Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật

Chương 103


Đọc truyện Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật – Chương 103:

Chương 103 Lông nhọn nhỏ
 
Ánh mắt của Lục Vãn Vãn rơi trên đôi cánh đó, rồi có chút hốt hoảng nhắm mắt lại lần nữa. 
Nhất định là vì cách cô mở mắt không đúng, nếu không thì tại sao cô có thể thấy sau lưng tiểu công chúa mọc thêm đôi cánh chứ!
Trên đời này thật sự loài mèo mọc cánh sao?

Lục Vãn Vãn hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm, cẩn thận mở mắt ra.
Đập vào mắt vẫn là đôi cánh trắng phát sáng trong đêm tối, bời vì mắt cô càng thích ứng với màn đêm hơn, nên lần này nhìn thậm chí còn rõ hơn lần trước. 
Áo ngủ của tiểu công cháu đã bị rách, quả thật là đôi cánh trắng trăng khuyết to lớn.
Lục Vãn Vãn ngây ngốc vài giây, rồi từ từ vươn tay về phía đôi cánh.
Đầu ngón tay chạm vào những chiếc lông vũ nhỏ mềm mại, bởi vì sự động chạm của cô mà những hoa văn tinh tế trên lông vũ cũng rung lên vì mẫn cảm.
Tất cả những điều này đều đang nhắc nhở Lục Vãn Vãn rõ ràng hơn bao giờ hết, đây không phải là ảo giác, tiểu công chúa thật sự đã mọc cánh rồi!
Cảm giác chạm vào quả thật khá tuyệt.
Lục Vãn Vãn sờ soạng cánh của Cố Huấn Đình, trong lúc quá đỗi kinh ngạc cũng không quên kéo chăn lên đắp cho anh.
Đến khi Lục Vãn Vãn nằm trở lại trong chăn, cô mới từ từ hoàn hồn lại…
Cô nhớ ra rồi, bọn họ đã nhận được một món quà từ tộc chim sau khi trở về từ đảo Kha Kha.
Lúc đó, cả cô và tiểu công chúa đều cho rằng cho rằng đó là một món quà bình thường, cô nhớ lúc đó cô còn hỏi anh có muốn mọc cánh không nữa.
Cố Huấn Đình đã trả lời thế nào nhỉ?

Lục Vãn Vãn không nhớ rõ, nhưng sau đó đôi cánh trong suốt trên lưng anh lại khiến cô lưu lại ấn tượng rất sâu sắc.
Lúc đó cô cho rằng đó chỉ là một món đồ chơi mô phỏng tạm thời mà thôi, không ngờ sau khi nhận được chúc phúc của bọn họ thì quả thật sẽ mọc cánh sao?
Nhớ lại cảm giác tiếp xúc nơi đầu ngón tay vừa rồi, Lục Vãn Vãn chớp mắt.

Lẽ nào mèo biết bay mà cô tưởng tượng lúc trước sắp thành hiện thực rồi sao?
Nhưng đôi cánh của tộc chim rõ ràng là mọc trên hai tay cơ mà, tại sao đến lượt Cố Huấn Đình lại biến thành đôi cánh ở sau lưng vậy?
Tiếng hô hấp nhàn nhạt của người nào đó truyền đến bên tai, tầm nhìn của Lục Vãn Vãn dời đến trên khuôn mặt khôi ngô của Cố Huấn Đình.
Sắc trời rất tối, cô không thể nhìn rõ sắc mặt của anh, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy đôi lông mày anh cau lại.
Có phải vì đau quá không?
Lục Vãn Vãn không tiếp tục suy nghĩ lý do tại sao Cố Huấn Đình mọc ra cánh mới và có cơ hội biến thành hình thú hay không nữa, cô chỉ chạm nhẹ lông mày anh, hy vọng có thể kéo giãn đôi mày đang cau lại đó.
Cô đã quên rằng lúc cô đang tuổi ăn tuổi lớn, vì không có đủ dinh dưỡng nên sẽ bị chuột rút đau đớn mỗi khi ngủ vào mỗi buổi tối. 
Lúc đó cô lớn rất chậm, nó chẳng dễ chịu chút nào, còn Cố Huấn Đình mọc ra hẳn một đôi cánh mới chỉ trong một đêm, có lẽ sẽ rất đau đớn.
Vả lại gần đây họ ăn cũng không được đầy đủ, dinh dưỡng thì càng chẳng phải nói, như vậy có lẽ sẽ càng đau hơn nhỉ.
Lục Vãn Vãn có chút đau lòng, cô thấy lông mi của tiểu công chúa khẽ run, tựa như ngủ không được ngon.
Lục Vãn Vãn không dám cử động, chỉ nằm an tĩnh như cũ, tay khẽ nắm lấy tay anh, điều động dị năng đã biến thành màn sương dày đặc và sắp ngưng tụ thành hạt tinh thể trong cơ thể, từ từ truyền đến chỗ anh thông qua bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Lần này, Lục Vãn Vãn có thể cảm nhận rõ ràng những nguyên tố vừa như thôn tính vừa như sấm sét trong cơ thể tiểu công chúa, nó còn hung hãn hơn so với lần trước, tốc độ nuốt nguyên tố thanh tẩy của cô cũng nhanh hơn một chút.
Cùng với thời gian dần trôi đi, Lục Vãn Vãn chỉ cảm thấy dị năng xuất ra không còn chịu sự khống chế của mình nữa.

