Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 87: Bị ý nghĩ hù dọa, gương mặt Hồ Ngọc Nhu bỗng chốc xấu đi


Đọc truyện Gả Cho Chàng Nam Phụ Này – Chương 87: Bị ý nghĩ hù dọa, gương mặt Hồ Ngọc Nhu bỗng chốc xấu đi

Khi Chu Thừa Vũ trở lại, Hồ Ngọc Nhu đang vùi mình trên giường La Hán thêu thùa.

Trời cuối thu, sáng mát mẻ phủ phê tối lại lạnh ghê người, cô thì chẳng việc gì làm, thế là cuộn người lại học may vá. Có lẽ còn sót lại kí ức của tiểu nguyên chủ nên đôi tay này thêu thùa rất thuần thục như lẽ hiển nhiên vậy. Ban đầu cô thêu để giết thời gian. Kết quả là, một đóa hoa lan rất đẹp được ra đời…

Có cảm hứng, thế là cô thiêu quên đất quên trời đến hoàng hôn buông xuống.

Chu Thừa Vũ bước vào cửa, nhìn về phía cô một lát. Sau đó, chàng đưa tay tịch thu khung thêu trên tay nàng, bảo: “Trời tối rồi, nghỉ ngơi chút đi, cẩn thận đừng làm hư mắt.”

Bấy giờ Hồ Ngọc Nhu mới phát giác ra chàng ta đã về.

Hồ Ngọc Nhu dụi mắt, thấy hơi đau bèn gật đầu. “Chàng về rồi, để thiếp bảo người dọn cơm.”

Chu Thừa Vũ gật đầu, thấy cô đã đi khỏi mới cầm khung thêu lên nhìn. Đóa hoa được thêu rất sống động. Lúc ngồi trên bàn, chàng bất ngờ nói: “Từ khi nàng gả đến đây, đừng nói chi y phục hay giày, mà chỉ có cái hà bào mà nàng cũng chưa từng làm cho ta?”

Ơ, đúng thế thật!

Hồi nhỏ, tiểu nguyên chủ be bé mới học thêu lần đầu, là làm cho Triệu Tịch Ngôn còn nhỏ…

Còn cô sau khi gả sang, khỏi nói có biết bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp, mà chỉ riêng việc đụng đến kim chỉ, cô chẳng dám. Hồi ở hiện đại, tay nghề cô chẳng ra gì, chỉ vá được cút áo, ai ngờ xuyên qua đây, cô được thừa hưởng tay nghề của tiểu nguyên chủ chứ! Sớm biết vậy, khỏi phải nhờ A Quỳnh may áo ngực và quần short, tự mình may cho khỏe.

Nghĩ đến đây, Hồ Ngọc Nhu sao còn nhớ từ chối làm giày và quần áo cho Chu Thừa Vũ nữa. Thấy gia nhân đang ở bên ngoài, cô đỏ mặt, thập thò thì thầm với chàng ta. “Y phục tối qua mà thiếp mặc đâu rồi? Ban nãy thiếp tìm mãi mà không thấy, chàng có nhìn thấy nó ở đâu không? “

Hồ Ngọc Nhu đột nhiên hỏi đến cái này, Chu Thừa Vũ đang húp cháo bỗng bị sặc, ho mấy cái, mặt mày đỏ lên, cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng chàng vừa ngước lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hồ Ngọc Nhu, chàng bất giác ho tiếp.

Lần này Hồ Ngọc Nhu lo lắng thật, cô đứng dậy muốn vỗ lưng cho chàng.

Chu Thừa Vũ lắc đầu và đè tay cô lại, tự vuốt ngực mình, cuối cùng cũng thôi ho nhưng mặt lại đỏ hơn hẳn. Chàng khẽ nói: “… đã thấy.”

Hồ Ngọc Nhu vội hỏi: “Ở đâu?”


Chu Thừa Vũ: “… Ta tịch thu rồi.”

Tịch thu? Vậy nó đang ở đâu?

Hồ Ngọc Nhu nghi ngờ nhìn Chu Thừa Vũ.

Chu Thừa Vũ nghĩ đến lúc đầu Hồ Ngọc Nhu không muốn, sau đó còn giãy dụa. Chàng thì rất có hứng thú với kiểu đồ mặc như không mặc này, còn nàng thì cứ bảo sẽ không bao giờ mặc nó nữa. Thế nên, chàng cố gắng để gương mặt mình trông sao cho nghiêm túc, bảo: “Phải tịch thu, giữ lại để lần sao nàng có cái mà mặc, khỏi phải bị nàng quăng mất.”

