Đọc truyện Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật – Chương 112:
Chương 112 Cơn thịnh nộ
Triệu Vũ Thiến nhìn những con trùng trong hình chiếu, tay chân lạnh toát tê rần. nhưng khi bà ta nghĩ đến Bạch Văn Nhã và những người khác có thể đã chết, một vài nét ửng hổng kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt bà ta, giống như ánh sáng lóe lên trước khi chết, vô cùng đáng sợ.
Kỳ thực con người bà, trước nay lòng đố kỵ đều rất mạnh.
Lúc ba người bọn họ quen biết nhau, chỉ có bà xuất thân bình dân.
Mặc dù Bạch Văn Nhã bọn họ không nói, nhưng Triệu Vũ Thiến cũng biết bọn họ luôn xem thường mình.
Bạch Văn Nhã và Mễ Nhĩ miệng nói rất dễ nghe, rằng sẽ ủng hộ quyền tự do kết hôn của giống cái tự nhiên, nhưng rốt cuộc, chẳng phải cả hai đều dựa vào xuất thân của mình để kết hôn cùng người thú quý tộc có tước vị cao sao?
Rõ ràng năng lực không bằng bà, cuối cùng lại tìm được công việc và bạn đời tốt hơn bà gấp trăm lần.
Còn bà, lúc kết duyên cũng không kết được với quý tộc như hầu tước, sau này vì xuất thân, nên càng không tìm được quý tộc trên hầu tước để kết hôn.
Ngoài mặt bà không quan tâm, nhưng thực ra lại sắp phát điên lên vì đồ kỵ.
Bọn họ đều phải chết, Triệu Vũ Thiến độc ác nghĩ. Hệ thống phòng thủ trên đảo Tranh Tinh yếu ớt như vậy, có lẽ bọn họ sớm đã bị đánh chết rồi cũng nên.
“Bùm!”
“Bùm!!”
Những con trùng khiến người ta sởn tóc gáy trong hình chiếu phát nổ từng lớp trên lớp bảo vệ, mang theo từng gợn sóng kịch liệt và tiếng động cực lớn.
Cả sảnh lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng “bùm, bùm, bùm” của lớp bảo vệ bị va chạm là rõ mồn một.
Sau khoảng bốn năm phút, một mảng trời nhỏ đều biến thành màu xanh tím ghê sợ.
Chân của công tước cá mập mềm nhũn, nhưng ông ta nhìn con trùng không thể vào được thì vẫn gắng gượng cười nói, “Chỉ riêng bên ngoài hệ thống phòng vệ của hành tinh Tam Hoàn đã có hai lớp bảo vệ, trang viên này còn có một lớp bảo vệ cường lực, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ông ta nói xong, bầu không khí trong sảnh lớn mới bình ổn lại một chút.
Giống cái trẻ tuổi Nhược Thuỵ An nước mắt đầm đìa, hai chân mềm nhũn bò trên nền đất, khóc thút thít.
“Hức, hy vọng lớp phòng vệ có thể đứng vững thêm chút nữa…” Cô ta khóc nói, “Tôi không muốn chết.”
Cô ta vẫn chưa hưởng thụ đủ sự tuyệt vời của đặc quyền mang lại, sao có thể chết như vậy.
Nếu lần này cô sống sót trở về, cô nhất định sẽ cầu nguyện cho những nô lệ bị mình đánh chết.
Nhưng ý nghĩ này vừa lướt qua trong đầu Nhược Thuỵ An, tiếng hét gần như xuyên thủng màng nhĩ vang lên bên tai: “Vào, xông vào rồi!”
Cô ngẩng đầu tuyệt vọng, nhìn những con trùng ghê tởm kia đã phá vỡ lớp bảo vệ đầu tiên, tiến thẳng công kích lớp thứ hai.
Lần này, cả đại sảnh như nổ tung.
Tiếng khóc, tiếng cãi vã, trộn lẫn với tiếng gầm thét của người thú, phút chốc phá tan mặt nạ của đám quý tộc đang treo trên mặt, mang tên “nho nhã”.
Nhưng bọn họ chẳng cãi nhau bao lâu, lớp bảo vệ thứ hai đã rung lên không ngừng vì tộc trùng có lẽ đã tìm ra được cánh phá lớp phòng vệ, vô cùng nguy cấp.
“Trời ơi! Lẽ nào tôi phải chết ở đây sao?” Một giống cái trung niên khóc thét, “Tại sao tộc trùng muốn công kích hành tinh Tam Hoàn, tại sao không huỷ diệt đảo Tranh Tinh trước, lẽ nào người trên đảo Tranh Tinh đều chết hết rồi sao?”
