Đọc truyện Gả Cho Chàng Nam Phụ Này – Chương 136: Mưa Càng Lúc Càng Lớn Mây Đen Kéo Đến Không Ngừng
Mưa càng lúc càng lớn, mây đen kéo đến không ngừng.
Đêm nay có lẽ không về được.
Hồ Ngọc Nhu gọi Bùi Thanh đến, dặn hắn sai người truyền tin cho Chu Thừa Vũ, nói với chàng sẽ ở lại Đông Sơn tự qua đêm.
Sau đó cô gọi Quản ma ma và hai tên thị vệ được Chu Thừa Lãng cử đến đi mua cơm chay và nghỉ ngơi ở sườn viện.
Buổi tối mọi người tập trung ăn cơm ở chỗ Chu lão thái thái, vì được Hồ Ngọc Nhu nhắc nhở lúc chiều nên bà không nói gì về Bành cử nhân.
Nhưng nghĩ đến Bành cử nhân không ưng Hồ Ngọc Tiên, bà vừa bực bội vừa thông cảm, nên bất giác gắp đồ ăn cho Hồ Ngọc Tiên cả buổi.
Hồ Ngọc Tiên khó hiểu, nhưng cũng hiểu được tính bà phần nào, cắn răng nhịn xuống xúc động muốn hỏi.
Mưa tạnh, trời mát mẻ hơn.
Sau bữa cơm, mọi người giải tán.
Chu lão thái thái vào buồng phía đông nghỉ ngơi, Hồ Ngọc Tiên ở lại muốn cùng Hồ Ngọc Nhu vào buồng phía tây.
Ngủ một mình trong chùa, Hồ Ngọc Nhu hơi sợ nên kệ Hồ Ngọc Tiên.
Suy cho cùng cô đang mang thai, dù chỉ ngồi xe ngựa buổi sáng, Hồ Ngọc Nhu vẫn rất mệt, vừa nằm xuống đã ngủ.
Hồ Ngọc Tiên lại không ngủ được, nhìn mãi về màn đêm qua khe cửa sổ.
Mọi người đều không hay biết nguy hiểm đang âm thầm đến gần.
Bành cử nhân thì biết.
Mặc dù chuyện hắn sắp làm là việc tốt, nhưng không được quang minh chính đại cho lắm, nên không nói được.
Bởi vậy, hắn ta vốn dĩ định một mình lẻn vào, nhưng nghĩ tới, một mình hắn không phải là đối thủ của năm người, hơn nữa dù có ngáng chân năm người, hắn cũng cần có người giúp hắn mật báo cho các hòa thượng trong chùa đến mới được.
Thế nên, đêm khuya thanh vắng, hắn ta và gã sai vặt đi cùng nhau.
Gã sai vặt đang say giấc nồng, bị gọi dậy rất cáu nhưng bị Bành cử nhân nhét vào tay một xâu tiền đồng, mắt hắn liền sáng lên.
Cẩn thận cất xâu tiền, hắn liền cúi người và đi sát theo Bành cử nhân.
“Chúng ta đi đâu thế công tử?”
Bành cửa nhân không kiên nhẫn đáp: “đi thì biết!”
Gã sai vặt khịt mũi, thầm nghĩ công tử hôm nay thật là kỳ quái.
Bành cử nhân nhận thấy có điều gì đó không ổn, im lặng một lúc rồi nói khẽ: “Ta nghĩ ngươi nói rất đúng.
Chúng ta nên báo cho Chu thái thái biết.
Ban ngày chúng ta không có chứng cứ, nhưng giờ đã là đêm, chắc chắn bọn chúng sẽ trở lại, bấy giờ chúng ta đến đó vừa khéo ngăn chặn bọn chúng.”
Gã sai vặt không khỏi vui mừng nói: “Vậy chúng ta đi cứu người thôi!”
Lúc nãy, trong lòng cậu nhóc có chút trách cứ Bành cử nhân, nhà họ Chu có ơn tri ngộ với công tử, thế mà công tử không màng an nguy của Chu thái thái? hiện tại Bành cử nhân cứu người bất kể an nguy của bản thân trong đêm, gã sai vặt nghĩ mình sai ngay từ đầu.
Bành cử nhân là người đọc sách thánh hiền, không thể mở miệng nói bậy, phải đợi đến bây giờ có bằng chứng rồi mới báo, thế thì Chu thái thái mới tin.
Ngày nay không phải ngày lễ lộc gì, trước đó Bành cử nhân đã dò hỏi, cho nên hai người đêm hôm lén lút, thuận lợi tìm đến nơi Hồ Ngọc Nhu ở.
Bọn họ không vào ngay, mà trước tiên tìm một nơi vắng vẻ, Bành cử nhân căn dặn gã sai vặt, chừng nào hắn ta kêu cứu bên trong, cậu phải lập tức đi tìm hòa thượng nhờ giúp đỡ.
Gã sai vặt gật đầu liên tục, không quên khuyên nhủ: “Công tử nhớ cẩn thận.”
