Đọc truyện Gả Cho Kim Chủ – Kim Chủ Là Của Tôi – Chương 1
– Á cứu tôi…
Xoẹt, mũi dao nhọn hoắt đâm trực diện vào tim cô, máu bắt đầu tuông trào…Hốc mắt cô đỏ ửng, đau đớn, bất lực, trách cứ, thù hận.. Hàng loạt cảm xúc trước khi quyên sinh đều thể hiện qua ánh mắt của cô. Hai tay ôm lấy cán dao nhọn, mi mắt khép hờ, cô ngã nhào ra đất hoàn toàn bất động.
– Cắt, diễn tốt lắm!
Tiếng đạo diễn Chu vang lên, nhân viên đoàn phim lục đục dọn đạo cụ chuẩn bị cho cảnh quay khác.
– Chỉ Hân cô diễn tốt lắm, vất vả cho cô rồi.
Chỉ Hân vừa quấn khăn choàng to vừa đi về phía đạo diễn Chu. Đây là bộ phim đầu tiên mà cô thủ vai nữ thứ 3, hôm nay cũng là ngày quay cuối cùng của cô.
– Vâng, cảm ơn đạo diễn Chu đã chiếu cố, tôi đi vào trong trước đây.
Đạo diễn Chu nhìn theo bước chân Chỉ Hân, ông cười nhạt thoáng lắc đầu. Năng lực diễn xuất rất tốt chỉ tiếc là sau lưng không có ai nâng đỡ, đáng tiếc mà.
– Chị Hân, tối nay không có lịch, chị Hà vừa gọi điện đến tối nay chị có thể về nhà nghỉ ngơi sớm.
Hân đang đứng cho nhân viên khâu hậu trường chùi lau máu đỏ trên người. Đây là máu giả, mặc dù là giả nhưng có vẻ khó lau chùi, mất thời gian nãy giờ vẫn chưa gỡ túi máu xuống được.
Hân nhìn Thu, cô trợ lý của công ty phân công đi theo cô, khẽ mỉm cười, cô nói:
– Ừ chị biết rồi, em cũng về sớm đi, mấy hôm quay suốt chắc cũng mệt rồi.
Thu cười tươi, cô bé khá đáng yêu:
– Em thân thể tráng kiện, chị không cần lo đâu.
Vừa nói cô bé vừa vỗ ầm ầm vào vai khiến cả hai đều cười tít mắt. Áp lực công việc nặng nề, có một người luôn vui vẻ bên cạnh cũng tốt. Chỉ mong sau này cô bé sẽ không giống như Quỳnh phản bội lại cô..
Phải mất nửa giờ đồng hồ khâu hậu trường mới tháo gỡ và vệ sinh sạch sẽ máu giả trên người cô. Hân thay một bộ quần áo thể thao, đầu đội nón đen, đeo khẩu trang bước từ khu trang điểm ra ngoài.
Bên ngoài phim trường một chiếc xe đen đã chờ sẵn, cô nhanh chân leo lên xe, chiếc xe đen lao vút đi.
Về đến chung cư, Hân mệt mỏi ngã nhào ra giường, hôm nay là ngày quay cuối cùng của bộ phim truyền hình mà cô thủ vai nữ thứ. Vai diễn này không có quá nhiều đất thể hiện nhưng ít ra thời gian cô xuất hiện trong phim cũng khá ổn, gần 1/3 bộ phim. Trong phim cô vào vai cô gái yêu si mê nam chính, nam chính lúc đầu cũng có tình cảm với cô nhưng vì lòng ghen tị của cô với nữ chính đáng thương mà dần dần nam chính càng xa lánh và quyết định chia tay cô. Ôm hận trong lòng cô tìm cách trả thù, kết quả đến giữa phim cô bị người của bố nữ chính giết chết. Một nhân vật khá đáng thương và ngu ngốc.
Day day thái dương có chút đau nhức, mấy cảnh quay gần đây đều bị NG khá nhiều. Nguyên nhân là do nữ chính diễn cùng cô liên tục phạm lỗi buộc cô cũng phải NG theo. Chỉ một cảnh tát mà phải quay lại đến 6 lần, má bên trái của cô cũng gần sưng húp cả lên. Nhưng biết làm sao được, người ta là nữ chính, có tiếng, có người chống lưng. Còn cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé trong cái showbiz rộng lớn này, không có quyền lên tiếng cũng không có quyền khó chịu.
