Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật

Chương 69


Đọc truyện Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật – Chương 69:

Chương 69 Kẹo mật tâm

 
Lục Vãn Vãn run rẩy nhìn những bậc thang, cô làm công tác tâm lý một lúc, rồi mới tiến hai bước về phía trước.
 
May thay dù bậc thang nửa trong suốt, nhưng giữa mỗi bậc thang đều có một khoảng rất dài, chứ không giống như những bậc thang leo núi bình thường, phải nâng chân nhiều lần.

 
Một người một mèo kề sát nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ mà đối phương truyền đến.
 
Đi mãi, đi mãi, không biết hai tay đã nắm chặt từ lúc nào.
 
Tay trái của Lục Vãn Vãn vịn vào tường, cố gắng nép vào trong, bên phía tay phải của Cố Huấn Đình là khe núi, bình thường cảm giác thăng bằng của anh rất tốt, đi cũng rất vững vàng.
 
Tiểu công chúa nhìn ra Lục Vãn Vãn hơi sợ, vì vậy còn đi chậm hơn cả lúc trước.
 
Bọn họ đi rất lâu, có anh bên cạnh, cộng thêm những bậc thang dần không còn trong suốt nữa, Lục Vãn Vãn mới từ từ thích nghi.
 
“Em…”
 
Lục Vãn Vãn có hơi xấu hổ, cô ngẩng đầu liếc nhìn Cố Huấn Đình bên cạnh, “…Cảm ơn anh.”
 

Tiểu công chúa nắm chặt tay cô, ánh mắt lướt qua mồ hôi lạnh trên trán cô, giọng nói lạnh tanh, “Thêm một đoạn nữa có thể nghỉ ngơi rồi.”
 
Lục Vãn Vãn mỉm cười, hai người đi thêm một đoạn nữa liền đến được nơi nghỉ ngơi đầu tiên.
 
Một nơi có chòi nghỉ mát rất nhỏ, may mắn là cái chòi này không phải nửa trong suốt, Lục Vãn Vãn xem như đã có cảm giác chân chạm được mặt đất.
 
Phía một bên chòi có viết lộ trình của bậc thang “mùa xuân” còn một phần ba nữa.
 
Lục Vãn Vãn liếc nhìn thời gian trên quang não, khẽ cau mày, “Có lẽ tối nay chúng ta phải qua đêm trong núi rồi.”
 
Cô nói xong mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nếu như tối nay thật phải qua đêm trong núi, hơn nữa còn không thể làm đứt chỉ đỏ, vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ ngủ cùng nhau sao?
 
“…”
 
Lục Vãn Vãn khẽ liếc Cố Huấn Đình, lau đi mồ hôi trên trán, “Ừm, hay là chúng ta đi nhanh hơn…”
 
Cố Huấn Đình ngồi bên cạnh cô, nghe thế chỉ cong cong khoé môi, dời ánh mắt đi, “Nếu mệt, anh cõng em.”
 
Lục Vãn Vãn lắc lắc đầu, “Không cần đâu, em có thể đi.”
 
Cô vẫn còn nhớ bệnh của tiểu công chúa vẫn chưa khỏi hẳn, mặc dù thể lực cô kém một chút, nhưng không phải không thể kiên trì.
 
Lục Vãn Vãn lấy ra thuốc dinh dưỡng từ chuỗi không gian, hai người ráng ăn đơn giản qua bữa, nghỉ ngơi thêm một lúc rồi tiếp tục xuất phát.
 
Khe núi rất yên tĩnh, hai người nắm chặt đôi tay, bình yên vượt qua mùa xuân trong khí hậu thoải mái và những ngọn gió dịu dàng.
 
Bậc thang cũng đã đổi màu sắc, nhuộm lên màu xanh đậm, nhiệt độ tăng cao, hơi thở trở nên nóng bức.
 
Khung cảnh xung quanh dường như cũng đã thay đổi hình dạng chỉ trong vài bậc thang, ánh mặt trời chói loà, sáng chói cả đôi mắt.
 

Cố Huấn Đình nhíu mày, nắm chặt tay cô hơn.
 
Lục Vãn Vãn cười với anh, hai người vừa tiến về trước vài bước, ánh mặt trời trên đầu đã ảm đạm đi trong nháy mắt.
 
