Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật

Chương 86


Đọc truyện Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật – Chương 86:

Chương 86                                Gấu vàng suy sụp

 
Đáng tiếc Lục Vãn Vãn không thể nghe được chú mèo lớn gọi cô là bà xã.
 
Lý do vì sức mạnh tinh thần của người nào đó, cô bây giờ vô cùng mệt mỏi, ngủ rất sâu.

 
Cố Huấn Đình bỏ tay cô vào trong chăn, rồi điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, xong xuôi mới lặng lẽ một bước đi ba lần ngoảnh lại rời khỏi phòng của Lục Vãn Vãn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Đợi đến lúc Lục Vãn Vãn tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.
 
Cô mở mắt, cảm thấy rất thư thái. Sức mạnh tinh thần trong bể tinh thần nhiều hơn lúc trước gần gấp đôi, dị năng biến thành màn sương cũng rõ dần.
 
Lục Vãn Vãn xoa xoa mi tâm (*), vừa nghĩ đến cảnh tập luyện cùng tiểu công chúa thì không kiềm được đỏ mặt.
 
* Ấn đường điểm giữa hai đầu lông mày
 
Rõ ràng…
 
Chẳng xảy ra gì cả.
 

Lục Vãn Vãn bò dậy, vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Trong khoảng thời gian luyện tập có ý thức này, thể lực của cô cũng tăng lên không ít, sự tăng lên của dị năng cũng có một số điểm cộng với thể lực.
 
Nhưng cho dù là như vậy, chút thể lực của cô vẫn chẳng là gì trước mặt chú mèo lớn hung hãn không biết nguyên hình là gì.
 
Mặc dù hai người đã nhìn thấy vẻ nhếch nhác của nhau trên phi thuyền rồi, nhưng cô vẫn trang điểm một chút.
 
Cầm một số đặc sản Tạ Kha nhận lệnh của Khả Khả mang đến ngày hôm qua, nhân lúc còn sớm, cô tự tay chuẩn bị bữa sáng trước khi tiểu công chúa và Phương Phương dậy.
 

Nghĩ đến dạ dày của tiểu công chúa bây giờ đã tốt hơn nhiều, đã có thể tiêu hóa thịt, cô chiên thêm đặc sản tốt nhất trên Hải Nguyệt Sâm.
 
Thịt bò tuyết hoang dã cấp bốn, dễ tiêu hoá.
 
Đợi đến khi làm xong tất cả, Lục Vãn Vãn mới để Viên Viên và Phương Phương ở bên giúp đỡ đi gọi người.
 
Hôm nay tiểu công chúa dậy muộn thật hiếm thấy. Lúc đi ra từ phòng, trạng thái của chú mèo lớn không đúng lắm.
 
Lông đuôi và tai không được mượt cho lắm lộ ra bên ngoài, có lẽ là vừa tắm qua, cả người vẫn còn chút hơi nước, mái tóc đen mảnh hơi rối, hàng mi cong lên không thể nhìn rõ tâm trạng trong đó, đuôi mắt mà gò má trước giờ đều có hơi nhợt nhạt nhuốm một màu hồng đáng ngờ.
 
Ngay cả chiếc áo sơ mi luôn chỉnh tề lại bị cài ngược hai cúc áo.
 
“Khó chịu sao?” Lục Vãn Vãn có hơi lo lắng, tầm mắt rơi trên cần cổ đường nét tuyệt đẹp lộ ra bên ngoài của anh, “Có phải bể tinh thần không thoải mái không?”
 
Cho dùng là bộ dạng nhếch nhác mà cô từng thấy qua trước kia, anh cũng chưa từng cài ngược cúc áo.
 
Tiểu công chúa mím môi lắc đầu, nửa ngày mới mở miệng, “…Chỉ hơi chóng mặt thôi.”
 
Nghe anh nói chóng mặt, trái tim Lục Vãn Vãn trở nên mềm nhũn, những lúc tiểu công chúa tỉnh táo sẽ rất ít khi thể hiện sự yếu đuối trước mặt cô.
 
Lúc vừa mới mang anh về, cả người anh đều là máu, ánh mắt lạnh như khối băng cứng không thể tan chảy.
 
Sau này trên hành tinh Thủ đô, trong cái đêm mưa gió đó, anh nguyện nuốt xuống máu tươi, chứ sẽ không để lộ ra trước mặt cô dù chỉ một chút.
 
Thậm chí đến lần điều trị sau này, rõ ràng anh đã đau đớn đến như vậy, nhưng không hề rên một chữ “đau”.
 
