Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 85: Chịu Trách Nhiệm


Đọc truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc FULL – Chương 85: Chịu Trách Nhiệm


Minh Hoài đế có cảm giác như mình rơi vào một cơn ác mộng rất dài, hắn ở trong mộng ra sức vùng vẫy nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra.
Trong mộng, hắn nhìn thấy Liễu đại quý phi đã chết nhiều năm, nàng cả người máu chảy đầm đìa, hốc mắt sâu hoắm, khóc lóc nói với hắn “Hoàng thượng, không phải ngài đã đáp ứng với thần thiếp sẽ chiếu cố tốt cho thần thiếp và hài tử sao? vì sao ngươi không thực hiện lời hứa của mình?”
Nữ nhân hắn tưởng nhớ mười năm lại xuất hiện với hình tượng khủng bố như vậy làm Minh Hoài đế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Hắn thấp thỏm, ấp úng tìm lời giải thích nhưng Liễu đại quý phi không vì thế mà tha thứ cho hắn, đột nhiên tươi cười âm trầm nói “ngươi nói thật dễ nghe, ngươi khiến mẹ con ta sinh ly tử biệt, ngươi cũng không cần trở về nữa, ở lại đây cùng ta đi”
Min Hoài đế còn chưa kịp chạy trốn liền phát hiện nàng đã ở trước mặt hắn, còn đưa tay bóp chặt cổ hắn, móng tay sắc nhọn ra sức đâm vào da thịt hắn.

Minh Hoài đế đau đến toàn thân co giật, ngay sau đó thì mở mắt, khôi phục ý thức.
Nghe tiểu thái giám ân cần hỏi thăm, Minh Hoài đế gian nan đưa tay sờ cổ mình , cảm giác mạch máu dưới da đang nhảy lên kịch liệt
“Đỡ trẫm đứng lên” xác định mình chưa chết, Minh Hoài đế liền muốn ngồi dậy
Tiểu thái giám vội vàng đỡ hắn ngồi dậy
Minh Hoài đế xoay chuyển đôi mắt đục ngầu, nhìn quanh điện một vòng rồi hỏi ‘tiện nhân Trầm tài nhân đâu? Mau truyền ý chỉ của trẫm, bắt giữ tiện nhân kia, đồng thời cũng phái người bao vậy tịch thu An quốc công phủ”
Tiểu thái giám có chút nghi hoặc, các ngự y đều nói Minh Hoài đế khó tỉnh lại nhưng hắn đã tỉnh lại, có bệnh nhân bệnh nặng sau khi tỉnh lại thì sắc mặt và thân thể sẽ không tốt, nhưng Minh Hoài đế lại khác, mới rồi sắc mặt vàng như nến nhưng chỉ nói vài lời đã trở nên hồng nhuận, ngữ khí không có hữu khí vô lực như bệnh nhân.

Tuy vậy hắn vẫn kềm chế, cung kính đáp lời “khởi bẩm Hoàng thượng, Trầm tài nhân và Thái tử nhân lúc ngài hôn mê muốn…” thuật lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong lúc Minh Hoài đế bất tỉnh
Minh Hoài đế nghe xong, sắc mặt trầm xuống “tiện nhân Trầm thị lại dám xem trẫm như kẻ ngốc mà lừa nhiều năm như thế, may mà trẫm tỉnh lại, nếu không giang sơn Tây Lương quốc đã bị nữ nhân này hủy diệt” nói tới đây hắn lại chú ý tới một điểm “ngươi nói Lục Hoài Khởi lấy ra chiếu thư trẫm tự tay viết, truyền ngôi cho Thập hoàng tử?”
Tiểu thái giám khom người, cẩn thận gật đầu
Minh Hoài đế cau mày, toát ra uy nghiêm, trong mắt lóe lên sự quyết tuyệt “cho người mời Tứ đại Thủ phụ cùng hai vị Đông Tây Hán Đô đốc đến đây, nói trẫm có chuyện quan trọng muốn thương lượng với bọn họ”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh, cung kính lui ra
Ngay khi Lưu Trực vừa lên tiếng, Lục Hoài Khởi đã lập tức cuốn lấy ra trải giường thêu hải đường ngày xuân phủ lên người hắn và Trầm Thanh Lê, bao bọc hai người không một kẽ hở
“Lưu đô đốc, các ngươi đến đây làm gì?” Lục Hoài Khởi hét lên, ngăn cản những người kia xông vào
Rèm cũng đã được kéo xuống nên đám người Lưu Trực chỉ có thể nhìn thấy Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê nằm trên giường
Lưu Trực nhớ tới bí mật kinh người mà thị vệ kia đã nói, ánh mắt xoay chuyển, tiến lên trước “Lục đô đốc, tạp gia và các vị đại nhân nghe nói Trưởng công chúa trúng độc nên đến thăm công chúa điện hạ.

