Đọc truyện Gã Đàn Ông Xấu Xa – Chương 186:
Nhưng dần dà, cậu phát hiện nếu lúc này đã nhịn không nổi thì phải tìm cái lỗ nẻ nào mà nhét mình vào thật rồi. Theo công tác thống kê chưa đầy đủ, trong cả quá trình làm thức ăn, Hàn gọi tổng cộng mười sáu lần “Lâm Lâm lại đây một tí”, ba hồi bảo rửa cái này, chốc lại nhờ xắt cái kia, nói chung toàn mấy việc vặt vãnh. Cuối cùng, Lâm Lang thực tình không chịu được nữa, cất giọng vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh nói luôn một lần đi, còn gì muốn em làm nữa. Bằng không anh ra ngoài nói chuyện với họ đi, em nấu cho, dù sao tài nấu nướng của em cũng chẳng kém hơn anh.”
Hàn Tuấn bật cười, bảo: “Không cần đâu, xong ngay đây, em đậy cá hấp lại đi, coi chừng mùi bay hết.”
Lâm Lang cầm cái nắp đậy lên, khẽ trách cứ: “Mai mốt anh có thể đừng gọi em là Lâm Lâm trước mặt người ngoài được không.”
“Bình thường tôi toàn gọi vậy mà, làm sao?”
“Quê chết được, em cũng đâu nhỏ nhít gì nữa, anh cứ Lâm Lâm Lâm Lâm miết, mắc ói lắm, bọn họ sẽ cười em.”
“Em nghĩ nhiều rồi, cũng đâu thể bảo tôi gọi Lâm Lang giống người ta đúng không?”
“Có sao đâu, em toàn gọi anh là Hàn Tuấn đó thôi?”
“Em còn nói hả, Hàn Tuấn Hàn Tuấn, Hàn Tuấn là em nên gọi sao, chẳng tình cảm tí nào.”
“Tình cảm không phải để gọi ra, hay em gọi anh là Tuấn Tuấn nha…”
Hắn quả nhiên không hài lòng lắm: “Gọi Tuấn hay biết bao nhiêu, lúc trên giường em toàn gọi tôi là…”
Lâm Lang mém nữa đập tay lên bàn: “Rồi rồi, anh gọi đi gọi đi, kêu la oai oái cái gì!” Lâm Lang rửa tay rồi ra ngoài: “Nói cho anh biết, hôm nay em không vô bếp nữa đâu, anh cũng đừng gọi.”
“Ừm.” Hắn quay đi xào rau, trả lời có phần lấy lệ. Lâm Lang đến phòng khách lại bắt đầu hối hận, cảm thấy mình không nên rời khỏi nhà bếp, bởi giờ phải đối mặt với ba người Cao Chí Kiệt, quả thực hơi lúng túng. Nhưng Cao Chí Kiệt lại quay đầu thấy Lâm Lang, lập tức vẫy cậu qua: “Lúc này còn gọi cậu làm gì đó?”
Lâm Lang cười ngượng, Mạnh Bình cười nói: “Cậu khá lắm, huấn luyện Hàn Tuấn thành nửa đầu bếp, ban đầu Cao Chí Kiệt bảo cậu hạ được Hàn Tuấn tôi còn không tin, giờ phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.”
Lâm Lang ngoài cười nhưng trong không cười, sờ sờ góc áo: “Tay nghề ảnh không giỏi, nấu ăn không ngon lắm, các anh đừng kỳ vọng quá nhiều…”
“Ngồi đi ngồi đi, đừng đứng nữa, đây là nhà các cậu mà.” Quách Đông Dương vỗ vỗ sofa bên cạnh, cười đểu: “Cậu đứng như vậy Hàn Tuấn thấy sẽ đau lòng nha.”
“Ha ha ha ha.” Mạnh Bình cười hết ga, ngay cả Cao Chí Kiệt cũng mím môi cười, Lâm Lang đang bối rối thì âm thanh thiên đao vạn quả trong bếp lại vang lên: “Lâm Lâm, Lâm Lâm, tới đây!”
Lâm Lang hung hăng cắn hắn một phát thật mạnh trong lòng, xoay lưng chạy vào, bấy giờ chả quan tâm tụi Cao Chí Kiệt có nghe hay nhìn thấy không, vừa tới cửa liền quát: “Gọi gọi gọi, lại chuyện gì nữa?”
Hàn Tuấn sợ hết hồn, lau tay rồi bảo: “Thức ăn… thức ăn làm xong hết rồi… Tôi gọi em vào tháo tạp dề hộ…”
Lâm Lang hậm hực bước qua lôi tuột tạp dề xuống, làm hắn giật cả mình: “Sao anh không tự vòng tay ra sau lưng mà cởi, bộ xa em thì anh sống không nổi hả?”
“Tôi xa em đúng là sống không nổi.”
Hàn Tuấn nhìn cậu bằng ánh mắt đúng lý hợp tình, vẻ mặt lại có vài phần tủi thân.
