Đọc truyện Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật – Chương 81:
Chương 81 Cái chết của Cố Ngọc
Có thể là do nhiệt độ trên người tiểu công chúa rất vừa phải, hoặc có lẽ do ban ngày cô đã quá mệt, đêm nay cô đã ngủ rất ngon.
Thời tiết bên ngoài đã tốt lên, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ. Cơ thể cô rất ấm áp, tay chân dường như áp vào một thứ gì đó rất mềm mại, nó còn nóng hơn cả cô.
Ưm…
Là gì nhỉ?
Cô có chút muốn biết, nhưng khi nghĩ đến nếu thức dậy sẽ không được ngủ tiếp nữa thì lại có hơi do dự.
Hàng mi cô run rẩy, Cố meo meo đã thức dậy từ sớm chú ý đến điểm này, lập tức căng thẳng nhắm mắt lại, cả người bất động.
Lục Vãn Vãn đấu tranh mở mắt ra, đôi mắt ngái ngủ mông lung, lờ mờ liếc thấy một đôi xương quai xanh tuyệt đẹp.
Hướng lên trên nữa, là yếu hầu đường nét rõ ràng, và chỉ có đàn ông mới có.
Bên cạnh còn có nốt ruồi không rõ lắm, yết hầu khẽ trượt, rất gợi cảm, nó khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Đợi đã…
Yết hầu?
Lục Vãn Vãn lập tức tỉnh táo lại, ký ức quay trở về, chuyện cô xáp lại gần tiểu công chúa để lấy hơi ấm từ từ rõ ràng.
Lục Vãn Vãn lúng túng phát hiện, bây giờ cô đang nằm trong lòng người ta, tạm không nói đến mười ngón tay đan vào nhau, chân cô còn gác lên chân người ta để giữ ấm.
Mặt cô phút chốc nóng bừng bừng, không biết phải làm sao. Cô muốn thu tay về, nhưng lại lo lắng sẽ làm tiểu công chúa tỉnh.
Cô khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh.
Người đó dường như vẫn ngủ rất sâu, tóc mái tản ra, có thể mơ hồ thấy được vết sẹo rất sâu đó. Lông mày anh hơi nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất nghiêm túc.
Hốc mắt rất sâu, hàng mi rất dài, có lẽ vì nóng, nên Lục Vãn Vãn thấy trên trán anh có mồ hôi li ti óng ánh, gò má anh tuấn cũng phiếm hồng.
Cô có hơi hổ thẹn, khẽ dời chân đi, người đó vẫn không có phản ứng gì.
Trong lòng Lục Vãn Vãn bình tĩnh lại một chút, rồi từ từ rút tay ra khỏi tay anh, meo meo vẫn chưa tỉnh.
Cũng đúng thôi, dù sao thì Cố Huấn Đình vừa thức tỉnh dị năng hôm qua, bây giờ có lẽ rất mệt.
Lục Vãn Vãn nâng tay, không nhin được chạm vào nốt ruồi thu hút đó.
Cô chỉ chạm một chút, rồi nhanh chóng rụt tay lại, sau đó cử động nhẹ nhàng hết sức nhích ra khỏi vòng tay anh.
Cố Huấn Đình sắp bị cô giày vò phát điên, nhưng lại không dám cử động, đợi đến khi cô “nhẹ nhàng” rời khỏi vòng tay anh, anh mới khẽ thả lỏng một chút.
“…” Lục Vãn Vãn liếc thấy tiểu công chúa vẫn nằm không động đậy ở tư thế vừa rồi, cong cong mắt, sau đó từ từ xáp lại, hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Tiếp đó, khuôn mặt Lục Vãn Vãn đỏ đến sắp muốn nổ tung, cô nhanh chóng bò ra khỏi chăn.
Cô xuống giường, mang giày rồi đi đến bên anh, giúp anh đắp lại chăn, sau đó choáng váng đi ra ngoài.
Cô cảm thấy mình có hơi vô liêm sỉ, nhưng lại không biết tối qua anh cũng làm y chang cô vậy, hơn nữa Cố nào đó còn tệ hơn cô gấp trăm lần, hôn dài không dứt→.→
Nghe thấy Lục Vãn Vãn đã đi khỏi phòng, tiểu công chúa mới khó khăn cử động, anh lật mình.
Từ từ mở mắt, đáy mắt không giấu nổi sự xấu hổ.
Anh chậm rãi vươn tay, trước tiên chạm lên yết hầu, rồi tiếp tục chạm vào môi.
Khoảnh khắc tay của Vãn Vãn nhẹ nhàng chạm vào gáy anh, tiểu công chúa chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, cảm giác điểm yếu chí mạng bị chạm vào khiến anh hưng phấn không gì bằng.
Khi cô hôn lên đó, anh càng cảm thấy máu huyết toàn thân như chảy ngược.
Đây là lần-đầu-tiên-cô-chủ-động-hôn-anh.
Cố tiểu công chúa vô cùng xấu hổ và hưng phấn không nhịn được cuộn tròn đuôi vui vẻ.
Anh thật hạnh phúc.
Thật hạnh phúc.