Nói thế nào thì Trưởng công chúa vừa mới khôi phục thân phận, nếu nàng có gì không hay xảy ra, tạp gia và các vị đại nhân cũng không tiện giải thích với Hoàng thượng” miệng nói những lời dối trá, mắt hận không thể xuyên thủng tấm rèm mà nhìn rõ người nào đó bên trong
Lục Hoài Khởi cười lạnh “Lưu đô đốc, da mặt của ngươi còn dày hơn bản giám nghĩ.

Lúc trước, A Lê vẫn là thiếp thất của bản giám thì ngươi cũng “nhiệt tình” đón tiếp nàng như thế, bản giám vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Bây giờ thân phận của nàng thay đổi, Lưu đô đốc ngươi lại quên đi chuyện cũ, tiếp tục quan tâm A Lê.

Tốc độ thay đổi sắc mặt có thể xưng là đệ nhất thiên hạ ah”
Đây là muốn mỉa mai hắn có chiêu gì để hại bọn họ thì cứ xuất ra, không cần viện cớ, thật ghê tởm
Lưu Trực vẫn không ngừng tiến lên phía trước “xưa đâu bằng nay.


Trước kia Trưởng công chúa là thiếp của Lục đô đốc, tạp gia ta cũng là đô đốc, vẫn có thể giáo huấn nàng đôi câu nhưng giờ nàng nàng là công chúa đầu tiên của Hoàng thượng, thân phận thay đổi, đã là chủ tử của tạp gia, tạp gia đương nhiên sẽ xem nàng là chủ tử mà hầu hạ” ánh mắt sắc như dao liếc Lục Hoài Khởi một cái “Lục đô đốc, những lời tạp gia vừa nói cũng mong ngươi có thể hiểu.

Trưởng công chúa là quân, ngươi là nô tài, nô tài sao có thể nạp quân làm thiếp.

Nếu tạp gia là ngươi đã sớm thỉnh Trưởng công chúa viết hưu thư cho mình, nhưng ngươi thì ngược lại, vẫn dám ở đây áp bức Trưởng công chúa”
Lục Hoài Khởi thấy bọn họ đã đi đến bên giường, trán chảy mồ hôi, người vẫn còn quấn chăn, xuống giường “Lưu đô đốc, hai con mắt của ngươi chắc chỉ để trang trí ah, nếu không sao lại hồ ngôn loạn ngữ như thế.

Bản giám bức bách Trưởng công chúa? Ngươi xác định ngươi đã chính mắt nhìn thấy?”
Hắn bộ dáng cao ngất, đứng trước mặt Lưu Trực y như một tòa núi nhỏ, hoàn toàn áp đảo hắn ta
Lưu Trực híp mắt thành một khe hở, không ngừng đánh giá toàn thân Lục Hoài Khởi, còn hữu ý vô tình dừng ở nơi nào đó nhưng Lục Hoài Khởi đang mặc chế phục Đông Hán nên hắn không nhìn ra Lục Hoài Khởi khác thường, liền nói “Lục đô đốc, tạp gia không nhìn thấy ngươi bức bách Trưởng công chúa nhưng vừa rồi tạp gia và các vị đại nhân đều chính tai nghe được Trưởng công chúa kêu đau, chắc chắn ngươi đã bất kính với nàng”
Lưu Trực xoay chuyển tròng mắt, nếu không tìm thấy đột phá trên người Lục Hoài Khởi, hắn chỉ có thể…thân mình lóe lên, muốn tránh qua Lục Hoài Khởi mà đi đến bên giường tuy nhiên hắn như đã đụng phải một bức tường thành bằng sắt, ngẩng đầu liền thấy Lục Hoài Khởi đang rũ mi quan sát hắn, trong mắt tràn ngập sát khí
“Lưu đô đốc đúng là buồn cười, miệng thì nói bản giám bất kính với Trưởng công chúa nhưng Trưởng công chúa đang nghỉ ngơi, ngươi còn đi đến bên giường nàng, chỉ sợ ngươi mới là kẻ bất kính thực sự”
Lục Hoài Khởi phất tay áo, ánh mắt thâm thúy mà tinh lợi nhìn chằm chằm Lưu Trực, khiến hắn cảm thấy mình ở trước mặt Lục Hoài Khởi giống như một kẻ ngốc.

