Gả Cho Kim Chủ - Kim Chủ Là Của Tôi

Chương 10


Đọc truyện Gả Cho Kim Chủ – Kim Chủ Là Của Tôi – Chương 10

Đoạn thời gian này Chỉ Hân khá nhiều hoạt động, ban ngày cô cùng đoàn làm phim đi tuyên truyền quảng bá cho “Gọi Thanh Xuân”, lại nhận được vài hợp đồng chụp ảnh thương hiệu. Nhiếp thị cũng mời cô làm hình ảnh đại diện kèm người phát ngôn cho sản phẩm đá quý cao cấp vừa mới ra mắt của công ty. Hình ảnh của Chỉ Hân ngày càng được nhiều người biết đến, lượng fan tăng lên nhanh chóng, tiền cũng kín được nhiều hơn.

Còn về cô và Chính Đường. Hai người ở chung với nhau thật sự rất tốt, Nhiếp Chính Đường là một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt. Cô ở cùng với anh, hầu như tất cả mọi thứ đều là anh lo lắng cho cô. Đến cả việc cô thích dùng loại bàn chải nào hoặc là sử dụng sữa rửa mặt hiệu nào cũng đều do một tay anh sắp xếp. Hàng ngày hai người tất bật với công việc của mình, tối đến lại giành cho nhau khoảng thời gian riêng. Cùng ăn cơm, cùng nhau đi xem phim, hay có khi đơn giản là cô nằm sấp cho anh chà lưng hoặc là những đêm cùng nhau mây mưa điên cuồng. Chỉ Hân dần dần cảm thấy tình cảm của cô giành cho anh đang nảy sinh theo từng ngày. Không quá mạnh mẽ nhưng là nhẹ nhàng lãng mạng nhất.

Yêu chưa? Cô cũng chẳng còn biết nữa rồi!

Sáng hôm nay sau khi ghi hình cho một game show khá nổi tiếng, cô cùng bé Thu đi đến trung tâm thương mại mua sắm một ít đồ. Dạo gần đây cũng có khá nhiều nhãn hàng thời trang có nhả ý muốn tài trợ trang phục cho cô nhưng anh Mao vẫn không đồng ý. Lúc trước cô là diễn viên hạng thấp, công ty không cấp cho cô một chút tài nguyên nào kể cả trang phục đều là tự cô chuẩn bị. Nhưng mà bây giờ thời thế thay đổi rồi, công ty chẳng những cung cấp cho cô một phần tài nguyên hậu hĩnh, lại rộng rãi đến mức tài trợ hết tất cả trang phục đi diễn của cô. Trong công ty giải trí Ánh Sao người ta đồn tai nhau rằng Hỏa Hỏa sắp hết thời, tất cả đều sẽ nhường lại cho tiểu hoa đán Liêu Chỉ Hân..

Chỉ Hân và bé Thu dạo quanh một vòng mua được vài bộ váy mới, đi xung quanh cô lại thấy chiếc túi xách mà cô từng rất thích. Không nghĩ ngợi gì nhiều liền bước vào xem qua một chút.

Bên trong cửa hàng bày bán rất nhiều túi hàng hiệu, Chỉ Hân rất thích túi Gucci, cô có thể nhịn ăn nhưng nhịn mua túi thì lại không được. Ưng ý một mẫu, cô nói với nhân viên bán hàng.

– Chị lấy cho em xem mẫu này đi.

Cô nhân viên thập phần vui vẻ, nhanh tay lấy chiếc túi trên kệ xuống.

– Cô tinh mắt thật, mẫu này vừa ra ở cửa hàng chúng tôi chỉ còn duy nhất một chiếc.

Chỉ Hân gật đầu, cũng không hỏi giá, cô trực tiếp đưa thẻ quẹt lấy chiếc túi đem về nhà. Bé Thu đi theo nãy giờ cũng được Chỉ Hân tăng cho cái túi hàng hiệu, con bé vui vẻ ra mặt luôn miệng cảm ơn.

