Đọc truyện Gả Cho Chàng Nam Phụ Này – Chương 61: Thậm chí nàng còn muốn bảo vệ chàng bằng thân hình gầy yếu của chính mình
Rời khỏi Chu gia, Hồ Ngọc Tiên đi thẳng tới Hồ gia. Nàng đi ra ngoài sớm, tới Hồ gia ngay cả cửa lớn còn chưa mở. (đáng lí phải Triệu gia nhỉ? Chắc tác giả nhầm)
Tiểu nha hoàn mở cửa, cửa mở ra thấy mặt Hồ thị có hơi tiều tụy. Khi thấy Hồ Ngọc Tiên cảm thấy khó hiểu, “Sao con tới đây?”
Hồ Ngọc Tiên đáp: “Con tới gặp biểu ca, biểu ca đâu ạ?”
Hồ Ngọc Nhu lập tức nhìn nàng kĩ lưỡng. “Con muốn gặp Tịch Ngôn? Chuyện gì vậy, con có thể nói tới ta.”
“Tứ biểu muội, nàng ấy hồi âm rồi ư?” Giọng bà vừa dứt, đằng sau truyền lời giọng của Triệu Tịch Ngôn, những người khác cũng đi đến cửa.
Hồ Ngọc Tiên không để ý Hồ thị, chỉ nhìn Triệu Tịch Ngôn, thấy khí sắc huynh ấy qua một đêm càng tệ thêm, sự bất mãn trong lòng nàng cũng rút lại.
Gật đầu, nàng nói: “Bảo đêm nay đưa tin cho muội, huynh…”
“Vậy ta ở nhà chờ!” Triệu Tịch Ngôn lập tức ngắt lời Hồ Ngọc Tiên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng như chợt nhớ tới gì đó, lại sửa miệng. “Ta ở gần nhà muội chờ, có tin chỉ cần sai hạ nhân qua truyền lời là được.”
Hồ Ngọc Tiên đáp lại, quay người đi khỏi.
“Ngọc Tiên, Ngọc Tiên!” Hồ thị gọi theo hai tiếng, Hồ Ngọc tiên đều làm như khôngnghe thấy, bà bất đắc dĩ quay sang hỏi con trai mình: “Đáp lại cái gì, tin gì, rốt cuộc hai đứa muốn làm gì?”
Triệu Tịch Ngôn không muốn nói thật, chỉ nói: “không có gì, nương đừng để trong lòng.”
Hồ thị không ngu ngốc. Thời gian trước bà còn dắt theo Hồ Ngọc Tiên tới gặp Hồ Ngọc Nhu nữa. Lần này, bà dự trước con trai không dễ dàng buông bỏ, đoán thôi cũng biết có liên quan tới Hồ Ngọc Nhu.
“Con là muốn đi gặp A Nhu?” Bà hỏi, một phát bắt được ống tay áo Triệu Tịch Ngôn, “không, không thể đi, đừng đi!”
Triệu Tịch Ngôn giãy hai cái. Bởi vì không thể động thủ với mẹ ruột, giãy cũng giãy không ra, đành mặc Hồ thị lôi kéo. Y dừng lại một lúc, rồi kéo tay Hồ thị vào nhà đóng cửa, cuối cùng rút tay ra và nắm lấy hai vai Hồ thị.
“Nương, con và A Nhu từ nhỏ đã đính ước. Lần này nàng bị hại phải gả cho người, nhưng con không hề hay biết, không thể cứu nàng. Đây là lỗi của con. Là con có lỗi với nàng.” Y nói nghiêm túc, “Vì lẽ đó con nhất định phải gặp nàng, con không quan tâm trước đó nàng đã gả cho ai, con sẽ hỏi nàng ấy muốn gì, trong lòng có còn con không, nếu lòng còn con, bằng lòng quay về cạnh con, sau đó bất kể ra sao, con cũng phải tìm Chu đại nhân nói cho rõ ràng.”
