Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 59: Bằng không ... Ta không gặp được nàng ấy, ta chỉ có thể trực tiếp tìm Chu đại nhân


Đọc truyện Gả Cho Chàng Nam Phụ Này – Chương 59: Bằng không … Ta không gặp được nàng ấy, ta chỉ có thể trực tiếp tìm Chu đại nhân

trên bàn cơm chiều, Chu Thừa Duệ cũng nói tới chuyện trên Kinh Thành. Khi hắn đề cập tới nhị đường tẩu, Chu lão phu nhân và Tô thị đồng thời nhìn về phía Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu.

Chu Thừa Vũ kiểu không liên quan tới mình y như thật, trên mặt không có chút cảm xúc. Mặc dù lòng Hồ Ngọc Nhu sáng như gương, nhưng chuyện này ngay lúc này côhẳn không biết gì, nên ra vẻ không biết gì.

“Con yên tâm, nhị đường tẩu của con là người rất tốt. Lát nữa con sai người thu xếp hai phòng, an bài chỗ ở cho hai người họ thỏa đáng.” Chu lão phu nhân nói với Hồ Ngọc Nhu.

Hồ Ngọc Nhu đương nhiên đáp lại không sao ạ.

Đại đường huynh của Chu Thừa Vũ là Chu Thừa Lãng, hiện là Uy Viễn hầu, hắn cũng là nam chính nguyên tác. Thê tử của hắn, Lương Nguyệt Mai, là nữ chính xuyên không. Nữ chính này phá cách được sắc phong công chúa, làm rất nhiều chuyện tạo phúc cho phái nữ, Hồ Ngọc Nhu thực sự muốn gặp cô.

Đối với nhị đường tẩu của Chu Thừa Vũ, Tạ Kiều, đây là vợ của Chu Thừa Hồng- đích trưởng tử của Nhị bá phụ. Mà Tạ Kiều cũng là cao môn quý nữ đàng hoàng, khi xưa cũng coi như vị nữ tử lớn tuổi chưa gả này đối với Chu Thừa Vũ- nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).

Hồ Ngọc Nhu nghĩ tới lúc mình mới đọc quyển ngôn tình đó còn xếp hai người thành cp. Sau đó, tác giả biến Tạ Kiều từ yêu thích xuống yêu đơn phương, cô thậm chí còn tức giận viết một bình luận dài dòng. không thể không nói, tới phần cuối, cp Chu Thừa Hồng x Tạ Kiều là cp oan gia vui vẻ, cô cũng thích nốt. Ấy thế khi kết thúc truyện ai cũng có đôi có cặp no đủ, mà Chu Thừa Vũ ra trận từ đầu lại không viết, cômới phẫn nộ đề bút, viết ra một nữ tử trùng trên gả cho chàng.

không ngờ, cô xuyên qua thật …

Nếu biết trước vậy, cô không viết đại mỗi cái tên, dẫu sao cũng phải viết một cốt truyện hay ho, có cha đau mẹ thương, có thân phận danh giá xuất thân vọng tộc.

Buổi tối, sau khi rửa mặt lên giường, cô đi ngủ. Hồ Ngọc Nhu trèo lên bên giường như chuyện đương nhiên. Chừa ra một khoảng cho Chu Thừa Vũ. cô bóp hai tay mình, nâng chân lên. Có Ngô đại phu giúp điều trị, ở Chu gia ăn ngon ngủ khỏe. cô nhận ra cơ thể mình bây giờ tốt hơn nhiều so với khi cô mới đến.

Chu Thừa Vũ thông cảm cho cô, đồng ý chờ cô muộn chút hãy sinh con.

Mà cô cũng phải hiểu cho Chu Thừa Vũ mới đúng, chàng quả thực không còn trẻ.

Thế là, khi Chu Thừa Vũ tắm rửa trở lại giường với một thân mát lạnh, Hồ Ngọc Nhu lăn vào vòng ngực của chàng. Chu Thừa Vũ vươn tay ra kịp thời, vững vàng đỡ hai vai cô, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

Chủ động cầu- hoan, chuyện này dù cho đã là vợ chồng già cũng hơi ngại.