Thật sự Chỉ Hân là như thế, tính tình cô rất hào phóng. Lúc trước dù cực khổ nhưng cô vẫn chưa bao giờ chèn ép người đi theo mình. Ngày hôm nay cô có được chút cũng không quên trả ơn cho những người luôn bên cạnh cô.

Lúc đi ra cửa hàng, chẳng biết vô tình hay thế nào cô lại gặp được Mục Đồng đang đi dạo cùng bạn của cô ấy. Thấy cô, Mục Đồng cũng xem như là thân thiện.

– Chỉ Hân, em đi đâu đây?

Chỉ Hân gật đầu chào, cô vui vẻ trả lời:

– Em đi mua một ít đồ, chị Mục Đồng cũng đi mua sắm à?

Mục Đồng nhìn túi xách trên tay bé Thu, cô cười hàm ý:

– Ai em hào phóng thật, tặng quà cho trợ lý mà tặng luôn hàng hiệu đắc tiền. Quả là đi chung với Nhiếp tổng có khác, khi trước chị cũng vậy nhưng cũng không dám chơi sang như em. Tuổi trẻ đúng là tài cao mà.

Chỉ Hân chưa kịp trả lời đã nghe Mục Đồng quay sang nói với cô gái bên cạnh:

– Quỳnh Quỳnh cậu đi trước đi, có việc thì đi trước không sao cả.

Cô gái tên Quỳnh Quỳnh cũng gật đầu sau đó nhanh chóng đi mất. Mà Chỉ Hân cũng chẳng mảy may để ý đến cô ta, người cô cần để ý đến bây giờ chỉ là Mục Đồng mà thôi.

– Mục Đồng, chị nói vậy là có ý gì?

Mục Đồng cười giả lả, cô ta giả vờ nói:

– Ấy chị có ý gì đâu, chỉ là chị đang nhận xét một chút thôi mà. Với lại mấy lời chị nói khi em ở bệnh viện không biết là em có còn nhớ không nhỉ?

Chỉ Hân nheo mắt nhìn về phía Mục Đồng, nhớ hôm trước chị ta đến thăm cô nhưng mục đích là nhắc nhở cô. Suốt buổi chị ta luôn miệng nói bóng nói gió khuyên cô nên chừa cho mình đường lui trong mối quan hệ với Chính Đường. Cô biết Mục Đồng từng có thời gian qua lại với Chính Đường nhưng mà đó cũng chỉ là đã từng, cô thật sự không quá quan tâm. Nhưng mà thái độ của Mục Đồng ngày càng thái quá, lẽ nào chị ta có mưu mô gì??

– Em nhớ chứ, chị Mục Đồng dặn dò em đương nhiên là nhớ rồi.

Mục Đồng cười hiền, bộ dáng rất xinh đẹp:

– Chị thật sự cũng vì muốn tốt cho em thôi, em nhìn xem chị cũng bị anh ta hắt ra đường. Đàn ông là vậy đó, cô nào đẹp hơn trẻ hơn thì tìm đến thôi. Chị không ngại nói với em những việc này là vì chị nghĩ em với chị dù gì cũng là chỗ quen thân. Những thứ chị đi qua rồi, chị chỉ mong em cũng sẽ không sai lầm giống như chị.

Chỉ Hân cười thầm trong lòng, Mục Đồng kế ly gián này chẳng hay chút nào.

Mục Đồng vừa nói vừa nắm lấy tay cô ra vẻ rất thân thiết, cô ta nói thêm:

– Nhiếp tổng… Nhiếp Chính Đường xem chúng ta chỉ là công cụ cho anh ta phát tiết mà thôi, người mà anh ta xem là bảo bối là một người khác nữa kìa.

Chỉ Hân cau mày:

– Là người khác sao, là ai?

Mục Đồng dừng một chút, trong mắt cô ta chứa tia ganh tị rất sâu:

– Chị không biết.

Chỉ Hân có chút mơ hồ, cô không phải không tin Chính Đường nhưng ánh mắt của Mục Đồng… ánh mắt thù địch ganh tị kia chắc chắn không thể nào là giả được. Ngoài Mục Đồng ra thì liệu có còn cô gái bảo bối nào đó như Mục Đồng nói???

