Đọc truyện Gả Cho Lâm An Thâm – Chương 30
Buổi sáng thứ Hai, quả nhiên lâm anh thâm và Giản Lộ đến muộn. Vừa
vặn 10 giờ, bắt đầu cửa hành cuộc họp thường niên của công ty Trọng Mộc, 10 giờ 5 phút Lâm An Thâm mới bước vào phòng họp. Cán bộ cấp cao đều
muốn lau một trán mồ hôi, còn tưởng rằng nhân vật chính muốn vắng mặt…
Sau khi Lâm An Thâm ngồi xuống, mọi người đều ngầm quan sát biểu tình
trên mặt anh, tựa hồ tâm tình còn có thể. Mọi người thở ra một hơi xong, hội nghị tuyên bố chính thức bắt đầu.
Lúc ăn cơm trưa, nhà ăn công ty người ra
vào tấp nập. Đang xếp hàng mua cơm, Giản Lộ phát hiện đã rất lâu rồi
mình không xuống nhà ăn ăn gì. Cô lấy cơm hộp cho Lâm An Thâm xong, cũng tự mình lấy một suất.Giản Lộ tìm chỗ để ngồi xuống. Ăn được một nửa, có người cướp mất một miếng thịt kho của cô. Ngẩng đầu liền phát hiện Joey ngồi ở trước mặt cô, nhíu mày cắn một miếng thịt, nhai nhai được vài
cái lại gảy miếng thịt qua một bên.
Giản Lộ nói Joey: “Thật lãng phí…” Phải biết một phần cơm chỉ có năm miếng thịt thôi…
Joey liếc mắt nhìn Giản Lộ một cái: “Loại thịt này ngấy như vậy mà
sao cậu vẫn nuốt được!” Nói xong lại tiếp tục ăn rau của mình.
“Mình cũng không thể hiểu được cậu ăn có một ít như vậy mà cũng no được?”
“Mình quan trọng chất lượng hơn số lượng! Mà mình còn không hiểu cậu, đã cầm phiếu cơm tháng của Lâm An Thâm rồi còn ăn loại đồ ăn khó nuốt
này làm gì?”
Giản Lộ vừa định cãi lại vài câu, phía sau đã có người gọi: “Joey, ở
đây có chỗ, lại đây đi!” Người gọi là nhân viên bộ phận hành chính.
Joey khoát tay áo: “Mình ăn ở đây được rồi!” Nói xong, quay đầu thấy
Giản Lộ đang vùi dầu ăn cơm. “Cậu đừng để ý, phụ nữ là sinh vật rất giỏi đố kị, không cần quan tâm đến các cô ấy.”
Giản Lộ cười cười: “Vậy còn cậu?”
“Mình?” Joey làm cái mặt quỷ, “Mình cũng không tin trên thế giới chỉ
có một mình Lâm An Thâm là cực phẩm! Mình cũng sẽ tìm được người tốt,
cần phải đố kỵ sao?”
Giản Lộ bị biểu tình của Joey chọc cười: “Ừ, chúc cách mạng sớm thành công.”
“Đương nhiên!” Joey cười đến tươi.
Đang nói đùa, có người đứng ở bên cạnh Joey: “Joey, sang bàn bên này
cùng bọn mình ăn!” Nói xong, người này đã muốn nhấc khay ăn của Joey
lên.
Ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt thản nhiên,
ngũ quan xinh xắn. Giản Lộ nhận ra cô gái này, cô gái này đúng là người
đã mời Lâm An Thâm lên khán đài hôm vũ hội.
Cô gái kia chưa đợi phản ứng gì của Joey, trực tiếp cầm khay cơm của
Joey bước đi. Joey xấu hổ quay đầu nhìn Giản Lộ. Chỉ thấy Giản Lộ cười
cười: “Cậu qua đi, mình ăn sắp xong rồi.”
Joey không còn cách nào khác, khay cơm đã bị lấy đi rồi, cô chỉ có thể xin lỗi Giản Lộ mà đi đến bàn ăn bên kia mà dùng cơm.
Giản Lộ tiếp tục một mình ăn cơm thịt kho.
Từ khi trở về công ty sau tuần trăng mật đến giờ, Giản Lộ đã tập
thành thói quen nhận những ánh mắt to nhỏ nhìn vào mình. Cô có thể hiểu
được, ai là người khiến cô từ một kẻ vô danh tiểu tốt lại có thể chiếm
tình nhân trong mộng của nhiều người…
“Hi, Giản Lộ!” Bỗng nhiên có người ngồi xuống trước mặt Giản Lộ.
