Đọc truyện Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ – Chương 52: Đùi Anh Ôm Thật Sướng
Tiểu Lạc dựa đầu trên vai Lâm Ngạn Sơ: “Không phải, tôi chỉ là…… Có chút nhớ nhà.”
Cô nhớ đến thời điểm ở Tiên giới, nhớ đến đồng bọn ở Khai Hóa Đường, nhớ về khoảng thời gian vô lo vô nghĩ.
Cô sinh ra đã là thân thể thành niên, nhưng từ lúc ra đời đến khi lâm vào trạng thái ngủ say, cũng chỉ qua 5 năm mà thôi, thời gian 5 năm, cũng không đủ để cô giống những vị thượng thần khác sống mấy trăm, mấy ngàn vạn năm, đối với cái gì cũng bình bình đạm đạm, trở thành vô tình vô dục.
“Lâm Ngạn Sơ, lần trước anh nói, về sau chúng ta cùng nhau chiếu cố.” Tiểu Lạc tràn ngập nước mắt ngẩng đầu, “Những lời này còn được tính không?”
“Đương nhiên.”
Tiểu Lạc lau nước mắt: “Vậy anh nhất định phải sống lâu một chút.”
Lâm Ngạn Sơ cả người cứng đờ, miệng giật giật, lại không biết nên nói gì.
Lại ngồi một lúc, bên người dần dần đã không có thanh âm, Lâm Ngạn Sơ quay đầu lại xem, phát hiện Tiểu Lạc dựa vào vai hắn đã ngủ từ lúc nào.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé.
Thanks!)
Lâm Ngạn Sơ cúi người ôm cô lên, thời điểm cúi xuống, nhìn thấy di động của Tiểu Lạc rớt trên sô pha, phía trên có một chữ ký của Nhiếp Thành.
Cái tên khổng tước kia, có cái gì tốt.
Lâm Ngạn Sơ ôm Tiểu Lạc lên lầu hai, đặt cô lên giường sau đó vào phòng vệ sinh nhúng khăn ướt lau mặt cho Tiểu Lạc, lau xong lại chỉnh chăn cho cô.
Làm xong, Lâm Ngạn Sơ liền đi ra ngoài, thời điểm đi đến cửa phòng đột nhiên gọi một tiếng: “An Đức.”
An Đức từ chỗ ngoặt đã đi tới: “Thiếu gia, cậu gọi tôi.”
“Bảo Cát Phỉ mua cho Tiểu Lạc một cái di động mới , còn có…… Tìm cho tôi một huấn luyện viên quyền anh, chuẩn bị giáo trình học cấp tốc, càng nhanh càng tốt.”
An Đức kinh ngạc: “Thiếu gia cậu muốn học quyền? Nhưng là thân thể của cậu……”
“Không đáng ngại.” Lâm Ngạn Sơ nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tôi hẹn Nhiếp Thành đi đánh quyền, ừm…… Luyện so với hắn lợi hại hơn một chút, có thể chỉnh đốn hắn một trận là được.”
Quản gia: “……”
Tiểu Lạc ngủ một giấc đến 9 giờ, Phỉ Phỉ ngày thường đúng giờ sẽ đến đây gọi cô rời giường hôm nay cũng không xuất hiện.
Hôm nay là thứ hai, chính mình đây là bị muộn rồi sao?
Bất quá, cho dù Phỉ Phỉ đã quên, Lâm Ngạn Sơ như thế nào cũng không gọi cô dậy, cô trước kia đều cùng hắn đi làm, sẽ không phải là Lâm Ngạn Sơ tâm tình không tốt không thông báo một tiếng liền đem cô đuổi việc đi.
Tiểu Lạc buông di động, phát hiện di động đã bị thay đổi, bất quá cái này thật sự rất đẹp, cũng càng phù hợp với thẩm mỹ của cô hơn.
Tiểu Lạc mở ngăn kéo ra, điện thoại cũ của đã không còn bóng dáng.
Quần áo, đồ dùng của Tiểu Lạc đều có người chuyên môn xử lý.
Khẳng định là Phỉ Phỉ nhìn thấy cái điện thoại mới này càng hợp với cô nên đã thay đổi giúp cô, Phỉ Phỉ quả nhiên thực tri kỷ.
Tiểu Lạc bay nhanh rời giường rửa mặt, thay quần áo xong liền xuống lầu, Phỉ Phỉ ở dưới lầu chờ cô: “Tiểu Lạc tiểu thư, hiện tại muốn ăn bữa sáng sao?”
“Lâm Ngạn Sơ đâu?” Tiểu Lạc hỏi.
Thế nhưng ăn bữa sáng cũng không gọi cô.
“Thiếu gia đi kiểm tra thân thể, một lát nữa mới kết thúc.”
Thiếu gia trước kia ghét nhất là kiểm tra sức khỏe, mỗi lần tới thời gian kiểm tra thường lệ đều tìm cớ kéo dài, lần này thế nhưng tự chủ động yêu cầu kiểm tra, quả thực là mặt trời mọc từ hướng Tây.