Lời… lời ngon tiếng ngọt quả nhiên chẳng phân biệt trường hợp địa điểm… Lâm Lang nuốt nước miếng cái ực, đầu óc nổ ầm ầm không rõ đang nghĩ gì. Cậu đứng một hồi, cảm giác hắn muốn hôn mình, bèn vội vàng bê đĩa lên: “Được rồi được rồi, mang đồ ăn lên thôi!”
Trước khi bắt đầu dùng bữa, mọi người theo thường lệ muốn uống một ly. Quách Đông Dương giành lấy chai rượu: “Để tôi rót.”
Nói đoạn, hắn lần lượt rót cho Cao Chí Kiệt và Mạnh Bình, khi tới phiên Lâm Lang, Hàn Tuấn lại đưa tay cản: “Lâm Lang còn đi học nữa, không được uống rượu.”
Quách Đông Dương cười không nói gì. Mạnh Bình cười bảo: “Uống một chút thôi, đàn ông nào mà không dính rượu.”
Lâm Lang vừa nghe liền mở miệng: “Tôi thực tình không uống nhiều được, rót nửa ly tượng trưng thôi.”
Quách Đông Dương cũng không lên tiếng, rót một tí cho có. Đến lượt Hàn Tuấn, hắn lại cầm lấy ly trà bên cạnh: “Hôm nay cậu vất vả rồi, kiểu gì cũng phải uống nhiều mới được.”
Hàn Tuấn ngậm cười, lại liếc qua Lâm Lang, thấy Lâm Lang không phản ứng, bèn nhận lấy ly rượu lớn. Kỳ thực Lâm Lang vốn muốn khuyên can, song chẳng biết có nên hay không, cậu không hiểu quy tắc trên bàn ăn lắm.
Mọi người cạn ly, Lâm Lang đã lâu không uống rượu, bị sặc một chút, Hàn Tuấn lại ngửa đầu nốc hết ly rượu, cậu nhìn mà sợ hết hồn hết vía. Quách Đông Dương tiếp tục rót đầy cho cả bàn, cười hỏi: “Thế nào, bắt đầu nhé?”
Thực chất, ban đầu Quách Đông Dương ôm kỳ vọng rất lớn với Hàn Tuấn, chung quy khi biết Hàn Tuấn vậy mà muốn đích thân xuống bếp nấu ăn, một chuyện dư sức liệt vào dạng kỳ tích, hắn cho rằng nếu chuyện ấy còn có khả năng phát sinh, vậy hắn ấp ủ ảo tưởng tốt đẹp với tài nấu nướng của Hàn Tuấn cũng không có gì kỳ lạ. Nên lúc Lâm Lang nói Hàn Tuấn nấu nướng tệ lậu, hắn còn tự mình đa tình mà nghĩ rằng Lâm Lang đang lấy lui làm tiến, giả đò khiêm tốn, tiếp theo sẽ tặng họ một kinh hỉ lớn. Nhưng… Nhưng mà…
Hắn khụ một tiếng, ngẩng đầu hỏi Lâm Lang: “Có nước không?”
“Cho tôi một ly luôn.” Cao Chí Kiệt chìa tay: “Đồ ăn hơi mặn.”
Mạnh Bình khôn ngoan không nói gì, hắn cảm thấy mình khá may mắn, vì mấy món trước mặt hắn toàn là đồ gọi ngoài, hơn nữa vốn hắn đã uống rượu thì không thích ăn.
Lâm Lang thoáng xấu hổ, thấy sắc mặt Hàn Tuấn không tốt, rót xong hai ly nước liền mỉm cười: “Mặn hả? À, chả là bà nội bọn tôi thích ăn mặn, nên Hàn Tuấn nấu ăn hay bỏ nhiều muối.”
Cậu cũng có chút chột dạ, vô duyên vô cớ lôi bà nội mình vào. Song chút áy náy này lập tức bị phẫn nộ thay thế, vì cậu hảo tâm giúp hắn tìm bậc thang, hắn lại mặt dày bảo: “Khẩu vị của bà tương đối mặn, mới đầu tôi cũng không quen, nhưng hai người sống chung nên có một người chịu nhún nhường…”
“Ừm.” Lâm Lang sờ sờ khóe miệng: “Món nấm này đúng là hơi mặn… Cao Chí Kiệt, anh muốn uống nước nữa không?”
“Hả?” Cao Chí Kiệt thoáng sửng sốt, khóe miệng cong lên, nhanh chóng há to miệng uống cạn nước trong ly, sau đó đưa ly rỗng cho Lâm Lang: “Cám ơn, lần này rót đầy chút nha.”
Mặt Hàn Tuấn quả nhiên sầm xuống, nốc liền hai ly rượu. Kế tiếp Cao Chí Kiệt lại làm một việc khiến hắn nghẹn lửa giận, thừa dịp hắn và Mạnh Bình trò chuyện, Cao Chí Kiệt đột nhiên nhìn sang Lâm Lang, nói khẽ: “Lâm Lang, rượu kia không uống nổi thì đổ cho tôi nè.”