Còn nếu Chu đại nhân không muốn thì y mang A Nhu đi khỏi. Bọ họ vốn là vợ chồng chưa cưới, y mang A Nhu đi là đạo lý hiển nhiên, cũng không đi bậy, tới thẳng Kinh Thành!
Nếu Chu đại nhân không so đo thì thôi, nếu so đo, y có công danh cử nhân, tới Kinh Thành kiện cáo hắn ta chiếm đoạt vợ-người, nói vậy cũng thụ lí.
Hồ thị gần như ngất đi, bà siết tay Triệu Tịch Ngôn gắt gao, phải mất một lúc mới tìm thấy âm thanh của mình. “Tịch Ngôn, ngươi điên rồi, ngươi đúng là điên rồi! A Nhu đãgả cho người, rất lâu rồi, nói không chừng trong bụng còn có con! Bây giờ ngươi lại bảo với ta là không ngại? Ngươi không ngại là liệt tổ liệt tông Triệu gia không ngại sao? Lại nói thêm, Chu đại nhân có thân phận gì? Cậu của ngươi đã bị hắn bức ép đóng cửa 2 cửa hành. Chúng ta không có cửa hàng, lẽ nào ngươi muốn hắn bức tử ngươi sao? “
Triệu Tịch Ngôn lặng im không đáp, nhưng thái độ của y vẫn vững vàng. Y đã nghĩ suốt chặng đường về, hiểu rõ từ lâu.
Hồ thị đương nhiên hiểu con trai mình. Thấy nó như thế này, Hồ thị muốn tuyệt vọng. “Tịch Ngôn, xem như nương xin con đó, nương cầu xin con có được không? A Nhu có tốt chỗ nào chứ, lần trước nương tới gặp nó, nó còn bảo ta không bảo vệ được nó, đáng chết đây! Con nghe đi, đây là lời gì hả! Tịch Ngôn à, chúng ta quên nó đi. Cưới A Uyển, A Uyển vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, còn thích con như vậy… Tịch Ngôn, con đừng bức tử nương, được không? “
Triệu Tịch Ngôn cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng y như nhai sáp nến. “Vậy nương à, nương định ép con chết sao?”
Hồ thị ngẩn ra, tiếng khóc bất chợt ngừng lại.
Triệu Tịch Ngôn buông bà ra, quay trở lại phòng. “Nương, không hỏi rõ ràng, cả đời này con cũng sẽ không yên lòng. Nếu bởi vì con nhát gan sợ phiền phức mà khiến cho A Nhu bị giày vò khổ sở, thì con thà chết còn hơn.”
Nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ nổi, thì sống có nghĩa lý gì?
Y nói: “Nương, ngài có thể yên tâm, nhi tử sẽ không để liên lụy tới ngài và cha, cũng sẽ bảo vệ cẩn thận bản thân. Sáng nay, nhi tử tử đã nghĩ được đối sách rồi.”
Hồ Ngọc Nhu đợi Chu Thừa Vũ một ngày, nhưng không hiểu sao hôm nay chàng ta bận tới mức tối mặt tối mày. Cuối cùng cũng đợi chàng ta, Hồ Ngọc Nhu đã gật gà gật gù, hoàn toàn gắng gượng.
Chu Thừa Vũ hết sức bất ngờ, không khoác áo choàng cho nàng, mà là sờ sờ mặt nàng, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của nàng, nói. “không phải là sớm đưa tin cho nàng nghỉ ngơi sao? Sao giờ chưa nghỉ?”
Thiếp muốn đi gặp tình cũ. Lời táo bạo như vậy, Hồ Ngọc Nhu nói không ra.
cô xoa nhẹ mí mắt dưới, bất khuất nói: “không buồn ngủ, không ngủ được, thế là ngồi chờ chàng luôn.”
