Đọc truyện Gả Cho Lão Nam Nhân – Chương 23
Edit: Fuly.
Trải qua trận hỗn loạn này, không ít người bị thương, hoặc bị rách xiêm áo, cũng có không ít nữ quyến khoác áo ngoài của người khác.
Cho nên Dương Nghi mặc áo của Đồng Khoát Nhiên, cũng không coi là quá gây sự chú ý. Chỉ là hai ống tay dài ra một khúc, giống như một đứa trẻ mặc y phục của người lớn, có chút buồn cười thôi.
Đồng Khoát Nhiên mặc dù đang thương nghị chuyện vừa rồi cùng các đồng liêu, nhưng cũng đôi lúc hoặc vô tình hoặc cố ý quét mắt về phía Dương Nghi, thấy sắc mặt nàng vẫn không tốt, nhưng may mà có chút huyết săc hơn. Lúc vừa trở về, trừ thả chậm bước chân hắn cũng chẳng biết phải giúp nàng thế nào. Hắn không ngại cõng nàng trở lại, nhưng không thể không bận tâm đến thanh danh của nàng.
Lúc trước hắn vẫn còn nghĩ nàng là tiểu nha đầu, vậy mà —— nghĩ đến không khí mập mờ vừa rồi, ngực của hắn chợt xẹt qua một cảm giác khác thường, tê dại kích thích ——
Sau khi an toàn trở về, Thẩm Hàm Ngọc liên tiếp nhìn về phía Đồng Nhị gia.
Nữ nhân đối với thoại bản anh hùng cứu mỹ nhân, luôn khó có sức chống cự. Thẩm Hàm Ngọc cũng không ngoại lệ, nói thật, lúc vừa phát hiện người cứu mình là Đồng Nhị gia thì nàng vô cùng thất vọng.
Nhưng Đồng Khoát Nhiên sau khi cứu nàng, một câu cũng không nói liền bỏ đi, hiện tại cũng vậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng một cái. Điều này làm cho nàng rất tức giận, nữ nhân thật đúng là một sinh vật phức tạp, nếu lúc ấy Đồng Khoát Nhiên mượn ân cứu mạng bày tỏ sự quan tâm, có lẽ nàng sẽ vui mừng, sẽ hài lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không để hắn ở trong lòng. Nhưng hôm nay hắn chẳng thèm ngó ngàng gì đến, lại làm cho nàng thật sự để ý.
Nàng không tin, Đồng Khoát Nhiên xấu xí này chẳng có chút cảm giác nào với nàng, nếu không, hắn cũng chẳng xuất hiện một cách “trùng hợp” như thế.
Nhưng tại sao hắn vẫn luôn không bước tới kể công đây? Hay là, do lúc đó nàng quá chật vật, nên hắn không thấy rõ dung mạo? Có lẽ, hắn chỉ là “vờ tha để bắt”?
Thôi, nhìn vào phân lượng hắn đã cứu nàng, liền chủ động một lần vậy. Thẩm Hàm Ngọc quay sang Lâm Phương huệ, nói: “Biểu tỷ, ta ra đây một lát.” Hắn lớn lên như vậy, sợ là chưa từng tiếp xúc với nữ tử như nàng đi?
Lâm Phương Huệ cau mày: “Muội định đi đâu?” Tình thế bây giờ, tốt nhất không nên làm gì khiến chuyện rối lên thêm nữa.
“Đến chỗ biểu ca.”
Lâm Phương Huệ thấy nàng nhanh như chớp đã đi ra xa, cũng lười trông nom.
“Đồng thiên tổng, cám ơn vừa rồi ngài đã cứu ta ——”
Đồng Khoát Nhiên đang nói chuyện lại bị người ta cắt ngang, tự nhiên lòng không vui, hắn định bàn bạc nhanh, để về sớm một chút, không muốn nha đầu kia quá vất vả. Còn việc cứu người nào, hắn căn bản không để ở trong lòng.
“Không cần khách khí.” Đồng Nhị gia nhàn nhạt nói.