– Nhưng thôi, chị cũng chẳng còn tơ tưởng gì đến Nhiếp tổng nữa rồi. Tất cả những gì chị nói đều là muốn tốt cho em, muốn em có sự đề phòng cho mình thôi. Em đẹp như vậy chỉ nên làm nữ chính trong chuyện tình yêu của mình, đừng làm nữ phụ cho người khác. Sẽ rất phí phạm.

Chỉ Hân cười cười gật đầu ra vẻ như hiểu chuyện, đối với Mục Đồng cô nên đề phòng tìm hiểu nhiều hơn là ra mặt đối địch.

Thấy cô không phản bác gì, Mục Đồng cũng nhanh chóng chào từ biệt Chỉ Hân. Chỉ có điều đi được vài bước Mục Đồng lại trượt chân xém ngã xuống đất may mà Chỉ Hân nhanh tay đỡ lấy cho nên cô ta mới không ngã ra đất.

Lúc Mục Đồng đứng dậy cô ta cũng không quên cảm ơn Chỉ Hân rất lịch sự. Trong lòng Chỉ Hân vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm… cái ngã kia cũng có chút kì lạ thật…


Bé Thu đứng sau nãy giờ, giờ cũng lên tiếng:

– Chị Mục Đồng đi vậy mà cũng để ngã, lạ thật.

Chỉ Hân cau mày:

– Sau này thay chị để ý chút, Mục Đồng từ đầu đến bây giờ đều không coi chị là bạn.

– Mục đích của chị ta là gì hả chị Hân, rõ ràng mình có liên quan gì đến Mục Đồng đâu?

Chỉ Hân cười nhạt:

– Vì tình.

Bé Thu không hiểu, mặt nghệch cả ra, thấy cô bé cau mày nhăn nhó Chỉ Hân vừa kéo bé Thu đi vừa cười nói:

– Có gì mà nhăn mày, từ từ rồi em sẽ hiểu.

Bé Thu cũng là một cô bé thông minh, thấy Chỉ Hân không nói liền thức thời không hỏi nhiều đến. Cuộc sống đôi khi là vậy, tự mình biết đủ là người khôn ngoan.

Trong góc ngã rẽ gần đó, một người phụ nữ tay cầm máy ảnh đang cười một cách đầy bí hiểm.

…….

Phim “Gọi Thanh Xuân” có vốn đầu tư từ Nhiếp thị nên hoạt động tuyên truyền quảng bá rất mạnh, phim chưa công chiếu nhưng độ phủ sóng ngày một lan truyền rộng rãi. Bên phía công ty Ánh Sao cũng nhân cơ hội đẩy mạnh tuyên truyền riêng cho Chỉ Hân, thành ra “Gọi Thanh Xuân” chưa chiếu nhưng Chỉ Hân đã có mấy kịch bản phim gửi đến, vai chính có vai phụ cũng có, hiện tại anh Mao đang giúp cô lựa chọn vài kịch bản hay.

Trong phòng làm việc, anh Mao đưa đến trước mặt Chỉ Hân mấy cái kịch bản anh vừa xem qua, giọng anh nhàn nhạt, anh nói:

– Anh vừa chọn mấy cái nội dung ổn, em xem qua đi muốn đóng bộ nào thì nói anh, anh giúp em nâng catxe lên một chút.

Chỉ Hân tắt điện thoại, cô đọc qua hết một lượt, sau đó cầm một kịch bản đưa đến trước mặt anh Mao.

– Cái này đi.

Anh Mao nhìn tựa đề viết trên kịch bản, anh cười hỏi:

– Anh cũng đoán được phần nào, vai nữ phụ này hợp với em.

– Em cũng nghĩ vậy, em là người mới nếu lần này lại chọn một bộ tình cảm hài nữa thì không hay. Cứ rập khuôn mãi trong một loại hình thì hỏng hết hình ảnh. Vai nữ này trầm tính chung tình lại cẩn thận, rất hợp với em.