Ở cổ đại, không giống như hiện đại có điện thoại, máy tính hay ra ngoài để xem phim và ăn tối, cuộc sống và công việc của Hồ Ngọc Nhu trong mấy tháng này khá lành mạnh, vừa mới nói dối không buồn ngủ, lời vừa dứt đã ngáp một cái.
Chu Thừa Vũ cười khẽ, nâng cằm Hồ Ngọc Nhu lên hôn môi, rồi xoa đầu cô nói: “Được rồi, đi ngủ trước đi, ta tắm rửa nhanh rồi qua.”
Hồ Ngọc Nhu: “…” cô không phải đang chờ nụ hôn chúc ngủ ngon!
Nhắm mắt theo đuôi vào tịnh phòng, Hồ Ngọc Nhu không cần phân phó đã nhanh tay lẹ mắt đổ nước vào, lại dâng khăn lên bằng hai tay.
Còn nhìn không ra có vấn đề chính là mắt mù, Chu Thừa Vũ một bên thong thả ung dung rửa mặt một bên hỏi: “ …Có chuyện?”
Hồ Ngọc Nhu ờm một tiếng.
Bên ngoài đưa nước nóng tới. cô vội chạy ra ngoài với A Hương mang nước vào. A Hương sợ đến nỗi mặt trắng bệch, Chu Thừa Vũ quay đầu lại thấy, cũng nhanh chóng bước tới nhận lấy.
Đuổi A Hương xuống, chàng cũng có chút nghiêm túc hỏi Hồ Ngọc Nhu: “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”
Hồ Ngọc Nhu cười lấy lòng: “không có, chỉ là nhìn chàng bận bịu cả ngày, muốn hầu hạ chàng tắm rửa. Thiếp xoa bóp đấm vai cho chàng, sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Mặt Chu Thừa Vũ lộ vẻ ngờ vực, chẳng qua không hỏi lại. Dù sao, nếu có chuyện thật, nàng sẽ nói. Nếu nàng không nói thì hỏi A Quỳnh, nha đầu đó không giấu nổi.
Tuy ngày thường chàng không thích người khác hầu hạ tắm rửa, nhưng nay người hầu hạ đổi thành Hồ Ngọc Nhu, chàng dĩ nhiên thích rồi.
Vào trong thùng, thấy Hồ Ngọc Nhu cầm khăn đứng sau lưng chàng. Chàng đưa tay lấy cổ tay nàng một cách chính xác, vuốt ve cổ tay mảnh khảnh. Chàng dường như vô tư hỏi, “Nàng không mệt? “
“không mệt.”
“Rất có tinh thần?”
“… Rất có tinh thần!” Ngay cả khi ban đầu buồn ngủ muốn chết, song khi chàng trở lại, cơn buồn ngủ của cô bị dọa mất tiêu.
Chu Thừa Vũ khẽ đáp lại, buông tay. Phe phẩy nước trong thùng, nhận thấy đôi tay nhỏ bé không ngừng bận rộn phía sau, từ từ cong môi. Chàng luôn muốn thử trong nước có cảm giác gì. Nếu nàng đã nói không mệt, rất có tinh thần thì chớ trách chàng làm vậy.
“Ở trước cũng phải chà nữa,” Chàng nói.
Cả buổi trời, nhận thấy tâm trạng của Chu Thừa Vũ không tồi, hơn nữa bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cô hầu hạ chàng cả buổi, cũng nên có hồi báo rồi.
Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức quay ra phía trước, nắm lấy bờ vai và chà trước ngực, Chu Thừa Vũ đứng dậy và dễ dàng ôm Hồ Ngọc Nhu vào bồn tắm lớn.
Trời đất quay cuồng, Hồ Ngọc Nhu la lên “a” một tiếng và ngã vào vòng tay của Chu Thừa Vũ, ôm chặt đầu chàng ta.
