Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết

Chương 29: Không Được


Bạn đang đọc Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết FULL – Chương 29: Không Được


Editor: Golden Minh Châu
Beta: Khả Khả
Từ trước đến giờ Hàn Mẫn làm việc rất chu toàn, sáng sớm liền phái người đi Cố phủ, đồng thời phân phó người báo tin chuyện yến tiệc cho Cố phủ.

Khi xe ngựa đến trước Cố phủ, Cố Nguyên đã đứng chờ từ lâu.
Sau khi chào hỏi xong mọi người đi vào cố phủ.
Mới vừa vào cửa, Cố Nguyên để Cố Minh Châu đến chỗ Cố lão phu nhân.
Cố Minh Châu không nghĩ nhiều, nghe lời rời đi.
Nhưng Hàn Mẫn cảm nhận khác thường, chỉ cúi đầu mím chặt môi.
Hai vị bá phụ vẫn tỏ ra không có chuyện gì mà tiếp đãi khách đến, mọi thứ đều chu đáo không chút sai sót.
Nhưng càng như vậy, Hàn Mẫn càng khó chịu.

Hắn là vị hôn phu của Cố Minh Châu, là cô gia tương lai của Cố gia, có câu con rể cũng xem là nửa nhi tử.


Dù không thân thiết nhiều, nhưng cũng có quan hệ thông gia, khi ở chung cũng nên thân mật một chút, nhưng hai vị bá phụ Cố gia không nghĩ vậy, mặc nhiên coi hắn là khách.
Hàn Mẫn nhớ tới lời Cố Minh Châu khi còn trên xe ngựa, Cố gia chưa từng muốn làm thông gia với Hoàng thất.
Hắn biết, Cố gia không hài lòng với hắn không chỉ vì địa vị hắn là hoàng tử, mà còn tình trạng hiện tại của hắn, với những người thật lòng yêu thương Cố Minh Châu đương nhiên cảm thấy hắn không xứng với nàng.
Lúc đầu Hàn Mẫn không để bụng chuyện này, nhưng hiện tại hắn cần phải để ý, cũng cần để trên dưới Cố gia biết hắn xứng với Cố Minh Châu, nàng chọn gả cho hắn không phải là sai lầm của tùy hứng.
Hàn Mẫn nghĩ như vậy, cũng muốn làm vậy.
Không bao lâu, Cố Nguyên và Cố Thanh liếc nhìn nhau, cũng có chút hài lòng với Hàn Mẫn, cuối cùng cũng thân thiết hơn một chút.
Trong lòng vui vẻ, Hàn Mẫn liền nói ra mục đích hôm nay đến là bàn về hôn sự.
Đúng vậy, hôm nay Hàn Mẫn tới đây là muốn bàn về hôn sự của hắn và Cố Minh Châu.
Ngày ấy Hoàng đế và Thái Hậu có bàn đến, trong ba ngày lành họ chọn ngày cuối năm, không xa quá cũng không gấp quá, hai bên đều có đủ thời gian chuẩn bị.
Nhưng Hàn Mẫn không đồng ý, ngày hắn muốn là mồng 3 tháng sau , từ đây tính tới cũng còn hai mươi ngày.

Bộ dạng hắn gấp gáp muốn thành thân làm hoàng đế và Thái Hậu cười không dứt.


Bọn họ không trả lời cũng không có nói đồng ý hay không, kêu hắn tự đến Cố gia hỏi xem người nhà họ có đồng ý hay không.
Người thông minh như Hàn Mẫn lần này lại phạm sai lầm, hắn hiên ngang chạy đến Cố phủ nói mồng ba tháng sau là ngày lành thích hợp để hắn cưới thê tử.

Cố Nguyên hơi mỉm cười: “Không thể được.”
Cố Thanh cũng cười tít mắt: “Ít ra cũng phải chờ tam đệ trở về.”
Hàn Mẫn: “……”
Cố Nguyên lại nói: “Minh Châu là viên ngọc quý trên tay chúng ta, mẫu thân ta vô cùng yêu thương nàng, không thể xa cách quá một ngày, xuất giá vội như vậy bà ấy sẽ không chịu, hay là sang năm đi, cũng là để cho bà ấy chuẩn bị tinh thần.”
Cố Thanh gật đầu: “Đúng vậy, cứ vậy đi.”
Hàn Mẫn: “……!!!”
Ngờ đâu đây mới chỉ là bắt đầu
Cố Nguyên nói: “An Vương điện hạ để tâm đến Minh Châu, người thân như chúng ta đương nhiên rất vui, nhưng dù sao cũng chưa thành hôn, vì thanh danh của Minh Châu, các người đừng để bị đồn đãi gì.”
Cố Thanh chậm rãi bổ sung: “Quê ta có tục lệ, nam nữ trước khi cưới không được gặp mặt.

Nếu như thế, bắt đầu từ hôm nay Minh Châu cứ ở nhà yên tâm đợi gả đi.”
Cố Nguyên nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ý này cũng không tồi.”
Hàn Mẫn: “!!!”
Không, ta cảm thấy không được!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.