Bà ta vừa nói xong, vài người thú lập tức chạm quang não, sau một lúc vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, “Chỗ bọn họ vẫn còn an toàn, chỗ đó vẫn chưa bị công kích!”
“Bùm!” Cùng với tiếng gầm thét của người thú, là lớp phòng vệ thứ hai bị phá vỡ.
Đại sảnh rơi vào hỗn loạn, công tước cá mập cũng không thể duy trì bình tĩnh được nữa, vô thức biến thành hình thú nửa cá mập, tay chân vẫn còn, duy chỉ có cái đầu biến thành đầu cá mập.
Ông ta thét lên với vệ sĩ bên cạnh, những vệ sĩ người thú rõ ràng vô cùng sợ hãi đó vẫn tự giác bao quanh ông ta.
Khi nguy hiểm gần kề, sự xấu xí của đám quý tộc đã bộc lộ, lễ nghĩa mất đi hoàn toàn.
Trong đám đông hỗn loạn, Triệu Vũ Thiến mở quang não, sắc mặt trắng bệch.
Tiếp đó nhìn Bạch Văn Nhã và Mễ Nhĩ rất yên ổn được hiển thị liên kết trên quang não với vẻ không thể tin được, bà ta chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt.
Bà run tay, muốn gửi tin nhắn cho bọn họ. Sau khi đột nhiên nhận ra mình đánh cắp phi thuyền của bọn họ lúc trước, bèn làm kẻ xấu đến cuối cùng, cho hai người vào danh sách đen.
Trong nhóm ba người mà bà ta vẫn chưa kịp xóa bỏ, đánh một hàng chữ…
“Văn Nhã, Mễ Nhĩ, trước đây đều do tôi sai, xin lỗi. những bây giờ tộc trùng đã xâm chiếm hành tinh Tam Hoàn, mọi người có thể…”
Ba chữ “đến cứu tôi” còn chưa đánh xong, mặt đất liền truyền đến từng hồi rung chuyển dữ dội. Triệu Vũ Thiến run tay, cả người nhếch nhác ngã dúi ra ra đất.
Cùng lúc đó, mặt đất nứt ra, một con trùng cấp bậc tiểu đội trưởng khổng lồ muốn đào đến gần sảnh lớn từ dưới lòng đất.
Chỉ đáng tiếc thiết bị phòng vệ của sảnh lớn mạnh mẽ nhất trên hành tinh Tam Hoàn, cho dù đào từ trong đất bùn lên, chắc chắn sẽ bị chặn lại.
Lớp phòng vệ được bịt kín, nó khác với lớp phòng vệ ở phía bên ngoài, và còn có chức năng công kích tự động nhất định.
Dưới chức năng công kích tự động mạnh mẽ đó, tiểu đội trưởng thì không sao, nhưng những con trùng bình thường theo phía sau, từng tên từng tên nổ tung thành màn sương máu màu xanh tím, rất kinh tởm.
Một mùi tanh tưởi khó chịu lan tỏa trong không khí, chính là những giống cái như bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đang nôn thốc nôn tháo.
Đại sảnh vô cùng hỗn loạn, Trần Bách Việt thấy thế bèn hít một hơi sâu, rồi giao lưu bằng ánh mắt với vài binh sĩ người thú, cầm chuỗi không gian chứa cơ giáp trên cổ lên.
Hắn nhìn công tước cá mập nói, “Ngài công tước, bây giờ lớp phòng vệ mà vỡ thì mọi người đều phải chết. Nếu tôi nhớ không nhầm, hệ thống phòng vệ của trang viên có quyền hạn, mời ngài giao quyền hạn cho tiểu đội chúng tôi ngay lập tức.”
“Nhân lúc lớp phòng vệ vẫn còn khả năng công kích, giết càng nhiều con trùng càng tốt, khả năng đào thoát sau đó của chúng ta mới càng lớn.”
Anh nói xong, tất cả những quý tộc đang trong cơn tuyệt vọng dường như vớ được phao cứu sinh. Trong đáy mắt của họ vừa phẫn nộ vừa điên cuồng, “Thì ra trang viên còn có chức năng kiểm soát? Cái lão già công tước thối tha bị thú hoang khinh thường nhà ông, nhanh giao quyền ra đây!”