Mặc dù thời tiết lạnh nhưng trong phòng ấm áp, hơn nữa Hồ Ngọc Nhu lại mặc đồ ngủ. ngâm trong nước thế này, áo quần lập tức dán lên người. Chu Thừa Vũ vừa mở mắt, trước mặt liền đập vào hình ảnh sôi máu.
Chàng đặt Hồ Ngọc Nhu lên người mình, hỏi nàng lần cuối: “Nếu không có gì nói thật, đúng lúc nàng vẫn chưa buồn ngủ, vậy thì chúng ta làm gì đó có ý nghĩa?”
Ở trong nước à?
Nếu trong lòng không có chuyện, Hồ Ngọc Nhu thực sự muốn thử chút, không biết có cảm giác đó sao ta. Nhưng bây giờ có chuyện trong lòng, cô chỉ có thể lắc đầu.
“Hôm nay… Hôm nay Tứ muội muội có tới.” cô nói, vì tư thế, không thấy được mặt Chu Thừa Vũ, thế là dứt khoát ôm đầu chàng ta chặt hơn. “Muội ấy nói, Triệu biểu ca từ Phủ thành về rồi.”
Giọng nói vừa dứt, Hồ Ngọc Nhu nhạy cảm động tác nhiệt tình như lửa của Chu Thừa Vũ dừng lại, chẳng mấy chốc, khí lạnh trên người chàng ta dường như phả ra.
Chỉ nghe chàng ta nói: “… Vì lẽ đó?”
Hồ Ngọc Nhu nghiến răng, nhắm mắt nói: “Thiếp muốn gặp huynh ấy.”
cô thực sự, không nợ bất cứ điều gì của tiểu nguyên chủ. Vì biểu ca của tiểu nguyên chủ, cô đây là rất dũng cảm thốt ra lời nguy hiểm.
Chu Thừa Vũ nới lỏng tay, thả người Hồ Ngọc Nhu xuống, đối diện với chàng.
Sắc mặt chàng trông bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào trong mắt. “Lý do.”
Càng bình tĩnh, càng khiến lòng người sợ hãi. Hồ Ngọc Nhu nắm lấy cánh tay của chàng, không nhận ra mình đang dùng sức. “Thiếp muốn nói rõ với huynh ấy. Vốn thiếp xuất giá là việc bất ngờ, mà huynh ấy tới giờ mới biết. Thiếp nghĩ rằng, coi như muốn tách ra, cũng phải cho huynh ấy biết chân tướng, nếu không huynh ấy… huynh ấy có lẽ hận lên chàng, cho là chàng dùng quyền thế bức người.”
thật chất, ngay cả ở hiện đại, Hồ Ngọc Nhu cũng cảm thấy rằng việc chia tay nên được bằng mặt nói rõ, một tin nhắn hay một cuộc gọi là chia tay, đây là một sự thiếu tôn trọng với cả hai, không trân trọng tình cảm của nhau.
Tuy cô không có tình gì với Triệu Tịch Ngôn, tuy cô cũng không tự nguyện chiếm lấy thân thể của tiểu nguyên chủ, nhưng chiếm cũng đã chiếm, thế nào cũng phải làm chút gì đó cho cô bé nhà người ta.
“Ta không để tâm hắn hận ta.” Chu Thừa Vũ nhìn cô, từng câu từng chữ hỏi: “Nàng, còn đang quan tâm hắn?”
Câu hỏi này trả lời ra sao mới tốt được!
Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức tăng cao cảnh giác, nhưng cô không dám suy nghĩ quá lâu, rất nhanh nói: “không phải để ý, chỉ là suy cho cùng huynh ấy cũng là người bị hại. Bây giờ thiếp và chàng hạnh phúc như vầy, thiếp hy vọng huynh ấy cũng có thể quên đi hôn ước trước đây, có thể gặp một người thích, hạnh phúc bên nhau.” Dừng mộtlúc, “Thiếp không muốn gặp huynh ấy một mình, hoặc là chàng đi cùng thiếp, làm thế thì huynh ấy thấy chúng ta, sẽ tin thiếp sống rất tốt.”