Vừa nói cô vừa vênh váo vỗ ngực tự đắc, anh Mao phải liếc cô mấy lần.

– Thôi được rồi được rồi, anh biết em chung thủy duy nhất với Nhiếp…. à Chính Đường. Nhưng mà nữ chính của bộ này là Linh Lan, anh sợ em bị đem ra so sánh với cô ấy.

Chỉ Hân cau mày, mắt hơi nhướng lên, cô nói:

– Linh Lan là nữ chính sao anh?

Anh Mao gật đầu nặng nề:

– Ừ anh chắc chắn là biết em không thua kém cô ta rồi, chỉ có điều fan của Linh Lan không phải vừa, nhớ mấy lần trước nữ phụ nào đóng cùng Linh Lan cũng bị fan đem ra so sánh. Có người bị chê có người còn bị ép đến giải nghệ… Showbiz này vốn đã không đơn giản, Linh Lan càng là loại người không hề đơn giản.

Chỉ Hân ngồi xuống ghế, cô vừa suy nghĩ vừa nói:

– Em biết nhưng kịch bản này quá hay, mà em là một diễn viên em không muốn mình cứ rập khuôn vai diễn trong mắt khán giả.

Nghe cô nói anh Mao định nói gì đó nhưng cô lại nói trước:

– Nhưng mà xét tình hình của em hiện tại, em chưa có chỗ đứng cũng chưa được mọi người yêu quý. Nếu diễn đạt thì không nói đi, diễn không đạt…. e là có mười Chính Đường cũng không giúp em được. Anh Mao, anh cho người tìm hiểu chút xíu qua kịch bản, em tự chủ trương được.

Anh Mao hài lòng, anh gật đầu:

– Ừ em bây giờ phải cẩn thận, sai một li là đi một dặm à không một vạn dặm, cứ từ từ không cần vội vàng.

Chỉ Hân gật gù, cô cũng không cần vội. Ba bốn năm qua sống lay lắt trong showbiz này còn được thì há gì một chút xíu này chứ.

……

Chính Đường hôm nay về sớm, lúc anh về đã thấy Chỉ Hân líu ríu đón anh ở cửa. Thấy cô cười lúng liếng nhìn anh, anh dịu dàng hỏi:

– Nhìn anh như vậy là có ý gì?

Cô ôm lấy tay anh, lắc lư:

– Chính Đường… trong nhà hết nước tương rồi.


Chính Đường đang thay dép đi trong nhà liền khựng lại vì câu nói của cô, anh cau mày hỏi:

– Hết nước tương? Liên quan gì đến em?

– Ui sao không liên quan, dì Hà đang nấu ăn thiếu nước tương thì còn mùi vị gì nữa.

Chính Đường càng nghe càng thấy khó hiểu, đến bao giờ thì chuyện nước mắm nước tương trong nhà này cô cũng phải quản vậy. Nghĩ thấy không vui anh định hỏi dì Hà nhưng chưa kịp hỏi đã nghe giọng cô lí nhí lại ngọt như đường mật.

– Đường…. đi siêu thị…em muốn đi siêu thị…với anh.

– Đi siêu thị?

Chỉ Hân ôm tay anh nũng nịu:

– Vâng. Những người yêu nhau hay đi siêu thị cùng nhau lắm.

Chính Đường ngơ ngác, mặt anh nghệch ra một khúc. Những người yêu nhau sao….cô gái này….

– Đường…. được không?

Chính Đường thật vui sướng đến muốn điên lên nhưng trước mặt cô anh phải biết tiết chế một chút, đường đường là Nhiếp tổng của Nhiếp thị anh không thêm nào nhảy cẫng lên vì một câu nói muốn đi siêu thị của cô được. Cô gái này chấp nhận tình cảm của anh, chịu ở bên cạnh anh nhưng lại chưa thật sự mở lòng với anh. Cô ăn cùng anh ngủ cùng anh nhưng lại không nói yêu anh….Anh biết cô chưa yêu anh, cô chấp nhận anh một phần là vì sự nghiệp diễn xuất. Anh không buồn cô nhưng anh cảm thấy bản thân mình chưa thật sự làm tốt. Anh muốn cô can tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, nói yêu anh, muốn cùng anh xây dựng một gia đình thật hạnh phúc. Đó mới là những gì mà Nhiếp Chính Đường anh cần.

