Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 12


Bạn đang đọc Gả Cho Nhân Vật Phản Diện – Chương 12


Ngu Linh Tê dứt khoát cắn răng, đẩy dược liệu vào lòng của Đường Bất Ly: “A Ly, ngươi giữ trước một chút giúp ta.

“
Dứt lời, nàng quay đầu, nhanh chóng đuổi theo hướng đi của Ninh Ân.

Thị vệ không yên lòng, vội vàng ôm quyền với Đường Bất Ly, rồi cũng đi theo.

Bỏ lại Đường Bất Ly ôm dược liệu, gương mặt ngờ nghệch đứng yên tại chỗ, thầm nói: “Tìm người kia tính sổ à?”
Trước sau cùng lắm chỉ trong giây lát, bóng lưng gầy yếu, quen thuộc kia cũng chưa đi xa.

Ánh đèn màu cam xa hoa, hồ cơ nhảy múa bên đường, người mang đủ loại mặt nạ rực rỡ, xán lạn, chỉ có hắn mặc bộ đồ đen còn dày đặc hơn cả bóng đêm.

Ngu Linh Tê đi ngược hướng với đám đông tấp nập, tiến về phía trước, vô cùng vất vả.

Quẹo vào góc đường, đuổi đến một tòa lầu cao bảy tầng vàng son lộng lẫy ở trước mặt thì Ninh Ân biến mất không thấy dấu vết.

Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trên con thú trước cửa của tòa đại lâu treo một tấm bảng hiệu kim quang lấp lánh, trên đó viết ba chữ “đấu trường thú”.


Nàng muốn vào cửa, lại bị thị vệ thân cận ngăn lại.

Thanh Tiêu là một người tính tình trung nghĩa, ôm quyền khó khăn nói: “Tiểu thư, mấy chỗ thế này người không đi được.

“
Ngu Linh Tê hỏi: “Tại sao?”
Thị vệ Thanh Tiêu liếc mắt nhìn các nhà quyền quý ra vào nơi này, nhỏ giọng nói: “Thứ đấu trong đấu trường thú không phải là thú, mà là người.

Các nhà quyền quý nuôi dưỡng nô lệ chiến đấu, để họ lên đài tự giết lẫn nhau, dùng chuyện cá cược này để tìm niềm vui! 
Thanh Tiêu chỉ nói đến đây.

Ngu Linh Tê nhớ lại kiếp trước, khắp người Ninh Ân đều là tà khí điên cuồng, xem ra là do yêu thích trò tiêu khiển máu me này.

Có lẽ nơi đây chính là chỗ ẩn thân của hắn.

Ngu Linh Tê nhìn quanh cái động tiêu tiền thỏa thích và hoang đường này, trong lòng sáng tỏ: Quả nhiên từ nhỏ hắn đã thích hưởng lạc, không phải hạng người tốt lành gì!Nhớ lại sự thê lương sau khi chết ở kiếp trước, trong lòng nàng bỗng nhiên tuôn trào trăm ngàn suy nghĩ! Trải qua xúc động, nhưng lý trí vẫn hơi chiếm thế thượng phong.

Ninh Ân cũng không phải là người dễ đối phó, cho dù trong lòng tức giận, cũng vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Ngu Linh Tê lại đứng thêm một lúc, thấy Ninh Ân không ra ngoài nữa thì quay người muốn nhanh chóng rời đi.

Lúc này, cửa lớn của đấu trường thú bỗng mở ra, tiếp theo, một bóng đen quen thuộc bị người ta đẩy ra ngoài một cách thô bạo, xiềng xích bằng sắt còn đang rung động.

“Cho ngươi chạy loạn!”
Mặt mũi của người đánh đập vô cùng dữ tợn, thô giọng quát: “Khách quý đã đợi ngươi suốt hai chung trà rồi, còn không mau đi dập đầu nhận lỗi!”Nhìn thấy bóng người lướt qua kia, bỗng chốc Ngu Linh Tê quên mất chuyện bỏ đi, chỉ ngây ngốc đứng giữa đám người, chứng kiến chuyện hoang đường, ly kỳ của thế giới này.