“…”
 
Lục Vãn Vãn bỗng lo lắng, không phải sẽ mưa chứ.
 
Suy nghĩ của cô vừa lóe lên, một tia chớp đã xoẹt lên trước mặt. Tia sét như một con trăn, nổ bên tai cô, dường như trong phút chốc, cơn mưa lớn trút xuống đầu hai người.
 
Lục Vãn Vãn không phản ứng kịp, cả người sắp bị ướt hết rồi.
 
Tiếng mưa lộp độp lớn vô cùng, tiếng rơi trên bậc thang cũng rất vang, chỉ vài giây, cả người Lục Vãn Vãn đã ướt sũng.
 
Tầm nhìn trước mặt cô mờ đi, chẳng nhìn rõ thứ gì, cô bị nước mưa đánh đến ngốc rồi.
 
“Á!” Eo bỗng nặng trĩu, Lục Vãn Vãn run lên, nâng tay trái dụi mắt, cúi đầu thấy đuôi của người nào đó đã cuộn eo của cô lại.
 
Lông bên trên đã bị mưa đánh thành từng nhúm, trông vô cùng nhếch nhác.
 
Cố Huấn Đình dùng tay phải chống lên tường đá, cả người nép vào trong hai bước, rồi dùng một tư thế có hơi ám muội bao bọc Lục Vãn Vãn vào trong lòng, che chắn hầu hết mưa gió.
 
“Đừng động đậy.”
 
Nước mưa chảy xuống dọc theo chiếc cằm xinh đẹp của anh, anh áp vào tai cô, “Trơn.”
 
Cơn mưa quật vào lưng anh, Lục Vãn Vãn chớp mắt, nhìn thấy đôi tai của anh đã bị đánh xuống, đôi mi dài ướt đẫm nước mưa, bết vào nhau.
 
Sắc mặt của anh vẫn điềm tĩnh, rõ ràng tựa vào cô gần như vậy, nhưng vẫn kiềm chế được, cho cô một chút không gian nhỏ có thể cựa quậy, mặc dù như thế sẽ có chút khó khăn.
 
Đôi mắt Lục Vãn Vãn có hơi cay, cô không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng lục tìm trong chuỗi không gian, lấy ra một cây dù, đưa đến sau lưng tiểu công chúa mở ra, sau đó cố gắng nâng tay lên, che chắn đôi tai hói của anh.
 
Lục Vãn Vãn cắn môi, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Cố Huấn Đình, nói, “Nâng thế này rất mệt, em có thể tựa vào anh không?”
 
Đồng tử của Cố Huấn Đình khẽ run, trong khoảnh khắc đó, anh nghi ngờ mình nghe nhầm, hàng mi run lên mấy lần, đôi tai vẩy nước.
 
Lục Vãn Vãn nhìn người nào đó hết nửa ngày mới chậm chạp phản ứng, gật gật đầu lạnh lùng, cô có chút muốn cười.
 
Cô tiến lên trước một chút, tay trái nâng dù khẽ dựa vào lưng anh, đỏ mặt áp vào lồng ngực anh.
 
Cô có thể cảm nhận được toàn thân cứng đờ, đến cả chiếc đuôi trên eo cô quần càng thêm chặt.
 
Rõ ràng chỉ là một cái ôm rất có kiểm soát, nhưng phản ứng của anh lại khiến cô có hơi căng thẳng.
 
Cố Huấn Đình chỉ cảm thấy máu huyết đều sắp bốc cháy rồi, lần này anh còn gần hơn cả lần trước, Lục Vãn Vãn có thể nghe rõ ràng nhịp tim của anh.
 
Từng chút, từng chút, càng ngày càng nhanh.
 
Chỉ có điều, cô chẳng có tư cách gì để trêu chọc anh, bởi vì, nhịp tim của cô cũng giống như vậy.
 
Cơn mưa đến và đi nhanh chóng, tiểu công chúa còn chưa nghĩ xong sẽ tặng quà gì cho Lục Vãn Vãn lúc kết hôn thì mưa đã tạnh rồi.
 

Bầu trời cũng dần trong xanh trở lại, ánh mặt trời rọi xuống, hai người cũng tự giác tách ra.
 