Có lẽ dị năng của hai người phù hợp quá mức, đến khi cô nhận ra thì những nguyên tố dị năng màu đen vốn chỉ dao động trong cơ thể Cố Huấn Đình đã chạy sang trong cơ thể của cô rất nhiều.
May mắn thay, không biết tại sao mà sau khi những nguyên tố dị năng màu đen đó đi vào trong cơ thể Lục Vãn Vãn liền trở nên ngoan ngoãn, nó chỉ trôi nổi bên cạnh nguyên tố thanh tẩy đã không còn nhiều trong cơ thể cô, thậm chí sự thôn tính cũng đã ngừng lại.
Tình huống gì vậy?
Lục Vãn Vãn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô còn chưa kịp suy xét thì bên tai đã truyền đến giọng nói trầm khàn.
 “…Bà xã.”
Lục Vãn Vãn bỗng mở to mắt, gương mặt đỏ ửng, cô khẽ di chuyển chân một cách mất tự nhiên, không cẩn thận đụng phải chân của Cố Huấn Đình. Cô nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, mãi đến khi tiểu công chúa lặp lại một lần nữa…
 “Bà xã…”
 “Ngứa quá, đừng quậy nữa.”
Trái tim giống như bị thứ gì đó đụng phải, Lục Vãn Vãn cảm thấy giọng nói của mình có hơi run, “Anh…anh tỉnh rồi sao?”
Lục Vãn Vãn vừa nói xong liền cảm thấy cái đuôi quấn ở eo cô càng thêm chặt, những nguyên tố dị năng màu đen đó cũng trở nên trật tự rất lâu, chỉ có điều chú mèo lớn kia chẳng nói thêm tiếng nào nữa, và cũng chẳng trả lời câu hỏi của cô.
Lục Vãn Vãn đỏ mặt, thử rút tay mình khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng người kia lại nắm quá chặt.
Ngài Cố thích trêu chọc nhất định đã tỉnh rồi.
Dù vậy đột nhiên được gọi là bà xã, nhưng trong lòng Lục Vãn Vãn – người giả vờ như không xảy ra chuyện gì không hề có chút bài xích, mà ngược lại còn có chút vui mừng nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô khẽ hỏi lại thêm lần nữa, “…Anh tỉnh rồi?”
Hơi thở của Cố tiên sinh rất nóng, anh gập người, nhẹ nhàng áp trán vào mặt cô, hàng mi cong dài lướt qua mắt cô, mang theo sự lười biếng và một số cảm xúc không rõ ràng, “Chưa.”
Lục Vãn Vãn; “…” Ồ thì ra thế này là chưa tỉnh.
Cô vốn muốn vươn tay đẩy anh ra, nhưng từng đợt nhiệt độ ấm nóng truyền đến trên vầng trán mà hai người áp vào nhau. 