Cảm nhận được sự lạnh nhạt của hắn, Thẩm Hàm Ngọc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
“Biểu muội, ta và Đồng thiên tổng còn có việc phải thương lượng, muội trở về trước đi, hôm nào ta sẽ dẫn muội tới cửa cảm tạ.” Lâm Hoán Chi cũng cảm thấy phiền lòng với vị biểu muội này, giờ là lúc nào rồi, còn hành sự tùy tiện không phân biệt tình huống như thế chứ.
Thẩm Hàm Ngọc cắn môi, dậm chân một cái, chạy đi.
“Biểu muội này của ta thật luôn khiến người khác phải nhức đầu, mong Đồng huynh lượng thứ.”
“Không có việc gì.”
Cuối cùng, các nam nhân mượn được mấy chiếc xe ngựa từ một thôn trang dưới chân núi Thanh Sơn, cộng thêm vài chiếc chưa hư hỏng nặng, miễn cưỡng cũng có thể đưa người trở về.
Sau khi trở lại Đồng phủ, nàng nhờ ma ma ở phòng bếp nấu giúp một chén nước đường đỏ.
Vưu đại nương từ bên ngoài về, vừa nghe nói như thế, kinh ngạc nhìn Dương Nghi một cái, biết quỳ thủy của nàng đang tới, trước đây không lâu lại ngâm mình trong nước lạnh, vội bảo người pha nước tắm cho nàng.
Kiếp trước, kinh nguyệt của Dương Nghi luôn rối loạn, không theo quy luật, còn kèm thêm triệu chứng đau bụng. Nàng không để ý mấy, cũng không có trưởng bối nói với nàng về tầm quan trọng của vấn đề này. 15 tuổi, nàng bị Đồng Văn Nóc nạp làm thông phòng, vẫn không mang thai. Cho đến một hôm, nàng ra tay cứu một lão ma ma phạm tội, khi đó nàng coi như được sủng ái, nên Nhị phu nhân cũng cho chút mặt mũi. Sau này, đại nương thấy mỗi khi kinh nguyệt đến, nàng đều cực kì khó chịu cùng không có quy luật, mới ra tay giúp nàng điều chỉnh chút ít trên ẩm thực, thế này mới khiến nàng mang bầu.
Kiếp này, nàng không muốn bỏ bê thân thể của mình, chưa tới ba năm nữa nàng sẽ cập kê rồi, sau đó là lập gia đình. Làm thê tử của người ta không thể so với khi làm thiếp thất, không có mấy nhà có thể chịu được việc vợ mình ba năm rưỡi mà chẳng sinh nổi một quả trứng.
Thật ra thì đây không phải là chuyện khó khăn gì, mỗi khi đến nguyệt sự chỉ cần uống chút nước đường đỏ nấu gừng, sau kì kinh thì uống canh *Tứ vật khoảng sáu bảy ngày. Canh gừng nấu với đường đỏ có thể trị chứng đau bụng kinh, có thể xúc tiến việc bài tiết chất độc. Canh Tứ vật có thể điều lý thân thể, khiến kinh nguyệt có quy luật, cũng bài xuất các chất bẩn còn sót lại trong tử cung, giúp khí sắc nhìn tốt hơn.
Những biện pháp này, không có mấy người biết, nhưng những phu nhân thì lại biết. Đáng tiếc Dương Nghi xuất thân nghèo khó, nương nàng không bị bệnh này, hoặc dù có bị, cũng sẽ cố chịu cho qua, chứ chẳng tốn tiền đi điều trị. Mà bên cạnh Dương Nghi đến một vị ma ma cũng không có, người hầu toàn là những nha hoàn ít tuổi không mấy kinh nghiệm, đối với những chuyện này cũng chẳng biết chút gì. Lúc trước, khi đi theo hầu hạ Nhị phu nhân, tuy là nhị đẳng nha hoàn, thế nhưng những chuyện cơ mật đều do thân tín của Nhị phu nhân làm, nào đến lượt nàng nhúng tay? Chuyện liên quan đến con cháu, sợ không chỉ Nhị phu nhân, mà tất cả các phu nhân khác cũng phải phòng bị vậy thôi.
“Ai, nghe nói Vương Thiến Vân đính hôn rồi.” An Tiểu Nhu lại gần Dương Nghi nhẹ giọng thủ thỉ, gương mặt thần bí, giống như biết cái gì.