Hồ Ngọc Nhu khẽ chớp mắt không nhìn chàng, nhưng hai tay đưa về phía trước, hai chân cô càng chủ động, trực tiếp quấn lấy chân Chu Thừa Vũ. Chu Thừa Vũ có thể tránh được nửa người trên, nhưng nửa người dưới không dễ tránh. Chàng không nỡ đá bay Hồ Ngọc Nhu.

không có lựa chọn nào khác ngoài nói: “Ta vừa tắm xong, trên người lạnh, cẩn thận đóng băng nàng.”

Như hôm nay trời rất lạnh, chăn trên giường đã đổi tấm dày, nhưng nào có lạnh tới mức đóng băng người ta được. Hồ Ngọc Nhu đạt được ý đồ ôm eo Chu Thừa Vũ, úp mặt vào áo trong trắng của chàng, bĩu môi nói, “Thiếp cũng đâu phải người nặn từ bột đâu mà sợ lạnh. Thiếp lăn giường lâu rồi, cả người ấm áp, nếu chàng sợ lạnh, vừa hay thiếp làm ấm cho chàng.”

Nhưng Ngô đại phu nói nàng có chứng hàn.

Vợ chàng lăn vào lồng ngực như con chuột đồng nhỏ, mềm mềm mại mại, trên người còn thơm thoa. Chu Thừa Vũ cảm thấy những quy tắc căn bản nhiều năm qua của chàng, phàm đụng tới nàng gần như không có chút tác dụng nào. Ví như, lúc này đây, chàng thật sự không thể chịu đựng được việc nàng không vui khi bị đẩy ra.

không còn cách nào ngoài quấn chặt chăn, xoa tay sau lưng nàng, chờ tay nóng lên, mới ôm chặt người trong lòng.

Coi bộ, sau này trước khi lên giường cần phải làm ấm người, hoặc là chàng lên giường trước, vừa hay sưởi ấm cho nàng luôn.

Chàng đang nghĩ ngợi, bỗng nghe người trong lòng lên tiếng: “Đại nhân, chúng ta cũng nên có con nhỉ?”

Gọi phu quân thì Hồ Ngọc Nhu không gọi ra miệng được, gọi cả tên lẫn họ thì sợ Chu Thừa Vũ không vui, vậy thì cô cứ gọi là đại nhân, đơn giản là Chu Thừa Vũ không hề hấn gì khi cô gọi thế.

Trầm ngâm được một lúc, chàng nói: “Nàng đừng quan tâm đến người khác, hãy chờ nàng lớn hơn chút nữa, không vội.”

“không phải vì người khác.” Hồ Ngọc Nhu lắc đầu.

“Vậy là?” Chu Thừa Vũ vẫn còn nhớ những gì Hồ Ngọc Nhu đã nói trước đó. Hôm nay ở bên nương thật chất chỉ là cái cớ. Nếu Hồ Ngọc Nhu thật sự có mang. Dù cho công chuyện trong nhà giao cho hạ nhân bên cạnh đi nữa, cũng phải bảo vệ cho nàng an toàn sinh ra đứa bé mới phải.

Hồ Ngọc Nhu nói: “Nương nói đúng, tuổi chàng đã không nhỏ, nhị đệ đã có hai con, còn chàng một mống cũng không có. Huống gì, thiếp cũng không nhỏ.” Ở cổ đại mà nói, tuổi cô thật quả không nhỏ.


Ở tuổi này, với Chu Thừa Vũ thực sự cảm thấy không hề gì. Tuy nhiên, kể từ lần trước chàng nghĩ tới, tiểu cô nương ở tuổi Hồ Ngọc Nhu thích thiếu niên như Triệu Tịch Ngôn mới là lẽ thường. Chàng thực thực sự sự để ý một chút. Vốn sáng sớm bình thường, chàng nhiều nhất chỉ đánh quyền nửa canh giờ. Thỉnh thoảng bận rộn đánh nửa canh giờ cũng không, nhưng sáng này cơ bản không đánh tới một canh giờ chàng không nghỉ.

Chàng thật có hơi sợ, cưới một tiểu cô nương ở tuổi này, đợi khi mình già, nàng vừa lúc là một đóa hoa đương độ rực rỡ và yêu kiều, nàng sẽ ghét bỏ mình chứ?

“Nàng cảm thấy ta lớn tuổi?” Giọng nói của nam nhân đột nhiên trở nên trầm, trong đó còn kèm theo ý nguy hiểm.

