Đọc truyện Gả Cho Kim Chủ – Kim Chủ Là Của Tôi – Chương 5
Ngày đầu tiên đi quay khá thuận lợi, đạo diễn Từ nổi tiếng khó tính trong làm việc lại rất khắt khe với cảnh quay mà vẫn cười vui vẻ gật đầu, cho thấy ngày hôm nay là một ngày quay được trời ưu đãi.
Những ngày sau vẫn thế, tiến độ làm việc của đoàn rất trôi chảy. Bộ phim “Gọi Thanh Xuân” này dự chiếu cuối năm sẽ ra rạp cho nên thời gian quay cũng phải nhanh chóng thêm một chút để kịp tiến độ.
Hôm nay đã là 1 tuần kể từ sau ngày Chỉ Hân ngủ cùng Nhiếp Chính Đường ở phòng tổng thống, 1 tuần qua anh vẫn không liên lạc với cô, cứ tựa như 2 người chưa hề quen biết nhau.
Chỉ Hân sáng nay không có cảnh quay nên cô đến muộn, cảnh quay của cô là buổi chiều nên không cần gấp gáp đến sớm. Ngồi vào lều trang điểm, cô tập trung lướt lướt điện thoại, trên màn hình hiện lên một bức ảnh, trong ấy là bàn tay của một người phụ nữ. Bàn tay trắng nõn nà, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rất đẹp. Góc phải trên cùng bức ảnh thấy được thấp thoáng xương bàn tay của một người đàn ông, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ không nhìn ra nhãn hiệu. Bên dưới bức ảnh là dòng trạng thái “love you”, bức ảnh vừa mới đăng tối hôm qua nhưng đến trưa hôm nay lượt yêu thích đã lên đến năm mươi ngàn, lượt bình luận cũng đạt gần 10 ngàn. Quả thực là con số không tồi.
Trong lều lúc này cũng không mấy đông người, cách xa chỗ Chỉ Hân một chút là Mục Đồng và Lưu Tuấn nam diễn viên phụ của phim. Nghe mọi người xôn xao, cô cũng thuận tiện nghe được một chút.
– Linh Lan hôm qua vừa đăng ảnh với nhẫn bồ câu, tôi cá chắc là được cầu hôn rồi.
– Còn gì nữa, trong hình còn có tay nam kia kìa. Eo nhìn bàn tay kia tôi đoán là người có tiền đấy.
Chỉ Hân vừa nghe vừa chăm chú nhìn vào bức ảnh kia, thật sự cô cảm kháng với phúc khí của người phụ nữ tên Linh Lan này. Vừa xinh đẹp, tài giỏi lại hạnh phúc, thật là viên mãn. Chẳng bù cho cô ấy…. càng nghĩ càng thấy buồn lòng.
Thấy cô đâm chiêu, anh Mao huých huých tay cô, cười cười hỏi:
– Nghĩ gì sâu xa vậy?
Chỉ Hân cười yếu ớt, cô huơ huơ điện thoại đến trước mặt anh Mao:
– Em đang hâm mộ anh Mao à.
Anh Mao chụp lấy điện thoại trên tay cô, vừa xem ảnh anh vừa hỏi dò:
– Em theo dõi cô ấy à?
– Ừm em hâm mộ giọng hát với nhan sắc này quá thể.
Anh Mao gật gù:
– Ừ, tiết chế chút đi cô bé, anh thấy em sắp thành fan cuồng rồi đấy.
Chỉ Hân hếch mũi, cô e hèm mấy tiếng:
– Gì chứ, em đây lại càng thích đấy.
Vừa lúc ấy bên ngoài Tiểu Quỳnh đang đi vào, thấy Chỉ Hân cùng anh Mao vui vui vẻ vẻ. Cô ta nhếch môi, bực dọc đi sang bên cạnh Chỉ Hân, ngồi xuống, giọng dè bỉu:
– Một ô môi, một bám chân mà làm như hay ho lắm. Người đâu, hóa trang lại cho tôi đi.
Anh Mao nghe cô ta nói tức đến muốn nổ đôm đốm mắt nhưng Chỉ Hân lại kéo anh lại không cho anh gây sự.
Thấy Chỉ Hân nhịn không nói gì, Tiểu Quỳnh tức anh ách nhưng cũng không dám làm càng chỉ có thể ngồi đó mà hậm hực.