Công tước tộc cá mập gần như trở thành mục tiêu của đám đông trong nháy mắt. Tộc trùng bên ngoài vẫn cố gắng chen vào trong, còn những quý tộc bên trong lại không muốn đoàn kết cùng vượt qua khó khăn, mà ngược lại đã đánh nhau chỉ vì một quyền hạn công kích.
Thậm chí còn có giống cái yếu ớt ôm ngực gào thét, “Trời ơi! Lẽ nào chút nữa phải thả những con trùng đó vào sao? Quá ghê tởm, tôi không muốn.”
Trần Bách Việt cuối cùng cũng biết được đám quý tộc nho nhã và phong độ mà hắn một mực bảo vệ trước kia, bây giờ rốt cuộc có bộ mặt như thế nào.
Hắn có thể làm đến chức thiếu tướng này, có nguyên nhân rất lớn là sự cống hiến của hắn đối với đám quý tộc, nhưng bây giờ, cái mạng của hắn cũng sắp mất rồi, nếu còn băn khoăn về chức vụ nữa thì quá ngu xuẩn.
Trong lúc hỗn loạn, Trần Bách Việt dứt khoát tham gia vào trận hỗn chiến này cùng với binh sĩ bên cạnh.
Vì để sống lâu hơn một chút, hắn nhất định phải lấy được quyền kiểm soát!
Tốc trùng khổng lồ và đại sảnh hỗn loạn, quả thật giống như ngày tàn của bọn họ.
……
Trong lúc hành tinh Tam Hoàn rối ren, phía đảo Tranh Tinh cũng nhận được tín hiệu cầu cứu.
Chỉ có điều không phải là đám quý tộc gửi đến, mà là tín hiệu cầu cứu của người dân bình thường, gửi đến từ hai hành tinh sự sống khác ngoài hành tinh Tam Hoàn.
Bọn họ cũng không chen chúc như ong vỡ tổ trong trang viên đại biểu cho “đặc quyền” và sự bảo vệ tốt nhất như quý tộc. Bọn họ đã chuẩn bị trước để lánh nạn.
Khi tộc trùng vừa bắt đầu xâm lăng, người thú đứng đầu lập tức xác định tộc trùng vẫn chưa đánh đến gần đảo Tranh Tinh. Nhân lúc đám tộc trùng giết quý tộc trước tiên, ông đã quyết đoán mang tất cả mọi người bỏ chạy.
Tháp Lợi chỉ để lại vài trăm con trùng bình thường ở bên ngoài, vũ khí trang bị trên phi thuyền thông thường của họ miễn cưỡng có thể mở ra một con đường và chạy trốn đến tinh vực gần đảo Tranh Tinh.
Bọn họ bất chấp tuổi thọ sử dụng của phi thuyền, sử dụng tốc độ di chuyển tối đa, hiện tại đã sắp đến đảo Tranh Tinh rồi.
Mười mấy phút trước khi nhận được tin tức, Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa đã chuẩn bị ổn thoả hết tất cả, chuẩn bị lên đường.
Cố Huấn Đình thay một bộ áo quần tiện hành động màu đen đậm, bên ngoài điểm xuyết bằng kim loại có độ dẻo và bảo vệ rất tốt, trông có vẻ đơn giản, thanh nhã, vừa hiện rõ đường nét cơ thể.
Đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương giống như băng lạnh, lúc nhìn qua còn xen lẫn xấu hổ, giống như suối băng đang tan chảy.
Anh khẽ mím môi, khi nhìn về phía Lục Vãn Vãn lại kéo môi lên, thật là…
Thật là gian lận quá đi!
Nhưng Lục Vãn Vãn không biết rằng, dáng vẻ bây giờ của cô cũng rất gian lận.
Cô mang một bộ quần áo màu đen giống hệt anh, mái tóc dài bay loạn, đôi lông mày cong cong, đôi mắt trong veo, nhưng khi đối mắt với ánh nhìn của anh, cô sẽ bất giác lộ ra sự dịu dàng mà có lẽ bản thân cô cũng không nhận ra.
Đối với tiểu công chúa, cũng rất gian lận.
“Vãn Vãn.” Bờ môi Cố Huấn ĐÌnh khẽ gọi trên cô, từng chữ từng chữ được thốt ra, âm cuối kéo lên pha lẫn luồng không khí rời rạc, giống như sao Hoả nóng rực, phút chốc thiêu đốt trái tim của Lục Vãn Vãn.
Mặt cô nóng ran, mặt của tiểu công chúa cũng đỏ ửng, lắp bắp nói, “Đi…đi sao?”
Cố Huấn Đình đưa tay về phía cô, Lục Vãn Vãn cong môi cười, sau đó kéo chú mèo của cô, theo sau là những robot trong nhà.