Nhìn thấy cô hai mắt long lanh chờ đợi câu trả lời cũng anh, anh e hèm vài tiếng, nhàn nhạt nói:

– Anh đi siêu thị cùng em?

Chỉ Hân có chút lúng túng:

– Em biết… em biết là bắt một Nhiếp tổng của Nhiếp thị đi siêu thị mua nước tương thì có hơi không đúng. Nhưng mà người ta nói những người yêu nhau không cùng nhau đi siêu thị một lần thì không….

Chính Đường chặn ngang lời cô:

– Được rồi, anh cùng em đi. Đứng yên ở đây…à không theo anh về phòng thay quần dài vào, em để chân trống trơ như vậy đi ra ngoài thì không tốt, em không được khỏe đâu. Đi đi theo anh.

Chỉ Hân mím môi cười mỉm, cô mặc cho anh kéo lên phòng thay quần áo.

…..

Trong siêu thị giờ này khá đông người, vì là giờ tan tầm nên mọi người đến siêu thị mua thức ăn khá nhiều. Giữa một rừng các mẹ các chị đi mua thức ăn cho gia đình thì đâu đó xuất hiện một nam phong độ tuấn mỹ, một nữ thanh cao da trắng không tì vết. Mặc dù Chỉ Hân đã đeo khẩu trang và đội nón tai bèo che gương mặt xinh đẹp lại nhưng khí chất của cô thì không có một loại trang phục phụ kiện nào che lấp đi được cả. Một nam cao lớn mặt mày tuấn mỹ nghiêm nghị cùng một nữ nhỏ nhắn đứng đến ngang vai người nam đi sóng đôi nhau tạo nên một hiệu ứng thu hút ánh nhìn cực kỳ tốt. Cảm thấy dường như tất cả người trong siêu thị đều đang nhìn mình, Chỉ Hân cảm thấy có chút xíu căng thẳng, cô ôm lấy tay Chính Đường, hỏi nhỏ:

– Đường…. em che có kỹ không sao mọi người nhìn em và anh nhiều vậy?

Chính Đường kéo cô sát vào người anh, giọng anh nhàn nhạt nhưng không kém độ mềm mại:

– Có cần anh để cho bọn họ về hết không?

Nghe anh nói cô vội lắc đầu:

– Ơ không không, siêu thị mà không có người thì còn gì là siêu thị nữa. Ơ kìa….sữa…. sữa đang khuyến mãi…đợi em….đợi em.

Nói rồi cô lao nhanh đến hàng sữa đang khuyến mãi giá cực sốc tri ân khách hàng, Chính Đường với tay kéo cô lại nhưng cô lại nhanh hơn anh một bậc chạy đi mất. Anh đứng đây nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, bất giác anh lắc đầu bật cười. Chính Đường anh ấy vậy mà để cô gái của mình đi mua sữa khuyến mãi 50%, đồn ra bên ngoài thì còn gì là thể thống nữa chứ.

Nghĩ nghĩ anh liền cất bước đi nhanh đến chỗ cô, ở hàng sữa đông người chen chúc như vậy, anh sợ cô không may bị người đụng ngã.

– Tri ân khách hàng, khuyến mãi 50% trong khung giờ vàng từ 7 giờ đến 7 giờ 45 phút nha các chị các mẹ ơi. Sau 7 giờ 45 phút trở về giá cũ không giảm không bớt nghìn nào hết. Chị em khách hàng nhanh tay nhanh tay. Ê ê cô kia mỗi người chỉ được mua 5 bình thôi, cô ôm 6 bình rồi.