“Cũng không còn sớm nữa, năm nay nàng cũng đã 15 rồi đúng không?” Dương Nghi tùy ý nói, tay vẫn không ngừng việc luồn kim.
An Tiểu Nhu thấy Dương Nghi chuyên chú thêu thùa, nhìn thoáng qua, một đóa hoa sen đã thành dáng.
Thấy nàng không thèm để ý, tâm tình nhiều chuyện của An Tiểu Nhu cũng phai nhạt đi đôi chút, “Là 15 rồi, nghe nói nhà trai là Ngũ Phẩm Tuần phủ Lâm đại nhân.”
Lần này, Dương Nghi kinh ngạc ngẩng đầu lên, Ngũ Phẩm Tuần phủ Lâm đại nhân? Lấy thân phận của Vương Thiến Vân căn bản không thể, chẳng lẽ là làm thiếp? “Làm thiếp à?”
An Tiểu Nhu gật đầu.
“Vương gia chịu?”
“Sao lại không chịu? Hai ngày nay Vương Đại nương cười đến không khép miệng, ngày hôm qua còn dẫn Vương Thiến Vân đến nhà muội khoe khoang nữ nhi của bà ta tốt số thế nào, chọc nương muội tức giận kìa.” Nói xong lời cuối cùng, mặt An Tiểu Nhu buồn buồn.
“Làm thiếp à?” Dương Nghi thở dài, đặt khung thêu xuống. Người chưa từng trải qua, chỉ thấy được mặt tốt bên ngoài, đợi đến khi hiểu được thì đã quá muộn.
“Tiểu Nhu hâm mộ sao?”
Nhớ tới thần thái phi dương, quần áo sáng rỡ của Vương Thiến Vân hôm qua, An Tiểu Nhu mê muội nói: “Muội không biết.”
“Dương tỷ tỷ xinh đẹp hơn Vương Thiến Vân nhiều, về sau nhất định sẽ gả cho người còn tốt hơn Lâm đại nhân.”
Nghe lời nói thật thà, ngây thơ này của An Tiểu Nhu, Dương Nghi cười cười, có dung mạo đẹp chưa chắc đã có thể gả cho người tốt.
“Mặc kệ người ta thế nào, ta nhất định sẽ không làm thiếp.” Dương Nghi nghiêm túc nói. Có một số việc, đã làm một lần liền thôi, đi lại con đường đã từng bước qua thì đúng là quá ngu ngốc. Không phải ai cũng đều có cơ hội làm lại lần nữa, nàng rất biết trân trọng quà tặng mà ông trời đã ban cho mình.
Nghe nàng nói như thế, có một người đang đi cách đó không xa chợt dừng bước, sau ít phút mới rời khỏi.
******
Thật ra thì hơn một năm này, Vương Thiến Vân cũng trôi qua không tốt mấy, từ lúc cởi nô tịch, ra khỏi Đồng phủ, Trương thị lại còn ngạo mạn cự tuyệt mấy nhà tới cửa người cầu hôn xong, lời đồn Vương gia mắt cao hơn đầu liền nhanh chóng lan ra.
Dần dần, người tới cửa cầu hôn ít đi. Vốn là, mấy hộ giống như Vương gia, những nhà quyền quý chân chính thường nhìn không vào mắt, có vài thương gia có chút tài sản đến cửa cầu hôn, cũng chỉ là vì mỹ danh của Vương Thiến Vân, nhưng Trương thị lại quá kiêu ngạo, không nhìn rõ được sự thật.
Cộng thêm những lời đồn kia, người có gia cảnh thuộc hàng trung, chẳng ai muốn đưa đến của cho người ta chế nhạo, vì vậy liền dứt khoát bỏ qua ý muốn kết thân với Vương gia. Khuê nữ Vương gia không có lỗi, nhưng thông gia như vậy thật quá không biết điều, không chừng ngày nào đó mình sẽ bị dính líu. Hơn nữa, cô nương tốt ở Vân Châu cũng không phải chỉ có mình Vương Thiến Vân.
