Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 27


Bạn đang đọc Gả Cho Nhân Vật Phản Diện – Chương 27


Tuy nhiên, điều này có liên quan gì đến Đông cung ?Chưa kịp hiểu chuyện bên trong đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Hồ Đào, mang theo mừng rỡ nói: “Tiểu thư, tên ăn mày đó tỉnh rồi!”“Ăn mày nào?” Ngu Hoán Thần hỏi.

Không để ý đến Hồ Đào lỡ miệng, Ngu Linh Tê lườm nàng một cách lặng lẽ.

Thân phận của Ninh Ân rất đặc biệt, nếu nói ra sẽ gây náo động trong phủ.

Nàng vuốt ve con mèo con trong tay và giải thích: “Không có gì đâu, đêm hôm trước có một tên ăn mày nhỏ bị thương nặng nằm ở trước cửa phủ, dù sao cũng là một mạng người nên muội tự quyết định để hắn ta hồi phục trong phòng của người hầu.

”Dù sao chỉ giữ Ninh Ân lại mấy ngày, khi vết thương khá hơn sẽ nhanh chóng tiễn hắn đi, Ngu Linh Tê Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không cần nói ra để gây thêm phiền phức cho cha và huynh trưởng.

Ngu Hoán Thần không mảy may nghi ngờ, thản nhiên nói: “Được rồi, đợi vết thương tốt lên thì để hắn ta đi đi.

Gần đây trong kinh thành xảy ra nhiều sự cố lớn, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”“Muội biết rồi.

” Nói xong, Ngu Linh Tê hắt hơi một cái nặng nề.

Con mèo con thoải mái rên rỉ trong vòng tay của nàng.


Ngu Linh Tê nhăn mũi, hắt hơi thêm hai cái nữa khiến nàng loạng choạng, cánh tay cũng bắt đầu ngứa ngáy! Ngu Linh Tê chưa bao giờ nghĩ bản thân đã sống hai đời, vậy mà lại dị ứng với lông mèo.

Trên người nàng nổi rất nhiều nốt ban, sau khi nằm nửa tháng mới giảm bớt.

Ngu phu nhân nói thế nào cũng không cho phép nàng nuôi con mèo hoang nhỏ kia nữa, nhưng con mèo con rất ngoan ngoãn, quăng ra ngoài để đông lạnh cũng không ổn.

Ngu phu nhân tốt bụng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của nữ nhi và nói: “Trong đám người hầu có người thích mèo, vậy hãy để họ nuôi Hoa Nô đi.

Sau này Tuế Tuế còn có thể nhìn nó từ xa, nhưng không được động vào.

”Hoa Nô là tên mà Ngu Linh Tê đặt cho con mèo, vì nó là một con mèo tam thể.

Mèo con đặc biệt ngoan ngoãn khiến người yêu mến, đưa cho người hầu nào cũng không yên tâm, cần phải là một người yêu mèo từ trong tim mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nghĩ tới Ninh Ân.

Chú mèo này được hắn bế trên tay nhặt về, khi bị thương hôn mê, chiếc chăn bông duy nhất cũng là chiếc giường cho chú mèo con! Có thể là ở kiếp trước Ninh Ân lục thân không nhận, nhưng kiếp này khi Ninh Ân còn là thiếu niên vẫn có một chút tình người.

Dù sao cũng là mèo của hắn nên hắn mang về nuôi là thích hợp.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ngu Linh Tê bảo người đưa con mèo lên đi ra căn phòng ở sân sau.

Không đến đây nửa tháng, vừa bước vào cửa, mùi thuốc nồng nặc xen lẫn mùi máu tanh phả ra.

Ngu Linh Tê vô thức nhíu mày, liếc nhìn quanh phòng, trà đã pha xong, chậu than còn ấm, thiếu niên gầy gò đang dựa vào trên giường, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nhưng trông đã khá hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Ngu Linh Tê đi vào, trong đôi mắt đen lóe lên một chút màu sắc tươi sáng, hắn vén chăn lên xuống giường.

Giọng hắn vẫn còn khản đặc sau trận ốm, hắn nhướng mày gọi một tiếng: “Tiểu thư.


”Ngu Linh Tê bị cách xưng hô của hắn làm hoảng sợ, cảm thấy mới lạ không kịp thích ứng.

Trong kiếp trước, Ninh Ân luôn cong môi cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống gọi nàng: “Linh Tê, lại đây.

”Chưa bao giờ có giọng điệu ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, cung kính gọi nàng là “tiểu thư”.

Chưa nói đến chuyện rất là hưởng thụ.

Ngay sau đó Ngu Linh Tê nhìn thấy Ninh Ân vẫn đang mặc bộ y phục màu đen, vừa rách vừa bẩn, nồng nặc mùi máu.

Ngu Linh Tê bình tĩnh hiếm thấy, nói với thị tỳ: “Chiếu theo dáng người của hắn, đi lấy hai bộ quần áo mùa đông của nam nhân đến đây.

”Động tác của thị tỳ rất nhanh, trong chốc lát đã lấy quần áo đến, chính là đồ thừa của thị vệ trong phủ, tổng cộng có hai bộ.

Ninh Ân vẫn lẳng lặng đứng, không chủ động xem xét hai bộ quần áo mới sạch sẽ.

Biết rằng hắn đang đợi mệnh lệnh của mình, Ngu Linh Tê đành phải nói: “Mau thay đồ đi, bộ quần áo này của ngươi không thể mặc nữa.

”Lúc này Ninh Ân mới nghe lời nhặt một bộ quần áo lên, rũ ra.

Ninh Ân ngoan ngoãn như vậy khiến nàng vô cùng tò mò, nhìn không chớp mắt.


Ngu Linh Tê tưởng rằng hắn đi ra phía sau bình phong để thay đồ vì tránh tị hiềm, nhưng không ngờ, thiếu niên này lại cởi thắt lưng trước mặt nàng, xé toạc áo trên ra, để lộ phần thân trên được quấn băng, thon chắc mạnh mẽ.

Quần áo cùng vảy máu vết thương dính vào nhau, khi xé ra máu chảy ròng ròng, nhưng hắn cũng không nhíu mày.

“A! Ngươi! ” Hồ Đào xấu hổ che mắt lại, quay người sang chỗ khác, tức giận mắng: “Đồ lưu manh!”Ngu Linh Tê chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó đã sớm lấy lại bình tĩnh.

Dù sao kiếp trước bọn họ cũng ở cùng nhau hai năm, cho nên cảnh này cũng không có gì.

Tuy rằng thân hình thiếu niên gầy gò, không còn cường tráng mạnh mẽ như khi trưởng thành kiếp trước, nhưng cơ bắp nên có cũng không ít.

Nếu bỏ qua những vết thương nông sâu trên khắp cơ thể hắn thì đó hẳn là một cơ thể vô cùng đẹp.

Vai rộng, chân dài, cơ bụng phồng lên, cân xứng săn chắc, đường cong eo bụng xinh đẹp kéo dài đến phía dưới! Ồ, đồ vật ở phía dưới không dễ thương chút nào.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.