Chỉ có điều bọn họ còn chưa ra khỏi nhà, tín hiệu màu đỏ biểu thị cho tin nhắn khẩn cấp đồng thời truyền đến trên quang não trên tay họ.
Lục Vãn Vãn vội vàng mở ra, một tin nhắn do Ca Ân vội vã gửi đến hiện ra…
“Tiêu rồi, tộc trùng đột nhiên xâm chiếm hành tinh Tam Hoàn, hiện tại cư dân ở đó đang chạy đến chỗ chúng ta.”
Lục Vãn Vãn nhìn thấy hai chữ “tộc trùng”, da đầu bỗng trở nên tê rần. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn Cố Huấn Đình bên cạnh.
Chú mèo của cô vô cùng bình tĩnh, dường như không hề ngạc nhiên với kết quả này. Anh nâng tay vuốt lại tóc mái cho cô, sau đó nhanh chóng mở quang não, đưa ra vài gợi ý cho Ca Ân đang hoảng loạn.
Vài phút sau, mọi người khẩn trương gặp nhau ở cửa căn nhà bọn họ đang ở hiện tại.
Mặc dù đã làm theo gợi ý của Cố Huấn Đình, nhưng trông Ca Ân vẫn vô cùng bất an, “Chúng ta còn có thể làm gì bây giờ? Tại sao tộc trùng lại đột nhiên xâm chiếm, phải chăng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Vãn Vãn cau mày, đắn đo một lúc nói, “Có lẽ là dùng cổng hành tinh.”
Theo như tin tình báo mà cô và tiểu công chúa cùng nhau xem trong khi đợi người đến, lũ tộc trùng đó bất ngờ xuất hiện ngoài lớp phòng vệ của hành tinh Tam Hoàn.
Từ chiến trường bên ngoài đến Trung Tinh vực, trừ phi từ lúc bắt đầu chúng đã ẩn mình trên hành tinh Tam Hoàn, nếu không thì nhất định là dùng cổng hành tinh để lẻn vào.
“Ừm.” Cố Huấn Đình gật đầu, đồng ý với câu nói của Lục Vãn Vãn.
Nếu ngay từ đầu chúng ẩn náu ở tinh vực gần hành tinh Tam Hoàn, vậy thì khi bọn họ xuyên qua vành đai thiên thạch, không thể không thấy dù chỉ một con trùng. Tộc trùng đã mất đi mẫu hoàng, có lẽ không thể có trí thông minh và quyết đoán này.
Nhưng vì để đảm bảo an toàn, số người may mắn thoát được từ hành tinh Tam Hoàn cần phải được kiểm tra nghiêm khắc rồi mới có thể cho vào.
Nếu tộc trùng dùng cánh cổng hành tinh bị hư hỏng và chẳng sử dụng được mấy lần kia để xâm chiếm lần nữa, vậy có lẽ là thế giới bên ngoài đã xảy ra biến cố.
Theo như tình báo bọn họ có được trước kia, có hai khả năng, một là Mạnh Quy Vũ đã thành công, vì vậy hạ lệnh giết sạch những quý tộc cấp cao của đế quốc, muốn một mình độc chiếm;
Hai là, Mạnh Quy Vũ đã thất bại, xảy ra chuyện, nhưng trong tay bà ta có thứ gì đó khiến cho tộc trùng điên cuồng vì nó.
Thế nên tộc trùng điên rồi, vì muốn tìm kiếm thứ đó, không tiếc sự nguy hiểm diệt tộc mà đi xâm lăng.
Thứ có thể khiến tộc trùng điên loạn như vậy, không phải vì mẫu hoàng tộc trùng, thì là vì tướng quân Liệt Khắc cấp cao nhất của bọn chúng nổi cơn điên. Ông ta phải lòng Mạnh Quy Vũ, vì vậy không tiếc huỷ diệt tất cả.
Xác suất của vế sau rất nhỏ, nhưng xác suất của mẫu hoàng tộc trùng lại rất lớn.
Cố Huấn Đình nheo mắt, nắm chặt tay Lục Vãn Vãn.
Anh nhớ lúc truy đuổi mẫu hoàng tộc trùng đang lúc bị thương nặng, anh vô tình đi qua tinh vực gần viện nghiên cứu gen đế quốc.
Giả dụ rằng Mạnh Quy Vũ tình cờ thu thập được máu của mẫu hoàng tộc trùng, theo mức độ điên rồ của bà ta, quả thật có khả năng tạo ra trứng ấu trùng mới.