Cũng có người bất mãn với thái độ của Vương gia , tốn ít tiền trưng diện cho lão khất cái đầu đường, bảo hắn tới cửa cầu hôn, thuần túy là muốn làm cho Vương gia mất mặt. Kết quả dĩ nhiên là bị Trương thị tức giận dùng chổi lớn đuổi ra khỏi cửa.
Nửa năm sau, Vương gia chấp nhận đề nghị của Lâm gia, gả Vương Thiến Vân làm thiếp cho trưởng tử Lâm gia.
Đối với việc này, mọi người khen chê không đồng nhất, có hâm mộ, có xem thường. Có người nói, Vương Thiến Vân đúng là tâm cao khí ngạo như lời đồn, chỉ sợ mệnh mỏng như giấy bạc, có lẽ chính bản thân nàng ta cũng không nhận ra.
Lúc mới đầu, Vương gia vốn rất đắc ý, cho là thoát khỏi Đồng gia, ngày sau sẽ càng tốt đẹp. Con trai tuổi còn trẻ đã lên chức cửu phẩm, càng có nhiều cơ hội thăng tiến. Trên tay mình lại có chút tiền vốn, mấy năm nay dưới trướng của Nhị gia, cũng có quen biết không ít, dựa vào giao tình ngày thường, tiếp tục việc kinh doanh cũng không phải là vấn đề khó.
Đáng tiếc, Vương Hồi vất vả, xoay quanh, nhưng chẳng mấy ai muốn hợp tác với ông ta, bạc trong nhà lại vì việc xây dựng quan hệ mà tiêu tốn phân nửa.
Con trai không hiểu chuyện, vì một lần say rượu gây sự đả thương người, bị cách chức Chính cửu phẩm Ngoại Ủy Bả tổng. Mới chỉ hơn một năm, đã hành hạ vợ chồng Vương gia tiều tụy không ít.
Hai đóa hoa nở trên cùng một cành. Ngược lại với Vương gia, An Trí Viễn vì lập công trong chiến trận được thụ phong làm Bát Phẩm Ủy sở kỵ binh, đệ đệ An Trí Văn mặc dù lần này không được thăng chức, nhưng cũng là người được coi trọng.
Vương Hồi vốn cũng không phải là người thông minh, bằng không cũng sẽ chẳng cưới phải một nương tử như Trương thị. Ban đầu, người Vương lão thái gia chọn cho ông ta là Trần thị ( Là An Đại nương hôm nay), nhưng sau thấy Trương thị dễ nhìn hơn Trần thị một chút, trong lòng nghiêng về Trương thị, chẳng đồng ý việc cưới Trần thị. Chuyện này không biết sao bị An Tiến Lực biết được, An Tiến Lực chẳng phải là người tầm nhìn hạn hẹp như Vương Hồi, chỉ biết coi trọng dáng vẻ bên ngoài, ông nhìn trúng Trần thị tháo vát biết trị gia. Vì vậy, tốn một ít công phu, khuyên bảo Vương Hồi cưới Trương thị, sau đó chính mình lại cưới Trần thị. Chuyện này ông làm rất bí mật, người biết rõ không nhiều lắm, ngay cả Trần thị cũng chẳng biết bà không thành với Vương Hồi là do một tay trượng phu nhúng vào. Cuối cùng, mọi việc đã rồi, Vương lão thái thái chỉ biết nói một câu đáng tiếc.
Mấy năm gần đây, càng minh chứng quyết định của An Tiến Lực lúc trước là chính xác. Song thân của An Tiến Lực mất sớm, căn cơ tự nhiên không so được với Vương gia, nhưng hôm nay, xem ra, có chỗ nào không bằng Vương gia chứ?
******
Thời gian thấm thoát, ngày tháng thoi đưa, Xuân Hạ Thu Đông, trong lúc lơ đãng, lại qua hai năm. Hai năm thời gian đủ để một tiểu nha đầu phát triển thành một đại cô nương xinh đẹp động lòng người.
“Nha đầu, con đi theo ta học những thứ này, cũng đã được ba năm rồi phải không?” Vưu đại nương gấp sổ sách lại, đưa cho Dương Nghi.
Dương Nghi cẩn thận nhận lấy, đáp: “Hai năm rưỡi rồi.”