Cảm giác này khiến hắn rất khó chịu, ánh mắt lóe lên tinh quang “tạp gia là lo lắng cho an nguy của Trưởng công chúa, ai biết Lục Hoài Khởi ngươi có tổn thương Trưởng công chúa hay không”
Lục Hoài Khởi nhếch miệng cười mỉa, mắt hồ ly lưu chuyển “ Lưu đô đốc, ngươi hận không thể để bản giám và Trưởng công chúa hòa ly nhưng mà chúng ta vẫn chưa hòa ly nha, vừa rồi bản giám kềm lòng không đậu, chỉ cùng Trưởng công chúa thân mật mà thôi, Lưu đô đốc ngươi không cần phải để ý” lại quay sang nói với đám quan viên đứng sau Lưu Trực “Đỗ thủ phụ, mỹ sắc trước mặt, bản giám tuy không phải là nam nhân nhưng không vượt qua được khảo nghiệm.

Thế nhân đều nói Đỗ đại nhân ngài đối với phu nhân thâm tình nhưng ngài đối với đầu bài Trầm Vô Vận của Sở Vô quán và Diễn Mã Từ của Hàn Vân lâu cũng là yêu thích không buông tay nha.

Chuyện mà hôm na bản giám làm cùng Trưởng công chúa, so với Đỗ đại nhân ngài chỉ là múa rìu qua mắt thợ”
Trầm Vô Vận và Diễn Mã Từ đều là nam nhi, nói cách khác, Đỗ thủ phụ thích nam sắc nhưng lại ngụy trang tình thâm, đúng là mặt người dạ thú
Đỗ Trung bị Lục Hoài Khởi vạch trần bí mật trước mặt mọi người khiến hắn vô cùng xấu hổ, không biết nên đáp lại thế nào cũng sợ Lục Hoài Khởi sẽ khui thêm nhiều chuyện xấu của hắn, vì thế đỏ mặt khuyên Lưu Trực “Lưu đô đốc, thật ra Lục đô đốc nói không sai, dù thế nào hắn hiện vẫn là phu quân của Trưởng công chúa, chuyện giữa hai người bọn họ, chúng ta không cần can thiệp nhiều”
Lưu Trực thực sự không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua cho Lục Hoài Khởi, ánh mắt nhịn không được lại nhìn về nơi nào đó của Lục Hoài Khởi, quyết định không lòng vòng nữa mà lập tức công bố chuyện Lục Hoài Khởi có thể là thái giám giả, ép Lục Hoài Khởi ngay lập tức đưa ra chứng cớ chứng minh mình trong sạch
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, Lục Hoài Khởi đã lên tiếng trước “Lưu đô đốc, Đỗ thủ phụ tình thâm, ngươi cũng không chịu thua kém, bản giám nghe nói trong Đô đốc phủ của ngươi cũng đầy oanh oanh yến yến.

Nghe nói Lưu đô đốc ngươi còn mua vài người đến từ Giang Nam, kẻ lớn tuổi nhất cũng chỉ mới tám chín tuổi, Lưu đô đốc ngươi cũng đã khẩn cấp giáo huấn các nàng.