Hồ Ngọc Nhu: “…” nhưng nó cần giặt đấy đại ca!

Hồ Ngọc Nhu đỏ bừng mặt vì xấu hổ, thì thầm: “Chàng để đâu rồi? Đưa đây, tối nay thiếp giặt.”

Chu Thừa Vũ cúi đầu, gắp cho cô một miếng tàu hủ chiên. “Ăn đi!”

Sau bữa tối, Chu Thừa Vũ đột nhiên nhớ lại mình muốn nói gì: “Hai ngày nữa đại tẩu sẽ đi. Sáng mai, nếu thân thể nàng…chưa khỏe, thì nàng bảo Quản ma ma và A Quỳnh đi mua chút đặc sản huyện cho đại tẩu mang về.”

Hồ Ngọc Nhu liếc chàng ta: “Thiếp thì có gì chứ, mai thiếp đi mua.”

Chu Thừa Vũ gật đầu, gọi gia nhân vào dọn bàn, còn mình thì vào nội thất. Hồ Ngọc Nhu nghĩ nơi chàng ta giấu nó cả đêm, giờ thấy chàng ta vào, bèn nối gót theo sau.

Đúng là Chu Thừa Vũ vào tìm đồ.

Thấy cô đi vào, chàng ta còn ra vẻ ngoắc tay bảo cô qua, lấy ra hộp gỗ nhỏ được khóa, mở ra, để lên bàn. Hóa ra bên trong là một chồng sổ sách.

Hồ Ngọc Nhu không khỏi hỏi: “Gì thế này?”

Chu Thừa Vũ nói: “Đây là sổ sách hằng năm được mua bằng danh nghĩa của nương, một số là ta mua từ năm thứ ba ở huyện Thường Châu, còn lại là mua sau mấy năm. hiện Nhị đệ muội đang tạm giữ chúng. Lại đây lật xem đi, sau đó đến chỗ Nhị đệ muội đem về.”


Hồ Ngọc Nhu ngập ngừng, nói:” Mua bằng danh nghĩa của nương, lấy đến đây không hay cho lắm.”

Mặc dù tất cả chúng đều là Chu Thừa Vũ mua, nhưng đều đã ghi tên trưởng bối, còn được Tô thị trông coi. Đừng vì chuyện này mà cả nhà khó chịu không vui. Hồ Ngọc Nhu không sợ Tô thị, nhưng cô khôngmuốn Chu Thừa Vũ quá mức lo nghĩ bận tâm chuyện hậu trạch.

Ai ngờ Chu Thừa Vũ im lặng một lúc rồi bảo: “Chớ lo, ta cần, nàng đừng quan tâm.”

Nhị đệ muội đã có lòng riêng, chàng cũng không ngại cho, nhưng cho là cho cháu chàng.

Chu Thừa Vũ đưa sổ sách cho Hồ Ngọc Nhu xem, rồi lại kéo ngăn tủ lấy ra hộp tử đàn nhỏ hơn, mở hộp ra, toàn là tiền. Trong đó có mấy thỏi vàng, chừng 10 nén bạc và một chồng ngân phiếu, mỗi tờ có giá một ngàn lượng. Huyện Trường Châu giàu có, Chu Thừa Vũ còn đầu tư vào cửa hàng của Lương Nguyệt Mai và Ta Kiều ở Kinh Thành. Của cải hiện có trong tay Chu Thừa Vũ rất dồi dào.

Chàng ta giao hết lại cho cô, cũng trao chìa khóa. “Ta giao nó cho nàng. Nàng phải lo toan cho cẩn thận vào, của hồi môn của nữ nhi tương lai của chúng ta ở đây cả đấy.”

Hồ Ngọc Nhu nhận chìa khóa, vẫn còn thầm nghĩ, có chuyện gì phát sinh chăng?

Bỗng dưng giao mấy thứ này cho cô, chẳng lẽ do tối qua.

Đúng là tối qua chàng ta rất nhiệt tình ra sức, nhưng chàng ta đâu giống kiểu người này?