Giản Lộ đang ăn đến miếng cơm cuối cùng, ngẩng đầu liền thấy Triệu
Tuấn: “…A… Hi…” Trời ơi, tại sao mỗi lần hai người chào hỏi miệng cô đều nhồi đầy thức ăn…
Triệu Tuấn nở nụ cười, đưa bát canh của mình đến trước mặt Giản Lộ: “Cẩn thận kẻo nghẹn, uống chút canh đi.”
Giản Lộ nhìn bát canh, bát nước canh thanh mát, trên mặt còn có vài cọng rau thơm.
“Uống đi, không liên quan.” Triệu Tuấn nhìn thấy gương mặt ngượng
ngùng của Giản Lộ, anh cận thận đặt thìa vào trong tay Giản Lộ.
“…” Giản Lộ khó xử cầm thìa.
“Cô ấy không ăn rau thơm, ý tốt của anh tôi xin nhận.” Nói xong, có
cánh tay bắt lấy chiếc thìa trên tay Giản Lộ. Người vừa nói bên cạnh
Giản Lộ ngồi xuống.
Giản Lộ cướp lại chiếc thìa trên tay Lâm An Thâm, trả lại Triệu Tuấn
cùng bát canh: “Em chỉ không chịu được mùi rau thơm, anh uống đi, em
uống nước được rồi.”
Triệu Tuấn nhận bát canh của mình: “Ngại quá, anh không biết em không ăn rau thơm.”
“A…” Giản Lộ ngại ngùng nói: “Hay là để cảm ơn lòng tốt của anh…”
Khi nói chuyện, Giản Lộ đã chú ý tới không khí phập phồng xôn xao của không ít người trong nhà ăn. Âm thầm thở dài. Lâm An Thâm với tay muốn
lấy đồ ăn Giản Lộ lấy cho mình, nhưng lại bị Giản Lộ không khách khí đẩy tay anh ra.
Giản Lộ nói khẽ vơi Lâm An Thâm đang âm thầm oán thán: “Họp xong rồi
sao? Không phải bảo anh ở văn phòng chờ em mang cơm hộp về à? Anh xem,
anh đến chỉ tổ làm hại nước hại dân.”
Lâm An Thâm hành động không dư thừa chút nào, tiếp thu toàn bộ bất mãn của Giản Lộ: “Anh đói, buổi sáng chưa ăn gì.”
Mặt Giản Lộ hồng lên, trách cô tối qua quấn lấy anh sao… “Vậy anh ăn
đi.” Giản Lộ đẩy hộp cơm tới trước mặt Lâm An Thâm, lại còn thay anh mở
nắp hộp ra. Cơm vẫn còn nóng, cô cầm đũa đưa cho anh.
Lâm An Thâm cầm lấy chiếc đũa, nghe lời bắt đầu ăn cơm, bình thản
giống như không nhìn thấy nhưng cặp mắt, cùng tiếng rì rào từ bốn phương tám hường của quần chúng nhân dân đổ về.
Giản Lộ nhìn tướng ăn của anh, trộm cười một cái.
Triệu Tuấn khụ khụ một chút: “Đồng nghiệp của anh ở bên kia, vậy không quấy rầy hai người. Kiến trúc sư Lâm, anh ăn từ từ.”
Giản Lộ lễ phép trả lời: “Anh đi nhé.” Cảm thấy người này cũng rất
đẹp trai, lịch sự giỏi giang, hơn nữa rất dịu dàng, có cơ hội cũng nên
giới thiệu với Joey… Bỗng nhiên phát hiện người ta nói phụ nữ đã có
chồng rất thích làm mai mối, quả nhiên là chính xác…
Sau khi Triệu Tuấn rời đi, Lâm An Thâm buông đũa.
Giản Lộ thấy anh mới ăn được mấy miếng đã thôi liền hỏi: “Làm sao? Ăn mấy miếng đã no?”
Lâm An Thâm không giải thích gì nữa, nắm tay Giản Lộ rời khỏi nhà ăn.
Trở lại văn phòng, Giản Lộ phát hiện Phương tổng đã ngồi ở đấy rồi.
