Bạn đang đọc Gả Cho Nhiếp Chính Vương – Chương 18: Cấp Báo
Sắc trời tối dần, Dư Khánh rón rén tới gần cửa nghe lén một chút, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, Hạ Uyên cũng không có ý định ra ngoài mới nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù đã đến giờ dùng bữa tối nhưng không có lệnh của Hạ Uyên hắn cũng không dám vào quấy rầy, đành phải bưng ra mái hiên đưa cho hạ nhân, vung tay bảo bọn họ mang đi, bản thân thì đứng bên ngoài chờ lệnh.
Mới đứng không lâu đã thấy Hà Lương Tài vội vội vang vàng chạy lại đây.
Dư Khánh nghênh đón hỏi: “Hà tổng quản đến tìm Vương gia sao? Vương gia lúc này hẳn là đã ngủ rồi.”
Hà Lương Tài giờ phút này sắc mặt nghiêm trọng, vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng, nghe Dư Khánh nói vậy không khỏi kinh ngạc: “Vương gia ngủ lại nơi này?”
Đây là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Dư Khánh vui mừng cho chủ tử, sắc mặt vui vẻ: “Phải, Vương phi uống rượu, Vương gia ở trong chăm sóc Vương phi.”
Hà Lương Tài “hể” một tiếng: “Sao lại ngủ vào lúc này chứ, có chuyện quan trọng hơn đang chờ Vương gia giải quyết kìa.”
Dư Khánh vội hỏi: “Vậy để tiểu nhân vào hỏi xem sao?”
Hà Lương Tài nghĩ nghĩ, có chút khó xử.
Ông theo Vương gia nhiều năm như vậy, mặc dù Vương gia không hề qua đêm chỗ thị thiếp nhưng thỉnh thoảng vẫn tìm bọn họ hầu hạ vài lần, mỗi lần đều kêu ông đi rất xa, không cho bất kì người nào đến gần, dù trời sập ông cũng không dám đi gõ cửa.
Gần đây tuy là tính tình Vương gia tốt hơn nhiều, nhưng gan ông vẫn không lớn vậy, ngộ nhỡ chọc giận Vương gia…!
Hà Lương Tài ở bên ngoài vẫn đang sốt ruột nghĩ, Hạ Uyên ở trong phòng đã tỉnh dậy.
Hắn luôn ngủ không sâu lắm, giờ lại nằm cạnh Tiết Vân Chu càng không dễ dàng ngủ.
Vất vả lắm mới chợp mắt được lại nghe âm thanh rầm rì nói chuyện bên ngoài, nghĩ tới nếu không có chuyện gấp sẽ không ai dám đến quấy rầy, vì vậy gỡ tay chân Tiết Vân Chu đang quấn trên người mình xuống, đứng dậy khoác thêm áo rồi mở cửa ra ngoài.
Dư Khánh và Hà Lương Tài vừa nghe được tiếng mở cửa đã kinh hãi, đang muốn quỳ xuống nhận tội thì nghe Hạ Uyên thấp giọng nói: “Có chuyện gì?”
Hà Lương Tài trộm thở phào, bước lên phía trước nhỏ giọng gấp gáp nói: “Vương gia, có cấp báo, người đưa tin đang đợi ở thư phòng.”
Hạ Uyên “Ta biết rồi” một câu rồi quay sang Dư Khánh: “Nếu Vương phi tỉnh thì mang chút đồ ăn lên cho y.”
Dư Khánh gật đầu vâng dạ, trong lòng vui vẻ: đây đều là bổn phận của hắn, Vương gia tự mình dặn dò chứng tỏ Vương phi trong lòng Vương gia chiếm vị trí rất quan trọng nha!
Lúc Hạ Uyên tới thư phòng, Hà Lương Tài đã cực kỳ chu đáo sai người chuẩn bị ít đồ ăn mang tới đây, mà hiện tại Hạ Uyên đã không còn cảm thấy đói nữa.
Nhìn người tới trình lên “Cấp báo tám trăm dặm”, cả người Hạ Uyên đều nghiêm túc hẳn lên.
