Đọc truyện Gả Cho Chàng Nam Phụ Này – Chương 16: Đó đó không phải là lão gia không thích các nàng đâu nhé, mà là lão gia không muốn chạm vào nữ nhân thôi
Mặc dù Triệu Tịch Nghiêm không biết tại sao Chu đại nhân lại gọi mình tới đây, nhưng trong lòng y thực sự phấn khích không thôi. Vị Chu đại nhân này luôn là tấm gương để y noi theo học tập trước giờ, vì thế dù bây giờ hai người đã trở thành anh em cột chèo, cấp bậc lễ nghĩa y một chút cũng không làm qua loa.
Đợi đến trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lùng của Chu Thừa Vũ không cần đa lễ, y mới đứng thẳng người lên.
Đây là một người không biết che giấu cảm xúc.
một đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh, khuôn mặt cố gắng bình tĩnh. Nhưng người ta chỉ cần liếc một cái là biết hắn ta đang kích động.
Điều này lại có phần giống Hồ đại tiểu thư.
Tâm Chu Thừa Vũ không dằn được nặng trĩu, phất tay ra hiệu, bước chân vào vào thư phòng.
Triệu Tịch Nghiêm vội vã để theo kịp, sau khi bước vào cũng không dám ngồi xuống, hai tay buông thõng, cung kính đứng đối diện với thư án. “không biết Chu đại nhân cho người gọi học trò tới đây, có chuyện chi?”
Y thật không ngờ tới.
Dựa theo hiểu biết của mình, y cảm thấy hẳn là Chu đại nhân ngay cả y là ai cũng không biết.
Chu Thừa Vũ nhìn Triệu Tịch Nghiêm, chàng thiếu niên trước mắt có gương mặt trắng bóc, còn vương một chút trẻ con, thế mà mang khí chất khiêm tốn, hào hoa phong nhã. Vốn dĩ nên mang lại cho người ta một ấn tượng tốt đẹp, chỉ là trong mắt y lúc này dù nhìn cỡ nào cũng không vừa mắt nổi.
“Thi Hương trước mắt, ngươi nắm chắc mấy phần?” Y lạnh nhạt hỏi.
Đầu tiên Triệu Tịch Nghiêm sững sờ, sau đó trong lòng bắt đầu kích động không ngừng. Hóa ra Chu đại nhân cho gọi y tới là hỏi chuyện này. Hôm nay là ngày Chu đại nhân theo tân thê tử về lại mặt, y vốn còn suy đi nghĩ lại nếu tới Hồ gia có nên hỏi ngài ấy về việc thi Hương hay không, lại chả ngờ Chu đại nhân cho gọi y tới huyện nha.
Thấy vậy, Chu đại nhân chắc đã biết y từ trước rồi, vậy là có khả năng ngài ấy coi trọng mình, nếu không thì đâu có cho gọi mình tới để hỏi chứ.
Y lại càng tỏ ra cung kính hơn, nhẹ hắng giọng, rồi vội đáp:”Học trò không dám kiêu ngạo, đã làm thử mấy bài văn, không biết đại nhân có thể chỉ điểm cho một ít.”
Chu Thừa Vũ nói: “Bài văn à?”
Bài văn? Bài văn vẫn còn ở nhà.
Triệu Tịch Nghiêm có hơi lo lắng: “Học trò về nhà lấy tới liền.”
Chu Thừa Vũ gật đầu: “đi đi!”
Dọc đường ngồi chung xe ngựa với Hồ Ngọc Nhu, xe ngựa chật chội chỉ có hai người họ, y biết trong huyện nha có Triệu Tịch Nghiêm đang chờ, cũng tương tự đoán được tâm tư của Hồ Ngọc Nhu. Y đâu còn tâm trí mà suy tính nói chuyện với Triệu Tịch Nghiêm.
Lúc này đã đuổi được Triệu Tịch Nghiêm đi, y vẫn không muốn về hậu trạch, chỉ kêu hạ nhân tới dọn bữa ăn tại thư phòng.
Chính viện bên này, A Quỳnh nhận hộp đồ ăn từ tay Tú Hương, mỉm cười ngọt ngào với Tú Hương, rồi sau đó xoay người về phòng.
Tú Hương không đi ngay lập tức, mà nhìn quanh ngó đầu vào thăm dò một chút.
thật kỳ lạ, hôm nay là ngày phu nhân về lại mặt, còn lạ hơn là về quá sớm, nhưng vẫn chưa ăn bữa trưa? Chu đại nhân, là quan phụ mẫu của huyện Trường Châu vậy mà Hồ gia nghĩ gì không biết, Chu đại nhân là con rể tới cửa mà không cho ăn cơm?
Người bình thường thì có đạo lí nào như vậy!
Chu gia có chuyện gì xảy ra sao?