“Ban nãy ta nghe nói về chuyện kế mẫu nàng, bọn họ không trả của hồi môn của nương nàng cho nàng thì thôi, chúng ta cũng không cần. Ta đủ sức kiếm tiền nuôi nàng và con chúng ta.” Chu Thừa Vũ nói, “Còn nhà nàng bên đó, nàng nghĩ sao? Nếu không có, ta dự định chỉ để lại một cửa hàng cho cha nàng, đủ cho cha nàng và Tứ muội muội bên đó sinh sống, còn số khác thì quyên góp cho dân chúng huyện Trường Châu, coi như tích phúc.”

Hồ Ngọc Ngu giật mình. “Chàng chớ phạm pháp…”

“Sao có thể chứ, ta có chừng mực.” Chàng ta đáp, dừng lại một lát, “Nhưng nếu nàng không vui, thì giờ ta thu tay lại.”

Hồ Ngọc Nhu đang do dự. Nếu chính bản thân cô thì có thể nói: cô và đám Hồ Lĩnh Tiết thị không hận không thù, nhưng nghĩ tới tiểu nguyên chủ, nghĩ tới mẹ của tiểu nguyên chủ, cô cảm thấy mình khôngnên bỏ qua cho hai người họ.


cô suy nghĩ một lúc: “Nếu chàng hứa với thiếp đừng để bản thân dính dáng vào chuyện không tốt, thìchàng cứ làm. Hồ gia làm giàu đều dựa vào của hồi môn của nương thiếp. hiện tại, thiếp không cần nó, nếu nó có thể giúp ích cho dân chúng. Chắc nương vui lắm. “

không để cho Hồ Lĩnh, Tiết thị và con bọn họ tiêu pha là vui rồi!

Tiểu nguyên chủ, cô sẽ vui chứ?

Lúc Triệu Tịch Ngôn đi, cô đã lặng lẽ nhét nhiều tiền lắm đấy.

·

Ngày hôm sau, Hồ Ngọc Nhu dẫn A Quỳnh và Tú Vân ra cửa.

Huyện Tường Châu nằm ở Giang Nam giàu có, thứ nổi tiếng nhất cả nước là tơ lụa và điển tâm. Mặc dù Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều có gia thế hiển hách, nhưng mua vải tốt đến đâu, cũng không qua nổi bản địa này. Ngoài ra, mấy hôm nay thời tiết trở lạnh, mua điểm tâm đến Kinh Thành sẽ không có vấn đề gì.

Hồ Ngọc Nhu thầm đếm số người cần mua, mua vải hợp với tuổi tác từng người trong Kinh Thành: Chu lão phu nhân, theo sau là vợ chồng Lương Nguyệt Mai, hai cô con gái nhận nuôi, cả nhà bốn người của đại nữ nhi đã xuất giá nữa. Sau đó, có Chu gia, từng cô nương từng phòng, nhị phòng của Tạ Kiều có hai con. Cuối cùng là điểm tâm, nhưng ấn theo số người mua phần như nhau, đến đó tự chia là được.

Đến lúc về tới phủ, chẳng những xe ngựa Chu phủ chất đầy mà còn cả xe chủ quán đưa hàng mới đủ.

Sáng sớm ngày thứ ba, sau khi làm tiệc tiễn biệt, cả nhà họ Chu lên đường đưa tiễn đám người Lương Nguyệt Mai.

Đưa đến cổng huyện, mọi người nói lời từ biệt hồi lâu mới luyến tiếc lên đường.

trên đường về, Tô Thị bỗng nhiên khó chịu, chạy đến xe ngựa Hồ Ngọc Nhu. Đúng lúc Chu Thừa Vũ có việc đi khỏi. Trong xe đằng sau còn có Chu lão phu nhân và Chu Thừa Duê, nên Hồ Ngọc Nhu chỉ đành niềm nở đón chàoTô thị.

Tô thị rất hài lòng với quà trả lễ mà Hồ Ngọc Nhu chuẩn bị, càng hài lòng hơn với chuyện nàng ta khôngnhân danh riêng của mình mà dùng danh nghĩa Chu gia huyện Trường Châu. Điều này tương đương với việc nàng chẳng ra sức, mà vẫn có công lao trước mặt Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều.

Thế nên, lúc này nàng nhìn Hồ Ngọc Nhu, thấy rất vừa lòng.