Trên thư chỉ có vài con số ít ỏi, nội dung lại vô cùng cấp bách: Đột Lợi ở phương Bắc đánh lén trong đêm, quấy nhiễu đất phong Thanh Châu của hắn, đang muốn tấn công Trung nguyên.
Hiện giờ đang là vụ mùa, thời điểm này cũng là lúc mấy bộ tộc thảo nguyên thường rục rịch quấy rối.
Hắn biết Tây Bắc có người của mình trấn giữ, từ lâu đã chuẩn bị tốt công tác đối phó, chỉ là không ngờ Đột Lợi hành động nhanh như vậy, hơn nữa còn lựa chọn đi đường vòng thế này.
“Thanh Châu thế nào rồi?”
“Bẩm Vương gia, Thanh Châu trước mắt không đáng lo, Triệu tướng quân vẫn đang canh giữ, Lý tướng quân đã phái đại quân ngăn chặn địch.”
Triệu tướng quân và Lý tướng quân là tâm phúc của Hạ Uyên, bình thường thay hắn đóng giữ ở đất phong, quan trọng hơn là có thể ngăn lại Đột Lợi.
Cũng vì có hai người ở đó, mấy năm nay Đột Lợi vẫn kiêng kị không dám quấy rối.
Hạ Uyên hiểu được những điều này là do đọc được các tài liệu bí mật trong thư phòng, biết được tầm quan trọng của hai vị tướng quân này.
Cơ mà chỉ với Lý tướng quân, muốn dẫn quân đuổi theo địch e là phần thắng không lớn, triều đình bên này cũng cần phái viện binh cùng Lý tướng quân trước sau cùng nhau hợp lực tấn công mới được.
Chỉ là Đột Lợi đã nhịn nhiều năm như vậy, sao hiện tại lại đột nhiên tấn công? Không nhịn nổi nữa rồi sao?
Hạ Uyên không kịp nghĩ nhiều, lập tức thay đồ muốn tiến cung diện thánh.
Tuy rằng hắn nắm giữ thực quyền, chung quy vẫn là danh không chính ngôn không thuận, ngoài mặt vẫn cần đi gặp hoàng đế một lần mới được.
Hoàng đế Hạ Trinh nghe nói Đột Lợi muốn đánh tới sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng cầm lấy vạt áo Hạ Uyên: “Hoàng thúc phụ, không thể để bọn họ đánh vào kinh thành được!”
“Thần lần này tiến cung chính là muốn xin ý chỉ của Hoàng thượng.”
Hạ Trinh vội vã gật đầu, lại hỏi hắn trên thánh chỉ phải viết những gì.
Hạ Uyên nhìn thoáng qua hoàng đế, sâu sắc cảm nhận được vị hoàng đế nhỏ tuổi này cũng không phải vô dụng như biểu hiện ngoài mặt.
Có hiểu trị quốc hay không thì không biết, nhưng mưu kế dù không phải sở trường cũng chắc chắn không phải bao cỏ không biết gì, nếu không tiền nhiệm Nhiếp chính vương đã chẳng ba lần bảy lượt bị ám sát.
Dù hắn không hiểu mưu kế này nọ thì chắc chắn cũng khát vọng được nắm thực quyền, hơn nữa bên người còn có kẻ hết lòng vì hắn bày mưu tính kế, ví dụ như Tiết Trùng.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kín đáo của Hạ Uyên, Hạ Trinh có chút mất tự nhiên cúi đầu, cung kính nói: “Trong lòng Hoàng thúc phụ đã họn được người thích hợp nghênh chiến rồi sao?”
“Hoàng thúc phụ” ý nghĩa càng nặng so với “Hoàng thúc”, Hạ Uyên tất nhiên biết Hạ Trinh yếu thế hơn, cũng thuận theo nói đại khái ý định của mình.
Hạ Trinh ngoan ngoãn dựa theo ý định của Hạ Uyên hạ chỉ, thánh chỉ này còn phải cần Hạ Uyên đóng dấu nữa mới tính là xong xuôi.
Dân chúng kinh thành còn đang ngủ, thánh chỉ đã công bố trong đêm, quan lại triều đình lập tức vực dậy tinh thần, dù sao cũng là việc lớn liên quan đến lợi ích của bản thân, không ai dám lơ là cả.
