Ra ngoài Hàn Tuấn lập tức chọc ghẹo cậu, nói cậu mít ướt hơn cả con gái. Lâm Lang xấu hổ, nhưng cũng không nói gì. Từ khi quen biết Hàn Tuấn, hình như càng mau nước mắt, rất dễ xúc động trước nhiều chuyện. Mắt cậu đỏ bừng, cất giọng cảm thán vô hạn: “Chương Tử Di với Quách Phú Thành nhất định có thể đạt ảnh đế ảnh hậu nhờ phim này!”

Bộ phim khiến cõi lòng Lâm Lang có chút nặng nề, cơm tối cũng không ăn bao nhiêu. Nhưng Hàn Tuấn ngồi đối diện cậu lại ăn rất ngon miệng, chẳng những ăn hết phần mình, còn tiêu diệt cả phần bỏ mứa khá nhiều của Lâm Lang. Lâm Lang hớp một ngụm bia trái cây, hỏi: “Lòng dạ anh sao sắt đá thế, xem xong bộ phim bi thảm vậy mà vẫn nuốt nổi cơm hả?”


“Là do em lý giải sai ý đồ của đạo diễn, chủ đề mà đạo diễn chỉ đạo bộ phim này hướng tới nhất định là muốn phát huy vài điều tốt đẹp của thế gian, cận kề cái chết cũng không mài mòn khát vọng với tình yêu, sinh tử luân hồi, yêu hận tình thù. Bất kể là cái gì, chắc chắn cũng là những điều ấm áp, nếu khán giả cứ xem rồi buồn bã không muốn ăn cơm giống em, hẳn đạo diễn cũng chẳng muốn thấy vậy đâu?”

Lâm Lang lần đầu tiên phát hiện Hàn Tuấn có tế bào nghệ thuật đến vậy, cẩn thận suy xét chốc lát, cảm thấy rất có lý, bèn đoạt lại phần ăn của mình. Hàn Tuấn bật cười, hỏi: “Tự dưng nghĩ thông suốt rồi à?”

Lâm Lang gật đầu, ăn một miếng rồi đáp: “Chương Tử Di với Quách Phú Thành có thể đạt ảnh đế ảnh hậu là được.”

Hàn Tuấn không nói gì, nhìn cậu bật cười: “Tôi cũng hy vọng em được như nguyện.”

Lâm Lang vốn ăn chậm, lúc ngon miệng cũng ăn rất chậm, giờ miễn cưỡng ăn lại càng chậm. Ăn một lúc thì phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, thành thử hơi ngượng ngùng, bèn ngó nghiêng khách ăn cơm xung quanh, duỗi chân đá hắn: “Anh cứ nhìn em mãi làm gì?”

Hàn Tuấn vẫn nhìn cậu chăm chú, ngồi nghiêng trên ghế, trong mắt hàm chứa dịu dàng và chút si mê: “Em cứ ăn của em đi, đừng quan tâm tôi.”


Đàn ông thâm tình là quyến rũ nhất, Lâm Lang vươn tay xoay mặt hắn đi: “Anh không có việc gì làm thì xuống lầu ngắm cảnh đường xá đi.”

“Đường xá có gì mà ngắm, tôi chỉ muốn ngắm em thôi.”

Lâm Lang đặt muỗng trong tay xuống: “Đi thôi đi thôi, về nhà cho ngắm thoải mái.”

Hàn Tuấn hớn hở đứng lên, cầm áo khoác bên cạnh vắt lên tay rồi ra ngoài. Lâm Lang cảm thấy trên người họ sặc mùi gian tình, là người đều có thể nhìn ra.

Về nhà đương nhiên là làm tình, lần này Lâm Lang rất ngoan ngoãn, vì mấy bữa nay phải chạy nhảy suốt nên cậu mệt vô cùng, không muốn nhúc nhích lắm. Hơn nữa, cậu phát hiện hễ mình càng tỏ ý kháng cự, Hàn Tuấn càng thích được voi đòi tiên. Ngặt nỗi dáng vẻ nghe lời thái quá của Lâm Lang khiến Hàn Tuấn bất mãn, cố ý ôm cậu đến trước gương hành sự, lăn qua lộn lại làm đủ tư thế, phải cái không chịu bắn. Cuối cùng Lâm Lang thực sự chịu hết nổi nên bắt đầu phóng đãng, chiêu này quả nhiên hữu dụng, cậu vừa xoay hai phát, Hàn Tuấn đã bắn. Thân hình cao to đè trên người cậu, lồng ngực ửng hồng vì cao trào. Lâm Lang híp mắt nhìn, tim đập thình thịch, người nọ gợi cảm nhất khi cao trào, vừa yếu ớt vừa cuồng dã. Đàn ông bước qua tuổi ba mươi càng nóng bỏng hơn, trên người tràn ngập hương vị phái mạnh trưởng thành.

Lâm Lang thích nhất là ôm hôn nhau sau khi làm tình, lười nhác mà thoải mái, hệt như một chú mèo dịu ngoan. Hàn Tuấn vừa hôn tai cậu vừa thì thầm, đông một câu tây một câu, kỳ thực hắn cũng chẳng nhớ mình rốt cuộc nói gì, nói xong quên luôn, chỉ là thích cảm giác ấy thôi. Hàn Tuấn ấn cậu lên tường phòng tắm từ sau lưng, nhẹ nhàng sờ cổ cậu, da thịt cận kề ma sát lẫn nhau thật dễ chịu. Đang nhắm mắt hưởng thụ, Hàn Tuấn bỗng nhiên than một tiếng, ngậm tai cậu nói: “Lâm Lâm, em càng lớn càng dễ nhìn.”


