Đọc truyện Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật – Chương 114
Chương 114 Anh hùng của Vãn Vãn
Trong lúc Tạ Kha và Cố Linh Tích chia nhau ra hành động, một chiếc phi thuyền màu trắng bạc đang di chuyển với tốc độ cực nhanh trong tinh vực vành đai thiên thạch bị phong toả.
Tất nhiên đó là con tàu của Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa.
Bốn con người đang ngồi xung quanh trong khoang chính không lớn lắm của phi thuyền, không, không đúng, nhìn kỹ hơn thì đó là ba người và một robot.
Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình ngồi kề nhau, ngồi đối diện là gương mặt đầy phấn khích, vừa có chút hoảng hốt của Ca Ân. Bên cạnh Ca Ân, là robot 992 có tuổi tác lớn nhất và hiểu biết rộng nhất.
Bốn người họ đều là những người thực hiện nhiệm vụ lần này.
Còn hai chiếc thuyền ở đằng sau toàn bộ đều chứa tinh thể băng đen trắng và robot loại công kích cỡ nhỏ có vũ khí hạt sáng.
Những thứ nói trên được dùng để chuẩn bị đối phó với tộc trùng.
“Chúng ta sắp đến rồi phải không.” Trông Ca Ân có vẻ rất căng thẳng, mồ hôi li ti rịn ra trên trán. Anh vừa lo lắng, vừa mong đợi đối với việc mình sắp sửa làm, cảm giác quả thật còn kích thích hơn so với khi phát minh ra một chiếc cơ giáp nổ sấm sét siêu lợi hại vô địch trong vũ trụ.
Suy cho cùng, việc phát minh ra cơ giáp sẽ không khiến anh có nguy cơ bị tộc trùng cắn chết hoặc là ăn sống.
Lục Vãn Vãn thấy anh sợ hãi như vậy, rốt cuộc cũng không cảm thấy lo lắng nữa, giọng cô có hơi run rẩy, “Vậy, vậy tại sao cậu còn đi theo.”
Ca Ân vò đầu, giống như một thiếu niên trung học đang phiền não, “Tôi, tôi cũng không biết.”
Hai người duy nhất vẫn còn điềm tĩnh trong khoang thuyền là tiểu công chúa và 992.
Không biết phải quan tâm đến tâm trạng của hai con người vẫn chưa bao giờ giết tộc trùng to lớn, robot 992 trả lời câu hỏi của Ca Ân một cách bình tĩnh, “Ước chừng còn khoảng năm phút nữa là đến.”
Còn bên cạnh cô, Cố tiên sinh chuẩn bị oanh tạc nửa hành tinh cũng điềm tĩnh đến lạ thường. Anh nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của bà xã, nhẹ nhàng an ủi, “Có muốn bịt mắtt không? Chỉ cần luôn nắm chặt tay anh là được.”
Lục Vãn Vãn lắc đầu, cô không phải người yếu đuối như vậy, chẳng…chẳng phải chỉ là lũ tộc…tộc trùng khổng lồ, toàn thân nhầy nhụa xấu xí, còn có một số con mọc ra tay chân như người thôi sao?
Cô…cô không sợ.
Cố tiên sinh nhìn ánh mắt “kiên định” mà cô vô cùng miễn cưỡng bản thân mình, không nhịn được cười nhẹ.
Cô hít sâu một hơi, dần dần không còn căng thẳng như vậy nữa.
Thời gian quay ngược lại không lâu trước đây, sau khi tiểu công chúa muốn chủ động xuất kích, Bạch Văn Nhã và mọi người đều có chút ngạc nhiên.
Hầu tước Cơ Nhĩ không nhịn được hỏi, “Chúng ta chủ động làm sao được? Xông thẳng vào giết sạch lũ tộc trùng sao?”
Ông nói xong, hầu tước La Thuỵ cũng không kìm được chau mày, “Không được, tuy rằng hai người chúng ta đều có cơ giáp, nhưng công nghệ đó đã lỗi thời, hơn nữa tộc trùng nhiều như vậy, đi chính là nộp mạng.”