Bành cử nhân phớt lờ cậu rồi tung tăng chạy khắp sân tìm chỗ thích hợp để trèo tường. hắn không biết rằng khi mình đang tìm chỗ để trèo tường vào thì có người khác cũng đã đến đây và đang lặng lẽ quan sát.
không ai xa lạ, chính là Lương Thành Vân và Mã Trung.
Hai người đến chùa vào ban xế, sau đó có được nơi ở và thay đồ xong thì tiểu viện của Hồ Ngọc Nhu đã bị khóa.
Lương Thành Vân do dự một lúc rồi không bận tâm, cậu đã lâu không gặp được Hồ Ngọc Nhu, qua đêm nay thì khó có cơ hội nên không kìm được đến đây.
không ngờ cậu bắt gặp Bành cử nhân?
Cậu trông bộ dạng lén lút của Bành cử nhân, lập tức ẩn vào chỗ tối với Mã Trung, cho đến khi Bành cử nhân trèo lên cây ở gốc tường thành, đang do dự không biết có nên nhảy xuống hay không, thì bị đạp thẳng xuống đất.
Đột nhiên bị đạp, trái tim của Bành cử nhân sợ hãi nhảy dựng lên, ngay sau đó, cả người rơi mạnh xuống đất, đau đến mức muốn hét lên.
Nhưng hắn phải nhịn, nghiến răng kìm nén.
Lương Thành Vân kéo hai tay hắn, giẫm lên lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại lẻn tới đây? Có ý đồ của gì?”
Là giọng của một chàng trai trẻ.
Bành cử nhân vốn đánh cược, cược hắn có thể chống chọi với phường gian tặc muốn đối phó Chu thái thái.
Nghe thấy giọng nói của thiếu niên lúc này mới yên tâm trong lòng, nói: “Tiểu sư phụ, ta không phải trộm cướp, cũng không có ý đồ.
Chỉ là buổi tối không ngủ được nên nổi hứng ngắm trăng.
Có điều trời vừa mưa, nên ta muốn ngồi đầu tường ngắm trăng.
“
Lương Thành Vân cười mỉa, cậu đâu phải là tiểu hòa thượng ngây thơ trong chùa.
“không nói phải không?” Cậu gằn giọng, không nhìn rõ quần áo trên người Bành cử nhân, nhưng cũng biết đó chỉ có người đọc sách mới mặc trường bào, nhưng sờ vào vải vóc thô sơ rất thông thường.
Lương Thành Vân nghĩ tám phần là phường trộm cắp.
Trộm ai không trộm lại muốn ăn trộm đồ của Nhu Nhu tỷ, không thể dễ dàng bỏ qua được!
Cậu ra hiệu cho Mã Trung đến, đè thân dưới và kéo tay trái của Bành cử nhân, còn mình kéo tay phải gã ra, đạp một phát.
Bành cử nhân vốn kinh ngạc chẳng biết gì, lúc này đau tê tái.
Tiểu hòa thượng này thật sự là giẫm tay hắn!
Là tay phải để viết chữ!
Bành cử nhân nổi giận, nhưng Mã Trung là một người rất mạnh mẽ, có thể dễ dàng bóp chết Bành cử nhân tay trói gà không chặt.
Bành cử nhân không thể động đậy, không khỏi hơi cao giọng chửi bới: “Đều nói phật độ từ bi, nhưng tiểu hòa thương ngươi thật quá đáng! Còn không mau buông ta ra, chờ ngày mai ta mách lại với sư phụ của ngươi, ngươi chờ đó!”
Lương Thành Vân đạp mạnh hơn, “Ngươi còn không nói, không cần cái tay này nữa sao? Ta xem ngươi hình như là người đọc sách, nếu phế bỏ tay phải, ta xem ngươi cầm bút bằng cách nào.”
Bành cử nhân muốn mắng lại, chợt nhận ra Lương Thành Vân nói thật, dường như chỉ cần thêm chút sức là nát hết xương tay nên không dám mắng thêm nữa. hắn ta đau đến mức khóc lóc van xin: “Ta, ta thật sự không có ý xấu…!ta làm việc dưới trướng Chu đại nhân.
Nếu không tin, người vào hỏi Chu thái thái thì biết.”
Người của Chu Thừa Vũ?
Lương Thành Vân vẻ mặt nghi hoặc, nhưng động tác trên chân lại nhẹ hơn một chút, “Nếu là thuộc hạ của Chu Thừa Vũ, bây giờ ngươi đến đây làm gì? Ngươi chớ nói với ta rằng Chu Thừa Vũ sai ngươi bảo vệ Chu thái thái!”
Thằng cha nào đây?
Biết Chu đại nhân đã dành, còn dám gọi thẳng danh tính của Chu đại nhân!
Bành cử nhân lo lắng sợ bất an, nhưng Lương Thành Vân lại bắt đầu siết chặt tay hắn, chỉ có thể hoảng sợ nói: “Ta đến đây để cứu Chu thái thái, có người ra tay hãm hại Chu thái thái, ta đến cứu người! “
Nhu Nhu tỷ đang gặp nguy hiểm?