Lâm Lang mím môi xua tay: “Không sao.”
Trong lòng Hàn Tuấn đã bất mãn lắm rồi, hắn vừa gắp đồ ăn vừa lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, Cao Chí Kiệt, sao bạn gái cậu không tới?”
“Tôi không nói với cô ấy việc này, một đám đàn ông ăn cơm, đàn bà đến hóng hớt cái gì.”
“Vậy sao được, hôm qua bàn vụ ăn cơm cô ấy cũng ngồi cạnh mà, tự dưng lơ luôn là không tốt đâu.” Hàn Tuấn bỗng nhìn về phía Lâm Lang: “Hôm qua Lâm Lang về luôn miệng khen cậu với bạn gái rất xứng đôi, xem bộ còn cao hứng hơn chính mình có bạn gái.”
“Em đâu có…” Lâm Lang khàn giọng bảo.
“Ha ha.” Hàn Tuấn cười nhìn Mạnh Bình và Quách Đông Dương: “Các cậu không biết đó thôi, trước mặt hai người họ, cả ba chúng ta đều thuộc đời trước, có khoảng cách thế hệ, nên Lâm Lâm mới coi Cao Chí Kiệt như bạn cùng lứa.”
“Nói sao vậy, Chí Kiệt và chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ, nhóc này trưởng thành từ sớm rồi. Cậu ta hòa đồng, với ai cũng kết thân được.” Mạnh Bình cười, nhìn nhìn Cao Chí Kiệt: “Đúng rồi, cậu với Lâm Lang ở chung ký túc xá đúng không?”
Cao Chí Kiệt cười cười, ngữ khí rõ ràng không thân thiện lắm: “Cũng chả ở được mấy tháng, mới nửa học kỳ đầu năm nhất Lâm Lang đã bị lừa tới đây rồi.”
Hàn Tuấn cười to, nhìn về phía Quách Đông Dương: “Cậu xem đó, còn trách tôi canh chừng Lâm Lang quá chặt nữa không?”
“Hàn Tuấn…” Lâm Lang đá đá hắn: “Anh quá chén rồi đúng không?”
Dè đâu Hàn Tuấn lại lập tức kêu lên: “Em đá tôi làm gì?”
“Em không…” Lâm Lang quẫn bách không chịu nổi, đỏ mặt không dám nói gì. Quách Đông Dương cười: “Đồ ăn còn chưa động vào đâu, sao chỉ lo nói chuyện thế, dù sao cũng là Hàn Tuấn đích thân đứng bếp, ăn xong bữa này, bữa tiếp theo chẳng biết phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa, mau ăn mau ăn.”
Hàn Tuấn rõ ràng đang bới móc Cao Chí Kiệt, Lâm Lang hơi mất hứng, song cậu lại sợ mình giúp Cao Chí Kiệt, Hàn Tuấn sẽ càng mất hứng, nên quyết định không nói gì, im lặng ăn cơm. Mọi người thế mà không ghét bỏ thức ăn khó nuốt, ngay cả Cao Chí Kiệt cũng gắp mấy đũa. Mạnh Bình huých huých tay Lâm Lang: “Thôi cất rượu đi, chúng tôi đều lái xe tới, không thể uống nhiều.”
Lâm Lang đứng dậy cất chai rượu sang một bên, vừa ngồi xuống, Hàn Tuấn đã gắp một miếng thịt vào đĩa cậu: “Món này làm riêng cho em đó, ăn nhiều vào.”
Lâm Lang đỏ mặt nhìn một lát, ngửa đầu uống hết chỗ rượu ban nãy, uống quá nhanh nên bị sặc, cậu quay đi ho khan vài tiếng, nghẹn đến ứa nước mắt. Hàn Tuấn cuống quýt đưa ly trà của mình qua, Lâm Lang không do dự mà cầm lên uống luôn, vừa uống một ngụm liền phun ra. Hàn Tuấn giật mình, bấy giờ mới nhớ trong ly là rượu không phải trà. Nguyên bàn chỉ có trước mặt Cao Chí Kiệt đặt một ly trà, hắn vội vàng đưa tới, nhưng Hàn Tuấn nhìn hắn một cái, lại không vươn tay nhận, mà hấp tấp đứng dậy đi rót lại ly khác, rồi chạy thật nhanh về: “Lần này là trà thật đó, không sai đâu.”
Lâm Lang bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, nốc ừng ực mấy hớp lớn, Hàn Tuấn lại vội vã gắp cho cậu vài đũa thức ăn: “Mau ăn gì đó đè xuống.”
Lâm Lang bị ngụm rượu kia làm sặc rối tinh rối mù, nghe Hàn Tuấn nói vậy liền há miệng ngậm đồ ăn trên đũa Hàn Tuấn, ăn xong hắn mới kịp phản ứng, quay đầu lại thấy ba người sắc mặt bình thường tới mức hơi dị thường, che miệng bảo: “Em… em đi toilet một lát.”