Khép hờ mi mắt, Hân ngủ khiếp đi lúc nào không biết…
Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng kêu lên liên tục, Chỉ Hân uể oải với tay tìm kiếm. Đưa điện thoại lên tai nghe, giọng ngái ngủ:
– Alo Chỉ Hân nghe ạ.
Giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ:
– Hân, em mau thay đồ, chị vừa nhận được một kịch bản rất tốt, bên phía nhà tài trợ muốn gặp em.
Chỉ Hân có chút giật mình, cô vội vàng mở mắt nhìn vào đồng hồ trên đầu tủ. Kim ngắn chỉ số 11, bây giờ đã khuya lắm rồi còn gặp gỡ gì nữa chứ.
– Chị Hà, bây giờ đã 11 giờ rồi mà.
Bên kia vẫn giọng điệu gấp gáp:
– Chị biết nhưng khó khăn lắm chị mới xin được cho em..
Chỉ Hân có vẻ khó chịu:
– Em không tiếp khách chẳng phải em đã nói với chị rồi sao, em..
– Chị biết nhưng hợp đồng của em với công ty sắp hết rồi mà hiện giờ em chưa có một chút tiếng tăm gì muốn trụ lại công ty là đều không thể.
Hân xoa xoa trán, cô thật sự mệt mỏi. Ra mắt đã 4 năm nhưng một chút nổi bật cô cũng không có. Biết làm sao được cô đi lên bằng chân chứ không bằng ngực, trách sao mãi mãi không bằng với người ta. Trong giới chuyên môn đánh giá diễn suất của cô rất tốt, rất có triển vọng nhưng mãi vẫn dậm chân tại chỗ hay nói đúng hơn là có phần thụt lùi.. Lý do rất đơn giản, sau lưng cô không có một kim chủ chống lưng!
Mà cũng không phải là cô không có, thật ra là cô không muốn. Cô yêu diễn suất nhưng không bao giờ muốn đánh đổi bản thân. Nhưng nếu với tình hình này thì cô có thể chống trụ được bao lâu đây?
Công ty giải trí Ánh Sao là công ty duy nhất đồng ý ký hợp đồng với cô, mặc dù công ty không phải bậc nhất nhưng ít ra vẫn là khá tốt rồi. Đau đầu, đau đầu thật sự mà..
Thấy cô im lặng không nói gì, chị Hà nói tiếp:
– Hân, không ai bắt em phải ngủ với mấy gả đó chỉ cần em đến tiếp rượu là được rồi.
Hân có chút đắn đo, nhưng rất nhanh sau đó cô đã có quyết định:
– Được, chị chờ em, em đến ngay.
Hết cách rồi, cô phải tự cứu mình thôi, không cần ngủ, cô không nhất thiết phải ngủ cùng mấy tên đó, không cần.
Thay một bộ váy hết sức kín đáo, trang điểm có chút nhạt, cô đi nhanh xuống dưới lầu nơi có xe đang đợi.
Vào trong xe đã thấy chị Hà chờ sẵn, nhìn thấy cô, chị nói:
– Hân, thái độ tốt một chút, mặc dù không phải nữ chính nhưng nữ thứ 1 phim này đất diễn rất nhiều, vai diễn cũng không khó với khả năng của em thì không thành vấn đề.
Chỉ Hân nheo nheo mắt phượng đẹp, môi son màu cam đất khẽ động:
– Giờ này còn gặp ai nữa chị?
Chị Hà tháo cặp kính cận xuống, ánh mắt có chút khó xử:
– À..là vài vị bên phía nhà tài trợ..
Hân cười nhạt, cô hỏi:
– Là mấy vị giám đốc bụng to à?
Chị Hà gật đầu, gương mặt hơi méo mó:
– Hân, làm nghề này em phải chấp nhận, em giữ mình bao lâu để đổi lấy gì? Chị.. không phải khuyến khích em sống buông thả nhưng nếu sau lưng em không có người chống lưng thì mãi mãi em sẽ không có được vị trí tốt ở giới showbiz này.