Hạ Uyên từ hoàng cung đi ra trời vẫn còn chưa sáng, hắn nhân lúc trời vẫn còn tờ mờ tối đã quay về Vương phủ, ngồi chưa ấm mông đã có tin cấp báo nữa truyền đến.
Nhìn thấy người tới sắc mặt kinh hoàng cùng lo lắng, Hạ Uyên nhíu mày.
Dù sao hắn xuyên tới cũng chưa lâu, muốn hiểu rõ toàn bộ thế giới này là điều không thể, giờ phút này hắn không tưởng tượng ra có chuyện gì khẩn cấp hơn cả việc Đột Lợi đánh vào Trung nguyên.
Hắn buông xuống phong huyết thư cầm về từ Tiết gia, hỏi: “Lại có chuyện gì nữa?”
“Bẩm Vương gia, Tây Nam có đại quân tấn công tới.”
Hạ Uyên nghi hoặc, giương mắt nhìn hắn: “Tây Nam sao lại muốn đánh đến kinh thành?”
Người nọ sợ nói ra chọc giận hắn, thấp thỏm trong lòng: “Vâng…!Có người xưng vương, nói muốn lật đổ triều đình…”
Đuôi lông mày Hạ Uyên khẽ nhếch, nghĩ thầm thảo nào người này căng thẳng như vậy, tin tức này đối với nguyên bản Nhiếp chính vương mà nói chỉ sợ sẽ làm cho hắn phẫn nộ hơn so với việc Đột Lợi tấn công.
Người nọ thấy tren mặt Hạ Uyên không lộ vui buồn, tuy trong lòng vẫn lo sợ nhưng không căng thẳng như trước nữa.
Hạ Uyên nhận lấy cấp báo, nhìn nhìn, cuối cùng đành phải tiến cung lần nữa, khi thánh chỉ thứ hai rời khỏi kinh thành thì trời đã gần sáng.
Xe ngựa xuyên qua sương mù đi dọc theo ngã tư đường, Hạ Uyên nhìn ven đường thấp thoáng mấy ngôi nhà lớn nhỏ, cũng không biết yên bình nơi đây có thể kéo dài đến bao giờ, không khỏi cảm thấy may mắn vì hắn không xuyên tới đây lẻ loi một mình.
Lại trở về Vương phủ, Hạ Uyên hỏi tình hình của Tiết Vân Chu, biết được y đêm qua mơ mơ màng màng, uống chút nước xong lại ngủ tiếp, bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Hạ Uyên cũng không đi làm phiền y, đi thẳng vào thư phòng, lúc này mới có thời gian xem xét chuyện của Tiết gia.
Hạ Uyên lấy huyết thư ra, tỉ mỉ nghiên cứu.
Nếu những lời viết trong thư là thật, vậy năm đó Tiết Quảng đúng là chết oan uổng.
Khi đó hắn đã đánh thắng trận, nửa đường lại gặp mai phục, bị dồn tới đường cùng.
Cuối cùng lúc hai bên đối diện, khoảng cách quá gần nên hắn nhìn ra dung mạo của thủ lĩnh bên kia.
Thủ lĩnh kia hắn từng gặp mặt, đúng là người bên cạnh Tiết Trùng.
Có lẽ đối phương thấy hắn lâm vào đường cùng không trốn thoát được, liền thoải mái cho hắn biết toàn bộ sự việc, nói cho hắn biết việc này đúng là do Tiết Trùng sai khiến, mục đích chính là dồn hắn vào chỗ chết để kế thừa tước vị.
Tiết Quảng cực kì tức giận, chiến đấu với quân địch đến cuối cùng, rơi vào tình thế chỉ còn một mình, cuối cùng phẫn uất nhảy xuống vách núi tự sát, ai ngờ nửa đường có một gốc cây đại thụ vươn cành chắn ngang, hắn ngã vào một cái động giữa vách núi.
Tiết Quảng đã bị thương nặng, muốn dựa vào bản thân để leo lên khỏi vách núi là điều không thể, muốn kêu cứu cũng không hẳn là tốt, kẻ địch phía trên sẽ nghe thấy, huống chi những nơi thế này bình thường ít người qua lại.