……
Lúc hai người tỉnh dậy một cách dây dưa để dọn dẹp và chuẩn bị rời khỏi đảo Trái Tim, phía Tạ Kha lại gặp một người không ngờ tới.
Sau khi nói chuyện với hai người Lục Vãn Vãn vào hai hôm trước, Tạ Kha chuẩn bị xuất phát.
Sau khi mất đi phi thuyền y tế, anh đã mua một chiếc khác, mặc dù chỉ là phi thuyền cấp B, nhưng trang bị thêm vũ khí và máy do thám của tiểu công chúa tặng anh thì hệ số an toàn đã tăng rất cao.
“Mang cái này theo.” Khả Khả đưa cho anh một chuỗi không gian, bên trong đựng quang não dự phòng, thuốc dinh dưỡng và một số thứ cô đã chuẩn bị sẵn để tặng cho Vãn Vãn, ngoài ra còn có một số thiết bị phòng ngự dự phòng Cố Huấn Đình lắp đặt, uy lực và khả năng phòng thủ tốt hơn gấp nhiều lần vũ khí trên phi thuyền của anh.
Tạ Kha nhìn cô vợ xinh đẹp của mình, trong lòng ấm áp, “Cái này để lại trên hành tinh, lần này anh đi vài ngày, không cần lo lắng.”
Khả Khả không vui lườm anh một cái, lần trước bọn họ gặp phải đạo tặc cô vẫn còn nhớ rõ lắm.
May mắn lúc đó bọn họ ở cùng Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa, nếu không cho dù ra được thì cũng đã mất nửa cái mạng.
Cô không bao giờ xem nhẹ những nguy hiểm trong vũ trụ.
“Cầm lấy, lần này em không đi cùng anh, anh phải chú ý an toàn.”
Tạ Kha ôm cô, “Anh chỉ rời xa em vài ngày thôi.”
“Anh Tạ Kha, anh muốn đi gặp tiểu công chúa sao?” Vào lúc Tạ Kha chuẩn bị rời đi, một người thú nhỏ ôm lấy chân anh.
Tạ Kha sờ đầu nó, “Sao vậy?”
“Cái này,” Người thú nhỏ đưa cho anh một bình sứ ngôi sao đã được gấp lại, “Là các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo chúng em cùng nhau làm đó, tặng cho tiểu công chúa và hoàng tử điện hạ.’
Tạ Kha: “…”
Mắt anh giật giật, “Hoàng tử điện hạ là ai.”
Người thú nhỏ xoắn tóc, “Là bạn của tiểu công chúa ý.”
Tạ Kha: “…………”
Anh miễn cưỡng nhận lấy bình sứ đựng ngôi sao nhỏ, có chút bất lực.
Sau chuyện xảy ra ở trên thuyền lúc trước, anh đã dặn đi dặn lại người lớn tốt nhất không được gọi Cố Huấn Đinh là tiểu công chúa, nhưng bọn trẻ con lại không nhớ được.
Anh bối rối nghĩ, ngộ nhỡ đến lúc Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình đền Hải Nguyệt Sâm.
Người lớn thì gọi ngài lãnh chủ Lục Vãn Vãn, gọi ngài lãnh chủ Cố Huấn Đình.
Còn đám nhóc lại gọi tiểu công chúa Cố Huấn Đình, hoàng tử điện hạ Lục Vãn Vãn…
Xưng hô không thống nhất, có phải có chút không hay?
Anh cầm bình ngôi sao, xách vali lên phi thuyền.
Nhanh chóng rời khỏi Hải Nguyệt Sâm. Một ngày sau, Tạ Kha tình cờ đi qua một hành tinh thiên hà hoang vu hẻo lánh. Nơi này chỉ có một hằng tinh (*) bốc cháy sắp nổ tung.
* Là các sao tự phát sáng và phát nhiệt.
Khi Tạ Kha chuẩn bị rời khỏi khu vực này thì máy do thám phát ra một báo động sắc bén.
Tạ Kha ngay lập tức xốc lại tinh thần, anh đóng sách vở y tế, nhanh chóng lấy thiết bị phòng ngự dự phòng mà Khả Khả nói anh mang theo từ chuỗi không gian. Sau khi mở ra lại run tay bật nút hình ba chiều trên máy do thám.
Phi thuyền bay chậm lại, vì do thiết bị phòng thủ, nên nó trở thành “con tàu ma” trong khu vực ngôi sao cằn cỗi này. Theo hướng dẫn của máy do thám, anh tìm thấy một góc thích hợp để ẩn nấp.
“Soạt.”
Hình ba chiều dần rõ ràng, trong khoang của phi thuyền y tế không lớn lắm, xuất hiện bóng dáng của hai phi thuyền khác.
Trong đó có một phi thuyền đã bị phá huỷ động cơ, phía sau của cả con thuyền nứt toác, chỗ bị hư hỏng trở thành rác vũ trụ.
Chiếc phi thuyền còn lại kiểu dáng rất bình thường.
Nhưng Tạ Kha nhìn hai phi thuyền này, vì có thói quen phân biệt phi thuyền quyền quý nhiều năm, nên anh nhận ra thân phận của chủ nhân hai con thuyền trong tức khắc.