Chu Thừa Vũ tự nhiên tin tình cảm của Hồ Ngọc Nhu dành cho chàng. Ngay từ đầu, chàng đã phát hiện ra Hồ Ngọc Nhu thích mình. Sau đó, vì chàng mà nàng đánh Hồ Ngọc Uyển trước mặt mọi người, khiến chàng không thể không động lòng.
Nàng không chỉ thích chàng, thậm chí nàng còn muốn bảo vệ chàng bằng thân hình gầy yếu của chính mình.
Nàng là một cô nương lương thiện.
Triệu Tịch Ngôn, nàng đương nhiên không muốn hắn ta đắm chìm trong nỗi đau mất mát. Nàng thẳng thắn như vậy, chàng tự nhiên tin tưởng và nên ủng hộ nàng.
“Được.” Nén nỗi niềm không vui, chàng gật đầu, “Khi nào?”
Hồ Ngọc Nhu thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với Chu Thừa Vũ. “Thiếp đã hứa với Tứ muội muội đưa tin trong tối nay. Khi nào chàng rảnh, có thể là ngày mai không?”
Chu Thừa Vũ: “Ờ”
Hồ Ngọc Nhu vui mừng khôn xiết, vội đẩy ngực chàng ta ra để đứng lên. Giờ đãmuộn, sợ là Hồ Ngọc Tiên và Triệu Tịch Ngôn đã chờ sốt ruột rồi, cô phải vội vàng sai người đưa tin thôi.
Chu Thừa Vũ buông nàng ra, nhưng khi nàng đứng lên chuẩn bị nhấc chân, bất ngờ ôm người lại từ phía sau. một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại hành động quen cửa nẻo khéo léo cởi chiếc quần lót đã dín chặt người nàng ra.
“A!”Hồ Ngọc Nhu sợ hãi la lên.
Chu Thừa Vũ kéo nàng lại, buộc nàng mở hai chân ra gồi lên đùi chàng, một tay vẫn cứ ôm eo nàng, nhưng tay kia men theo đầu gối đến nơi xấu hổ.
Giọng chàng ta cũng trầm thấp chứa chấp nhiều bất mãn và đe dọa. “Ta vừa đáp ứng nàng, nàng đã muốn đi? Nàng đây là muốn đi gặp vị hôn trước, ta đã rộng lượng đồng ý… lẽ nào nàng không nên bồi thường cho ta?”
Bồi thường…
Trong nước à?
Chu Thừa Vũ ra lệnh: “Cởi áo ra.”
Cử động của Hồ Ngọc Nhu hơi chậm lại, tức khắc cảm nhận được bàn tay của người đàn ông này không khách khí chen vào người mình.
cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Sau một khoản bồi thường như vậy, Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng mê mang được Chu Thừa Vũ ôm vào phòng, cả người mềm nhũn như bùn, chỗ nào còn nhớ mà đưa tin.
Chu Thừa Vũ bế người, nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu.
Thê tử của chàng, không phải ai cũng có thể muốn là gặp được. Chỉ để hắn nóng lòng chờ đợi tối nay đã là khách sáo với hắn rồi.
Việc cưới sai người được đúng vợ, Triệu Tịch Ngôn muốn trách chỉ có thể trách Hồ gia, chàng không có chút áy náy nào cả.
Đây là may mắn mà ông trời ban cho chàng.
Tác giả có lời muốn nói: Trong chương trước, có một tiểu tiên nữ bình luận, lão nam nhân có giận không?
không biết biểu hiện của lão nam nhân trong chương này có được coi là tức giận hay chăng?
Chu Thừa Vũ: Bà nói ai là lão nam nhân???
Hẹn gặp lại vào ngày mai ~!