Đọc truyện Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật – Chương 92:
Chương 92 Lão gấu vàng
Nghe lời Cố Huấn Đình nói, hầu tước gấu nâu có chút ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng như nghĩ ra điều gì đó, nên đổi thành biểu cảm thấu hiểu.
“Người cùng đại hoàng tử hệ thống phòng ngự trên hành tinh Tam Hoàn lúc xưa là cậu nhỉ.” Ông dùng giọng điều trần thuật, “Nếu là như vậy, đảo cơ khí sẽ an toàn hơn hành tinh Tam Hoàn.”
Ca Ân không có gì là ngạc nhiên về chuyện này, anh cười một tiếng, “Dù gì cũng là người đã từng chế tạo ra Hám Vũ kia mà.”
Sau một hồi thảo luận, bọn họ chia thành hai đội, Bạch Văn Nhã cùng vài người lên phi thuyền của lãnh chủ Ca Ân, còn tiểu công chúa bọn họ sẽ lái phi thuyền của mình, hướng về đảo cơ khí mang số hiệu 001.
Hai mươi phút sau, mọi người cập bến đảo cơ khí 001.
Xuống khỏi phi thuyền, đám robot trong nhà cũng đều đi ra.
Phương Phương nhìn thấy một số robot bảo mẫu đi lại bên đường, bèn nhỏ tiếng lầm bầm, “Ở đây có nhiều nhiều Phương Phương quá.”
“Và cũng có nhiều Viên Viên nữa.” Viên Viên cũng phụ họa nói.
Ca Ân xuống từ chiếc thuyền khác nghe được lời nói của hai robot thì có chút ngạc nhiên, “Đây là robot của các người.”
Lục Vãn Vãn đối diện với ánh mắt của anh, đáp, “Đúng vậy.”
“Chúng rất khác biệt.” Ca Ân nói, “Khác với rất nhiều robot của tôi ở đây.”
Lục Vãn Vãn kéo cánh tay máy của Phương Phương, nhìn tiểu công chúa bên cạnh, “Đúng thế, sự tồn tại của chúng đối với chúng tôi giống như là người một nhà vậy.”
Ca Ân cười, “Đi thôi, đến chỗ ở trước.”
Đảo cơ khí 001 trông thì rất lớn, nhưng đa số đều là kiến trúc do cụm máy móc xây dựng nên, những nơi có thể ở thoải mái không nhiều.
Khi anh sắp xếp chỗ ở xong cho mọi người, rồi mới dẫn Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình đến hệ thống phòng ngự trên đảo cơ khí 001.
Đó là một tòa kiến trúc vô cùng bắt mắt, được Ca Ân gọi là “trái tim của 001”, cần phải ngồi xe bay mới có thể đến được.
Ba người ngồi lên xe bay.
Ca Ân nói: “Phòng nghiên cứu cá nhân của tôi cũng ở đó, vì vậy lát nữa hai người không cần lo lắng về vấn đề đồ nghề.”
Lục Vãn Vãn nói: “Sau khi cải tạo hệ thống phòng thủ trên đảo cơ khí xong, chúng tôi muốn mua sắm một số linh kiện cho cơ giáp.”
Nghe Lục Vãn Vãn nói, Ca Ân ngạc nhiên một lúc: “Hai người muốn mua linh kiện cơ giáp à?”
Ánh mắt của anh rơi trên người Cố Huấn Đình, do dự nửa ngày mới hỏi một câu, “Không biết…Cố tiên sinh còn có thể điều khiển cơ giáp không?”
Cố Huấn Đình gật đầu hờ hững, “Có thể.”
Sức mạnh tinh thần bạo động lâu như vậy mà vẫn có thể điều khiển cơ giáp, mạnh quá, không hổ là đã từng là người thú mạnh nhất đế quốc.
Ca Ân cảm khái trong lòng một chút, vỗ vỗ ngực, “Không vấn đề, chỗ chúng tôi có rất nhiều linh kiện cơ giáp.”
Ca Ân nói: “Nếu như Cố tiên sinh và cô Lục đây có thể giúp cải tạo hệ thống phòng thủ thì linh kiện cơ giáp có thể tặng hết toàn bộ cho hai người.”
Anh lái xe bay, nhìn về hai người ngồi ở hàng ghế sau và chưa từng tách ra dù chỉ một phút kia, không kìm được lầm bầm, “Tình cảm của hai người tốt thật đấy, bình thường nếu như đến tham gia thử nghiệm tính thích ứng nhất định có thể vượt qua thuận lợi.”