Nếu đúng thật có trứng ấu trùng mẫu hoàng mới, và đúng là bị tộc trùng tìm thấy thì…
Nghĩ đến khả năng này, Cố tiên sinh không khỏi nhíu chặt mày, đôi môi mỏng manh mím chặt thành một đường thẳng.
Hoá ra trong mắt của Mạnh Quy Vũ, người đã từng là rường cột của đế quốc, thì mạng sống của vô số con người bình thường ở Hạ tinh vực đã từng chết đi vì sự xâm lược của tộc trùng, và máu của những binh lính người thú cấp thấp không ngừng chiến đấu vì hoà bình đế quốc, để rồi chôn xác nơi biên cương kia lại rẻ rúng như thế, giống như cát bụi bị chà đạp dưới chân, không đáng nhắc đến.
Tia lạnh lẽo thấu xương lướt qua đáy mắt anh, nhưng nó nhanh chóng hóa thành một tiếng cười giễu cợt nhàn nhạt. Những sự giận dữ đó giống như pháo hoa ngắn ngủi, đột ngột biến mất trong đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh của anh.
Nhưng…Lục Vãn Vãn liền nhận ra là anh đã tức giận rồi.
Sự tức giận đó không phải là vì những tự ti trước kia, hay mang danh là tức giận nhưng lại là vì giận hờn ghen tuông, mà là sự tức giận thật sự, và được ẩn giấu rất sâu.
Nó kiềm chế, giống như phủ từng nắm bụi, lưỡi kiếm gãy nát, nhưng vẫn sắc bén như cũ, duy chỉ thiếu một trận gió rít gào, là có thể cắt đứt bóng tối mù mịt
Khiến người ta không rõ con đường phía trước.
Bàn tay của cô bị nắm rất chặt, nhưng dù là trong hoàn cảnh như vậy, chú mèo của cô vẫn chú ý đến độ mạnh, sẽ không làm cho cô cảm thấy đau đớn, nó giống như…
Anh chỉ là rất buồn.
Hoặc có lẽ tộc trùng đã khiến anh nhớ lại những ký ức đã từng không mấy vui vẻ trước kia.
Lục Vãn Vãn chớp mắt, nhích lại gần anh hơn chút nữa, hy vọng nhiệt độ truyền qua từ người cô có thể làm cho tiểu công chúa của cô dễ chịu hơn một chút.
Sự an ủi của cô, Cố Huấn Đình đã nhận được rồi.
Anh chậm rãi giãn đôi lông mày đang chau lại của mình, đan tay mười ngón với cô.
“Trước tiên hay tập hợp robot loại chiến đấu trên đảo Tranh Tinh.” Giọng nói của anh rất hờ hững, nhưng lại khiến tất cả mọi người cam tâm tình nguyện tin tưởng, “Hãy cố gắng khuyên tất cả những người còn ở lại trên đảo Tranh Tinh đến đảo cơ khí số 001.”
Ca Ân cảm thấy thần tượng của mình đang tỏa sáng, ngoại trừ nói “được được được” ra, anh cũng chẳng biết làm thế nào để kiểm soát giọng nói của mình.
Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn cũng tiến lên giúp Ca Ân liên lạc khẩn cấp.
Bạch Văn Nhã và Mễ Nhĩ ở bên cạnh cũng nhận được video ba chiều đầy ác ý của Triệu Vũ Thiến từ trong nhóm ba người, cái mà vẫn chưa kịp xoá bỏ.
Bạch Văn Nhã vô ý mở ra, bèn bắt gặp một nửa thi thể con trùng vừa mới bị chặt đôi, giọng nói của Triệu Vũ Thiến truyền đến, đó là lời chửi rủa cuồng loạn vừa mang theo khoái cảm không biết tên.
“Tôi sắp chết rồi, ha ha ha, tôi chết rồi, kế tiếp sẽ là các…”
Mễ Nhĩ vô thức trốn qua một bên, da gà da vịt của Lục Vãn Vãn đều nổi hết cả lên. Cô nhìn tiểu công chúa của mình, cẩn thận xem lại đoạn video Triệu Vũ Thiến gửi, một lúc sau khẽ nhếch môi.
La Thuỵ che trước mặt Mễ Nhĩ, không nhịn được hỏi, “Chúng ta chuẩn bị cố thủ ở đây, đợi đến quốc cứu viện sao?”
Đôi mắt Cố Huấn Đình loé lên tia lạnh lẽo, giọng điệu âm u, “Không.”
“Chúng ta chủ động ra trận.”