Lục Vãn Vãn gập dù lại, cánh tay vẫn còn hơi tê.
 
Cố Huấn Đình cũng bỏ cánh tay che chắn những viên đá có thể sẽ rơi xuống xuống, đón lấy chiếc khăn mà Lục Vãn Vãn lấy ra từ chuỗi không gian.
 
Lục Vãn Vãn chỉ lau qua mặt, còn tiểu công chúa cũng lau đuôi và tai, xong xuôi thì hai người tiếp tục lên đường.
 
Dù sao cũng không biết trận mưa tiếp theo sẽ rơi xuống lúc nào.
 
May thay mùa hạ chỉ một bài thử nghiệm như vậy, bậc thang cũng không dài như mùa xuân, hai người đi không đến một tiếng đã đến được chòi nghỉ ngơi thứ hai.
 
Hướng về trước có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của tuyết, mùa tiếp theo có lẽ là mùa đông.
 
Sắc trời dần tối đi, Lục Vãn Vãn nhìn bầu trời dần tối, cắn môi có chút băn khoăn.
 
Bây giờ tiếp tục lên đường có hơi muộn rồi, hơn nữa cô cũng không biết độ dài của bậc thang mùa đông, nhìn sắc trời có lẽ không đến một tiếng nữa sẽ tối hẳn, bọn họ có thể không đến được trạm nghỉ tiếp theo.
 
Cái chòi này khá tốt, cho dù lọt gió nhưng vẫn có thể che mưa, chỉ có điều càng gần với mùa đông, nhiệt độ sẽ càng thấp.
 
“…” Cố Huấn Đình nhìn khuôn mặt có hơi nhợt nhạt của cô, suy nghĩ làm thế nào để dựng lều.
 
Cô không nói chuyện, Cố Huấn Đình cho rằng cô không vui, nghĩ đến chuyện bọn họ chỉ có một cái lều, anh mím môi, “Anh canh đêm.”
 
Lục Vãn Vãn hoàn hồn, xoa bóp đầu óc hơi choáng váng. Nghe lời anh nói, có chút tức giận, giơ tay, “Em đang nghĩ cách dựng lều.”
 
Cố Huấn Đình thấy bộ dạng cau mày nghiêm túc, tức giận của cô, đột nhiên khẽ cười một tiếng.
 
Lục Vãn Vãn: “…”
 
Con người này sao lại cười?
 
Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Cố Huấn Đình, tiểu công chúa thu lại ý cười, nói ngắn gọn, “Lều tự động.”
 
Lục Vãn Vãn: “…”
 
Cô thấy Cố Huấn Đình lấy cột kim loại dài khoảng 40cm từ chuỗi không gian, nhấn xuống, nó lập tức biến thành chiếc lều có thể chứa được cả hai người ngay trước mặt cô.
 
Hai người lấy chăn đệm ra, vì do sợi chỉ hồng nên làm gì cũng không tiện.
 
Đến khi làm xong tất cả, bầu trời đã tối hoàn toàn.
 
Quần áo trên người anh còn hơi ướt, lúc Lục Vãn Vãn lấy thuốc dinh dưỡng ra thì phát hiện còn có một lò sưởi cỡ nhỏ trong chuỗi không gian, hai người im lặng ngồi bên lều, vừa sưởi ấm vừa nuốt thuốc dinh dưỡng.
 
Ai cũng không đề cập đến vấn đề thay quần áo.
 
Đêm dần khuya, Lục Vãn Vãn vốn cho rằng đêm nay sẽ rất mập mờ, rất khó ngủ, nhưng rõ ràng cô đã quá đề cao thể lực và sức đề kháng của bản thân.
 
Sau khi trời tối không bao lâu, cô đã cảm thấy nặng đầu, toàn thân phát lạnh.
 

Lục Vãn Vãn nhẫn nhịn một lúc, cảm thấy đầu óc dần không tỉnh táo, cô vẫn gắng gượng, lẩm bẩm, “…Em muốn ngủ rồi.”
 
“Được.” Cố Huấn Đình xoay người kéo khoá kéo của chiếc lều, bờ vai bỗng nhiên nặng trĩu.
 
Anh quay đầu, nhìn thấy Lục Vãn Vãn cau mày thật chặt, sắc mặt trắng nhợt.
 