Lục Vãn Vãn hiếu kỳ hỏi, “Hạng mục kiểm tra trên đảo Tranh Tinh là gì thế?”
“Cái này à.” Ca Ân rẽ qua một khúc cua, “Là khiêu vũ đó.”
Lục Vãn Vãn: “…Khiêu vũ.”
“Đúng vậy.” Ca Ân nói, “Mặc dù hiện giờ đảo Tranh Tinh đã biến thành tinh cầu cơ khí hoàn toàn rồi, nhưng chỗ chúng tôi vẫn là một tinh cầu có câu chuyến đấy.”
“Truyền thuyết nói rằng, nếu có thể nhảy một điệu hoàn chỉnh trên bậc thang cao nhất trên đảo cơ khí thì sẽ được chúc phúc, tương lai sẽ trở thành cặp đôi hạnh phúc nhất.”
Lục Vãn Vãn: “…” Truyền thuyết này cũng thật buồn cười.
Nhưng dường như tiểu công chúa lại rất hứng thú, đuôi mắt khẽ động, “Bậc thang cao nhất ở đâu?”
“Là nơi mà chúng ta sắp đi đến.” Xe bay lại bẻ cua, Lục Vãn Vãn nhìn thấy tòa kiến trúc hình bán nguyệt lóe lên điểm sáng màu lam, được bao phủ bởi những đám mây.
“Ồ, đến rồi.”
Xe bay dừng lại, Lục Vãn Vãn nhảy xuống, từ vị trí của bọn họ, có thể thấy từng bậc thang uốn lượn hướng lên trên.
Những bậc thang này bắt đầu từ nơi bọn họ dừng xe bay, kéo dài một đường lên đến đỉnh chóp của tòa nhà hình bán nguyệt. Mỗi một bậc thang đều tỏa ra ánh sáng ấm áp khác nhau.
Dù trong thì có vẻ rất lãng mạn, nhưng mà…
Thế này thì cao thấy bà!
Đừng nói khiêu vũ ở trên đó, cô có thể đứng vững ở trên đó đã khá lắm rồi.
Lục Vãn Vãn chỉ xem thôi đã cảm thấy chân mềm nhũn rồi.
“Không sao cả, tôi có quyền hạn.” Ca Ân chú ý đến biểu cảm của cô bèn cười nói, rồi mở quang não.
“Ồ? Đây là tinh cầu thứ ba của hai người rồi à?” Ca Ân nhấn vào thông qua, “Chúc mừng nhé, cứ tin tưởng ở tôi, thử nghiệm tính thích ứng của hai người đã thông qua rồi.”
Lục Vãn Vãn nghe thế bèn mở quang não ra, nhìn thấy cả ba tinh cầu đều hiện lên chữ “thông qua” trên tuyền đường bay, trái tim cô cứ như được đặt trên mây, có một loại cảm giác ngọt ngào không chân thực.
Cô và tiểu công chúa xem như đã vượt qua thử nghiệm tính thích ứng rồi sao?
Có nghĩa là, bọn họ…có thể kết hôn rồi ư?
Tay cô run run, vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Cố Huấn Đình.
Ánh mắt của anh khẽ chuyển và đang nghiêm túc cảm ơn Ca Ân, cứ như anh ta đã giúp anh một chuyện rất rất lớn.
Anh hơi cúi đầu, cả khóe mắt đỏ bừng.
Cố Huấn Đình có lẽ còn căng thẳng hơn cả cô.
Lục Vãn Vãn khẽ thở phào, lòng bàn tay đều là mồ hôi,
Bầu không khí vốn hơi lạnh lại như có chút căng thẳng, Lục Vãn Vãn hơi choáng váng, cô vẫn chưa biết làm thế nào để nói chuyện kết hôn với tiểu công chúa.
Cô đang chuẩn bị chuyển hướng chủ đề thì phía Ca Ân đã mở miệng, “Tôi nhớ nếu kỳ thử nghiệm tính thích ứng của giống cái tự nhiên đã thông qua rồi thì hình như có thể đến đảo Thần Thú để kết hôn.”
Lục Vãn Vãn: “…”
Cô chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, “Ừm, hình như là vậy.”
Tiểu công chúa càng đỏ mặt hơn, nhưng ánh nhìn của anh vẫn luôn rơi trên hàng mi cong vút của cô không muốn rời đi.