Tú Hương không nghĩ ra, cô nàng vốn là người có tính đơn thuần, không thể nghĩ ra, hiển nhiên là đitìm Tú Vân thông minh rồi. Nàng và Tú Vân đều là người do Chu lão phu nhân phái đến đây. Từ lúc bên Chu lão phu nhân nàng luôn ỷ lại Tú Vân, đến chỗ đại lão gia bên này, chỉ có Tú Vân mới dám nghênh đón đại lão gia có khuôn mặt xưa nay không cười, vì vậy nàng càng thêm ỷ lại Tú Vân, mọi chuyện đều lấy Tú Vân làm đầu.
Tú Vân vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, còn chưa biết chuyện này, sau khi nghe Tú Hương kể lại thìrơi vào suy tư.
“Tú Vân tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?” Tú Hương tính tình nóng vội, đẩy đẩy nhắc nhở Tú Vân.
Tú Vân nhíu mi, nói: “Dù chưa biết có chuyện gì, nhưng chắc chắn là có chuyện vãi vã không vui vẻ gì”, nàng xỏ giày xuống giường, vừa sửa sang váy áo vừa hỏi Tú Hương, “Phu nhân trở về trông thế nào? Ta thấy có vẻ phu nhân sẽ khác hơn trước đây một trời một vực, chúng ta phải gần gũi với phu nhân hơn. Tốt nhất là nên giúp đỡ phu nhân. “
“Hả?” Tú Hương giật mình. “Sao phải làm thế?”
Khi phu nhân mới vào cửa, Tú Vân không phải nói với nàng nên lạnh nhạt với phu nhân sao? không phải nói đại lão gia mới là chủ tử các nàng sao, còn đại phu nhân là dạng người chỉ biết khóc lóc đòi gả nên không cần để ý sao? Sao nàng ta bỗng dưng đổi ý mình?
Tú Vân biết Tú Hương ngu ngốc, nhưng cũng không mắng nàng ta, đứng dậy mở cửa rồi nhìn bốn phía bên ngoài, sau đó lại đóng cửa lại ngồi xuống, “Trước kia ta nói thế, bởi vì ta không biết lão gia đâu chạm vào phu nhân. Bây giờ ngài ấy không những không chạm mà còn có vẻ ầm ĩ khó chịu với bên Hồ gia. Nếu chúng ta không giúp phu nhân, còn không biết năm tháng nào ngài ấy mới chịu chạm vào nàng ta! ”
Tú Hương càng thấy mê mang hơn. “Lão gia không chạm vào nàng ta không phải tốt hơn sao?”
Hai tỷ muội các nàng ở bên đại lão gia cũng hơn ba năm rồi, lão gia cũng có chạm mấy nàng đâu, trước mắt không chạm vào phu nhân các nàng vui mừng còn không kịp mà. Đó đó không phải là lão gia không thích các nàng đâu nhé, mà là lão gia không muốn chạm vào nữ nhân thôi.
Đối với hai nha đầu này, các nàng chưa từng nghĩ là lão gia các nàng có được hay không.
Mặt mày Tú Hương đỏ ửng.
Tú Vân chỉ chỉ trán nàng ta, thở dài: “Muội đấy! thật sự ngớ ngẩn không chịu được, nếu tỷ không có ở đây muội phải làm sao chứ!!” nói xong, ghé sát vào tai Tú Hương, nói nhỏ: “Lão gia từ trước đến nay chưa có chạm qua nữ nhân nào, do đó, hai người chúng ta tới đây, mặc dù lớn lên không tệ, nhưng lão gia cũng không để ý. Còn bây giờ ngài ấy cưới thê tử đàng hoàng, nếu ngài ấy chạm vào phu nhân rồi đương nhiên sẽ biết được mùi vị nữ tử. Mà đã biết rồi, lại có hai nha hoàn thiếp thân hầu hạ chúng ta đây. Muội nói … ngài ấy sẽ nhịn được sao?”
Rốt cuộc, các nàng vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, Tú Vân dù muốn nói nhiều thì vẫn xấu hổ không mở miệng được.
Tú Hương gật đầu như gà mổ thóc, “Muội hiểu rồi!”
Chỉ có cách này, thân phận của hai người họ mới có thể được cao lên.
Mới bắt đầu thì chỉ là nha hoàn thông phòng, nhưng chỉ cần có cốt nhục của lão gia, thì giống Tú Thanh bên nhị phòng ắt được nâng làm di nương. Sau này, các nàng không phải mệnh hầu hạ người ta nữa, mà là mệnh có người hầu hạ. Đối với các nàng, đây là lối thoát tốt nhất.
Hai nha đầu vội vàng sửa soạn gọn gàng đi lên chính phòng.
Ngoại viện, Triệu Tịch Nghiêm thở hồng hộc tới trước cửa thư phòng. Hít một hơi thật sâu, lại lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Xong rồi y mới bước vào cửa, cung cung kính kính nộp lên mấy bài văn mà y tự hào nhất.
Chu Thừa Vũ liếc thấy gương mặt đã đỏ bừng lên má, không nói gì, chỉ nhận lấy bài văn. Đầu tiên, chỉ xem ngẫu nhiên, nhưng càng nhìn lại càng nghiêm túc hơn. Cuối cùng, xem lại bài văn từ trên xuống dưới, đọc thêm mỗi bài hai lần.