Anh Mao kéo ghế ngồi cạnh Chỉ Hân, giọng anh bực dọc:
– Ra đường đi không may đạp trúng phân hay sao mà gặp ai cũng hằn học, đúng là thiếu văn hóa.
Chỉ Hân kéo tay anh, nói nhỏ:
– Mặc kệ cô ấy, không nói đúng tên không phải chúng ta.
Bên phía Tiểu Quỳnh đang có thợ trang điểm, mà bên đây cũng vừa có người tiến lại trang điểm cho Chỉ Hân. Tiểu Quỳnh liếc liếc sang bên Chỉ Hân, lại không biết là giả vờ hay vô tình mà hét lên:
– Đau, cô có biết làm tóc không vậy?
Cô thợ trang điểm gương mặt uất ức, rõ ràng cô ấy đã rất là nhẹ tay rồi.
– Xin lỗi, để tôi nhẹ tay thêm chút nữa.
Tiểu Quỳnh cau mày, ả ta hất tay thợ trang điểm ra, chỉ chỉ về phía Chỉ Hân.
– Cô kia, qua làm cho tôi đi.
Cô thợ trang điểm đang làm cho Chỉ Hân cũng dừng tay lại, cô ngạc nhiên hỏi lại Tiểu Quỳnh:
– Tôi sao?
Tiểu Quỳnh gắt gỏng:
– Không cô thì ai, không lẽ tôi nói ma.
– Nhưng mà…tôi đang làm cho cô ấy…
Tiểu Quỳnh hung hăng trợn mắt:
– Tôi có cảnh quay trước cô ta, cô không làm cho tôi trước, đạo diễn Từ trách xuống thì cô chuẩn mực tâm lý bị đuổi đi.
Cô thợ trang điểm cảm thấy rất khó xử, bình thường cô chịu trách nhiệm trang điểm làm tóc cho nhân vật chính hoặc thứ chính. Còn tuyến nhân vật như Tiểu Quỳnh đáng lý ra không ở lều bên đây nhưng là cô ấy cho là mình cũng chính nên vào đây làm. Bây giờ đang làm cho nữ chính lại chạy sang nữ phụ số 2 thì… làm sao được.
– Nhưng mà…
Mục Đồng ngồi trong góc nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:
– Cùng là anh em một đoàn nhường nhau một chút đi.
Mục Đồng nói ra câu này là nghiêng về phía Tiểu Quỳnh rồi, Chỉ Hân nheo nheo mắt, ép cô sao, được thôi.
Nhoẻn môi cười, cô vừa nói với thợ trang điểm vừa nhìn về phía Mục Đồng:
– Chị Mục Đồng nói đúng, toàn là chị em, cái gì nhường được thì nhường.
Nói rồi cô lại nhìn thợ trang điểm, vui vẻ nói với cô ấy:
– Chị làm cho Tiểu Quỳnh trước đi, để cô ấy qua làm tóc cho em. Tiểu Quỳnh làm cũng nhanh mà, cảnh quay của em chưa đến nên không cần vội.
Thợ trang điểm gật đầu, cô nhanh chóng chuyển sang chỗ Tiểu Quỳnh, còn thợ trang điểm đang làm cho Tiểu Quỳnh lại đi sang bên cạnh Chỉ Hân. Thật sự nhìn thì thấy đơn giản chỉ là đổi người trang điểm nhưng thâm sâu thế nào thì chỉ bản thân tự mỗi người hiểu lấy. Chốn showbiz này thị phi ganh ghét đố kỵ bủa vây, lòng mỗi một người cũng thâm sâu âm trầm như đáy biển. Hôm nay ta nhịn người, ngày mai có lẽ người phải nhịn ta. Chỉ Hân cũng không phải người để bản thân mình chịu thiệt thòi, cô ắt sẽ trả lại cho Tiểu Quỳnh một cú vì hôm nay cố tình tranh người với cô. Còn về Mục Đồng, cô phải xem thêm vậy, ý tứ kia của cô ấy không biết là vô tình hay lại là cố ý.
Cảnh quay hôm nay Chỉ Hân diễn rất đạt, cô cùng sư huynh Gia Hào diễn rất ưng ý. Đạo diễn Từ phải nói là hài lòng cười tít mắt. Nhưng đến lượt Tiểu Quỳnh lại không mấy suôn sẻ, chẳng biết hôm nay cô ta thế nào mà liên tục NG từ sáng đến giờ. Cả đoàn làm phim đều bị cô ta liên lụy.