Chị Hà thở dài một hơi xong lại nói tiếp:
– Nhưng thôi dù sao cũng là quyết định của em, chị sẽ không can thiệp nhiều. Chị chỉ tiếc một tài năng như em lại không được tỏa sáng, ngày em ra mắt chị đã thật sự hy vọng rất nhiều. Xét về các khía cạnh của em, nhan sắc, diễn xuất, nhân phẩm em không thua kém bất kỳ một diễn viên hạng A nào.. Nhưng đến giờ vẫn chưa có chỗ đứng…
Chỉ Hân mệt mỏi nhìn xa xăm về phía cửa kính xe..Chị Hà nói đúng, cô ra mắt đã gần 4 năm những diễn viên ra mắt cùng với cô ai cũng có một chỗ đứng vững chắc, có người còn lên đến tầm diễn viên hạng A nổi tiếng. Những diễn viên trẻ như cô hay còn được gọi là Tiểu Hoa Đán chắc chỉ có cô là mãi không khá lên được. Ngay cả trợ lý trước kia của cô cũng đã vượt mặt cô đoạt giải diễn viên trẻ xuất sắc, còn cô…Mãi mãi vẫn chỉ đóng đến vai nữ thứ 3 là cùng.
Kim chủ? Cô thật sự thiếu một kim chủ vững mạnh nhưng mà cô không muốn làm tình nhân của bọn đại gia bụng bự kia. Cuộc đời cô ghét nhất là làm tình nhân!!!
– Chị Hà, ngoài ngủ với đại gia ra thì em không còn cách nào khác sao?
Chị Hà cười nhạt:
– Có. Nếu em có nhiều tiền!
Chỉ Hân cười nhạt theo chị Hà, chị Hà nói đúng, nếu không muốn làm tình nhân thì phải có thật nhiều tiền. Mà tiền… thì cô không có, còn làm tình nhân thì cô thật sự không muốn.
Xoa xoa trán, 4 năm qua thật sự có lãng phí không?
Giọng chị Hà có chút buồn bã:
– Không cần suy nghĩ nhiều, nếu em không thích thì không cần gượng ép. Biết đâu đạo diễn sẽ nhìn thấy khả năng của em. Đừng quá bi quan Hân à.
Cô gật đầu, cô biết chị Hà chỉ muốn an ủi cô thôi, ở cái showbiz này nếu muốn tìm kiếm tình người với nhau thì khó như là mò kim đáy biển.
Mà cô thì chẳng sáng đến mức để ai đó có thế đi tìm… Cô…cần một kim chủ!!!
Xe dừng trước cửa nhà hàng, Chỉ Hân đội nón đen, đeo kính đen đi vào trong cùng chị Hà. Vào thang máy, thang máy di chuyển đến tầng thứ 7 thì dừng lại. Đây là một nhà hàng cao cấp của thành phố, phía dưới tấp nập, phía trên có chút vắng vẻ nhưng để đặt chân được đến những tầng trên đều là người có tiền, tầng càng cao thì địa vị và tiền bạc của họ càng mạnh. Thang máy lên đến tầng 7, chứng tỏ địa vị của phía tài trợ bộ phim này khá to lớn.
Chỉ Hân nghiêng người nói nhỏ vào tai chị Hà:
– Sao chị biết hôm nay họ đến đây, thường thì những lúc như thế này chúng ta làm sao biết được?
Chị Hà cười mỉm:
– Một người trong đoàn phim này mà chị quen có giới thiệu em cho phía đoàn phim. Khi nãy anh ta gọi cho chị bảo em đến để xem có hợp vai không.
Chỉ Hân gật đầu, bình thường với địa vị và điều kiện của cô như bây giờ trong showbiz là không đủ khả năng được thông báo để đến những buổi gặp mặt như thế này. Hít một hơi thật sâu, nếu ý trời bắt cô phải đi cửa sau lần này, cô chấp nhận đánh cược.
Thang máy dừng lại, Chỉ Hân đi theo sau lưng chị Hà đi đến một căn phòng trong cùng.Bên ngoài có 2 nữ tiếp viên mặc sườn xám màu đỏ đang mỉm cười chào hỏi.
– Hai cô cần tìm ai ạ?
Chị Hà gật đầu, vui vẻ nói:
– Đạo diễn Từ bảo chúng tôi đến đây, tôi là quản lý Minh Hà của công ty giải trí Ánh Sao.