Phương tổng vừa nhìn thấy Lâm An Thâm đã lập tức nói: “Xe đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Lâm An Thâm đi đến bàn làm việc của Giản Lộ, lấy áo khoác và túi xách của cô: “Tôi về nhà trước.”
“Được, tôi chờ ở trong xe.”
Lâm An Thâm gật đầu. Sau đó khoác thêm áo khoác cho Giản Lộ.
Giản Lộ còn chưa hiểu chuyện gì, một bên mặc áo khoác liền hỏi: “Sao vậy? Chúng ta chuẩn bị đi đâu?”
“Anh phải đi Thái Lan, công trình ở bên kia có chút vấn đề, anh phải
xử lý một chút.” Lâm An Thâm sửa lại cổ áo cho cô, rồi nắm tay cô ra bãi đỗ xe.
Ở trong xe, Giản Lộ kéo tay Lâm An Thâm: “Lâm An Thâm, anh đi mấy ngày?”
“Khoảng ba ngày là được.”
“Chỉ có anh đi à?”
“Còn có Phương tổng.”
Giản Lộ siết tay anh: “Còn em?”
“Em ở nhà là được. Anh không ở nhà thì ba ngày này em cũng ở nhà mà nghỉ ngơi, không cần đến công ty.”
Giản Lộ không đồng ý: “Vì sao không thể mang em theo? Không phải anh
muốn vụng trộm gì đó? Không cần đi xa như vậy, mỹ nữ Trung Quốc cũng có
rất nhiều. Hơn nữa Thái Lan đều là gay, không hợp với anh!”
Ngồi ở ghế trước, Phương tổng không nhịn được, cười khẽ một tiếng.
Bây giờ Giản Lộ mới nhớ trong xe còn có người, ngại ngùng buông tay anh ra.
Lâm An Thâm không thèm để ý, nắm lại tay cô trong tay mình. Nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Giản Lộ ngại ngùng trong xe còn có người khác, cũng không dám làm
nũng Lâm An Thâm nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Em muốn đi cùng anh.”
“Tình hình Thái Lan dạo này không ổn định, em nên ở lại đây.”
“Vậy còn anh thì sao? Có người theo bảo vệ không?”
Tâm tình lúc này của Lâm An Thâm cũng không tốt lắm, không để ý Giản
Lộ cũng hay nói đùa, vẻ mặt còn nghiêm trang mà nói: “Công trình này
nhanh thôi, anh sẽ nhanh chóng giải quyết rồi trở về.”
Giản Lộ không hiểu tại sao Lâm An Thâm tự nhiên lại nghiêm túc như
vậy, rõ ràng là buổi sáng trước khi ra khỏi nhà đã dỗ anh tốt rồi mà.
Về nhà xong, vừa bước vào cửa, Lâm An Thâm đã tiến thẳng vào phòng ngủ chuẩn bị hành lý.
Giản Lộ đi theo ngay sau anh: “Anh có đói không? Vừa rồi anh mới ăn có một chút.”
“Không.”
“Có phải không quen ăn cơm công ty không? Để em chuẩn bị cái gì đó cho anh ăn?”
Lâm An Thâm chỉ tự lấy quần áo của mình từ trong tủ ra rồi nhét vào
trong túi hành lý, cũng không trả lời. Cuối cũng sắp xếp xong, kéo khóa
hành lý, lúc này có giọng Lâm An Thâm vang lên: “Người đàn ông kia là
ai?”
Hai giây sau Giản Lộ mới có phản ứng: “Anh nói Triệu Tuấn? Là người bên phòng dự án…”
“Ừ.” Dứt lời, Lâm An Thâm liền nhấc túi hành lý ra khỏi phòng, Giản
Lộ đi theo phía sau. Tới cửa, Lâm An Thâm xoay người nói với Giản Lộ:
“Không cần tiễn anh nữa, vào nhà đi. Anh không ở nhà ba ngày phải ăn cơm đúng giờ.”
Giản Lộ vẫn nắm chặt tay Lâm An Thâm không muốn buông: “…”
Lâm An Thâm vừa thấy cô bày ra một khuôn mặt tội nghiệp, sắc mặt cũng không tự giác dịu đi: “Anh sẽ về nhanh thôi, buổi tối tới nơi anh sẽ
gọi điện cho em.”
Giản Lộ gật gật đầu: “Em chờ điện thoại của anh.”
Lâm An Thâm cầm tay cô, xoay người bước đi.
Lâm An Thâm nói: …Giản Lộ?…