Ngồi dưới mái ô, cô cùng Gia Hào đang tập thoại cho cảnh tiếp theo. Phía trên kia Tiểu Quỳnh cùng Mục Đồng lại vừa NG lần nữa, lỗi lại do Tiểu Quỳnh quên thoại. Đạo diễn Từ bị bức đến điên lên, ông mắng:
– Cô có biết diễn không vậy, một cảnh NG mấy chục lần. Cô muốn tôi phá sản theo cô à, diễn tệ như vậy cũng đi làm diễn viên, có lộn không vậy hả?
Tiểu Quỳnh tức phát khóc nhưng một câu cũng không dám cãi lại đạo diễn Từ. Sau lưng cô ta là ai chống lưng thì mặc kệ, đã vào phim của đạo diễn Từ ông ấy sẽ không nể nang bất kỳ một diễn viên nào. Ngay cả Gia Hào cũng bị chỉnh mấy lần thì Tiểu Quỳnh chẳng có gì để ông phải nể nang. Muốn không bị đạo diễn Từ mắng thì tốt nhất diễn cho thật đạt là được.
Gia Hào ngồi gần cô, anh khẽ nói nhỏ vào tai cô:
– Tiểu Quỳnh này diễn xuất tệ thật, vào được phim đạo diễn Từ xem ra kỳ tích rồi.
Cô mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.
– Sư huynh xem em diễn có tệ không, em sợ bị mắng, có gì sư huynh chỉ dạy thêm cho em với.
Gia Hào cười với cô:
– Chỉ Hân sư muội nhìn chung giỏi hơn anh rồi, em đừng khách sáo nữa anh thấy hổ thẹn lắm.
Cô cười cười đấm vào vai anh, hai anh em ở chung một chỗ cũng hợp ý nhau lắm.
– Vừa bám đùi vừa thả thính đàn ông đúng là hèn.
Tiểu Quỳnh hằn học từ trên đi xuống, khi đi ngang qua cô lại vu vơ nói một câu trống không như vậy. Gia Hào có chút không vui, anh tiện miệng hỏi:
– Tiểu Quỳnh là đang nói ai vậy nhỉ?
Tiểu Quỳnh nghe tiếng Gia Hào hỏi, ả cười nhạt nói bâng quơ:
– Em có nói ai đâu, là nói linh tinh vậy mà.
Nhận được câu trả lời Gia Hào cũng không hỏi nữa, anh mặc dù không thích gì Tiểu Quỳnh nhưng dù sao cô ta cũng không chạm đến anh, anh không cần phải quan tâm nhiều đến cô ta làm gì.
Chỉ Hân mím môi im lặng, cô thật sự không hiểu được Tiểu Quỳnh bị mắc bệnh gì. Cứ gặp cô ở đâu là cắn càng ở đó. Nói đúng ra chính cô ta mới phải là người e dè khi gặp cô mới phải chứ. Đúng là mặt dày, lúc nào cũng cho mình là hay là đúng.
Phía trên có tiếng đạo diễn Từ ho to đến lượt diễn của Chỉ Hân và Gia Hào. Nhìn theo bóng dáng cô đi, Tiểu Quỳnh cau mày, ý ghen ghét hiện lên rõ trên mặt không cách nào che giấu được….
________…______
Vừa quay ra, bé Thu đã đứng đợi sẵn, con bé đưa cho cô chai nước khoáng cùng với điện thoại.
– Chị Hân khi nãy có Nhiếp… tổng gọi cho chị.
Chỉ Hân đang uống nước thiếu chút nữa là sặc đến mũi, cô vừa lau đi vết nước vừa phun ra vừa lo lắng hỏi:
– Anh ấy nói gì?
– Dạ không nói gì, bảo chị quay xong gọi lại.
Chỉ Hân gật đầu, cô cầm điện thoại đi ra một góc xa ít người qua lại. Ấn máy gọi cho anh, tim cô đập thình thịch từng hồi. Đầu dây bên kia vang lên một hồi tút tút kéo dài…
– Alo.
– Alo, t…em là Chỉ Hân đây.
– Ừm quay xong rồi à?
– Dạ vâng, anh tìm em ạ?
– Ừm em thay đổi đi, 15 phút nữa tôi đến đón em.
– Dạ vâng.
– Ừ.
Cứ thế tắt máy. Chỉ Hân thoáng thở hắc ra, mỗi lần nói chuyện với vị kim chủ này đều khiến cô toát hết mồ hôi.