Tiếng nói tiếng cười tiếng xì xào huyên náo hết một khu, Chỉ Hân khó khăn lắm mới chen được vào trung tâm. Cô đang với tay lấy mấy bình sữa mình yêu thích thì nghe bên cạnh có tiếng lèm bèm:

– Cô này sữa tôi thấy trước.

Chỉ Hân cau mày:

– Sữa để trên quầy ai lấy trước thì của người đó chứ ạ?

Bà chị to con trợn mắt:

– Sữa của bà, bà muốn lấy bao nhiêu thì lấy.

Phía trên người bán hàng đứng ra phân bua:

– Cái cô to con này, tôi nói với cô nãy giờ mỗi người chỉ được mua 5 bình thôi. Cô gom từ nãy giờ hơn 10 bình rồi, ra tính tiền thu ngân cũng không tính giảm giá cho cô đâu, nhường người khác mua với chứ.


Xung quanh mọi người cũng ra lời đồng ý. Chỉ Hân không quản nhiều việc của người ta, ai nói gì nói cô vẫn yên tĩnh lấy đủ 5 bình sữa cho mình rồi lui ra nhường chỗ cho người khác, sắp hết giờ khuyến mãi rồi.

Ôm 5 bình sữa vừa lui ra ngoài thì bà chị to con kế bê quay người không để ý ủn cô một cái khiến cô chút xíu nữa ngã ra sau đè lên người khác may mà có người phía sau đỡ. Chưa kịp hoàn hồn, cô đã nghe xung quanh nhốn nháo:

– Trời ơi đẹp trai quá.

– Nam thần kìa… nam thần…

Nam thần??? Chỉ Hân đứng bật dậy nhìn người phía sau….ơ Chính Đường…

Thấy cô nhìn, anh mới dịu giọng hỏi nhỏ:

– Có sao không?

Chỉ Hân ngơ ngác lắc đầu, cô nhẹ giọng lí nhí:

– Dạ không sao.

Thấy cô không có vấn đề gì anh mới yên tâm kéo tay cô ra ngoài, kiểm tra trước sau một lần nữa anh mới cau mày hỏi:

– Sữa anh có thể mua cho em uống cả đời, cần gì phải tranh hàng khuyến mãi để xém ngã như vậy chứ?

Chỉ Hân cười cười lấy lòng:

– Em quen rồi với lại đi siêu thị phải tranh mua như này mới có cảm giác chúng ta là một gia đình.

Đáng lý anh còn muốn dạy dỗ cô thêm một chút nữa nhưng khi nghe hai chữ gia đình thì lòng anh tự dưng mềm nhũn. Thấy cô chớp chớp mắt nhìn anh, anh e hèm vài tiếng:

– Lần sau đừng tranh nữa…

Nói rồi anh nhận lấy mấy bình sữa trên tay cô cho vào xe đẩy cũng không quên nắm tay cô kéo cô theo. Phía sau mấy người phụ nữ cũng không quên nhìn theo xuýt xoa mấy đợt.

Sau khi đi một vòng siêu thị mua đầy đủ nước tương nước mắm hạt nêm các thứ, anh và cô cho xe đẩy ra quầy tính tiền. Lúc đi ngang một hàng trưng bày, anh đột nhiên dừng lại. Chỉ Hân do không biết nên đi lố một chút, quay qua quay lại lại không thấy anh đâu nhìn về phía sau thấy anh đang lựa chọn cái gì đó cô mới nhanh chân chạy đến. Ơ khoan….đây là kệ trưng bày bao cao su mà!!!

Chính Đường thấy cô đi lại anh cong môi cười, trên mặt toát đầy vẻ nguy hiểm. Thấy anh lấy mấy hộp bỏ vào xe đẩy, cô run run hỏi:

– Anh…mua nhiều vậy?

Anh vẫn tập trung nghiên cứu, vừa nhìn nhìn trên kệ vừa nhàn nhạt nói:

– Cái này có gai không biết tốt không?

Có gai….mẹ kiếp…. cái đó mà cũng có gai sao??