Lưu đô đốc ngươi là lão tướng chốn tình trường, làm bẩn không biết bao nhiêu nữ tử đàng hoàng, còn bản giám lại nhát gan, sợ nhất là làm chuyện thất đức đến ngày nào đó bị Thiên Lôi đánh chết cho nên chỉ dám quỳ dưới váy của Trưởng công chúa” thực ra là đang chửi xiên mắng xéo Lưu Trực mà thôi
Lưu Trực đỏ mặt đáp trả “Lục Hoài Khởi, ngươi nói bậy bạ, ngày nào đó, tạp gia sẽ khiến ngươi…”
Lúc này ngoài cửa điện vang lên tiếng thông truyền của tiểu thái giám “các vị đại nhân, Hoàng thượng đã tỉnh lại.

Chúng nô tài đến truyền ý chỉ của Hoàng thượng: truyền Đông Tây Hán đô đốc cùng Tứ đại thủ phụ đến gặp mặt”
Nghe nói Minh Hoài đế tỉnh lại, chúng quan viên đều vui mừng ra mặt, Lưu Trực cũng không kềm được nét mặt hân hoan
“Lục Hoài Khởi, xem ra lúc trước ngươi đã quá đắc ý rồi, hiện Hoàng thượng đã tỉnh lại, tạp gia nhất định…”cho dù khí thế không bằng Lục Hoài Khởi, Lưu Trực vẫn tiến tới gần, ác độc nói nhỏ “vạch trần bí mật của ngươi với Hoàng thượng”
Hắn cuối cùng cũng không nói rõ ra,bởi dù hắn cho rằng Lục Hoài Khởi là giả thái giám, một khi chứng minh được tội trạng thì hắn ta chắc chắn sẽ bị ngũ mã phanh thây tuy nhiên hắn lại không có chứng cớ xác thực, nếu một mình hắn ép Lục Hoài Khởi thoát y nghiệm thân, chắc chắn sẽ bị Lục Hoài Khởi ghi hận,cho nên tốt nhất là để mọi người cùng ép.


Càng may mắn hơn là Minh Hoài đế đã tỉnh lại, có thể làm rõ về chiếu ngôi truyền thư cho Thập hoàng tử mà Lục Hoài Khởi đã trình ra trước đó, tuy trên chiếu thư đúng là chữ viết của Minh Hoài đế nhưng chuyện này có rất nhiều cổ quái.

Nghĩ tới đây, Lưu Trực liền phất tay áo, ngạo nghễ bỏ đi
Minh Hoài đế mới là quan trọng nhất, nếu hắn đã tỉnh lại, đám quan viên hận không thể đến trước mặt hắn bày tỏ sự quan tâm yêu thương, làm gì còn tâm tình để ý tới chuyện của Lục Hoài Khởi và Trưởng công chúa.
Vì thế không khí trong điện vừa rồi tràn ngập mùi thuốc súng nhất thời đã yên tĩnh lại
Ngay khi bọn họ vừa đi, thân mình cao lớn của Lục Hoài Khởi liền run lên, ngực chấn động kịch liệt, ngay sau đó phun ra một ngụm máu.

Hắn nhăn mày vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn Trầm Thanh Lê nằm trên giường, vừa rồi tình thế cấp bách, hắn đã điểm mấy huyệt đạo trên người nàng.

Lục Hoài Khởi gian nan bước đến bên giường, đưa tay giải huyệt cho Trầm Thanh Lê, thấy bên khóe môi nàng cũng tràn ra vết máu đỏ tươi, ánh mắt của hắn tối sầm lại, lấy khăn tay cẩn thận lau vết máu cho nàng
Tình độc sẽ khiến máu huyết toàn thân sục sôi, vì không để cho đám người Lưu Trực phát hiện ra dị thường của hắn nên hắn đã tự phong bế huyệt đạo, lúc này huyệt đạo được, khí huyết bị phong bế liền xông thẳng lên yết hầu.

Khóe miệng của Trầm Thanh Lê vươn vết máu cũng vì lý do này.

Có lẽ vì đã giải được độc, hiện giờ nàng chỉ chau mày, không ngừng hừ nhẹ
Lục Hoài Khởi cẩn thận ôm nàng vào lòng, đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng.

Lần đầu tiên của nàng đã bị hắn đoạt lấy, lần đầu tiên của hắn cũng đã tặng cho nàng.