“Nhưng giờ đây hai người cũng không thể ra ngoài.” Ca Ân có chút tiếc nuối nói, “Giờ chúng ta vẫn nên đi xem hệ thống phòng ngự trước đi.”
Cố Huấn Đình kéo tay của Lục Vãn Vãn, nhẹ nhàng nói, “Đi thôi.”
Anh đang nghĩ làm sao để cho cô một lễ kết hôn lãng mạn.
Hơn nữa, dù đã xác định nhiều lần, nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói đồng ý kết hôn với anh thêm lần nữa.
Cô sẽ thích anh điều khiển cơ giáp và mang cô ngao du giữa hàng tỷ ngôi sao chứ?
Vành tai của Cố Huấn Đình đỏ ửng, âm thầm nghĩ.
……
Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa kiểm tra, đồng thời nâng cấp hệ thống phòng ngự trên đảo cơ khí, thì phía Cố Linh Tích:
Anh đã vòng qua những lính canh phụ trách giám sát anh và đến được tẩm cung của phụ hoàng và mẫu hậu dưới sự giúp đỡ của 657.
“Bíp.”
657 vẫn giống như lúc trước, vô hiệu hóa toàn bộ tín hiệu trong đại điện và tẩm cung, vẫy tay với Cố Linh Tích đang trốn ở một góc.
Đột nhiên Cố Linh Tích có cảm giác mình như được robot che chở, anh lắc đầu, nhanh chóng chuồn vào.
“Cốc cốc.”
Sau khi chờ đợi một lát, Cố Niệm Xuyên thô bạo mở cửa, hai mắt vằn vện tơ máu. Khi nhìn thấy người đến là Cố Linh Tích, ông ta miễn cưỡng nén xuống ngọn lửa giận của gấu già, “Nửa đêm nửa hôm không ngủ, còn chạy đến đây làm gì?”
Cố Linh Tích nhìn mái tóc hai bên mai đã bạc trắng, sống mũi không nén được cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cố Niệm Xuyên hung tợn cau mày, nhìn anh và 657 sau lưng anh đầy chán ghét, “Nhanh mang theo con robot xấu xí phía sau ngươi đi vào đây.”
Cố Linh Tích gật đầu, kéo 657 vào trong.
Máy giám sát trong phòng đã bị vô hiệu hóa toàn bộ, Cố Linh Tích nhìn căn phòng đóng chặt cửa bên cạnh, nghẹn ngào nói, “Phụ hoàng, con muốn gặp mẫu hậu.”
“Mẫu hậu ngươi đã hai ngày không tỉnh dậy.” Cố Niệm Xuyên gầm gừ, “Sao ngươi phiền vậy, vừa về đã muốn gặp bà ấy. Bà ấy mệt như vậy, ngươi không để cho bà ấy nghỉ ngơi cho khỏe sao?”
Vốn nếu bị Cố Niệm Xuyên hét lên mất kiên nhẫn như vậy, Cố Linh Tích nhất định sẽ tức giận, cái tính khí gấu trỗi dậy là bỏ đi.
Nhưng hôm nay anh lại đứng một chỗ bị Cố Niệm Xuyên mắng cho một lúc, chân nặng như đeo chì, không thể nhấc lên nổi.
“?” Cố Niệm Xuyên mắng đến mệt, nhưng Cố Linh Tích vẫn chưa đi.
Ông lại có chút ngạc nhiên, bất ngờ cảm thấy mạch máu lâu nay tắc nghẽn đã dễ chịu hơn một chút, tâm trạng cũng khá lên, “Hôm nay sao không chạy nữa? Không ghét phụ hoàng ngươi nói chuyện khó nghe nữa à?”
“Không ghét.” Cố Linh Tích lau khóe mắt, lấy một bình nguyên tố thanh tẩy từ chỗ của 657, đưa đến tay của Cố Niệm Xuyên, “Phụ hoàng, trong này là thứ đồ tốt, hít vào rất tốt cho cơ thể, con đã mang đến rất nhiều cho cha và mẫu hậu.”
“Hít cái gì mà hít.” Cố Niệm Xuyên nhìn cái lọ nhỏ rồi lại cáu kỉnh “Dì ngươi không phải đã nói rồi sao, ta và mẫu hậu ngươi không được uống thuốc tùy tiện cơ mà.”