Lục Vãn Vãn không chú ý đến sự xấu hổ và quẫn bách tiểu công chúa giấu trong đáy mắt, “Chóng mặt thì cần nghỉ ngơi mới phải.”
 
Cô để Nhuyễn Nhuyễn điều chỉnh nhiệt độ trong khoang chính cao hơn một chút, vươn sờ trán anh.
 
Trên đó ngoài lớp hơi nước mỏng, thì chỉ có vết sẹo dữ tợn, chỉ chạm nhẹ thôi cũng có thể cảm nhận được.

 
Tiểu công chúa thu lại ánh mắt, đôi đồng từ đen láy nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
 
Trong đó chỉ có sự lo lắng rõ ràng, và sự thả lỏng khi nhận thấy anh không phát sốt.
 
Lông mày cô khẽ cau lại, mang theo một chút yêu thương.
 
“Không sốt.” Lục Vãn Vãn có được kết luận, buông tay, rồi men theo cổ áo anh, dáng vẻ tự nhiên giúp anh cài lại những cúc áo bị lệch.
 
Ngón tay cô vô tình chạm vào làn da anh, toàn thân Cố Huấn Đình cứng đờ trong nháy mắt.
 
Lục Vãn Vãn cũng hoàn hồn, mặt đỏ ửng, thả cổ áo anh ra. Cô liếc thấy lông đuôi anh dựng đứng thì lùi về sau hai bước, nhỏ tiếng nói, “Cúc áo của anh cài sai rồi.”
 
“…Ừm.” Cố Huấn Đình phải mất lúc lâu mới trả lời, giọng nói trầm khàn đang sợ.
 
Lục Vãn Vãn thấy anh hít một hơi thật sâu, ngón tay thon dài linh hoạt run vài lần mới cài được cúc áo.
 
Cô lờ mờ cảm thấy hôm nay tiểu công chúa rất bất thường, nhưng cô không nói gì.
 
Trong bữa sáng, ngoài mặt thì tiểu công chúa ăn có vẻ rất chuyên tâm, nhưng trên thực tế, ánh mắt anh luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng lại như cố ý rơi trên mặt Lục Vãn Vãn, như thể trên mặt có thứ gì ngon vậy.
 
Nhưng ánh mắt mà anh cho rằng không lộ liễu đó quả thật quá rõ ràng. Lục Vãn Vãn sắp bị anh nhìn xuyên rồi, suy xét có phải vì buổi sáng không được hôn nên tiểu công chúa mời nhìn chằm chằm cô như vậy?
 
Nhưng cô đâu biết, trong giấc mơ vào hôm qua của tiểu công chúa, nụ hôn của bọn họ đã có chút thăng cấp.
 
Giống như dấu ấn lưu lại trên cổ tay, nếu như là ở trên môi thì…
 
Cố meo meo rất muốn thử.
 

Trong khi bầu không khí giữa một người một mèo khá kỳ lạ, thì phía Tạ Kha đã bất ngờ gặp mặt trước Cố Linh Tích…
 
Thì ra Cố Linh Tích vừa hay chuẩn bị đến Hải Nguyệt Sâm tìm anh, nhưng Cố Linh Tích sinh khí dồi dào là vậy, lần này lại cứ như bị rút cạn khí lực, nhìn có vẻ vô cùng tiểu tuỵ.
 
Trước tiên Tạ Kha đưa cho cậu ta bình nguyên tố thanh tẩy, để cậu ta có thể giảm bớt đau đớn, tiếp đó mang người lên phi thuyền y tế kiểm tra.
 
Cố Linh Tích vò đầu ngày càng không tỉnh táo, “Tạ Kha, có phải tôi trúng độc ngày càng nặng.”
 
Tạ Kha cau mày “ừm” một tiếng, xem kết quả trong tay, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Khoảng cách so với lần trước bọn họ gặp mặt không quá lâu, hơn nữa độc tố trong cơ thể Cố Linh Tích lần này còn phức tạp hơn lần trước, hơn nữa còn có một số đoạn gen bị biến đổi.
 
“Cậu đã đi đâu gần đầy? Có ăn cái gì không nên ăn không?” Tạ Kha tra hỏi.
 
Cố Linh Tích cau mày, “Gần đây tôi chỉ đến nhà dì một lần, và có uống một tách trà hoa.”
 
“Nhưng từ sau khi ra khỏi chỗ bà ấy, không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là hai ngày gần đây mới đau không chịu được.” Cố Linh Tích lầm bầm, “Đồ ăn thì ngoài lần hội họp của các anh em chúng tôi ra, thì còn lại đều do tâm phúc của tôi chuẩn bị.”
 