Vốn Ca Ân vẫn đang gửi tin tức cho đảo chủ của các đảo cơ khí khác, thông báo cho họ dẫn người dân đến đảo cơ khí số 001 lánh nạn, khi nghe bọn họ thảo luận, tốc độ dần chậm lại, vểnh tai lên nghe ngóng.
Lục Vãn Vãn cũng có chút hoài nghi, nhìn về chú mèo bên cạnh cô, cô cũng rất tò mò phải làm thế nào.
“Căn cứ theo video ba chiều của Triệu Vũ Thiến và tin tức của người dân của hành tinh Tam Hoàn gửi đến vừa rồi, gần như toàn bộ tộc trùng đều đang khuấy đảo những quý tộc trong trang viên của hành tinh Tam Hoàn.” Cố Huấn Đình nói, “Nhìn trạng thái của lớp phòng hộ của trang viên vẫn có thể chống cự khoảng bốn mươi phút nữa, nếu dùng tốc độ nhanh nhất từ chỗ chúng ta đến hành tinh Tam Hoàn chỉ cần có mười lăm phút.”
Cơ Nhĩ cau mày, vừa muốn nói gì đó nhưng liền bị Bạch Văn Nhã ngăn lại.
Giữa trán tiểu công chúa pha lẫn một tia sáng lạnh thấu xương, “Dù lớp phòng vệ trên hành tinh Tam Hoàn đã vỡ, nhưng đóng lại từ đầu cũng chỉ cần năm phút mà thôi.”
“Trên mảnh đất gần trang viên còn có một lớp phòng vệ chưa hoàn thiện được giấu kín và có độ mạnh bình thường.”
“Trong tay chúng ta còn có vài ngàn cỗ máy nhỏ loại công kích.” Cố Huấn Đình nói đến đây, Lục Vãn Vãn căn bản đã hiểu anh muốn làm gì.
Tiểu công chúa muốn nhân lúc tộc trùng còn đang tàn sát đám quý tộc rồi nhốt tất cả chúng trong lớp phòng vệ, sau đó phối hợp với cỗ máy công kích và kĩ năng kết hợp của bọn họ, như vậy về cơ bản có thể giết sạch được bọn chúng rồi.
Cho dù vẫn có một số con lọt lướt, nhưng chỉ dựa vào một mình 992 cũng có thể tiêu diệt được bọn chúng.
Nghĩ đến đây, cả người Lục Vãn Vãn đều có chút phấn khích. Cô không ngờ dị năng vừa thức tỉnh của mình đã có thể sử dụng nhanh như vậy. May thay, trước kia cô không hề lười biếng, ngược lại còn không ngừng chế tạo tinh thể băng thanh tẩy, cho dù có mệt cũng sẽ lựa chọn tu luyện cùng với ông xã, rồi tiếp tục làm bổ sung…
Lồng ngực cô không kìm được nhảy nhót sung sướng, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía Cố Huấn Đình, “Ý anh là…”
Mèo lớn gật đầu với cô, khẳng định suy nghĩ của cô.
Lục Vãn Vãn mỉm cười, nhưng có chút không chắc chắn nói, “Nhưng uy lực thực sự mạnh đến thế sao?”
“Ừ.” Cố Huấn Đình thừa nhận suy nghĩ của bà xã nhà mình lần nữa.
Họ trao đổi ánh mắt một chút liền lập tức hiểu được suy nghĩ của nhau, còn những người khác vẫn còn đang sửng sốt và sợ hãi.
Lục Vãn Vãn nhanh chóng giải thích một lát, mọi người mới hiểu được kế hoạch của bọn họ.
Họ không kéo dài thời gian nữa, lập tức chạy ra bên ngoài, Bạch Văn Nhã vừa chạy vừa hỏi, “Vậy bây giờ còn cần những gì?”
Cố Huấn Đình: “Tôi chỉ cần khoảng tám trăm cỗ máy nhỏ và một người giúp tôi điều khiển.”
……
Thế nên, Bạch Văn Nhã bọn họ phải ở lại phụ trách tiếp đón người dân của hành tinh Tam Hoàn đã sắp đến nơi, tiện thể chăm sóc người dân trên đảo Tranh Tinh. Ca An, người vẫn luôn sợ sệt trái lại cũng đã tới.