Hai người bọn họ từ nay về sau đã cột chặt vào nhau, trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của người kia.
Trong tẩm cung của Minh Hoài đế, Lưu Trực cùng vài vị đại thần đang to nhỏ cùng Minh Hoài đế, nghe tiểu thái giám thông báo Lục Hoài Khởi đến, thần tình trên mặt liền thay đổi
Lưu Trực nhân lúc Lục Hoài Khởi còn chưa tiến vào liền châm ngòi thổi gió với Minh Hoài đế “Hoàng thượng, trong lúc ngài hôn mê, Lục Hoài Khởi vô cùng kiêu ngạo, làm như cả triều đình đều bị hắn nắm trong tay”
Minh Hoài đế khép mắt, phất tay cho Lưu Trực lui ra
Lưu Trực còn có nhiều lời muốn nói nhưng Minh Hoài đế đã bảo hắn lui ra, hắn chỉ có thể cung kính nghe theo
Vì để Minh Hoài đế hít thở khí trời trong lành mà tất cả cửa sổ trong điện đều được mở ra, ánh nắng xuyên qua chiếu sáng cả tẩm điện.

Minh Hoài đế dựa người vào đầu giường, nhìn Lục Hoài Khởi đi vào, cả người như được bao phủ bởi một tầng kim quang.

Hắn như thế nhìn có chút chói mắt cũng khiến Minh Hoài đế lần đầu tiên nảy sinh sự đề phòng với hắn.

Không biết từ khi nào, ác điểu mà hắn nuôi dưỡng đã trở nên lớn mạnh đến mức uy hiếp ngược lại cả chủ nhân
Lục Hoài Khởi khom người thỉnh an với Minh Hoài đế “vi thần khấu kiến Hoàng thượng.

Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”

Minh Hoài đế sóng mắt khẽ nhúc nhích, khóe môi cong lên nhưng ý cười lại không tới mắt “Lục đô đô đốc, trong khoảng thời gian trẫm hôn mê bất tỉnh đã vất vả cho ngươi rồi, nghe nói nhờ có ngươi mà tiện nhân Trầm thị kia không thể để tiện chủng Vân Hành đăng cơ làm đế” ngữ khí của hắn nhàn nhạt, cũng không cho Lục Hoài Khởi đứng dậy
Lục Hoài Khởi rũ mi, che giấu ánh mắt lạnh buốt thấu xương “khởi bẩm Hoàng thượng, ăn lộc vua phải vì vua phân ưu là bổn phận của vi thần, vi thần không dám nhận công.

Vi thần chẳng những không dám nhận công còn thỉnh Hoàng thượng trách phạt vi thần”
Lưu Trực hận không thể trực tiếp ly gián quan hệ quân thần, cũng lập tức quỳ xuống trước mặt Minh Hoài đế “vừa rồi Hoàng thượng đã nói không có truyền ngôi vị hoàng đế cho Thập hoàng tử nhưng Lục Hoài Khởi lại có thể đưa ra chiếu thư truyền ngôi cho Thập hoàng tử.

Hoàng thượng, Lục Hoài Khởi đây là dùng thủ đoạn ti tiện đánh cắp hoàng quyền ah”
Có Lưu Trực dẫn đầu cáo trạng, những người khác cũng nhao nhao hùa thoe
Lục Hoài Khởi khom lưng nói “Hoàng thượng, vi thần khẩn cầu Hoàng thượng cho vi thần cơ hội thỉnh tội với ngài, vi thần sẽ bẩm báo tất cả sự thật” hắn nói rất thành khẩn, tựa hồ như không có gì muốn giấu Minh Hoài đế
“Hoàng thượng, Lục Hoài Khởi nói khéo như rót mật, nhất định lại định giở chiêu trò gì.

Hoàng thượng, hãy để cho chúng vi thần…”
Lưu Trực còn chưa nói xong, Lục Hoài Khởi đã chặn ngang “Lưu đô đốc, ngươi nói gì vậy? ý của ngươi là bản giám nói lời ngon tiếng ngọt, còn Hoàng thượng là hôn quân nên mới dễ bị lừa gạt?”
“Không! Không phải… Hoàng thượng…” Lưu Trực bị hỏi vặn như vậy, thầm hận Lục Hoài Khởi lại gài bẫy hắn, vội vàng muốn giải thích với Minh Hoài đế
Minh Hoài đế nhăn mặt, phất tay cho đám người Lưu Trực lui xuống
Lưu Trực dù không cam lòng cũng chỉ có thể cùng đám quan viên cung kính rời đi
Khi trong điện chỉ còn lại hai người, Lục Hoài Khởi bình tĩnh phân tích “khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có tội, ngụy tạo chữ viết của ngài làm ra chiếu thư truyền ngôi nhưng đó cũng do vi thần không còn cách nào khác.