“Vãn Vãn?” Cố Huấn Đình khẽ gọi tên cô, vươn tay sờ trán cô.
 
“Tiểu công chúa…em chóng mặt…”
 
Tiểu công chúa cau chặt mày, không còn kiêng dè nữa mà ôm cô vào lòng, tìm thuốc dự phòng trong chuỗi không gian.
 
Anh hối hận rồi, anh không nên kiêng dè nhiều như vậy, khiến cô bị bệnh.
 
“Vãn Vãn.” Cố Huấn Đình đưa thuốc đến bên môi Lục Vãn Vãn, cô mở hé mắt, chỉ mới chạm vào thuốc đã chán ghét lùi về sau.
 
“Đắng.”
 
Cố Huấn Đình lại hối hận, anh không nên ăn kẹo mà Lục Vãn Vãn đưa đến miệng anh lúc sáng, như thế anh sẽ có thể cho cô ăn kẹo sau khi lừa cô uống thuốc.
 
Trên trán cô đều là mồ hôi lạnh, Cố Huấn Đình nhẹ nhàng giúp cô lau đi, rồi thử cho cô uống thuốc, nhưng hiếm khi Lục Vãn Vãn bướng bỉnh như vậy, không chịu hợp tác.
 
Làm đi làm lại vài lần, Lục Vãn Vãn vẫn chưa uống được dù chỉ một chút, ngược lại còn lãng phí hết một nửa số thuốc.
 
Máy sưởi phát ra ánh sáng yếu ớt, Cố Huấn Đình có thể thấy đôi môi nhợt nhạt dính thuốc của cô.
 
Anh cảm thấy xấu hổ khi trái tim đập lỡ một nhịp, ngay cả đôi tai và đuôi cũng đều nóng cả lên.
 
Tay anh cầm thuốc, giọng nói rất nhẹ, “Em còn không uống, anh sẽ…”
 
Anh sẽ bón em uống đấy.
 
Nhịp tim của anh ngày càng nhanh, khắc chế cái suy nghĩ xấu xa, nhưng cho dù có kiềm chế cỡ nào, vẫn cảm thấy kích động không thôi vì những suy nghĩ tồi tệ này, máu huyết sôi sục.
 
“…” Lục Vãn Vãn bị cái đắng làm cho tỉnh táo một chút, cô cố gắng mở mắt, nhìn thấy mặt Cố Huấn Đình đã đỏ quá nửa, vươn tay mê man sờ lên trán anh.
 
“…Đầu anh nóng quá.”
 
Tầm nhìn của cô rơi đến thuốc trong tay anh, nâng tay lấy, “Anh ốm rồi, phải uống thuốc.”
 
Sắc mặt Cố Huấn Đình phức tạp nhìn cô đưa thuốc đến bên môi, giọng nói ẩn nhẫn, kiềm chế học theo bộ dạng của cô, sờ trán của cô, “…Đầu em cũng rất nóng, cũng cần uống thuốc.”
 
Cử động của Lục Vãn Vãn ngừng lại, dường như cô suy nghĩ rất lung, “Vậy chúng ta cùng uống.”
 
“Đây là do em nói đó.” Giọng nói trầm khàn ẩn nhẫn vang lên bên tai, Lục Vãn Vãn nhìn Cố Huấn Đình uống hết thuốc cô đang cầm trên tay.
 
“…Um?”
 
Phản ứng của cô rất chậm, gương mặt tuấn tú của Cố Huấn Đình phản chiếu trong đôi mắt, dưới ánh đèn màu cam nhạt trở nên đẹp trai lạ lùng.
 
Lông mi anh rất dài, đôi mắt sâu thẳm, ngay cả đôi tai thường ngày trông có hơi hói dường như trở nên thật ngang ngược.
 
Cánh tay anh chặn vai cô, đường nét rõ ràng, Lục Vãn Vãn tựa như ý thức được, người đàn ông trước mặt cô đã không còn yếu đuối như lúc cô vừa mang anh về nữa.
 
Hàng mi của anh phóng đại trong mắt cô, khẽ run rẩy, hơi thở ấm áp dần đến gần, trên bờ môi bỗng mềm mại, Lục Vãn Vãn vẫn chưa phản ứng kịp thì đã bị trút một miệng thuốc đắng.
 