Lương Thành Vân đột nhiên thu chân lại, vươn tay nắm lấy cánh tay Bành cử nhân kéo hắn lên, lật người hắn lại, “Ý gì? Chu thái thái đang gặp nguy hiểm?”
Bành cử nhân nhìn rõ Lương Thành Vân dưới ánh trăng, hóa ra là cậu nhóc hơn mười tuổi.
Bành cử nhân cảm thấy xót xa trong lòng nên không muốn trả lời.
Lương Thành Vân nóng lòng như lửa đốt, thấy hắn cứng họng, khó chịu bóp cổ hắn ta, “Ngươi nói không! nói không!”
Cậu siết cổ hắn gần hai phút, trong chốc lát, Bành cử nhân cảm thấy khó thở, sắc mặt đỏ bừng, khó chịu ho khan, vươn tay muốn kéo tay Lương Thành Vân.
Nhưng Lương Thành Vân lại nghe thấy bên tai có tiếng người rơi từ trên cao xuống, véo cổ Bành cử nhân qua một bên rồi thả lỏng ra, Bành cử nhân đã ngất đi.
“Mã Trung, hình như bên trong có biến, chúng ta vào xem thử đi.” Cậu thì thầm và chạy về phía bức tường trước.
Đầu tường chỉ lộ ra một đôi mắt, dưới màn đêm đen kịt, bức tường đối diện thật sự có người nhảy xuống sân, hai hắc y nhân tiến vào, tiếp theo là ba kẻ khác theo sau.
Chúng muốn làm gì?
Chắc chắn muốn hại Nhu Nhu tỷ!
Lương Thành Vân lập tức cúi thấp người, nhanh chóng phân phó Mã Trung: “Mau, mau đi tìm các hòa thượng đến đây, Chu thái thái lâm nguy!”
Mã Trung quay đầu bỏ chạy, chạy được hai bước lại đột ngột dừng lại.
“không bằng thiếu gia đi người đi?” Chức trách của hắn là bảo vệ an toàn cho Lương Thành Vân, nếu rời đi, Lương Thành Vân lỡ có gì không may, cả nhà hắn đều gặp xui xẻo.
Lương Thành Vân không chịu, xua tay quát mắng: “đi đi! Muộn bây giờ!”
Mã Trung nghiến răng, chỉ có thể nói: “Vậy ngài núp cẩn thận, đừng ló đầu ra, tiểu nhân đi ngay đây.”
Lương Thành Vân không ừ hử gì, bóng dáng hắn mất dạng, Lương Thành Vân lại xuất hiện.
Nhìn thấy vừa rồi năm kẻ tập trung chính phòng, cậu trèo tường nhảy xuống, nhẹ nhàng lặng lẽ đáp xuống đất.
Cậu rón rén men theo tường nhà đến gần, nắm chặt con dao găm nhỏ quanh eo, đến gần đúng lúc, cậu vọt mạnh ôm lấy nam nhân đang đứng ở cuối.
Trước khi người đàn ông thốt lên “a”, Lương Thành Vân đã nhanh chóng một dao cắt cổ gã.
Khi máu phun vào hai người, Lương Thành Vân cũng buông tay nhảy xuống, người còn sống mới đó đã tắt thở ngã xuống đất.
Bốn người còn lại, có hai kẻ đang canh cửa định cạy cửa, còn hai kẻ đứng ở phía sau chờ đợi.
Khi bọn họ nghe thấy có động tĩnh phía sau, là lúc gã cao to ngã xuống đất.
Máu phun dày đặc, tiếng vang của gã chạm đất khiến bốn người kinh hãi.
Kẻ mở cửa bình tĩnh phản ứng lại trước, nhỏ giọng nói: “Còn ngây người đó làm gì, lên!”
nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh.
Trước mắt là tiểu tử miệng còn hôi sữa chỉ cao đến ngực chúng, ba kẻ còn lại lập tức tiến lên. một kẻ vồ thẳng Lương Thành Vân, một kẻ muốn đập gậy vào đầu Lương Thành Vân, kẻ khác dùng chân đá về phía trước.
Còn tên cầm đầu cầm một thanh trường kiếm, rút vỏ và chém về phía Lương Thành Vân.
Lương Thành Vân vung đại một dao, vội quay đầu nghiêng chân, né sang ngang vừa hay thoát được một kiếm, nhưng kiếm đó chém thẳng vào kẻ cầm gậy gỗ.
Cậu học võ của Võ sư phụ được một thời gian, bọn chúng đều là người bình thường, cho nên nhất thời không chịu thiệt.
Nhưng đến cùng, cậu vẫn còn là con nít, không chiếm ưu thế về chiều cao và thể lực, cùng lắm chống được mười chiêu, đã bị đập một gậy vào chân, chưa đợi cậu đứng dạy, đã thêm một kiếm đâm vào vai.
Cậu ngã ra sau đột ngột và lăn một vòng trên mặt đất, trước khi dừng lại, bị đâm thêm hai nhát vào đùi.
Quá bất ngờ, kẻ đó đang đắc ý, cậu bật dậy đột ngột và đâm thẳng vào tim gã, đủ nhanh và chuẩn..