Trầm thị bọn họ nóng lòng muốn đẩy thái tử giả Mộ Vân Hành đăng cơ, dù vi thần tin tưởng có thể kéo bọn họ xuống nhưng như vậy thì thế nào? Hoàng thượng ngài vẫn hôn mê bất tỉnh, triều đình vẫn cần có người quản.

Liễu quý phi là phi tử có vị trí cao nhất ở hậu cung, nàng và Liễu Nguyên Tông nhất định sẽ đưa Thập nhị hoàng tử lên làm tân đế.

Tứ đại thủ phụ, nếu Hoàng thượng tỉnh thì bọn họ trung tâm với ngài nhưng nếu Hoàng thượng vẫn hôn mê, bọn họ chắc chắn phải mưu tính cho mình.

Theo vi thần biết, Tứ đại thủ phụ chia làm hai phái, một bên ủng hộ Nhị hoàng tử đăng cơ, một bên ủng hộ Ngũ hoàng tử; còn các vị đại thần khác cũng đều có hoàng tử mà bọn họ ủng hộ”
Minh Hoài đế lúc trước muốn bớt việc nên chỉ chuyên tâm bồi dưỡng Thái tử Mộ Vân Hành, các vị hoàng tử khác đều bị Trầm thị nuôi dưỡng thành lười nhác
“Hoàng thượng, nhiều người trông ngóng ngôi vị hoàng đế như vậy, đều muốn bợ đỡ hoàng tử mà bọn họ ủng hộ đăng cơ mà không quản dù ai đăng cơ cũng sẽ khiến những người khác không hài lòng.

Vi thần càng nghĩ cũng chỉ thấy có Thập hoàng tử là thích hợp.

Thập hoàng tử không có mẫu tộc chống lưng, không có triều thần ủng hộ, nếu hắn đăng cơ, vi thần vừa ở bên cạnh phụ tá hắn vừa có thể tìm người trị liệu cho Hoàng thượng”
Lục Hoài Khởi ngước mắt nhìn thẳng vào Minh Hoài đế “Hoàng thượng, lúc ấy ngài chỉ là hôn mê bất tỉnh àm thôi, nếu hoàng tử khác đăng cơ, ai cũng có thể lực của riêng mình, đã ngồi ổn trên ngôi vị hoàng đế rồi thì khó mà trao trả lại cho ngài…”
Câu kế tiếp, không nói Minh Hoài đế cũng hiểu.

Ngôi vị hoàng đế chỉ có một, ai cũng muốn có được, tân đế đăng cơ,lão hoàng đế như hắn chỉ có thể “nhường đường”
“Nhưng Thập hoàng tử thì khác, hắn không có thể lực ở trong triều, chỉ có thể dựa vào vi thần mà trong lòng vi thần cũng hiểu rõ, vi thần là đại gian thần bị người đời thóa mạ, nếu không có Hoàng thượng, vi thần tuyệt không có trái cây ngon để ăn.

Vi thần luôn hướng về Hoàng thượng ngài”
Nghe Lục Hoài Khởi giải thích, nghi ngờ trong lòng Minh Hoài đế giảm đi rất nhiều nhưng nghĩ tới việc hắn bắt chước chữ viết làm thánh chỉ truyền ngôi giả, trong lòng vẫn có chút không thoải mái
“Lục Hoài Khởi, nếu tâm của ngươi thực sự hướng về trẫm, vậy trẫm cũng thực sự yên tâm với ngươi”
Có mới lạ.


Lục Hoài Khởi rũ mi, vẻ mặt kinh sợ
Tươi cười trên mặt Minh Hoài đế rõ hơn “trẫm nghe nói A Lê bị cảm nắng, thế nào rồi?”
“Bẩm đã tốt’ Lục Hoài Khởi đáp, trong lòng lại có chút khó chịu.