Anh vốn không muốn tới, nhưng lại cảm thấy cơ hội này quả thật khó có được, hơn nữa chỉ cần điều khiển những cố máy nhỏ đó từ xa, không có người nào thích hợp hơn người đã tạo ra những cỗ máy nhỏ đó nữa!
Liếc mắt thấy cách hành tinh Tam Hoàn ngày càng gần, vả lại trên đường còn có thể lờ mờ quét được một số thi thể trùng bị những người dân trốn thoát đánh chết, Ca Ân bắt đầu điên cuồng chạy thử máy điều khiển, chân cũng bắt đầu run rẩy.
Lục Vãn Vãn đã bị anh lây nhiễm, không ngừng hít thở sâu lo lắng.
“Muốn biết tại sao còn có một lớp phòng vệ trên hành tinh Tam Hoàn không?” Cố Huấn Đình nhìn mồ hôi trên trán bà xã, nhẹ nhàng nói.
Quả nhiên Lục Vãn Vãn cắn câu rồi, cô đã bị thu hút sự chú ý hoàn toàn, nhìn anh đầy mong chờ, “Tại sao?”
Cố “thích trêu ghẹo”, vô cùng xấu xa mỉm cười, đôi mắt hẹp dài nhìn về cô, “Hôn một cái.”
“Rồi sẽ nói em biết.”
Ca Ân, người cũng vô cùng mong chờ, nhưng kết quả bị cho ăn một miệng cẩu lương*, hứng chịu mười ngàn cú đả kích và tưởng chừng như chết ngay tại hiện trường: “……………….” Quả nhiên vũ trụ này càng ngày càng không tốt đối với tộc chó đơn thân*.
* Nguyên văn 狗粮 , chỉ những hành động thân mật, phô diễn sự ngọt ngào nơi đông người
* Nguyên văn 单身狗 , chỉ những người chưa có người yêu, độc thân.
Nhưng nhờ phúc chen ngang của Cố Huấn Đình, lúc Lục Vãn Vãn định thần lại thì ba phút đã trôi qua. Bọn họ đã thành công đến được một tinh vực kín đáo gần hành tinh Tam Hoàn.
Chức năng che chắn của Bạch Bạch (phi thuyền của Vãn Vãn) rất tốt, một mạch tránh được vài con tộc trùng bình thường đang canh phòng, lao thẳng xuống dưới từ trên không trung, nhanh chóng đến được bên cạnh vùng đất ẩn giấu lớp phòng vệ khác.
Lục Vãn Vãn nóng lòng muốn nhìn ra ngoài, nhưng một bàn tay ấm áp đã phủ lên đôi mắt cô.
Tiếng gió nhẹ thổi bên tai, hơi thở dịu dàng của Cố tiên sinh dán chặt cô, “Đừng nhìn.”
Ngoài giọng nói của tiểu công chúa ra, còn có tiếng thở hổn hển rất lớn từ Ca Ân truyền đến tai cô, vì vậy Lục Vãn Vãn dứt khoát nhắm mắt lại.
Chờ khi bọn họ thuận lợi đến được rìa nối nhau của đất liền và biển, dưới lớp đá ngầm vô cùng kín đáo, thì tiểu công chúa mới chịu bỏ tay che trước mắt cô xuống.
Theo kế hoạch, trước tiên sẽ do tiểu công chúa và Vãn Vãn ngồi cơ giáp dành cho hai người để mở lớp phòng vệ, còn Ca Ân sẽ nhân cơ hội để dỡ tất cả các cỗ máy nhỏ loại tấn công xuống đất liền, bật chế độ chạy nhanh nhất, cố gắng hết sức tiếp cận khu vực tập trung của tộc trùng.
Nhưng lớp phòng vệ này chưa hoàn thiện, nó không được người đời biết đến là vì nó là tác phẩm do một mình Cố tiên sinh ngổ ngáo hoàn thành, khi anh vẫn còn ở độ tuổi niên thiếu, có một khe hở có đường kính khoảng hai mét ở trên đỉnh.