Hắn chỉ có thể tự mình cứu lấy mình, cuối cùng vẫn uổng công vô ích, sau đó hết sức lực mà tuyệt vọng dần, cuối cùng xé xiêm y viết phong huyết thư này.
Có thể thấy mặc dù hắn không trông cậy bản thân có thể sống ra ngoài được, nhưng hắn vẫn ôm hi vọng sẽ vạch trần được mưu đồ ác độc của Tiết Trùng.
Chỉ là tuy rằng huyết thư thuật lại sự âm hiểm giả dối của Tiết Trùng nhưng cũng chỉ có thể xem là lời nói từ một phía.
Hạ Uyên đứng dậy đi qua đi lại vài bước, bắt đầu nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo.
Mà lúc này Tiết Vân Chu cuối cùng cũng tỉnh, lần đầu tiên có cảm giác say rượu thế này, đầu óc choáng váng, mơ hồ nhớ lúc ấy mình còn tưởng là bị trúng độc, Nhị ca nói y chỉ là uống rượu thôi.
Y hoàn toàn không ngờ mình lại rộng lượng vậy, xuyên qua rồi uống nửa chén cũng say, buồn thúi ruột.
Lúc đang ngẩn người đột nhiên nhớ tới lúc đó hình như dựa vào ngực Nhị ca, cả người giật mình tỉnh táo hơn không ít.
“Dư Khánh!”
Dư Khánh vội mở cửa chạy vào: “Vương phi, ngài tỉnh rồi!” Sau đó phát hiện vẻ mặt kích động của Tiết Vân Chu không khỏi sửng sốt.
Tiết Vân Chu ho nhẹ một tiếng, tâm tình đang bay bổng tận chốn nào: “Ta đói bụng.”
“Vương phi đợi một chút, tiểu nhân mang đồ ăn sáng tới ngay.” Nói xong chạy ra ngoài kêu người mang nước vào để y súc miệng rửa mặt.
Tiết Vân Chu ăn sáng xong ngồi đó ngẩn người, hối hận muốn đập đầu vô gối tự tử.
Nếu lúc ấy mình tỉnh táo không phải là sẽ được hưởng thụ cảm giác tựa vào ngực Nhị ca sao? Nghĩ tới thôi cũng thấy vui sướng xỉu rồi.
Dư Khánh ở bên cạnh nhìn y đang ngồi ngây ra, cuối cùng không nhịn được đến gần nhỏ giọng nói: “Vương phi, thứ lỗi tiểu nhân lắm miệng…”
Tiết Vân Chu lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn hắn: “Hả? Có chuyện gì?”
Dư Khánh vẻ mặt một lòng trung thành, thật lòng khuyên bảo y: “Vương phi sau này ở cùng Vương gia vẫn nên uống ít rượu một chút, đỡ đụng chạm này nọ Vương gia.”
“Ta đụng chạm gì hắn?” Tiết Vân Chu vẻ mặt kinh ngạc: “Ta đã làm gì?”
“Ngài…!đánh Vương gia…”
“Sao có thể!!” Vẻ mặt Tiết Vân Chu kiểu “Eh eh đùa kiểu gì dzậy má”
Dư Khánh tiếp tục tận tình khuyên: “Hiếm lắm Vương gia mới sủng hạnh, ngài lại uống rượu.
Tiểu nhân nói câu nào cũng là thật lòng.
Chính mắt tiểu nhân nhìn thấy Vương gia muốn hôn Vương phi, Vương phi ngài lại…!Ngài lại đột nhiên tát Vương gia một bạt tai…!Ah Vương phi! Vương phi! Ngài làm sao vậy?”
Tiết Vân Chu ngớ ra một hồi lâu, đến khi tay Dư Khánh quơ quơ trước mặt vài cái mới hoàn hồn, chậm rãi quay đầu nhìn hắn: “Ngươi vừa nói Vương gia muốn làm gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem!”
Dư Khánh nói: “Vương gia muốn hôn Vương phi á.
Đây không phải là muốn ngài thị tẩm sao?”
“Uỳnh —— Rầm ——”
Chân ghế dựa phát ra âm thanh chói tai, Tiết Vân Chu sợ tới mức ngồi ngốc trên mặt đất..