Nghe anh nói cô đột nhiên thấy đau buốt, vội vội vàng vàng cô ngăn anh lại:

– Không đừng mua, em không thích có gai đâu.

Chính Đường nhìn cô, mắt anh sáng lên vài phần:

– Ồ đã biết. Loại 0.01 này chắc tốt nhỉ?

Quái đảng, hết có gai lại đến 0.01, xã hội này hiện đại hơn cô nghĩ quá nhiều rồi.

Cô cảm thấy nếu mà cô còn đứng đây lâu thêm nữa chắc sẽ bị anh trêu cho tức chết, nghĩ nghĩ cô gom một mớ cho vào xe đẩy rồi nói:

– Đủ rồi đi thôi.

Chính Đường không chịu, anh kéo tay cô lại, anh nói:

– Chưa được.

Chỉ Hân bị chọc đến ngượng, cô đỏ bừng mặt:

– Vẫn chưa đủ hay sao?

Anh lắc đầu, nụ cười trên môi rộng ra chút:

– Em lấy…. nhầm size rồi.

Nhầm size?? Cái gì nhầm size…chả nhẽ???

Chính Đường ung dung nhặt mấy hộp bao cô vừa vứt vào xe xếp lên kệ ngay ngắn gọn gàng, vừa xếp anh vừa nhàn hạ nói với cô:

– Size nhỏ anh….không vừa, size của anh là size lớn.

Mẹ kiếp, ngay bây giờ cô chỉ muốn chửi thề mà thôi…cái quái gì bao cao su lại có thêm size chọn lựa. Điên mất, cô điên mất.

Nhìn vài chỗ da không bị khẩu trang che đỏ ửng cả lên trên mặt cô, Chính Đường chọn thêm vài hộp đủ loại cho vào xe đẩy. Kéo tay cô anh kề tai cô nói nhỏ:

– Trong đây hơn 10 loại, chúng ta có thể thử từ từ thử. Không cần vội.

Vội…. cô có vội bao giờ đâu, đáng chết, tên này từ nãy đến giờ có ý trêu chọc cô đây mà.

Thấy cô không nói gì anh lại cười ha hả thích thú, cô gái này da mặt mỏng quá đi mất.

…….


Sáng sớm ngày hôm sau một loạt hình ảnh của Chính Đường và cô gái dấu mặt lan truyền rộng rãi trên mạng. Lúc cô đến công ty đã gần 9 giờ sáng, anh Mao vừa thấy cô đã kéo cô vào trong. Đưa bài viết đến trước mặt cô, anh khẩn trương:

– Chỉ Hân nhìn đi….có phải em không?

Ơ cô và anh hôm qua đi siêu thị đây mà….

Anh Mao thấy phản ứng chân thật này của cô, anh càm ràm:

– Sao em lại đi cùng Nhiếp tổng lộ liễu đến như vậy, may cho em là em còn biết che mặt đội nón đó. Lỡ như có chuyện gì thì sao hả Chỉ Hân?

Cô thật sự không nghĩ được rằng cô và anh chỉ đi siêu thị thôi cũng bị chụp lén. Nhưng mà tấm ảnh này đâu giống bọn lều báo chụp đâu chứ?

– Anh Mao…hình như ảnh này không phải paparazzi chụp?

Anh Mao cóc nhẹ lên đầu cô, anh cau mày:

– May cho em đây là ảnh của một bà thím đi siêu thị chụp được chứ nếu là paparazzi thì em bây giờ bị bắn cho không còn miếng thịt nào rồi. Bà cô của tôi ơi, sau này có muốn hẹn hò thì chọn chỗ nào kín kín hộ tôi một cái. Tôi già rồi không chịu nổi cú sốc nào nữa đâu.

Chỉ Hân thở dài:

– Hết cách, em cũng không thể bắt siêu thị người ta đuổi hết khách cho em hẹn hò được.

Anh Mao:!!!!!!