Trước khi thân thế của hắn chưa bị vạch trần, hắn trên danh nghĩa là nghĩa huynh của nàng, hắn vừa làm cha chiếu cố nàng lại làm huynh trưởng trấn an nàng, mà Minh Hoài đế người làm cha không xứng chức này lại đến đoạt nàng, hắn sao có thể thấy thoải mái cho được
Minh Hoài đế thở dài “A Lê đúng là hài tử đáng thương.

Trẫm là phụ hoàng của nàng, sau này nhất định sẽ chiếu cố tốt cho nàng”
Trong đầu lại nhớ tới quẻ bói mà Thần toán tử đã đoán cho hắn.

Hắn có hai nữ nhi có mệnh cách kỳ lạ, hắn có mệnh nhạc phụ…Ánh mắt của Minh Hoài đế không tự chủ mà liếc nhìn Lục Hoài Khởi, hắn ta là thái giám, chắc sẽ không thể nào cướp ngôi.

Hơn nữa trên cổ tay của Trầm Thanh Lê còn có cái bớt hình hoa sen, nữ tử có cái bớt đó không phải sẽ giúp Mộ thị bọn họ hưng thịnh hay sao? Lục Hoài Khởi sẽ không cướp đoạt giang sơn Mộ thị chứ?
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Minh Hoài đế đã lóe lên vô vàn ý niệm, cũng rất rối rắm, cuối cùng hóa thành lời nói “Hoài Khởi, A Lê lúc này không giống xưa, không thể lại ủy khuất nàng.

Như vầy đi, sau khi ngươi trở về hãy viết hưu thư, hai người các ngươi từ nay cắt đứt quan hệ đi”
Sở dĩ để Lục Hoài Khởi viết hưu thư là vì sợ người đời nói hoàng thất ỷ thế hiếp người, yêu cầu nữ nhi dân xuất giá theo chồng, mà nữ tử hoàng thất thì không
Quang mang trong mắt Lục Hoài Khởi càng sâu hơn.

Nữ nhi của hoàng đế thật không dễ cưới ah
“Đương nhiên tình cảm của ngươi đối với A Lê, trẫm cũng nhìn thấy.

Chờ ngươi và A Lê hòa ly, trẫm sẽ bồi thường cho ngươi” Minh Hoài đế an ủi
Chờ nữ nhi hòa ly với Lục Hoài Khởi xong, hắn sẽ không để nàng tái giá mà đưa nàng đến một nơi thanh tịnh sinh sống, như vậy hắn sẽ không trở thành người có mệnh cách nhạc phụ
“Khởm bẩm Hoàng thượng, nhân duyên là do trời định.

Vi thần cùng Trưởng công chúa đã có da thịt chi thân, vi thần tự biết không xứng với Trưởng công chúa nhưng vi thần thề về sau sẽ đối với nàng tốt gấp đôi” đây là lời thật của hắn
Hắn không muốn hòa ly? Hắn muốn kháng chỉ? Minh Hoài đế lại thêm không hài lòng Lục Hoài Khởi
“Trẫm không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, trẫm là ra lệnh.

Trẫm lệnh ngươi sau khi trở về liền hòa ly với A Lê”Minh Hoài đế bá đạo ra lệnh
Lục Hoài Khởi nghiêng mặt, đột nhiên cho người ta có cảm giác sắc bén, đang tính lên tiếng thì Minh Hoài đế đã không kiên nhẫn phất tay “trẫm mệt mỏi, ngươi lui ra đi”
Lục Hoài Khởi dằn lại lời muốn nói, thong dong đứng dậy, rời đi.

Trong một khắc kia, trong mắt hắ như chồng chất phong ba bão táp.

Nữ nhân mà Lục Hoài Khởi hắn muốn thủ hộ, sẽ không dễ dàng buông tay
Không biết Trương Lực từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Lục Hoài Khởi, cung kính nói “khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ đã điều tra rõ.

Nhiễm Mặc cùng người chúng ta phái đi bảo hộ phu nhân đều bị người của Lưu Trực canh giữ ở Cảnh Lam điện hạ độc thủ, chúng thuộc hạ đã cứu bọn họ ra, cũng đã đưa phu nhân về Đô đốc phủ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.