Ôm điện thoại trong tay, cô đi nhanh về lều thoát lớp trang điểm cùng đồng phục diễn ra. Sau đó nhanh chóng đi ra trước chờ người của Nhiếp Chính Đường đến đón.
Lúc xe của Nhiếp Chính Đường đến nơi, cô đang trong lều chờ, nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên từ điện thoại, cô đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng leo lên xe, chiếc xe cũng nhanh chóng lao vào làn đường đông đúc.
Ngồi vào trong xe, cô không ngờ Nhiếp Chính Đường sẽ đích thân đi đón cô. Thấy anh cô có chút chột dạ, nói nhỏ:
– Anh cũng đến đón em ạ?
Chính Đường nhìn cô, anh kéo cô về phía anh, để cả người cô dựa vào lồng ngực anh, anh khẽ nói:
– 1 tuần không gặp tôi rồi, em có nhớ tôi không?
Tim Chỉ Hân thoáng đập nhanh hơn bình thường, có nhớ anh ấy không à??? Cô hình như…không.
– Có chút chút.
Chính Đường khẽ cười nhạt, anh hỏi:
– Chút chút hay là không có, em cũng biết nói dối nhỉ?
Cô cả kinh nhưng sau đó lại thở dài, ủ rũ thật lòng:
– Chính Đường, em ở gần anh không đếm đủ trên đầu ngón tay. Nhớ… chẳng biết gì để nhớ.
– Cũng hợp lý, nói thế là do tôi thiếu xót rồi.
Chỉ Hân nghe có mùi nguy hiểm, cô thoát khỏi ngực anh, đưa mắt dò xét, hỏi:
– Tiếp theo sau đó???
Chính Đường nhìn gương mặt dè chừng của cô, anh thoáng bật cười:
– Tiếp theo…tất nhiên là nên về sống cùng một nhà để tránh thiệt thòi cho em rồi.
Chỉ Hân than thầm trong lòng… thôi mẹ ơi, lần này tiêu thật rồi.
Mặc kệ cho cô đang điên cuồng tự trách mình, anh vẫn ôm lấy cô suốt quãng đường còn lại. Không phải là anh không muốn sống cùng cô, anh cảm thấy nên cho cô thời gian xem cô có nhớ anh không. Nhưng xem ra…anh dùng sai cách với cô rồi.
Xe dừng trước cửa một nhà hàng đồ Nhật, Chính Đường xuống xe trước sau đó mở cửa cho Chỉ Hân xuống theo. Anh dắt tay cô, một trước một sau hiên ngang đi vào nhà hàng. Phía sau có thêm mấy anh chàng vễ sỹ to cao hộ tống.
Vừa vào nhà hàng, vị giám đốc ra đón tận cửa, sau đó đưa anh và cô đến trước cửa phòng vip mới lui ra. Chỉ Hân đưa mắt nhìn xung quanh, phòng vip này đẹp quá, bên trong còn có con thuyền nhỏ có cá bơi tung tăng thật đẹp.
– Ở đây đẹp thật.
Chính Đường nhìn cô, anh gật đầu:
– Nếu thích sau này thường đến đây là được.
Chỉ Hân cũng không nói gì, cô khẽ gật đầu. Thú thật cô và anh vẫn chưa tiếp xúc nhiều, cơ bản vẫn còn khá gượng ép. Gặp nhau như thế này cô cũng chẳng biết nên nói cái gì. Cô cũng không thuộc típ người hoạt ngôn nên chẳng biết nên bắt chuyện từ đâu.
– Em quay ổn không?
Đang loay hoay không biết nên làm gì, nghe anh hỏi cô vội vàng trả lời.
– Cũng ổn, phim này khá phù hợp với em.
– Ừm có ai gây khó dễ cho em không?
Chỉ Hân suy nghĩ một chút, gây khó dễ à? Ngoài Tiểu Quỳnh ra thì Mục Đồng cũng hay nói linh tinh đá xoáy cô, như thế có gọi là gây khó dễ không nhỉ?
Thấy cô đâm chiêu không trả lời, anh cau mày hỏi:
– Có người gây khó dễ cho em à?
– Ơ không, em vẫn tốt không có chuyện gì cả.
Cô nghĩ kỹ rồi, trước tiên nếu đã chống đối cô thì cô sẽ giải quyết, nếu cô giải quyết không được thì lúc đó nhờ anh cũng chưa muộn mà.
Chính Đường gật đầu, anh nhàn nhạt nói:
– Ừ có chuyện gì nói với tôi, tôi sẽ không để em chịu bật cứ thiệt thòi gì.
