Đọc truyện Gả Cho Lâm An Thâm – Chương 74
Giản Lộ lập tức hiểu ra trực giác của mình không phải là sai, cảm giác bất an kia cũng không phải là sai.
Cô nhanh tay lấy cái ví tiền rồi đuổi tới sân bay. Chờ tới lúc đổi
tới sân bay, Giản Lộ mới biết vé máy bay đến thành phố G đã hết. Thất
khó khăn mới biết được đêm đó còn một chiếc máy bay tư nhân đến thành
phố G, cô lập tức tìm phi hành đoàn xem còn chỗ trống không. Họ đang
kiểm phiếu, đội bay thật lớn, xếp thành bốn hàng, mỗi người đều đeo, kéo một bao hành lý thật to. Tìm được người quản lý, nhưng mà họ lại trả
lời là tất cả mọi chỗ đều đầy rồi. Bởi vì thành phố G tổ chức á vận hội, lượng khách du lịch tăng vọt, mọi người đều đến đó để tham dự đại hội
tiện thể thăm thú thiên đường mua sắm ở đó. Giản Lộ đau khổ xin người
quản lý một vị trí, nếu không có cách nào thì chỉ cần là khoang hành lý
cũng được! Nhưng mà người nọ hiển nhiên cũng bất lực, bởi vì khoang hành lý cũng đầy.
Giản Lộ tuyệt vọng muốn khóc, trong đầu là dáng vẻ của Lâm An Thâm, có có câu ghi âm kia trong máy “Số máy đang gọi không có”. (cái này bạn ko rõ, có thể là ko có hoặc không có tín hiệu)
Sau đó trong hàng soát vé vang lên tiếng cãi nhau, rất kịch liệt, là
một nam một nữ. Ầm ầm ĩ ĩ, người phụ nữ muốn động thủ. Nam không tốt
muốn trả miếng nhưng mà cô ta đánh thật sự đau, anh ta đành phải nắm
chặt cổ tay cô ấy. Cô ta kêu đau thật lớn, khóc, sau đó la hét không
chịu đi! Người đàn ông cũng tức giận, không muốn đi nữa. Lớn tiếng kêu
với người quản lý trả vé, bọn họ không đi.
Giản Lộ chạy nhanh, đuổi kịp người phụ trách. Cô cố lôi kéo người
quản lý nói bọn họ muốn trả vé thì cô thế chỗ là được, để lại chỗ ngồi
đó cho cô.
Cô gái kia hành động theo cảm tính, kỳ thật cũng không phải là muốn
trả vé không đi, gặp người muốn thế chỗ nhanh như vậy thì đương nhiên
không muốn, nhịn lại nước mắt bắt đầu ôm lấy cánh tay người đàn ông mắng anh ta trả vé cái gì, ai nói không đi vân vân.
Giản Lộ gấp, lập tức tiến đến xin cô gái kia nhượng lại vé cho cô. Cô gái kia tức lên, làm sao có người lại có thể mặt dày như vậy xin người
ta trả vé! Huống hồ lần đi á vận hội này là đi kết hôn, trả vé cho cô ta thì chẳng phải là mình ngay cả kết hôn cũng không cần kết?! Đương nhiên từ chối thỉnh cầu của Giản Lộ. Lôi kéo người đàn ông kia tiếp tục kiểm
phiếu.
Giản Lộ gấp đến mức sắp khóc, vẫn đi theo cô ấy để giải thích việc
của mình gấp đến như thế nào. Người đàn ông thấy dáng vẻ này của Giản
Lộ, biết là cô có chuyện rất gấp, lập tức đồng ý nhượng lại vé máy bay
này cho Giản Lộ. Cô gái nghe xong tức giận như sắp hộc máu, đánh thẳng
vào người đàn ông, lớn tiếng mắng anh ta hoa tâm, nhìn thấy người đàn bà khác liền hồ đồ, hỏi anh ta có phải không muốn kết hôn hay không! Người đàn ông bị đánh đau, hơn nữa trước thiên hạ, trò này thật dọa người cho nến một tiếng quát cô gái. Đại khái là anh ta rất ít khi lớn tiếng như
vậy, cô gái liền tỉnh ra, sau đó bắt đầu khóc, tiếng khóc lần này không
phải giống như lần trước nước mắt cá sấu, mà thật sực nước mắt đầy mặt
mà khóc. Một tay kéo hành lý của mình một bên nói vào mặt người đàn ông, được, trả vé, không kết hôn.