Hồ Ngọc Nhu không phát hiện, nghiêm túc tự hỏi. Nếu là ở hiện đại, ở tuổi hai mươi bảy thì sao là lớn tuổi được, chính là độ tuổi tốt nhất của đàn ông. Nên dốc hết sức lực để kiếm tiền đồ mới đúng. Nhưng vào thời cổ đại, mới hơn ba mươi đã có cháu trai ôm, chàng ta đã 27, không phải lớn tuổi chứ là gì?

Nam nhân lại không đủ kiên nhẫn chờ nàng suy tư, trực tiếp nhào lên đè nàng. “Xem ra ta cần chứng minh cho nàng thấy rõ, ta vẫn còn trẻ.”

Hồ Ngọc Nhu bận bịu che ngực, “… thiếp không phải ý này!”

Nếu là bàn luận ở trên giường, chàng ta không những còn trẻ, chàng ta còn đáng sợ hơn mấy tến choai choai mới khai trai. Bất luận là thời gian kéo dài hay kỹ thuật, chỉ có thể dùng một con thú mà hình dung người đàn ông gần ba mươi này. Đó là – sói!

Mắt Chu Thừa Vũ sáng quắc nhìn ngực cô, vốn nó sinh ra lớn hơn người bình thường. Loại hai tay che chắn thế này, xuyên thấu lớp áo lót gió thổi không lọt, ngược lại càng đồ sộ hơn.

Chàng ta đưa tay nắm lấy tay cô, ấn nó lên đỉnh đầu cô. Lúc này mới nhìn tới cô, gật đầu như thừa nhận: “Nàng nói rất đúng, nàng quả thật không nhỏ.”

Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, nhất thời vừa tức vừa xấu hổ không thôi: “Lưu manh!”

Chu Thừa Vũ ở trên giường luôn không biết giận dữ. Chàng ta gật đầu đồng ý và cúi xuống. Vẫn là ung dung thong thả dễ dàng giải quyết nút thắt áo lót của cô.

Hồ Ngọc Nhu không còn cách nào khác ngoài nắm bàn tay to của chàng ta. “Thiếp nóinghiêm túc mà!”


Chu Thừa Vũ dừng lại động tác, nhìn vào mắt nàng, đến cùng cũng thôi đùa giỡn. Cuối cùng chàng cũng nhả ra. “Năm sau, năm sau… thuận theo tự nhiên đi.” Dứt lời, không cho Hồ Ngọc Nhu thời gian suy nghĩ và bác bỏ, trực tiếp cúi đầu hôn nàng. Ra tay hành động cũng nhanh hơn hẳn.

·

không giống như Chu gia hòa hòa thuận thuận, giờ phút này, Hồ gia bên này, Triệu Tịch Ngôn đứng đối diện Hồ Ngọc Tiên, sắc mặt cả hai đều trông vô cùng nghiêm trọng

Sau khi Triệu Tịch Ngôn rời khỏi huyện nha vẫn chưa về nhà. Y đi lang thang quẹo đông rẽ tây cắt đuôi cha Triệu. Y chạy tới những nơi từng đến cùng Hồ Ngọc Nhu tiêu dao hơn nửa ngày, cho đến khi trời tối, mới tới Hồ gia.

Y rất quen thuộc với gia đình của Hồ gia, bởi thế vừa vào y trực tiếp đến chỗ Hồ Ngọc Tiên ở. Y biết ngày trước ở nhà, Hồ Ngọc Nhu và hồ Ngọc Tiên có quan hệ tốt. Bây giờ y muốn biết Hồ Ngọc Nhu sống thế nào, y muốn gặp mặt nàng. Ngoài Hồ Ngọc Tiên ra, y cũng không biết tìm ai khác mới giúp được.

Hồ Ngọc Tiên nhìn thấy Triệu biểu ca gầy mất một vòng. Trong lòng vừa cảm thông vừa thương hại huynh ấy, trong lúc nhất thời không biết mở miệng ra sao.

“Muội chỉ cần nói thật với huynh là được rồi, nàng ấy… nàng ấy rốt cuộc sống thế nào, trước mắt nàng ấy muốn thế nào?” Đó là cô nương chàng thích từ bé, nhắc tới nàng sống bên người khác thế nào, Triệu Tịch Ngôn chỉ cảm thấy y nhắc tới một lần thì trong lòng y như thể bị dao đâm một lần, đau đến mức không thể thở được.

Hồ Ngọc tiên không thể không nhỏ giọng khuyên nhủ: “Biểu ca, quên đi. Đại tỷ đã gả tới Chu gia qua mấy tháng, hai người… không thể quay lại được.”