“Có lẽ thức ăn của hai lần này có vấn đề.” Tạ Kha ngẩng đầu nhìn cậu ta.
 
Cố Linh Tích sững người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nắm chặt tay, “Tạ Kha, anh có ý gì?”
 
Tạ Kha thở dài, mở hệ thống bảo vệ được mã hoá trên phi thuyền.
 
“Tôi có một tài liệu, cậu có muốn xem không?”
 
Cố Linh Tích lờ mờ đoán được gì đó, không từ chối.
 
Tạ Kha chiếu tất cả các hình ảnh và hình chiếu ba chiều mà anh vô tình bắt gặp trước mặt Cố Linh Tích, trơ mắt nhìn biểu cảm của Cố Linh Tích chuyển từ phờ phạc sang đỏ bừng.
 
Lúc Cố Linh Tích nhìn rõ khuôn mặt của giống cái xuất hiện cuối cùng trong hình ảnh, sắc mặt càng thêm chấn động, máu huyết trào ngược, nôn ra một ngụm máu tắc trong tim.
 
Anh mất kiểm soát, biến thành nửa hình thú, người thú nửa hình gấu màu vàng cao lớn rơi từ ghế xuống nền đất, gầm thét phá vỡ tường của khoang chính trong phi thuyền.
 
Tạ Kha nhìn đôi mắt gấu đỏ kè bên bờ vực của sự điên cuồng, nhưng anh vẫn điềm tĩnh đẩy kính, lấy ra súng gây tê đã được chuẩn bị trước, “Pằng pằng” cho cậu ta ba mũi.
 

Cố Linh Tích ngã lăn ra đất, từ từ trở lại về hình người, ý thức tỉnh táo lại.
 
“Nhị điện hạ!” Nghe thấy tiếng ồn từ trong phi thuyền truyền ra, vài người tâm phúc hét lên.
 
“Ta không sao, đừng vào đây!’ Cố Linh Tích gầm lên, đôi mắt đỏ kè nhìn chăm chăm Tạ Kha.
 
“Đây là giả phải không? Anh làm sao có thể tạo ra hình chiếu sống động như thế được?”
 
“Cậu cũng sắp chết rồi.” Giọng của Tạ Kha có hơi mỉa mai, “Nếu còn xem đây là giả thì tôi cũng chẳng ý kiến gì.”
 
Tư thế nằm phủ phục trên mặt đất của gấu vàng cao lớn, thô ráp trông thật khó coi, cậu ta nâng cánh tay có chút vô lực, từ từ nện trên mặt đất.
 
Tạ Kha vờ như không thấy những giọt nước mắt của cậu ta rơi trên phi thuyền của anh.
 
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hiệu quả của thuốc gây tê đã giảm bớt một chút, Cố Linh Tích mới dễ chịu hơn một chút. Cậu ta lặng lẽ bò dậy, tựa hồ đã khôi phục được lý trí, “Nếu như đó đều là sự thật, vậy tại sao mẫu hậu lại luôn…”
 
Cố Linh Tích nói được một nửa bỗng nhiên ngừng lại.
 
Từ sau khi anh cả ra đi thì tinh thần của mẫu hậu vẫn luôn không tốt, sức khoẻ cũng rất kém, mỗi lần đều nhờ người dì có y thuật khá cao giúp đỡ kiểm soát bệnh tình.
 
Qua nhiều năm như vậy, sức khỏe của bà vẫn không tốt lên, mà ngược lại càng ngày càng trầm trọng, đầu óc cũng ngày càng mơ hồ.
 
Còn có phụ hoàng, gần đây làm việc càng càng lỗ mãng, tính tình cũng ngày càng kém, so sánh với ông của chín năm trước như biến thành một người hoàn toàn khác.
 
Liên tưởng đến “đoạn gen” và cốc trà hoa mà Tạ Kha vừa nói, Cố Linh Tích cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
 
Trước kia cậu đã từng nghi ngờ những người em, nhưng chưa bao giờ nghi người dì đã yêu thương mình từ nhỏ.
 
Tạ Kha thấy biểu cảm thất thần của Cố Linh Tích, cũng không nói khích cậu ta nữa, đợi khi con gấu này bình tĩnh lại một chút, thì sẽ nói đến chuyện tiếp theo.
 
Anh thở dài một hơi, gửi đi một tin nhắn cho đám Lục Vãn Vãn trong thời gian chờ đợi, tiện tay gửi kèm theo một phần tư liệu phổ cập liên quan đến kỳ phát dục của người thú cho Cố Huấn Đình.
 
  

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.