Tô thị có thai hơn ba tháng, bụng dưới có dấu hiệu nhô chút đỉnh. Vừa lên xe, nàng ta dựa lưng vào ghế mềm, tay vô thức che chở bụng. Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đi rồi, nàng sửa miệng. “Đại tẩu thậtkhiến ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, mặc dù ta gọi tẩu một tiếng đại tẩu, nhưng ta lớn hơn tẩu 6, 7 tuổi. Khi ta trạc tuổi tẩu, chỉ là một tiểu cô nương không biết gì, không có được bản lĩnh như tẩu.”

thật ra, Hồ Ngọc Nhu là người cực kì thù dai. Dù nàng ta có lấy lòng cô liên tục, nhưng vẫn có vách ngăn như cũ. Có điều giờ cô không tiện thể hiện ra mặt, bèn cười cười. “Nhị đệ muội quá khen. Ta nào hiểu được mấy thứ này, chẳng qua có Quản ma ma ở bên chỉ dạy, rồi cân nhắc mấy phen, may mà chẳng gây phiền phức xấu mặt.”

Giờ Tô thị cực kì vừa mắt Hồ Ngọc Nhu, cô gật đầu, nói: “Đại tẩu làm thế này đã rất tốt, thế thì ta có thể an lòng dưỡng thai. Chỉ cần đại tẩu không chê ta phiền, ta có chuyện này muốn nói với tẩu.”


“Đệ muội cứ nói.” Hồ Ngọc Nhu đáp.

“Trước kia ta đến gặp tẩu quá nóng vội, nên mới hồ đồ nói câu đại bá cần cưới thiếp thất. Bây giờ ta nóivới tẩu lời thật lòng, giờ tẩu còn nhỏ, cần phải cẩn thận điều dưỡng thân mình, thân thể khỏe mạnh mới sinh ra đứa con khỏe mạnh! ” Càng nói về sau, càng sợ Hồ Ngọc Nhu không để trong lòng, giọng nàng cao vút lên.

Hồ Ngọc Nhu không khỏi ngạc nhiên, sao lại thế?

không cho cô có con sớm, mặc dù chuyện này cô đã lên lịch rồi!

cô không thể không nghĩ trong lòng, lẽ nào cơ thể cô hay Chu Thừa Vũ có vấn đề? Mà rất có thể, vấn đề này do Tô thị động tay? cô không khỏi liên tưởng, Tô thị không con lâu năm nên tâm lý vặn vẹo, mà người có tâm lý vặn vẹo nên làm một số chuyện không bình thường, rất có thể!

Còn bây giờ, có phải vì nàng ta đã có thai, nên lương tâm bộc phát?

Bị ý nghĩ hù dọa, gương mặt Hồ Ngọc Nhu bỗng chốc xấu đi.

cô vốn cảm thấy Tô thị có tệ, nhưng không tệ đến nỗi này. Nhưng ngẫm lại, nàng ta trước ghét mình vô cùng, nay bỗng dưng tốt như vậy. Nhất định là có nguyên do, nhưng nguyên do gì? Chẳng biết cớ sao, cô có dự cảm không lành chút nào.

Hồ Ngọc Nhu đổi sắc mặt, Tô thị cũng có chút không vui. Nàng nói cho Hồ Ngọc Nhu nghe, là có ý tốt. Nếu nàng có ý xấu, đã không nói ra, để nàng ta khổ cả đời. Hay cho Hồ Ngọc Nhu!

“Ta nói cho tẩu nghe, không có ý xấu gì. Nghe hay không tùy tẩu.” Nàng khẽ nói rồi quay đầu đi, bày vẻ không muốn nói nữa.

Hồ Ngọc Nhu định mở miệng, nhưng xe đột ngột ngừng. cô gần như theo bản năng bảo vệ Tô thị.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi thích để Nhu Nhu mặc kiểu vậy mê hoặc Cá nhỏ. Ờm, tác dụng của đồng phục quyến rũ là vậy đó haha

Chu Thừa Vũ: Bà nói cái gì? Đồng phục quyến rũ? Đó là cái gì [tò mò.jpg]

Lương Nguyệt Mai: Cầu xin ta, ta sẽ nói cho đệ biết.

Chu Thừa Lãng: Ca ca đây biết hahaha [đập đất cười lớn]

Hồ Ngọc Nhu: Lương Nguyệt Mai, xem chồng cô kìa!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.