Hai nữ tiếp viên cười rất tươi, cô bên trái nói nhỏ vào micro trước ngực, tầm 30 giây sau cửa được mở.
Chỉ Hân có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô đến những buổi gặp mặt kiểu này. Hôm nay cô có thể sẽ phải phá bỏ những quy tắc trước kia của bản thân.
Hít một hơi sâu, đầu ngẩng thật cao, trên môi nở một nụ cười thật tươi, cô cùng Minh Hà bước vào trong.
Phía trong phòng rất sang trọng, chính giữa là bàn tròn to theo phong cách Trung Quốc, phía trên bày rất nhiều thức ăn, xung quanh có rất nhiều người đang ngồi. Nhìn thấy cô bước vào, tất cả mọi người đều quay mặt sang nhìn.
Chỉ Hân quét quanh một vòng, trong số những người ngồi ở đây cô biết được một vài gương mặt. Chẳng hạn như đạo diễn Từ đang ngồi phía kia, Mục Đồng nữ diễn viên hạng A, Quách Phú Tuấn người mẫu đang khá nổi tiếng, còn có cả Tiểu Quỳnh người mà trước kia từng là trợ lý bảo mẫu của cô….Còn rất nhiều nữ diễn viên với đủ độ tuổi và độ nổi tiếng, đây cứ như một buổi họp mặt diễn viên của năm.
– A đây chẳng phải Liêu Chỉ Hân của công ty Ánh Sao đây sao, quả thật xinh đẹp hơn trong ti vi nhiêu. Nào, lại đây ngồi đi, mau lên.
Tiếng một người đàn ông còn khá trẻ, chắc đây là người quen của chị Hà.
Chỉ Hân gật đầu, mỉm cười chào hỏi:
– Chào các vị, Chỉ Hân tôi đến hơi muộn.
Một vài lão háo sắc nhìn thấy cô mắt có chút nở hoa, bọn họ cười ha hả chào đón cô.
Chị Hà kéo cô ngồi vào một chỗ trống giữa 2 vị đại gia bụng khá to, mặc dù có chút không vui nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, buộc lòng cô phải ngồi xuống.
Đảo mắt một vòng cô liền bị thu hút bởi một người, người đàn ông này thật sự quá đẹp trai.
Anh ta ngồi đó, ánh mắt có hơi nhìn sang cô, tay nâng ly rượu vang đỏ, bên phải là Mục Đồng, bên trái là Tiểu Quỳnh…Gương mặt hắn tuấn mỹ, ngũ quan sắc sảo, sóng mũi cao vút thẳng tắp, chân mày đậm hình lưỡi kiếm hiếm có, môi hồng nhuận tự nhiên. Đặc biệt ánh mắt…ánh mắt quá áp bức người khác… Toàn thân hắn phát ra loại quý khí khiến người khác không khỏi ngắm nhìn, lại không khỏi phát sợ hãi.
Chỉ Hân thật sự không biết hắn là vị đại gia nào mà hình như cả bàn tiệc đều có chút e dè kính trọng hắn. Cô bình thường không muốn tìm kim chủ nên những người ở địa vị cao cô chưa bao giống để tâm hoặc tìm hiểu đến.
Nheo nheo mắt đẹp, cô đánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia lần nữa, lần này hình như hắn nhìn trực diện vào cô..Tim Chỉ Hân có chút nhảy loạn vài nhịp, ánh mắt hắn như muốn xuyên đến tim phổi của cô. Thật đáng sợ!
Vẫn còn đang ngây ngốc, cô lại nghe một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía người đàn ông kia.
– Cô, lại đây!
Cô??? Hắn gọi cô???
Tất cả những người đang ngồi ở đây đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô. Kể cả hai tên bụng to kế bên cũng vì câu nói kia mà dừng hẳn việc ép cô tiếp rượu..Hắn ta là ai?
Đang không biết phải làm gì cho đúng, cô lại nghe giọng hắn ta một lần nữa, lần này hình như có chút không kiên nhẫn.
– Chỉ Hân, cô đó, lại ngồi kế tôi!
* NG: No Good, ý chỉ cảnh quay không tốt, không hoàn thành được.
* Tiểu Hoa Đán: Nữ diễn viên trẻ vừa được ra mắt.