Giản Lộ nhìn cũng không cam tâm, nhưng mà vì mình gấp hơn họ. Tiền không trả được, chỉ có thể ngơ ngác đứng môt bên.
Vé trong tay cô ấy là vé đôi ở khoang hạng nhất. Cô ấy đưa cho Giản
Lộ. Nhưng chẳng những yêu cầu Giản Lộ trả tiền vé mà cón muốn trả tiền
phí nữa. Cộng lại là đúng 5 ngàn.
Người đàn ông đang muốn nói cô gái không thể dã man như vậy, nhưng bị một câu chặn lại. Cô ấy nói, từ giờ không quen biết anh ta, cô dã man
thì anh ta làm gì
Giản Lộ không thể quản nhiều như vậy, chỉ có thể đưa tiền cho cô gái, đổi lấy đôi vé kia.
Cô gái cầm tiền xong liền bước đi, người đàn ông vội vàng nói lời xin lỗi với Giản Lộ rồi cũng vội vàng bước đi.
Giản Lộ nhìn vé máy bay đến ngẩn người. Không biết tại sao đối với
đôi nam nữ vừa rồi lại nhịn không được nghĩ đến mình cùng Lâm An Thâm,
vui vẻ, thương tâm. Khi đó cô khóc cũng tốt mà cười cũng tốt, đều giống
đôi nam nữ kia hạnh phúc.
Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với nhau thì đã là hạnh phúc.
Người quả lý vỗ vỗ Giản Lộ, nhắc nhở cô đi đăng ký.
Giản Lộ phục hồi lại tinh thần, theo sát người quản lý.
Bây giờ cô sẽ tìm ra Lâm An Thâm! Nhìn gặp Lâm An Thâm xong nhất định cô sẽ không tách nhau ra, anh ở thành phố G làm việc thì cô cũng ở
thành phố G, về thành phố S thì cùng về thành phố S! Cho dù là một hai
ngày cũng không thể tách nhau ra!
Bởi vì cảm giác bàng hoàng, khủng hoảng này cả đời cô cũng không muốn thử lại lần nữa.
Rạng sáng 5 giờ đến thành phố G. Giản Lộ biết điện thoại của tổng
giám đốc Lí, lập tức gọi điện cho ông hỏi địa chỉ của Phú Hòa. Lần trước gặp tổng giám đốc Lí Lâm An Thâm cũng đã giới thiệu cô với ông ấy, Giản Lộ hy vọng ông có thể nhớ được giọng cô.
Vừa lúc tổng giám đốc Lí cùng với những cán bộ cao cấp của Phú Hòa
họp suốt đêm, nhận ra giọng Lâm phu nhân liền lập tức gọi xe đến đón
Giản Lộ. Giản Lộ vừa thấy tổng giám đốc Lí liền lập tức nhờ ông đưa cô
đến chỗ Lâm An Thâm.
Nhưng tổng giám đốc Lí kinh ngạc nói: “Vài ngày trước kiến trúc sư Lâm đã rời thành phố G.”
Tim Giản Lộ đập chậm nửa nhịp, lập tức hỏi có phải Lâm An Thâm đã rời khỏi thành phố G.
Ông kinh ngạc nhìn Lâm phu nhân không biết tình hình, ông trả lời: “Cậu ấy đã ra nước ngoài rồi.”
Giản Lộ sợ hãi: “… khi nào thì anh ấy về?”
Tổng giám đốc Lí đáp: “Cái này tôi cũng không rõ lắm. Bản thiết kế với Phú Hòa cậu ấy đã sắp xếp trợ lý mang về Trung Quốc.”
“Đi nước nào?!”
“Không rõ lắm… Kiến trúc sư Lâm chưa nói…”
Tay chân Giản Lộ nhũn ra.
Lập tức nhớ tới đống giấy tờ phân chia tài sản, nhưng chi tiết lớn nhỏ trong cuộc sống lần lượt lóe lên, còn có anh mắt của anh.
Lâm An Thâm không phải tự dưng biến mất.
Mà là.
Sớm có dự tính.
Anh, muốn hoàn toàn rời bỏ cô — không lưu lại nguyên nhân gì cả.