Ông ta nắm lấy chiếc lọ nhỏ chứa các nguyên tố thanh tẩy, tay phải biến thành bàn tay gấu, trực tiếp bóp nát.
Vài đốm sáng lơ lửng tản ra, men theo lòng bàn tay bị chiếc lọ đâm rách, trực tiếp bay đến trên vết thương, như thế này còn có tác dụng hơn là hít thẳng.
Cố Niệm Xuyên chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh truyền đến từ lòng bàn tay của mình, nhưng lồng ngực của ông ta càng trở nên ngột ngạt.
Ông ta hơi bực bội vò đầu bứt tóc, Cố Linh Tích vội vàng lấy một ít máu của ông nhỏ trên mặt đất, rồi lấy ra thêm ba bốn chai có chứa nguyên tố thanh tẩy.
Mở nó ra và rắc lên móng vuốt của Cố Niệm Xuyên có bộ lông không còn là màu vàng óng nữa.
Gấu già dần bớt hung hãn, chân và tay trước giờ luôn run rẩy cũng dần ổn định lại
Chỉ có sắc mặt của ông ta đỏ lên, và một lúc sau, ông ta nôn ra một ngụm máu đen.
Những tơ máu nơi đáy mắt đã ít đi nhiều, Cố Niệm Xuyên chỉ cảm thấy đầu óc trở nên sáng suốt hơn bao giờ hết.
Ông ta thậm chí còn không nhận thấy rằng mình đã biến thành người thú nửa hình gấu trong quá trình đau đớn vì nôn ra máu vừa rồi.
Chỉ nhìn Cố Linh Tích trở nên thật nhỏ bé trước mặt, cảm giác như trở về mười năm trước.
Cố Linh Tích ngẩng đầu nhìn gấu vàng trước mặt mà anh đã nhiều năm không thấy, chú gấu thường ôm anh vào lòng để dỗ dành khi còn nhỏ, trong lòng chua xót.
Chú gấu vàng cao lớn và dũng mãnh với bộ lông óng ả của hơn 20 năm trước.
Bây giờ lông tóc đã xơ xác, dần dần già nua.
Trong trí nhớ của anh, mười năm trước rõ ràng mình chỉ có thể cao tới chân nửa hình thú của phụ hoàng, nhưng hiện tại đã đến bụng lông của ông.
Cố Linh Tích nghĩ là anh ấy đã lớn, hay vua cha đã già rồi?
“@^%” (Linh Tích). (Tiếng gấu)
Cố Niệm Xuyên gọi cho anh, lúc này mới lúng túng nhận ra rằng mình đang ở trạng thái nửa người thú.
Nhưng ông lại không muốn biến lại thành hình người, mà chỉ cẩn thận thu lại móng vuốt, và nhẹ nhàng chạm vào đầu con bằng lòng bàn tay mềm mại.
Mắt Cố Linh Tích lại đỏ lên, anh không gọi Cố Niệm Xuyên là phụ hoàng nữa, mà gọi cái tên mà cậu đã lâu không nói, “Cha.”
“@$%”
Cố Niệm Xuyên chỉ cảm thấy bây giờ suy nghĩ của mình rõ ràng lạ thường.
Ông chỉ vào cái chai nhỏ trên mặt đất, “@$% ~ (Trong lọ nhỏ này đựng cái gì?)”
Cố Linh Tích nhìn vua cha lúc trước luôn theo đuổi sự uy nghiêm dường như đã thay đổi trở lại như trước, trong lòng cảm khái vô cùng.
Anh ta không biết mình bị làm sao mà cũng biến thành nửa người thú.
Hai con gấu vàng đối mặt nhau, con gấu vàng già vẫn to hơn gấu vàng nhỏ.
Bọn họ giao tiếp với nhau, gấu vàng nhỏ nói tất cả mọi chuyện với gấu vàng già, thi thoảng gấu vàng già lại giả vờ đánh một hai cái.
Tuy nhiên, khi gấu vàng nhỏ khóc và nói rằng nó đã mất anh trai, mất em trai của nó, và cũng có thể sẽ mất luôn gấu già và mẹ thì…
Lão gấu vàng im lặng.
Ông đưa lòng bàn tay ra vỗ về con mình, rồi lại lặng lẽ đưa lòng bàn tay lên, vô tình lau khóe mắt ở nơi mà gấu vàng nhỏ không nhìn thấy.
Nơi đó ướt đẫm, hẳn là vô tình bị vết máu trên lòng bàn tay thấm ướt.