Chàng trai của cô hết tám phần vẫn chưa khỏi hẳn.
Hơn nữa anh vừa mới mọc cánh, nhất định rất khó chịu.
Vì vậy Lục Vãn Vãn mềm lòng, không đẩy anh ra nữa, và cũng không phản đối cách xưng hô của anh với mình, chỉ có điều với tư thế mờ ám như vậy, cô chỉ có thể mím môi mất tự nhiên, “Đã đỡ hơn chưa? Còn đau không?”
Cố tiểu công chúa (gọi bà xã nhưng không bị phản đối, trong lòng vô cùng hài lòng) nghe thấy tiếng cô, vô thức “Ừm” một tiếng.
Mặc dù đầu anh vẫn choáng, phía sau lưng vẫn rất đau, nhưng giấc ngủ ngắn ngủi vừa rồi cũng miễn cưỡng xem như hồi phục lại một chút tinh thần.
 “Dậy rồi sao?”
Trong giọng nói của anh mang theo sự uể oải và run rẩy nồng đượm mà bản thân anh cũng cũng không phát hiện được, nhưng giọng điều lại rất thoải mái, thực sự giống như chẳng mệt chút nào.
Lục Vãn Vãn không nhịn được bĩu môi, có thể bản thân tiểu công chúa cũng không phát hiện, mỗi lần lúc anh nghĩ một đường nói một nẻo, thì giọng điệu và hành vi đều mang theo một chút kiêu ngạo.
Nhưng…
Cô đã tìm ra con đường tư duy của anh kha khá rồi.
Lục Vãn Vãn khẽ nhắm mắt lại, “Em vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Cố Huấn Đình sững người, mặc dù đầu óc vẫn choáng váng, nhưng vẫn nghe ra sự yêu thương trong giọng điệu của bà xã.
Là một chú mèo nắm bắt được con đường tư duy của bà xã in như vậy, trong lòng Cố “thích trêu chọc” khẽ động, hàng mi ngượng ngùng run rẩy, được voi đòi tiên nói, “…Bà xã, anh sắp đột phá rồi.”
 “Luyện sức mạnh tinh thần…cùng nhau chứ?”
Anh nửa tỉnh nửa như mê, nhưng có khuynh hướng giống như đang trong giấc mơ vậy, mặt dày vô sỉ gọi cô là bà xã, hơn nữa còn mời mọc cô cùng tu luyện.
Lục Vãn Vãn bị sự thẳng thắn của anh làm cho mặt đỏ tim đập nhanh, phân tích một cách vô cùng mất bình tĩnh…
Kết hợp với kinh nghiệm trong quá khứ, lẽ nào chú mèo này càng yếu ớt thì càng biết làm nũng sao chứ?
Cô không còn biết mình đang nghĩ gì nữa, lúng túng không biết có nên đồng ý không.
Cô không nói gì, dường như đang lạc vào cõi mộng, Cố Huấn Đình với lá gan đã lớn hơn nhiều liếc nhìn cô, vừa uất ức nói thêm thêm một câu, “…Bể tinh thần lực của anh cũng không đau lắm, không tu luyện cũng không sao.”
Lục Vãn Vãn: “…”

Cô phục rồi, đành bất lực phóng ra một tia sức mạnh tinh thần, quấn lên Cố “thích trêu ghẹo”.
Trong lòng Cố Huấn Đình ấm áp, vẫy tai và đôi đánh vô cùng vui vẻ, đuôi càng quấn chặt, tiếp đó phóng ra từng tia sức mạnh tinh thần mạnh mẽ cuộn lấy Lục Vãn Vãn.
Đợi đã, cánh???
Cố Huấn Đình đang vui vẻ dùng sức mạnh tinh thần bao bọc bà xã bé nhỏ chợt ôm lấy bà xã đang ngồi nửa người trong lòng, dùng sức vỗ đôi cánh rộng lớn sau lưng.
Nhưng sức mạnh tinh thần của hai người tiếp xúc, ngoài sự quen thuộc ra thì vẫn có một số xung đột khó có thể tiếp nhận quét qua Lục Vãn Vãn, khiến ý thức của cô trở nên chớp nhoáng trong nháy mắt.
Đến khi đầu óc cô không còn trống rỗng liền nghe được giọng nói mang theo chút hoảng loạn của tiểu công chúa, “Vãn Vãn, cánh…”
Lục Vãn Vãn cảm nhận rõ ràng mồ hôi trong lòng bàn tay đan vào nhau với anh, cô có thể nghe ra được sự bất ngờ và luống cuống của tiểu công chúa, nhưng cô không ngờ rằng cho dù là như vậy, nhưng Cố Huấn Đình vẫn không thu hồi lại sức mạnh tinh thần của mình, ngược lại còn cuốn cô chặt hơn nữa chứ.
    ……
Đến khi luyện sức mạnh tinh thần xong, đầu của Cố Huấn Đình cũng không còn choáng nữa, chú mèo lớn đã tỉnh táo hoàn toàn rồi.
Đôi mắt hẹp dài của anh bao phủ bởi tia sáng vàng, cả đầu tóc đen dường như cũng biến thành hơn một nửa màu bạch kim. Anh chống nửa tay dậy, một tầng đỏ mỏng bao phủ trên gò má tuấn mỹ.
Hàng mi của anh run lên vô cùng xấu hổ, vừa cần thận vừa ảo não liếc nhìn Lục Vãn Vãn bên cạnh.
Vừa rồi anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ không kiểm soát được sức mạnh tinh thần, dẫn đến sự chấn động quá lớn.
Nếu như nghe được tiếng lòng của tiểu công chúa, Lục Vãn Vãn nhất định sẽ mặc sức sờ soạng đôi tai của anh.
Thì ra là anh cũng biết vừa nãy không kiểm soát tốt sức mạnh tinh thần cơ!
Nhưng bây giờ cô chẳng còn hơi sức nữa.
Tay chân tê rần, Lục Vãn Vãn không khách khí liếc xéo chú mèo nhà mình, cảm thấy dị năng trong cơ thể sắp đột phá.
Cô chú ý đến những chiếc lông nhung nhọn nhỏ cuối cánh của anh, dường như chúng không ngừng run rẩy bởi vì xấu hổ hoặc là vì lúng túng, cô không hề khách khi vươn đôi tay tội lỗi về phía anh.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.