Lâm Lang vừa nghe liền mở mắt, nhìn vào gương theo tầm mắt của hắn, cách biệt màu da, chiều cao và thể trạng của hai người luôn khiến cậu ngượng ngùng, thấy cứ dâm đãng sao đó. Lâm Lang đã gần hai mươi ba tuổi, quả thực càng đẹp hơn trước kia, khuôn mặt tuấn tú hơn, dáng người nhờ chú ý rèn luyện nên nom càng gợi cảm, mông vô cùng mượt mà. Hàn Tuấn niết một cái, thân dưới bán cương dán sát kẽ mông cậu và liên tục đánh vòng, phần đầu của dục vọng tím đen còn dính đầy dịch trắng. Lâm Lang đẩy Hàn Tuấn ra: “Đừng nhìn, nhìn nữa mắc công anh lại cứng, làm lần này đã là khai ân trái quy tắc rồi. Mai em còn có việc.”

“Em thì bận việc gì?”

“Thầy hướng dẫn muốn gặp em.” Lâm Lang mở vòi sen rửa ráy, nhưng đùi hơi bủn rủn. Hàn Tuấn sáp lên, gặm gặm lưng cậu: “Ngoan, để tôi sướng lần nữa, làm xong tôi tắm cho em.”

Lâm Lang bị lời thô tục của hắn chọc cho mặt đỏ tai hồng, chưa kịp kháng nghị đã bị cắm vào. Nếu phản kháng không xong thì cứ nghiêm túc hưởng thụ, cậu than thở: “Em muốn nhìn anh.”

Cậu thích ôm cổ Hàn Tuấn khi làm, như vậy có thể vuốt ve bả vai Hàn Tuấn, vai hắn rất dày rộng, mang đến cho cậu cảm giác chinh phục lớn nhất. Chẳng qua những lúc như thế, Hàn Tuấn thích thử nghiệm vài tư thế tương đối khó, Lâm Lang ăn rồi nhớ mãi, thân thể uốn éo nhiệt tình, thoáng chốc đã dụ Hàn Tuấn bắn ra. Hàn Tuấn hơi bực bội, vỗ một phát lên mông cậu: “Cố ý quyến rũ tôi chứ gì?”

Mặt Lâm Lang tràn đầy sắc xuân, không nói lời nào. Hàn Tuấn đột nhiên ôm chặt cậu, thở phì phò nói: “Cũng vì tôi quá thích em, em hơi quyến rũ một chút tôi đã chịu không nổi, cứ tiếp tục như vầy sẽ thành xuất tinh sớm mất thôi.” Nói đoạn, hắn lại vỗ lên mông cậu cái nữa: “Lần sau còn lộn xộn nữa thì đừng trách.”

Trở lại phòng ngủ, Hàn Tuấn tắt đèn, kéo rèm ra. Cửa sổ phòng ngủ rất lớn, bên ngoài lấp lánh ánh sao, lúc tán gẫu đến chuyện du lịch, Lâm Lang liền nhắc lại hồi họ mới quen nhau, cậu từng trốn Hàn Tuấn đi Nam Sơn với Quan Bằng, giờ nghĩ lại cứ thấy như đang mơ. Cậu gối đầu lên cánh tay, nói: “Thiết nghĩ tụi mình tan tan hợp hợp nhiều lần như vậy, hiện tại đi tới bước này đúng là không dễ dàng.”


“Còn không phải tại em cứ lằng nhằng, may mà tôi không bệnh tật gì, bằng không đã sớm bị tra tấn chết mấy lần.” Hàn Tuấn kéo tay Lâm Lang qua, duỗi tay mình cho cậu nằm lên, tiện thể quơ cả người cậu vào lòng mình. Lâm Lang cười cười: “Giờ nghĩ thấy cũng tội anh, nhưng bản thân em lúc ấy cũng chẳng dễ chịu gì… Cơ mà vẫn muốn nói xin lỗi, về sau bù đắp cho anh. Được cái năng lực kháng chèn ép của anh mạnh phết đấy, rất đáng khen ngợi.”

Hàn Tuấn im lặng bật cười, xoay người qua nhìn cậu, ngừng một lát mới nói: “Thực ra tôi không bệnh tật gì, có thời gian tôi từng cho rằng mình mắc bệnh tâm thần, thật đó.” Dứt lời, hắn nằm thẳng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ tôi cũng vì mắc bệnh tâm thần mà qua đời, tôi sợ mình bị di truyền.”

“Khi ấy tôi nghĩ rồi, dù có bị bệnh thật cũng phải túm chặt em không buông, tôi bệnh cũng là tại em dồn ép, em phải nuôi tôi.”

Lâm Lang đè mạnh lên cánh tay hắn, trở mình qua: “Anh coi đi, như anh mà tình yêu đích thực nỗi gì, bộ không thấy trên người ta diễn trong TV hả, nhân vật chính mắc bệnh nan y hay gì đó toàn lặng lẽ rời xa đối phương, không tạo áp lực cho đối phương, còn cố ý làm vài chuyện vô tình vô nghĩa khiến đối phương triệt để hết hy vọng với mình, lần nữa theo đuổi hạnh phúc…”

Trong phòng ngủ lặng như tờ, Hàn Tuấn cười cười, nhìn cậu chăm chú: “Họ là họ, còn tôi vốn ích kỷ. Em thích tôi như vậy sao?”

“Thích!” Lâm Lang trả lời chắc nịch: “Em còn ước gì anh bị bệnh tâm thần đó chứ, bệnh chỉ thích mỗi mình em ấy…”

Hàn Tuấn tức thì đè lên, hôn cậu, cất giọng ý loạn tình mê: “Tôi đây bị bệnh rồi, bệnh không thuốc nào cứu được…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.