Logic gì đây hả Chỉ Hân, là loại logic gì kỳ quái vậy hả?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải là do lỗi của cô, cô đã trùm kín đến không kẽ hở thế kia thì chắc chắn là không ai nhận ra cô rồi. Nhưng mà về vị kia thì…. trời ơi một gương mặt tuấn mỹ như vậy bắt người khác không nhìn là không được. Anh có thể bắt Chỉ Hân đeo khẩu trang nhưng không thế nào bắt Nhiếp tổng cũng đeo khẩu trang. Hai con người này bớt xuất sắc đi một chút thì đỡ cho anh được chút việc.

Thở dài, anh nói với cô:

– Thôi được rồi, đọc bình luận trên mạng đa số đều quan tâm đến Nhiếp tổng chứ ít ai nhắc đến em. Nhưng mà cũng không thể để tấm ảnh này trôi nổi trên mạng được. Anh không thể xin tài nguyên của công ty giải quyết tấm ảnh kia được, em…có thế nào nói với Nhiếp tổng một câu được không?

Chỉ Hân nghĩ tới nghĩ lui cô bèn gật đầu. Anh Mao nói đúng, bây giờ độ nổi tiếng của cô không cao nên có thể không ai nhận ra cô nhưng mà như vậy cũng không biết trước được sau này mọi người có nhận ra cô hay không. Để tránh phiền phức không đáng có, cô nên giải quyết từ bây giờ là tốt nhất. Thiệt sự cô không muốn cái gì cũng nhờ đến Chính Đường, quan hệ của cô với anh bây giờ không còn là kim chủ – tình nhân nữa rồi. Nếu sau này chuyện của anh và cô công khai, chắc chắn cô sẽ bị chỉ trích là chân dài mê ghế hào môn nên từ bây giờ cái gì cô có thể dùng năng lực của mình làm được cô nhất định sẽ không nhờ đến quyền lực của anh. Chỉ có điều lần này…. không nhờ đến anh là không được.

Đứng dậy, cô đi ra một góc ấn máy gọi cho anh, đợi vài giây đầu dây bên kia liền nhận máy.

– Anh đây, có chuyện gì sao?

– À ừm hôm qua chúng ta đi siêu thị vô tình có người chụp lại được. Tấm ảnh đó đang nổi tiếng trên mạng… em thì không sao nhưng anh…anh có thể cho người gỡ ảnh đó xuống được không ạ?

– Anh không phiền bị chụp trộm.

Chỉ Hân lúng túng, cô cắn môi:

– Nhưng…. nhưng mà…thôi được anh giúp em được không, em không muốn tấm ảnh kia bị nhiều người thấy.

– Được nhưng mà…. anh có điều kiện?

Nghe anh nói đến điều kiện, cô thoáng run rẩy:

– Điều kiện….điều kiện gì ạ?

Trong điện thoại giọng Chính Đường truyền ra vừa ma mị vừa đáng ghét:

– Hôm nay anh muốn thử 3 loại nữa.

3 loại…. mẹ kiếp đến 3 loại…

– Thế nào?

Chỉ Hân nghiến răng, cô hậm hực:

– Được 3 loại thì 3 loại.

– Được. Quyết định như vậy đi.

Anh Mao đứng bên chờ đợi hỏi:

– Được không?

Chỉ Hân buồn bực gật đầu:

– Được.

– Nhưng mà… anh thấy em hình như không vui?

Vui, cô vui không nổi với tên kia được. Một đêm 3 loại muốn giết cô hay sao chứ, tên chết giẫm này…. À khoan…cô có cách cho anh nghẹn mà không làm gì được.. đợi đó.

Anh Mao ngồi một bên quan sát gương mặt cô, lúc vui lúc buồn lúc rầu rĩ lúc kích động… Anh Mao thầm nghĩ… mấy người yêu nhau tâm lý thường không ổn định như vậy sao???

……

Bên đây kẻ vui kẻ bày kế thì ở một bên nào đó có người đang tức giận mà đập đồ trong phòng.

Uống một hớp nước, cô gái xinh đẹp hai mắt đằng đằng sát khí, giọng cô ta chứa đầy tia thù địch:

– Chỉ Hân cô được lắm… đợi đó….đợi đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.