Đọc truyện Gả Cho Lão Công Nhà Giàu – Chương 74
Viết xong lại một lần nữa post lên weibo, những người quan tâm và yêu thích An Vô Dạng, lập tức dở khóc dở cười cùng ảo não tự trong lòng đi ra, dồn dập cười đến nổ tung.
Dù sao vừa nãy Tiểu Điềm Điềm đột nhiên xóa bỏ khỏi weibo, tất cả mọi người cũng đoán được nguyên nhân: Bên trong bình luận quá nhiều người xếp hàng ghét bỏ chữ viết của cậu xấu.
Nhóm netizen ở trên mạng lăn lộn quá lâu, đã luyện thành mồm miệng độc địa.
Bọn họ trong lúc nhất thời không có ý thức được, đối tượng mình chê cười chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, cho dù thời kỳ trưởng thành lòng tự trọng được rèn luyện đặc biệt mạnh mẽ đi nữa.
Đối phương bị nhiều người không kiêng nể gì ghét bỏ chữ xấu, cậu chắc chắn đã rất tức giận.
Tập thể những người hâm mộ nhận lỗi phía dưới weibo của Tiểu Điềm Điềm: “Xin lỗi! Chúng tôi sai rồi, xin đừng tức giận [ khóc lớn ][ khóc lớn ][ khóc lớn ].”
An Vô Dạng còn đang bận việc, chờ sau khi cậu bận xong, nhìn thấy những tin nhắn này, mới trả lời lại.
Bài tập thật là khó 2000V trả lời a vũ gia ma đậu: Không hề tức giận nha, tôi một lần nữa post cái mới, mọi người có thể xem.
Chờ cậu rep xong, phía dưới weibo mới, tất cả mọi người cười sắp điên rồi.
Cư dân mạng 1: Tôi còn tưởng rằng cậu ấy đi làm gì, thì ra là đi méc chồng… [ cười khóc ][ cười khóc ]
Cư dân mạng 2: Đờ mờ! Ha ha ha ha ha, đấm đất cười a (không đúng, tôi giống như vừa bị đút một đống thức ăn cho chó?!)
Cư dân mạng 3: A a a, tập thể đưa lời chúc phúc, Hoắc đại thiếu thật cưng chiều vợ a, với CP này tôi có thể chèo mười ngàn năm!
Cư dân mạng 4: [ đầu chó ] để cho các người dùng sức ghét bỏ hả, đại BOSS đi ra rồi kìa?
…
An Vô Dạng post xong weibo ngắn ngủi trong vòng hai giờ, lượng tương tác đã lên tới 10000, đối với loại người mới vừa “Mở hàng” như cậu so với minh tinh nghệ sĩ mà nói, dữ liệu tương đối kinh người.
Số lượng fan lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cọ cọ mà tăng lên.
An Vô Dạng không phải là một thanh niên bình thường gả vào hào môn thôi à, tại sao đột nhiên lại hot như vậy? Cũng không nói gì không làm cái gì nha, có người đăng weibo thắc mắc cầu đáp án.
Những người yêu thích An Vô Dạng như ong vỡ tổ trả lời bloger: 23333 bởi vì cậu ấy rất ngọt ngào a!
Cuộc sống đã khó khăn như thế rồi, có một anh bạn nhỏ ngọt ngào như trong mộng, mỗi ngày cười một cái không tốt sao?
Bloger xem xong đáp án, dĩ nhiên cảm thấy được cũng có chút đạo lý.
Vì vậy cũng chú ý đến tài khoản weibo “Bài tập thật là khó 2000V” này.
An Vô Dạng hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ chồng giao cho mình, liền gác lại chuyện weibo, sau đó nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.
Thứ gọi là “Cái gì” chính là, Hoắc Vân Xuyên ở thư phòng làm việc, cậu ở bên cạnh nhai sách học tập.
Vẫn luôn học đến năm giờ chiều, Hoắc tổng tài ở bàn bên cạnh kết thúc công việc, đứng dậy đi tới phòng tập thể hình để giải phóng sức mạnh, trước khi đi còn liếc mắt nhìn thiên sứ một cái: “Tôi đi đây.”
An Vô Dạng: “Ừm a…” Cúi đầu tiếp tục học.