Thiếu niên áo bào đen bị xích lại, bị người ta đá một cú vào đầu gối, lập tức ngã nhào lên đất, dược liệu vừa mua được cất trong ngực văng xuống đất.

Hắn có chút chật vật, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, đôi môi tái nhợt mím thành một đường.

Hắn quỳ gối, run rẩy muốn đứng lên, nhưng không thành công.


Hai tên hán tử hộ viện ăn diện, hung thần ác sát tiến lên, nhấn vai của hắn, hung hăng đè ép, thiếu niên lại phịch quỳ xuống.

“Được rồi, tha cho hắn lần này, đợi lát nữa còn cần hắn ra sân quyết đấu nữa.

“Trong xe ngựa một nam nhân có thân hình mập mạp chui ra, mặc cẩm bào, đeo một chiếc mặt nạ trừ tà mắc cười, tay cầm đồ chơi quả hạch đào đứng trước xe, nói: “Nếu như đánh đến tàn phế thì đấu còn gì thú vị nữa?”
Nghe thấy vậy, lúc này, hai tên hộ viện mới buông thiếu niên ra.

“Xem như ngươi gặp may, khách quý chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua ngươi ra sân.

“
Trong đó, có một người đá thiếu niên một cước, giọng nói ác độc: “Tiểu súc sinh, còn không mau nghênh đón quý nhân hạ giá!”Thiếu niên cúi thấp đầu, dưới lớp mặt nạ là một vùng nặng nề, u ám, cứ thế dùng tư thế nhục nhã quỳ sang bên cạnh xe ngựa, sau đó ép tấm lưng gầy gò xuống từng chút từng chút.

“Trông hắn kìa, đúng thật là một con chó ngoan!”
Nam nữ quần là áo lượt vây xem xung quanh cười vang, giống như thiếu niên bị đè đầu xuống đất là một thứ gì đó dơ bẩn, hôi hám, ánh mắt mang theo sự xem thường và chán ghét.

Nam nhân trên xe ngựa dường như cảm thấy rất hài lòng đối với biểu hiện của hắn, ưỡn cái bụng mập mạp, giẫm gót giày không nhuốm một hạt bụi lên lưng của thiếu niên, lại lấy hắn làm ghế xuống xe!Nam nhân kia béo ụt ịt, trọng lượng không phải như người thường.

Thiếu niên kia kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị giẫm chùng xuống, hai tay nổi gân xanh, run rẩy.

Nửa chiếc mặt nạ màu xanh đen bị rơi xuống, lăn lông lốc sang một bên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ, tái nhợt, mang theo vết thương của thiếu niên.

Mồ hôi từ cằm hắn chảy xuống, tóc con trên trán tán loạn, che khuất đôi mắt u ám kia.


Chỉ trong một cái chớp mắt đó, chút hi vọng cuối cùng trong lòng Ngu Linh Tê cũng biến mất không còn lại gì.

Bên tai như có một chiếc búa nặng đập xuống, đùng một tiếng.

Thân người lắc lư, nàng không kìm chế được lùi lại một bước, cảm giác có thứ gì đó mình từng biết đang sụp đổ, long trời lở đất.

Người đó thật sự là Ninh Ân.

Ninh Ân thời niên thiếu.

Nhiếp Chính vương không ai địch nổi kia, tên điên mãi mãi mặc áo bào tím cao quý, mỉm cười tàn sát kia, nam nhân mà ba năm sau khiến cho toàn bộ thiên hạ nghe thấy thì đều phải biến sắc kia! Lúc này đang bị tàn bạo giẫm dưới chân, quỳ xuống dập đầu với một người quyền quý không biết danh tính.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.