Tiểu Lạc cũng thực kinh ngạc, không biết vì cái gì đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện tối hôm qua của hai người.
Cô nói muốn hắn sống lâu một chút.
Tiểu Lạc giật mình tại chỗ, cửa truyền đến động tĩnh, Lâm Ngạn Sơ cùng An Đức đang đi đến.
An Đức mặt vui mừng rõ rệt, một khuôn mặt cười thành tiếu diện phật, Lâm Ngạn Sơ vẫn như thường gợn sóng bất kinh.
Tiểu Lạc đi qua: “Kết quả kiểm tra thế nào?”
Tiểu Lạc thấp hơn Lâm Ngạn Sơ một cái đầu, hắn cúi đầu vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu của cô, duỗi tay xoa xoa: “Kết quả thế nào cô không phải rõ ràng nhất sao?”
“Kia nhưng thật ra.”
Có linh khí độc nhất trên trời dưới đất dưỡng, tuy rằng để khỏi hắn thì còn cần một khoảng thời gian khá lâu nữa, nhưng ít ra thân thể cường kiện hơn rất nhiều, hơn nữa chứng đau đầu cơ hồ cũng đã không còn.
Lần tiếp theo đi trại nuôi ngựa, hai người có thể cùng nhau cưỡi ngựa.
Bất quá Lâm Ngạn Sơ cũng thật xui xẻo, địa phương nào bị thương không tốt, cố tình lại bị thương đến thần hồn, hơn nữa bị thương nghiêm trọng như vậy.
Bằng không mặc dù là bệnh hiểm nghèo ở hiện tại, chỉ cần có đủ linh khí, cô cũng có thể thực nhanh giúp hắn chữa khỏi.
Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, người hầu dọn bữa sáng lên.
Tiểu Lạc hỏi: “Anh có phải hay không có quen biết Nhiếp Thành?”
Ngày hôm qua thời điểm rời đi, cô nhớ rõ Nhiếp Thành nhận được điện thoại của Lâm Ngạn Sơ.
Lâm Ngạn Sơ nhíu mi: “Tối hôm qua truy tinh còn chưa đủ?”
“Ai nói tôi là truy tinh.” Tiểu Lạc giải thích, “Nhiếp Thành lớn lên rất giống một người bạn cũ của tôi, tôn vốn dĩ tưởng là hắn.”
Lâm Ngạn Sơ sửng sốt một chút, hắn đương nhiên biết bạn cũ trong miệng Tiểu Lạc là có ý tứ gì.
Nếu trên thế giới có một tiên nhân khác tồn tại, lại là nam, có phải hay không cũng sẽ giống Tiểu Lạc, có thể sống vạn năm bất lão bất tử……
Hắn trước kia cảm thấy, có thể sống quá 30 tuổi đã là trời cao ban tặng.
Hiện giờ chỗ nào đó trên ngực bị hung hăng đâm một nhát, thực chua xót, Lâm Ngạn Sơ cố gắng bình tĩnh trả lời cô: “Nhiếp Thành là con trai nhỏ nhất của Nhiếp Chính Hoàn, ở Nhiếp gia rất được sủng ái, bị dưỡng thành một con khổng tước.
Sau lại vào giới giải trí, tham gia một nhóm nhạc, tôi biết cũng chỉ có chừng đó.”
Lâm gia cùng Nhiếp gia có chút quan hệ làm ăn, cho nên bọn họ gặp qua vài lần, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, nếu không phải Tiểu Lạc tâm huyết dâng trào đi xem buổi biểu diễn của Nhiếp Thành, hắn khả năng đều không nhớ rõ Nhiếp gia còn có người này.
Tiểu Lạc gật đầu.
Thân phận của cô là Lâm Ngạn Sơ tạo, cho nên có một chút lỗ hổng.
Nhưng Nhiếp Thành không giống vậy, hắn có ba có mẹ, toàn bộ quá trình trưởng thành đều có dấu vết để lại, không phải trống rỗng bịa đặt, Nhiếp Thành chính là Nhiếp Thành, chỉ là Nhiếp Thành mà thôi.
“Cô nếu còn muốn biết chuyện khác, tôi có thể giúp cô cho người tra.”
Tiểu Lạc lắc đầu: “Không cần.”
Nếu cô cùng Nhiếp Thành có duyên phận, về sau cũng có thể trở thành bằng bạn bè.
Dù sao hắn hiện tại sống rất tốt, cô không cần thiết bởi vì tư tâm bản thân mà đi quấy rầy hắn.
Chờ hai người ăn xong bữa sáng đến công ty, đã quá 10 giờ.
Thời điểm ở thang máy, Tiểu Lạc lo lắng hỏi: “Tôi sẽ không bị trừ tiền lương chứ?”
“Sẽ không, tiền lương của cô là tôi phát.”
Tiểu Lạc yên tâm, thuận tiện cảm khái một câu: “Lâm Ngạn Sơ, đùi anh ôm thật sướng.”
Lâm Ngạn Sơ khụ khụ, liếc nhìn cô một cái: “Đừng chơi lưu manh.”
Tiểu Lạc:???
❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤????????❤
????”Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé.
Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!”????