Hoắc Vân Xuyên liền nói một câu: “Tôi đi đấy, đi tập thể hình.”
An Vô Dạng: “Tôi biết rồi.”
Hoắc Vân Xuyên thấy cậu hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn mình, có chút thất vọng nhíu nhíu mày.
Sau đó chính mình quay người rời khỏi, mang theo 1,001 biểu tình không nhìn ra cảm xúc, trở lại phòng ngủ, thay đồ tập thể hình.
Mỗi ngày hắn đều kiên trì với thói quen tập thể hình, đặc biệt sau khi kết hôn, nếu như không đem mình dằn vặt mệt mỏi, liền luôn muốn dằn vặt thiên sứ.
Sau khi trong thư phòng yên tĩnh lại, thiếu niên học bài xong đột nhiên ngẩng đầu lên: “…” Nhìn thấy sát cái bàn bên cạnh là một khoảng trống, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hoắc Vân Xuyên cúi đầu hít đất, đột nhiên cảm thấy trên lưng mình nhiều hơn một phần trọng lượng.
Hai cánh tay hắn dừng lại một chút, xác định sau khi chân thiên sứ ngồi vững vàng, tiếp tục bảo trì tốc độ một giây đồng hồ hai cái lên xuống chập trùng.
“Anh thật là lợi hại a.” An Vô Dạng hâm mộ muốn đòi mạng, nhìn đối phương một thân bắp thịt rắn chắc, lại xoa bóp cánh tay mình không nhìn ra chỗ nào có cơ bắp, nhỏ giọng thở dài.
Hoắc phu nhân lại đây gọi con trai cùng con dâu ăn cơm, tình cờ nhìn thấy một màn đáng yêu như thế, cười đến rất chi là vui vẻ, đồng thời bà dùng di động chụp lại.
“Dạng Dạng, Vân Xuyên, ăn cơm.”
Qua một hồi Chương Nhược Kỳ đem video ở phòng tập thể hình gửi qua cho con trai.
Hoắc tổng tài nhận được video, mới biết thiên sứ ở trên lưng mình cười đến hoa đào cũng phải héo rũ, đáng yêu biết nhường nào…
Hắn suy nghĩ hai giây đồng hồ, rồi post video lên weibo.
Hoắc Vân Xuyên V: [ video ] lễ cưới vào ngày 15 tháng 7, cưới bảo bối nhỏ về làm vợ của tôi.
Sau khi hắn kết hôn số người theo dõi hắn cũng tăng lên, những người hâm mộ thiên thần nhỏ cũng tiện tay follow hắn.
Sau khi video này truyền đi, khiến những người ái mộ mới biết được cái gì gọi là chính thức phát kẹo, ngọt làm bọn họ sắp khóc.
“Clip thật ngọt, thật ngọt, thật ngọt!”
“Vóc người của Hoắc Vân Xuyên kìa, ai da da, Tiểu Điềm Điềm cậu còn có tâm tình cười khúc khích, cậu chịu nổi sao?!”
“Trời ạ! Đỏ mắt!”
“2333 lầu 3 ở trên mau lui.”
“Tôi đã sớm chú ý tài khoản của Hoắc Vân Xuyên, tôi không thể tin được hắn lại show ân ái, unfollow ngay [ bye bye ].”
“Bạn trai của người ấy chưa từng khiến chúng tôi thất vọng.”
“Bạn trai của người ấy chưa từng khiến chúng tôi thất vọng +10086”
An Vô Dạng từ trên weibo của Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy ngày kết hôn của mình, vui vẻ vào trả lời: Là ngày 15 tháng 7 sao? Tôi biết rồi @ Hoắc Vân Xuyên V: [ Video ] lễ cưới ngày 15 tháng 7, cưới bảo bối nhỏ về làm vợ của tôi.
Cư dân mạng quả thực phải quỳ lạy bọn họ: [ cười khóc ][ cười khóc ] trước đó cậu không biết sao? @ bài tập thật là khó 2000V.
Bài tập thật là khó 2000V trả lời: Đúng là không biết.
Thứ tư ngày đó không có bàn bạc cụ thể là ngày nào, chỉ nói là sẽ làm vào một ngày gần nhất.