“Từ dáng vẻ, tư thế, nữ công, việc bếp núc, quản lý người dưới đến trông nom sổ sách, trị gia, những gì nên dạy, ta đều đã dạy gần hết, mấy năm này, con cũng làm rất khá.” Vưu đại nương than thở, những thứ bà dạy này, không biết Dương nha đầu có thể sử dụng được mấy phần? Nha đầu này cái gì cũng tốt, chính là xuất thân hơi thấp một chút, nếu không ——
“Đại nương, đều nhờ người đạy bảo. Chẳng qua kinh nghiệm của con còn thấp, còn cần đại nương ở một bên giúp đỡ cho.” Vừa nói, Dương Nghi vừa kéo tay bà, lay nhẹ.
“Được rồi, đại nương còn có lời muốn nói với con. Dù con ở ngoài có chu toàn thế nào, nhưng trong nhà, đối với trượng phu, lúc nên mềm mại thì phải mềm mại, đừng cứng đầu. Còn chuyện khuê phòng ——” Vưu đại nương nhỏ giọng dạy Dương Nghi thuật giữ chồng.
Mặc dù được sống lại lần nữa, nhưng lời của Vưu đại nương vẫn khiến nàng trợn mắt hốc mồm, khuôn mặt đỏ ửng, Dương Nghi xấu hổ la nhỏ: “Đại Nương, sao người lại nói với con những cái này?”
“Cô nương ngốc, đạo làm vợ này vốn phải do nương con dạy cho con trước đêm thành thân. Bây giờ ta nói với con, chính là vì muốn cho con có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ. Một nữ nhân nếu muốn hạnh phúc, không có chút thủ đoạn thì không được. Đây cũng là điều cuối cùng đại nương có thể dạy con.”
Vưu đại nương không ngờ đến, những thủ đoạn mà bà dạy này, người được lợi cuối cùng lại là Nhị gia nhà mình.
*TỨ VẬT THANG
( Hòa tể cục phương)
Thành phần:
Thục địa hoàng 12 – 24g
Bạch thược 12 – 16g
Đương qui 12 – 16g
Xuyên khung 6 – 8g
Cách dùng: sắc nước uống.
Tác dụng: Bổ huyết điều huyết, hoạt huyết điều kinh.
Giải thích bài thuốc:
Theo sách cổ đây là bài thuốc chuyên về điều huyết can kinh, trị chứng huyết hư huyết ứ sinh ra đau kinh, kinh nguyệt không đều. Trong bài:
• Thục địa tư thận bổ huyết dưỡng bào cung là chủ dược.
• Đương qui bổ dưỡng can huyết, hoạt huyết điều kinh.
• Bạch thược dưỡng huyết hòa can.
• Xuyên khung hoạt huyết hành khí sơ thông kinh mạch.
Các vị thuốc cùng dùng thành một bài thuốc có tác dụng bổ huyết điều huyết, trị các chứng huyết hư huyết trệ.
Ứng dụng lâm sàng:
1. Bài thuốc được dùng nhiều chữa các chứng bệnh phụ nữ kinh nguyệt không đều, đau kinh, tắt kinh cùng nhiều bệnh khác có hội chứng huyết hư.
2. Trường hợp huyết hư kiêm khí hư gia Đảng sâm, Hoàng kỳ để bổ khí sinh huyết.
3. Trường hợp có ứ huyết gia thêm Đào nhân, Hồng hoa ( là bài Đào hồng Tứ vật), để hoạt huyết khu ứ.
4. Trường hợp huyết có hàn gia Nhục quế, Bào khương để ôn dưỡng huyết mạch.
5. Nếu huyết hư sinh nội nhiệt gia Liên kiều, Hoàng cầm, Đơn bì dùng Sinh địa thay Thục địa để thanh nhiệt lương huyết.
6. Trường hợp huyết hư có chảy máu bỏ Xuyên khung gia A giao, Hoa hòe, Tông lư than để chỉ huyết.
7. Trường hợp huyết hư trệ, đau kinh gia Hương phụ chế, Uất kim để hành khí giải uất, điều kinh chỉ thống.
8. Trường hợp huyết hư đau đầu, váng đầu gia Bạch chỉ, Cảo bản để khu phong chỉ thống.