Triệu Tịch Nghiêm rất căng thẳng khi thấy y xem nghiêm túc. Thời gian trôi qua, mồ hôi trên trán y lại đổ ra. Vào phòng một lúc lâu, cảm giác nóng bức không chỉ không biến mất, mà càng ngày càng nóng hơn.
Là mình viết không tốt?
Y… đã chọn mấy bài viết tự hào nhất rồi.
Những bài này không lọt vào mắt Chu đại nhân sao?
Trong lòng y càng thêm ủ rũ, thật ra đối với lần thi Hương này, mặc dù trước đó y đáp với Chu đại nhân là không dám kiêu ngạo, nhưng trên thực tế y tự tin nắm chắc mấy phần. Nhưng bây giờ thấy sắc mặt này của Chu đại nhân, y lại không chắc lắm. Chu đại nhân từng thi đứng đầu bảng, nếu không phải do tuổi còn quá trẻ với dung mạo quá tốt thì sẽ là trạng nguyên đấy!
Còn bản thân dù viết thấy hay cỡ nào, nếu Chu đại nhân không lên tiếng “hay” thì nó đúng thật không“hay”.
Chu Thừa Vũ thì chỉ cảm thấy sao mấy bài này viết hay như vậy chứ!
Làm quan phụ mẫu của huyện Trường Châu, bồi dưỡng học trò là trách nhiệm của y, nếu huyện Trường Châu có học trò xuất sắc, thi đậu cử nhân, tiến sĩ, thậm chí lọt vào ba chức vị đầu bảng. Đối với y mà nói, lý lịch làm quan của y sẽ vô cùng sáng chói.
Tấm lòng mến mộ, ấp ủ người tài của y nổi lên.
Vốn y muốn trực tiếp nói rõ với Triệu Tịch Nghiêm, nói: nam tử hán đại trượng phu, nếu vì nữ nhi tình trường mà ảnh hưởng đến thi cử, người như thế cho dù mai sau có làm quan, âu cũng không phải vị quan tốt. Nhưng khi nhìn thấy mấy bài văn chương này, y lại không muốn dùng cách mạo hiểm này, một hạt giống tốt thế này, lỡ may bị đả kích chịu không nổi, vậy chính là thiệt hại của triều đình, là thiệt hại của y.
Suy cho cùng vẫn còn trẻ, coi như bị ảnh hưởng, là chuyện là thường tình.
Miễn là ngày sau được dạy dỗ tốt, từ từ trau dồi, sớm muộn gì cũng qua được
Cho nên… chuyện kia không thể nói được!
Y buông bài xuống, nhìn Triệu Tịch Nghiêm mới phát hiện Triệu Tịch Nghiêm căng thẳng tới nỗi mồ hôi rơi ào ạt, y hiểu được, tức khắc cười cười với Triệu Tich Nghiêm, “Tử Sơn không cần sợ, mấy bài này, ngươi đến đây xem…… “
Y chỉ tay vào bài, chỉ từng chỗ từng chỗ thiếu sót ra, tiếp theo lại bày tỏ quan điểm của mình, trái lại hai người trò chuyện khá hòa hợp.
Ước chừng qua một canh giờ, Chu Thừa Vũ mới buông mấy bài văn đó xuống.
“Là thế này, ta xem qua mấy bài văn của ngươi, mặc dù không thể xem là vô cùng hay, nhưng lỗi mắc phải chỉ là lỗi nhỏ. Thi Hương năm nay, nếu không sự cố gì thì bảng đề danh ắt có tên ngươi. Chỉ là…… Nếu muốn đạt được mấy thứ hạng đầu, bài này so ra vẫn còn kém.” Y nói tới đây thì ngưng lại.
Triệu Tịch Nghiêm vội vàng hành lễ thưa: “Khẩn cầu đại nhân chỉ điểm.”
Chu Thừa Vũ nói :”Cách ngày thi Hương còn chưa tới hai tháng nữa, thế này đi, ta viết cho ngươi mộtphong thư. Ngươi tới thư viện Thanh Vân ngoài thành đưa thư cho Đái tiên sinh. Ông ấy đọc thư, tự nhiên sẽ thu ngươi ở lại, đến đó học hơn nửa tháng, rồi lên đường thi Hương, thời gian còn kịp. “
Đái tiên sinh của thư viện Thanh Vân!
Đái Thành Vinh Đái lão tiên sinh, là lão tiên sinh biết bao nhiêu người cầu mà không gặp, Chu đại nhân vậy mà tiến cử mình, ân tình này y biết lấy gì báo đáp?
Tuy nói tú tài gặp huyện lệnh miễn quỳ, nhưng giờ phút này Triệu Tịch Nghiêm lại vô cùng kiên quyết quỳ xuống trước mặt Chu Thừa Vũ, “Cảm ơn đại nhân, xin đại nhân yên tâm, học trò nhất định khôngphụ kỳ vọng của ngài!”