Trên bụng An Vô Dạng còn vết mổ, lành lại hơn một tháng đã sắp hai tháng, gần đây rất là ngứa, cậu rất muốn dùng tay gãi.
Hoắc Vân Xuyên sợ cậu ra tay không biết nặng nhẹ, trực tiếp bắt hai tay của cậu lại, ép đi ngủ.
“Nhưng là, vết thương rất ngứa…” An Vô Dạng mang theo tiếng khóc nức nở lên án nói.
Hoắc Vân Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, để dư một cái tay đưa đến bụng thiên sứ, lực đạo nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ xung quanh vết thương.
Thiên sứ: “Anh dùng lực mạnh hơn chút đi!”
“Im miệng.” Hoắc tổng tài cắn răng, đôi mắt nhịn đến đỏ bừng, hận không thể ngay tại chỗ giết chết vật nhỏ này: “Nếu không tôi sẽ không giúp em gãi, em đừng nói mấy lời đó nữa”
An Vô Dạng không coi như quá đần độn, lập tức ngậm miệng giả chết.
Cậu nghe được đối phương ồ ồ hô hấp, bởi vậy cũng càng không thể hiểu nỗi, đều là đàn ông giống nhau mà…
Nghe thấy thiên sứ nói thầm, Hoắc Vân Xuyên mặt đều đen: “Lấy tôi so với em?”
Vậy thì không thể so sánh, đối phương con cũng đã sinh, non mềm dường như vẫn cứ non mềm.
An Vô Dạng mới phát hiện, chính mình không cẩn thận thì thầm ra rồi: “Khụ…” Vẻ mặt trắng nõn ửng hồng lúng túng, liền vội vàng nói một câu: “Tôi ở ngay mặt khen anh lợi hại.”
“…” Hoắc Vân Xuyên nhíu mày, cảm xúc cuối cùng cũng thanh thản hơn chút: “Còn ngứa sao?” Đầu ngón tay vẫn luôn đụng vào da của đối phương, phía dưới của hắn cũng không phải người chết.
“Còn ngứa…” Thiên sứ rầm rì.
Hoắc ba ba gãi ngữa cho thiên sứ cả một buổi tối, chờ sau khi đối phương ngủ say, thì ngồi dậy đi tắm nước lạnh.
Chớp mắt đã đến ngày 15 tháng 6, là sinh nhật của An Vô Dạng.
Lúc trước ở nhà không có thói quen tổ chức sinh nhật, An Vô Dạng cả sinh nhật của mình cũng không nhớ tới.
Chỉ có lúc qua rồi, mới đột nhiên nhớ ra, nha, ngày hôm trước hôm kia của tuần trước là sinh nhật của mình, chỉ có thế mà thôi.
Trước ngày mười lăm, Hoắc phu nhân tìm đến Hoắc Vân Xuyên.
“Ngày mười lăm là sinh nhật Dạng Dạng, chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật cho nó thế nào?”
Hoắc Vân Xuyên nghĩ sơ một phút chốc, lắc đầu cự tuyệt ý tốt của mẹ: “Không cần đâu, em ấy sẽ cảm thấy không tiện.”
Xét thấy người hiểu rõ An Vô Dạng nhất không phải là mình, Hoắc phu nhân cũng không có miễn cưỡng.
“Tặng cái bánh kem nhỏ em ấy cũng sẽ rất vui vẻ…” Hoắc Vân Xuyên thầm nói, biết rõ vật nhỏ kia là người chưa bao giờ hưởng thụ những thứ xa xỉ, quá mức phô trương long trọng, ngược lại sẽ làm cho đối phương tay chân luống cuống.
Thừa dịp An Vô Dạng ngủ trưa, Hoắc Vân Xuyên tìm tới đầu bếp nhà mình, để cho đối phương dạy mình làm bánh kem nhỏ.
Đầu bếp bị giật mình: “Đại… Đại thiếu gia?”
Ông ở Hoắc gia làm việc hơn mười năm, lần đầu tiên thấy Hoắc Vân Xuyên tiếp cận nhà bếp.
“Dành thời gian, dạy tôi làm một món ăn ngon.” Hoắc Vân Xuyên nói thế.