Chào tổng giám đốc Lí, Giản Lộ ở trên đường lớn, đi hết một ngã tư,
cô mới dám dựa vào tường, ngồi phịch xuống. Thời tiết thành phố G rất
đẹp, ánh mặt trời rực rỡ. Nhưng mà Giản Lộ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mặt trời lên đến đỉnh, trên đường, dòng người qua lại như nước. Người tới, người lui vội vàng nhưng cũng không nhịn được liếc nhìn cô gái
ngồi ở ven đường, quần áo của cô sạch sẽ, không giống người vô gia cư,
nhưng sắc mặt tái nhợt giống như người thiếu ăn.
Giản Lộ nức nở khóc: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Mẹ, mẹ
cho con biết anh ấy ở đâu…! Con tìm anh ấy nói cho rõ ràng!”
Lòng lâm mẹ cũng xót: “Tiểu Lộ, không cần nhớ nó… Nó sẽ không gặp con.”
Tim Giản Lộ đau thắt lại: “Mẹ… con xin mẹ nói cho con biết! Con cầu xin mẹ…”
“Tiểu Lộ… Đừng như vậy… Mẹ sẽ không nói cho con…”
“Có phải con làm sai chỗ nào…?! Mẹ, có phải con chọc Lâm An Thâm
không vui…? Con không biết… không biết… Con thậm chí còn không ra khỏi
cửa… Con vẫn ở bên cạnh anh ấy… Mẹ nói con biết đã xảy ra chuyện gì… Con có thể sửa!… Xin mẹ nói cho con biết anh ấy ở đâu…”
“Tiểu Lộ, bình tĩnh một chút. Mẹ không thể nói cho con biết được.”
“Vì sao…” Nước mắt Giản Lộ rơi lã chã.
“Nếu mẹ nói… nó sẽ hận mẹ cả đời.”
Tim Giản Lộ như bị bóp nghẹt. Gác điện thoại, toàn thân cô run rẩy.
Thành phố G thật sôi động, trên đường giăng đèn kết hoa, nơi nơi tràn ngập không khí á vận hội. Cờ phướn theo gió bay lên cao, trên môi mọi
người tràn ngập tiếng cười, xa xa truyền đến những khúc nhạc cổ vũ.
Nhưng tại sao không thấy gương mặt của Lâm An Thâm, không cảm nhân
được hơi thở của anh. Lâm An Thâm rời xa cô, anh không muốn quay lại
cuộc sống vui vẻ nơi đây, vì sao chỉ có mình cô cảm nhận thấy điều này…?
Quay trở lại sân bay, Giản Lộ đến quầy bán vé mua một vé trở về,
nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra tiền mình mang chỉ còn lại một ít
tiền, đếm lại cũng chỉ hơn sáu trăm, căn bản không đủ tiền trả vé máy
bay.
Cô ngồi lại ở ghế nghỉ trong sảnh sân bay, nhớ lại lúc ra khỏi cửa có lấy một tập tiền. Bình thường Lâm An Thâm thích con số 5, lúc quản lý
tiền trong nhà cũng xếp thành từng tập 5 ngàn một. Không nghĩ tới một
chiếc vé mà lại dùng hết cả tiền mang đi, bây giờ chỉ còn lại một ít
tiền lung tung trong túi. Cũng may mà Lâm An Thâm có thói quen, mỗi ngày về đều kiểm tra tiền trong túi cô, chỉ cần bên trong thiếu 5 trăm, anh
liền cho vào 5 trăm. Mỗi lần Lâm An Thâm đều nhắc nhở cô, nếu có việc
đột suất, ngoại trừ anh ra, tiền chính là cái thứ hai có thể dựa vào.
Bây giờ thì sao…?
Anh là cái thứ nhất đã bỏ lại cô.
Cái thứ hai là tiền có thể dựa vào cùng không đủ để cô dựa vào.
Vậy cô còn có thể dựa vào cái gì…
Giản Lộ cầm lấy di động, nhấn dãy số đã thuộc lòng.
“… chồng à, em đến thành phố G rồi…”
“… anh bận việc à…?”
“Chồng à, em đói…”
“… Em không mang đủ tiền… Anh tới đón em được không?”
“Chồng à… em muốn về nhà…”
“Chồng ơi, anh ở đâu… em rất nhớ anh…”
Buổi chiều hôm ấy, chỗ nghỉ ngơi của sân bay, mọi người cũng không
biết xảy ra chuyện gì, có một cô gái trẻ ngồi khóc với chiếc di động.
Chỉ biết cô một bên khóc, một bên thì thào nói một cái tên.
Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm không xuất hiện