Hốc mắt Cố Huấn Đình đỏ hết một nửa, trái tim tê dại.
 
Anh thả Lục Vãn Vãn ra tựa hồ ngay lập tức.
 
Anh che miệng, có chút không kiềm chế được, toàn thân đều run rẩy.

 
Lục Vãn Vãn bị ép buộc nuốt thuốc đắng, vừa giận vừa rối. Người đối diện không có hành động gì nữa, giống như bị cô làm cho hoá đá vậy.
 
Mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô cảm thấy vô cùng ấm ức, nói là uống cùng nhau, vậy mà kết quả chỉ có mỗi cô uống.
 
Thật là đắng.
 
Cố Huấn Đình không biết mất bao lâu mới bình ổn lại tâm trạng, anh bế Lục Vãn Vãn đã ngủ say vào trong lều, rồi đắp chăn cho cô.
 
Sau đó tìm một vị trí có thể quan sát được tình hình bên ngoài, anh ngồi xuống, thật thà canh gác cả một đêm.
 
……
 
Ngày hôm sau Lục Vãn Vãn đã bị đánh thức bởi tiếng chim hót, cô gắng mở mắt ra, vừa ngồi dậy đã thấy tiểu công chúa bất động ngồi một bên cô.
 
Khoảnh khắc người đó thấy cô tỉnh dậy, cứ như là thấy thứ gì đó, cơ bắp cương cứng, qua một lúc mới thả lỏng được. Anh không dám nhìn cô, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như lúc trước, “Tỉnh…tỉnh rồi à?”
 
Lục Vãn Vãn: “…??”
 
Cô vô thức nhìn quần áo trên người của cả hai, vẫn là bộ ngày hôm qua, và còn đang mặc ngay ngắn, ngay cả nút thắt cô buộc vào quần vẫn còn đó, hiểu ra rằng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
 
Nhưng…
 
Vì sao nhìn dáng vẻ của Cố Huấn Đình như kiểu cô đã làm gì anh vậy.
 
Lục Vãn Vãn do dự một lát, nói, “Tối qua…”
 
Đôi tai tiểu công chúa nhạy cảm giật một cái.
 
Lục Vãn Vãn: “…”
 
Cô xoa đầu, “Em không nhớ gì cả, tối qua có chuyện gì vậy?”
 
Cố Huấn Đình thờ phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có chút thất vọng, anh lắc đầu, “Hôm qua em ngủ trước, anh canh đêm.”
 
“Vậy anh…” sao lại cứ như bị bắt nạt vậy, nhưng vế sau đã bị cô nuốt lại vào trong.
 
Cố Huấn Đình lại khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, anh mím môi, lạnh nhạt nói, “Trên núi có sói vào đêm khuya, anh bị doạ.”
 
Lục Vãn Vãn: “…” Có quỷ mới tin.
 
Cô bỏ qua chủ đề tối qua đã xảy ra chuyện gì mà cô đang nói cùng tiểu công chúa, nhìn sắc trời vẫn chưa sáng hẳn bên ngoài, nói, “Anh có muốn ngủ một lúc không?”
 
Cố Huấn Đình gật đầu bất thường, “Muốn ngủ.”
 
Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Được, vậy em canh gác cho anh, xem là con sói hung hăng đó như thế nào.”
 
Cố Huấn Đình: “…”
 
……
 
Tiểu công chúa không ngủ được bao lâu, Lục Vãn Vãn cũng không thấy con sói nào, hai người rửa mặt qua bằng nước trong chuỗi không gian, rồi khoác áo chống rét, tiếp tục men theo bậc thang.
 
Lục Vãn Vãn vẫn cảm thấy đâu đó không đúng, vốn cô cho rằng hai người nắm tay cùng đi trên bậc thang là chuyện đã rất bình thường rồi, nhưng sáng nay tiểu công chúa lại có hơi xấu hổ.
 
Lục Vãn Vãn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô ngộ ra, tối hôm qua chắc mình sẽ không tỏ tình với tiểu công chúa trong lúc ngủ chứ……
 
Tác giả có điều muốn nói: Cố Huấn Đình: “Tôi hôn cô ấy rồi ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh  

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.