Cô nhìn anh, chẳng biết thế nào, khi nghe anh nói câu đó trong lòng cô lại sinh ra cảm giác rung động. Trong tim cô, bức tường thành kiên cố đã có dấu hiệu nứt vỡ…mặc dù chỉ là một khe nhỏ mà thôi.
Bên ngoài, nhân viên đưa thức ăn lên. Nhiếp Chính Đường gọi một bàn đồ ăn đầy ắp, tất cả món nào cô cũng thích. Thấy cô mắt tròn mắt nhỏ nhìn bàn thức ăn, anh cười nhạt, nói:
– Em ăn đi.
Chỉ Hân gật đầu, cô mỗi khi thấy thức ăn là cười tít mắt. Vừa ăn vừa khen ngon, lại vui vẻ rót mấy cốc liền rượu trái cây uống liên tục.
Chính Đường thấy cô uống có vẻ nhiều rượu, anh can ngăn.
– Em uống ít thôi, rượu này có độ, mau say lắm.
Chỉ Hân lại uống thêm một ly nhỏ, cô vừa cười vừa nói:
– Không đâu, rượu này ngọt ngọt như nước hoa quả chắc không say được đâu. Anh đừng lo, tửu lượng của em cũng khá lắm.
Chính Đường cũng không tiếp tục cản cô, anh chỉ lắc đầu, cô muốn uống thì cứ uống, anh lo cho cô là được.
Quả thật kẻ thiếu hiểu biết lại hay cãi lời thường không có kết quả tốt, điển hình là cô. Một mình ôm hai chai rượu “nước hoa quả” uống cạn không còn một giọt nào. Đến khi cô đứng lên muốn đi rửa mặt lại say sẩm đến mức đứng không vững. Đi được một hai bước lại ngã nhào, may mà có Chính Đường kịp thời đỡ lấy cô.
Ôm lấy cô vào lòng, anh cau mày, có ý trách nhẹ:
– Tôi đã bảo sẽ say, em lại không nghe.
Chỉ Hân gương mặt ửng hồng, cô nhìn anh không chớp mắt. Đưa tay lên xoa xoa mặt anh, cô cười hề hề, nói:
– Chính Đường… anh đẹp thật đó, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như anh. Cả đại minh tinh Hứa Đông cũng không đẹp bằng anh đâu.
Chính Đường nheo nheo mắt, Hứa Đông là ai, ai lại làm cô nhớ nhiều đến như vậy?
– Hứa Đông là ai?
Nghe anh hỏi, cô cười khanh khách chỉ chỉ vào mặt anh:
– Hứa Đông mà anh cũng không biết à haha…anh ấy đẹp trai lắm nhưng mà… thua anh…
Chính Đường cảm thấy toàn thân nóng ran, có chút khó chịu, anh hỏi:
– Em thích anh ta?
Chỉ Hân lắc lắc đầu:
– Không, em hâm mộ… em chẳng thích ai cả.
– Chẳng thích ai sao, kể cả tôi?
Chỉ Hân lại thật thà gật đầu:
– Ừ em…chưa yêu ai…cũng chưa từng thích ai bao giờ… anh…em cũng không thích.
Chính Đường nghe đến đây lại cảm thấy toàn thân được thả lỏng, anh không sợ cô không thích anh, anh chỉ sợ cô thích người khác. Nếu cô đã không thích ai thì việc thích anh chẳng còn xa xôi nữa.
Xốc cô lên anh ôm trọn lấy cô vào lòng, cô vừa cười vừa nghịch nút áo sơ mi của anh, bộ dáng cứ như một đứa trẻ con làm nũng. Chính Đường càng nhìn càng thấy hô hấp căng thẳng, anh tốt nhất nên đưa cô về ngủ nếu cứ để tình trạng cô đùa bỡn anh như thế này… anh sẽ không nhịn được mà “ăn” cô mất. Nhanh, phải nhanh thôi.
Chỉ Hân say thật rồi, cô cứ mặc cho Chính Đường ôm đi đâu thì đi, cô dường như thấy vui vẻ với mấy cái cút áo vô tri vô giác trên người anh.
Mà ở đâu đó vị Hứa Đông đang vừa thoát khỏi mũi đạn của ai đó. Xém tí nữa chỉ vì một lời nói bừa của một người đang say mà hủy hoại tiền đồ của một đại minh tinh màn bạc. Nguy hiểm… thật là nguy hiểm a…