Phi thuyền bị phá huỷ là của ngũ hoàng tử Cố Ngọc, cái còn lại là của tứ hoàng tử Cố Cẩm.
Đồng tử của Tạ Kha co lại, vô cùng chấn động.
Sau khi anh bình tĩnh lại, lập tức run tay ấn nút ghi hình tự động trên máy do thám.
Trong tầm nhìn của anh, trên phi thuyền bị phá huỷ, đôi mắt của Cố Ngọc tràn đầy vẻ không thể tin nổi nhìn người anh trai đã đối rất tốt với mình trong quá khứ.
“Anh…” Lồng ngực của hắn bị Cố Cẩm dùng kiếm sáng đâm xuyên, gần như nói không ra hơi.
Hắn không dám tin, người anh trai đã hứa cùng mình đi tìm Cố Huấn Đình lại ra tay giết hắn.
“Ngọc, đừng trách anh, có trách thì trách cậu không nghe lời.” Giọng nói của Cố Cẩm lạnh tanh, “Cậu không thấy mình rất sai sao? Bắt đầu từ lúc Cố Huấn Đình bắt đầu xuất hiện trước mặt chúng ta, cậu lại muốn nói ra bí mật của chúng ta khắp nơi.”
“Lúc trước Cố Linh Tích có chút giao tình với Cố Huấn Đình, tình cờ nhớ đến chuyện muốn kiểm tra đường tra đường bay thử nghiệm tính thích ứng mà đáng ra không thể nào bình thường hơn.” Cố Cẩm nhìn hắn, “Hắn ta chỉ là tên người thú không hề có chút uy hiếp, cho dù Lục Vãn Vãn yêu hắn thì làm sao, chỉ cần đế quốc ở trong tay chúng ta, sớm muộn hắn cũng phải chết.”
“Chẳng mấy chốc nữa sẽ là ngày mừng thọ của tên già khú đó, Cố Linh Tích cũng trúng độc, kế hoạch của chúng ta sắp thành công rồi, nhưng cậu lại cứ gây cản trở vào lúc này.”
Cố Cẩm cười tàn nhẫn, “Trước khi chết, nói cho cậu biết bí mật này.”
Cố Ngọc trừng mắt, nhìn thấy Cố Cẩm từ từ biến bàn tay trắng trẻo thành móng vuốt chỉ có loài lưỡng cư mới có.
“Anh không giống các cậu, tộc gấu ngu ngốc.” Sắc mặt của Cố Cẩm hung dữ, “Cậu đúng là đần độn, tin lời anh, hại chết người anh trai yêu thương mình nhất, chỉ vì trái tim đố kỵ hão huyền đó.”
“Nhưng mà chính vì sự ngu ngốc của cậu, kế hoạch ban đầu mới tiến hành thuận lợi như vậy, cảm ơn cậu nhé, em trai.”
Trong khoảnh khắc trái tim bị bóp bát, Cố Ngọc nhìn trăn trối gương mặt của Cố Cẩm.
Hắn nghĩ đến rất lâu về trước, lúc hắn còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, phụ hoàng luôn bận rộn, tính tình của Cố Linh Tích quá kém, sức khoẻ của mẫu hậu không tốt, nên để cho Cố Linh Xuyên từ từ dạy hắn.
Trong năm tháng thơ ấu không có gì thú vị, ngoài trừ mẫu hậu yêu quý nhất, chỉ có một mình anh cả dành thời gian bên hắn nhiều nhất.
Hắn vừa đố kỵ người con được phụ hoàng và mẫu hậu yêu quý nhất là anh trai, vừa tham lam hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
Nhưng, từ sau khi Cố Linh Xuyên không may mất tích trở về, tất cả đều thay đổi.
Anh trai mang về một người thú không hộ khẩu, không cha không mẹ. Rõ ràng là một đứa con hoang, nhưng lại nhận được sự xem trọng của phụ hoàng và mẫu hậu.
Hắn ta rất ưu tú, là sự tồn tại mà dù hắn có nỗ lực hết sức cũng không thể vượt qua.
Ngay cả người anh cả đối với hắn rất tốt, luôn nuông chiều hắn cũng dần dần có quan hệ ngày càng tốt với Cố Huấn Đình.
Nhưng dựa vào cái gì.
Hắn hận hắn ta.
Chuyện trong mơ đã thành sự thật, hắn đã chết vì Cố Huấn Đình.
Cố Ngọc không còn hơi sức, đôi mắt vẫn trừng lớn như cũ.
Cố Cẩm từ từ rút tay về, thay đổi lộ trình của phi thuyền vẫn còn lái được thêm một đoạn của Cố Ngọc, thiết lập đến hằng tinh đang bốc cháy đó.
Làm xong hết tất cả, Cố Cẩm mới trở lại trong cơ giáp làm xanh lam đậm, bay về phi thuyền không chút sút mẻ đó.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công chúa: “Ahhhhhhhhhhhhhhhhh cô ấy chủ – động – hôn – tôi!!!!!!”