Nhưng nó sẽ không có ảnh hưởng gì cả.
Mặc dù tuổi tác đã lớn hơn rất nhiều, nhưng Cố tiên sinh vẫn còn chút bồng bột như xưa kia suy nghĩ…
Vì anh đã hồi phục sức chiến đấu hoàn toàn, anh không phải cựu nguyên soái, và cũng không phải người cứu thế, trên vai phải gánh vác bao nhiêu sinh mạng.
Anh đơn giản chỉ là, anh hùng của Vãn Vãn.
Anh sẽ sát cánh cùng cô đến cùng trời cuối đất, phá tan mọi nguy hiểm và rắc rối, cho cô một thế giới bình yên.
Chỉ như vậy mà thôi.
Tuy nhiên, lời bộc bạch vừa xấu hổ vừa chân thật này, bà xã của anh không nghe thấy.
Lục Vãn Vãn chỉ nhìn thấy chú mèo lớn vừa không giỏi ăn nói, lại vẫn luôn suy nghĩ khác người đang đỏ mặt và kéo chặt tay cô, sau đó đưa cho cô một cái cà vạt.
Lục Vãn Vãn: “…???”
Tiểu công chúa nhẹ nhàng nói, “Anh biết em không thích nhìn những thứ kia.”
Mặc dù đã xác định tâm ý của nhau nhiều lần, nhưng Cố Huấn Đình vẫn có hơi lo lắng. Dáng vẻ của anh lúc giết tộc trùng chẳng dễ nhìn chút nào. Mặc dù trừ phi anh rơi vào đường cùng, nếu không thì thông thường sẽ không lựa chọn lựa chọn chiến đấu một phen sống mái với biển trùng.
Nhưng anh vẫn không muốn bị cô nhìn thấy, bản thân anh như thế.
Quá để tâm, thì sẽ càng sợ mất đi.
Cho dù khả năng rất thấp, nhưng anh luôn lo lắng.
Đôi môi của Cố Huấn Đình lướt nhẹ bên tai cô, rồi hạ xuống trên đôi mắt, giọng nói khàn khàn vừa mang theo chút nũng nịu, “Anh không muốn bị em nhìn thấy dáng vẻ của anh khi giết những thứ kia.”
Lục Vãn Vãn đầu hàng, cô thở dài, nhìn cà vạt của tiểu công chúa trong tay, dù có hơi xấu hổ, nhưng cũng không lề mề nữa, mà dứt khoát che đôi mắt của mình lại, hướng về anh mỉm cười, “Được.”
Cô biết anh nghĩ gì, tự nhiên cũng sẽ không vì thế mà sinh ra sự vướng mắc và hiểu lầm không cần thiết.
Không muốn người mình yêu nhìn thấy vẻ lúng túng và tàn bạo của mình, và cô cũng như vậy.
Chỉ là, nếu Cố Huấn Đình cảm thấy cô sẽ sợ hãi hoặc chán ghét anh vì đã nhìn thấy dáng vẻ anh giết lũ tộc trùng, vậy thì đúng là anh đã nghĩ quá nhiều.
Cô ấy à, kiếp này, không, kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh viễn sẽ không chán ghét anh đâu.
Sau khi Cố tiên sinh phát biểu lời tỏ tình xấu hổ xong, thì Lục Vãn Vãn – người bị che mắt và cảm thấy rất ngại ngùng, giống như đang làm chuyện gì xấu sợ người ta phát hiện cũng nói những lời vừa mắc cỡ vừa thâm tình trong lòng.
Hai người họ đã trò chuyện rất lâu, nhưng trên thực tế, trong mắt của chó đơn thân Ca Ân, đó cũng chỉ là Cố Huấn Đình đưa cà vạt cho Lục Vãn Vãn, hôn lên vành tai và thì thầm một câu với cô, rồi Lục Vãn Vãn đeo cà vạt lên mà thôi.
Cả quá trình chỉ kéo dài nhiều nhất là mười giây, còn về tại sao cả hai người đều đỏ mặt, thì chú chó đơn thân cao quý như anh không lý giải được.