Triệu Tịch Ngôn lại rất cố chấp. “Muội trước hết thẳng thắn nói thật với ta đi.”

Hồ Ngọc Nhu một chín một mười nói rõ mọi chuyện, bao gồm việc Hồ Ngọc Nhu bị gài bẫy lấy chồng, thời điểm xuất giá thắt cổ và hiện nay ở Chu gia, Chu Thừa Vũ đối với đại tỷ rất tốt, nhưng chị em dâu bất hòa, thậm chí có hạng nha hoàn to gám dám bò lên giường.

Triệu Tịch Ngôn biết được chân tướng từ miệng cha Triệu. Nhưng cha Triệu là người một lòng đọc sách thánh hiền, biết chuyện đương nhiên không nhiều. Bây giờ, từ miệng Hồ Ngọc Tiên y mới biết được Hồ Ngọc Nhu còn bị buộc phải treo cổ. Y nhất thời chịu không nổi, dựa vào cửa đằng sau với gương mặt trống rỗng bất lực.

nói thế, vào hôm ấy, y trơ mắt nhìn A Nhu xuất giá? Bọn họ gần như vậy, nhưng y không hề biết đó là nàng!

Khi đó tâm trạng nàng thế nào?

Bị bỏ thuốc, ngay cả nói cũng không nói được, nghĩ đến y ở đây. Lúc đó phải chăng nàng đang khóc? Chắc chắn nàng rất tuyệt vọng?

Triệu Tịch Ngôn đau lòng không tả, lại không khống chế được, dần dà rơi nước mắt. “Tứ biểu muội, muội có thể giúp ta nói với A Nhu một tiếng, ta muốn gặp nàng ấy, ta muốn gặp nàng ấy một lần.”


Hồ Ngọc Tiên rất bất lực. “Đều đã thế rồi. Huynh gặp tỷ ấy thì có ích gì?”

Triệu Tịch Ngôn nói: “Tôi muốn biết nàng ấy muốn gì. Tôi muốn biết liệu nàng ấy có muốn về cạnh ta không. Nếu nàng ấy bằng lòng, dù bằng cách gì chăng nữa, ta nhất định phải đưa nàng ấy đi!”

Hồ Ngọc Tiên nhất thời quýnh lên. “Huynh điên rồi phải không, Chu đại nhân sẽkhông đồng ý! Huynh chết tâm đi, muội nhất định không truyền lời giúp huynh!”

Chu đại nhân tốt với đại tỷ như vậy, đại tỷ sống vui vẻ với đại nhân mới đúng, khôngthể có chuyện khó xử nữa, lỡ như chọc cho Chu đại nhân không thích đại tỷ nữa thìphiền phức.

Triệu Tịch Ngôn đột ngột ngước lên, trong đôi mắt ướt át vậy mà mang ác ý. “Nếu muội muốn tốt cho A Nhu thì giúp ta truyền lời, bằng không … ta không gặp được nàng ấy, ta chỉ có thể trực tiếp tìm Chu đại nhân.”

Đồ điên!

Hồ Ngọc Tiên đương muốn nói, song bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn. Hồ Ngọc Uyển là người chạy vào đầu tiên. “Biểu ca, sao huynh trở về…” Nghênh đón ánh mắt Triệu Tịch Ngôn, câu tiếp theo nàng nuốt lại vào bụng.

Vở kịch nhỏ:

Triệu Tịch Ngôn: Tác giả, ta giết chết bà! 520, bà lại cho ta một ly tra tử!

Hoa Hoa Hoa: Xin lỗi, nhân duyên của cậu ta đã sớm định rồi. Wow, không trải qua mưa bão sao thấy được cầu vòng. Cậu đợi một chút ~

Triệu Tịch Ngôn: Ta không nghe Ta không nghe Ta không nghe. Bớt giỡn đi, còn khổ vì tình, ta giết ngươi!

Chu Thừa Vũ: Chàng trai trẻ, đừng vội, người nhìn ta đây, phải 27 mới có Nhu Nhu đó thôi!

Hồ Ngọc Nhu: Ta nhìn nè, ta không nói gì đâu.

Triệu Tịch Ngôn: Chu Thừa Vũ, ta muốn giết ngươi!

Nữ tử thần bí: Tịch Ngôn ca ca, muội ở tương lai gần chờ huynh ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.