“Vâng, vâng.” Đầu bếp không dám kéo dài, lập tức dạy hắn làm.
Mấy phút sau, Hoắc tổng tài đầy mặt bột mì sắc mặt thối thối.
“Sách, thứ này vừa phức tạp vừa không hề thú vị, em ấy đến tột cùng vì sao lại yêu thích?” Chỉ vì muốn làm cho đối phương vui vẻ, đành vậy thôi.
Đầu bếp căn bản cũng không dám nói chuyện…
Chẳng qua là cảm thấy khó mà tin nổi, Đại thiếu gia lạnh lùng kia lúc trẻ tuổi đã từng có thời gian phản nghịch, cuối cùng có một ngày sẽ nâng người khác ở trong lòng bàn tay.
Hoắc ba ba bỏ ra một buổi trưa, làm bốn cái bánh kem bơ tí hon cho thiên sứ, bốn vị khác nhau gồm vị dâu tây, anh đào, xoài, việt quất.
Hắn nghe theo ý kiến của đầu bếp, lựa chọn tạo hình bằng hoa đáng yêu, phối hợp với màu sắc tươi đẹp của hoa quả… Thoạt nhìn ngọt đến phát ngán.
“…” Hoắc Vân Xuyên bản thân rất ghét bỏ loại thức ăn ngọt chứa nhiều đường này, thế nhưng, đây là bánh kem mừng sinh nhật thiên sứ, hắn chỉ có thể hết sức cẩn thận cho vào tủ lạnh, cất giữ.
An Vô Dạng ngày hôm nay trải qua cũng như ngày thường, không phát hiện hôm nay là sinh nhật của mình.
Mãi đến khi bạn học gửi lời chúc mừng đến cho cậu.
— Anh em tốt, sinh nhật vui vẻ!
Thiên sứ rốt cuộc mới biết, ngày hôm nay dĩ nhiên là sinh nhật của mình?
Nhưng mà cả nhà đều không có động tĩnh gì!
“…” Không cảm xúc.
An Vô Dạng xem xong bảo bảo nhỏ, sáp đến bên người ba ba hờ, mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn, hỏi một câu: “Anh biết hôm nay là ngày gì không?”
Hoắc Vân Xuyên con ngươi hơi liếc, tỉnh bơ nói: “Ngày gì?”
Xem ra hắn thật sự không biết.
An Vô Dạng có chút buồn buồn báo ra: “Hôm nay là thứ bảy.”
“Cho nên?” Hoắc ba ba nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn đi ra ngoài chơi?”
“Không phải.” An Vô Dạng lắc đầu phủ nhận, sau đó âm thầm hao tổn tinh thần rời khỏi, trở lại trên bàn học của mình nghe bài trong máy, bên trong là giọng đọc tiếng Anh thật chậm của Hoắc Vân Xuyên ghi âm cho cậu, êm tai đến không chịu nỗi.
Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu hai mắt, thừa dịp lúc cậu nghiêm túc nghe tiếng anh, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
“…” An Vô Dạng nhỏ giọng học lại với máy ghi âm, trong thư phòng đều là giọng nói trong trẻo chăm chú của cậu.
Ánh đèn trên đầu đột nhiên tối xuống, dĩ nhiên xuất hiện giai điệu chúc mừng sinh nhật.
“A…” Thiếu niên vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy ánh nến cùng bánh ngọt, vui vẻ muốn bay lên.
Hoắc Vân Xuyên: “Sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ, An Vô Dạng.”
“Cảm ơn…” An Vô Dạng ngẩn ngơ mà tiếp nhận bánh ngọt, vừa nhìn thấy nhỏ như vậy, cảm xúc phấn khởi khó giải thích được: “Bánh ngọt nhỏ như vậy, không định chia cho cả nhà ăn sao?”
Thiên sứ ý ngoài lời nói chính là: “Đều là của một mình tôi sao!”
Muốn cọ xát tăng làn sóng hảo cảm Hoắc đại thiếu gật đầu với cậu: “Ừm, tôi tự mình làm.”
“A?” Sắc mặt thiên sứ thay đổi so với thời tiết tháng sáu còn nhanh hơn: “Vậy còn có thể ăn sao?”
Hoắc tổng: “…”